Bạch Nguyệt Quang Và Cái Bóng Của Hắn

Chương 17



Phiên ngoại – Bạch nguyệt quang (4)

Edit: 1kiss

————————————————–

"—— Cố Cẩn!"

Bên tai hắn vang lên một tiếng hét, đang gọi tên của hắn, đột nhiên cảm giác mất trọng lực —— Hắn rất nhanh đã ngã khuỵu xuống.

Cố Cẩn chịu đựng cơn đau mở to mắt, giơ tay bắt lấy thanh kim loại đang phóng về phía hắn, cố gắng ổn định cơ thể, thế nhưng cả người hắn vẫn bị va mạnh vào vách đá, không chỉ có phía sau lưng đau nhức mà nội tạng cũng như bị xáo trộn. Nhưng những điều đó không phải là quan trọng nhất, hắn hình như nghe thấy thanh âm một vật gì đó bị đập vỡ, có lẽ khả năng cao là điện thoại di động.

Không xong rồi.

Trước đó đã không có tín hiệu, bây giờ điện thoại di động lại hỏng, nói không chừng chỉ một lát nữa thôi hắn còn sắp chìm vào hôn mê.

Trong khoảng thời gian dài như thế không liên lạc với Thiệu Nguyên, anh ấy sẽ khổ sở, anh ấy sẽ bất an.

Cố Cẩn nghe thấy âm thanh ồn ào, còn có tiếng thét chói tai.

"—— Đội y tế đâu?!"

"Lần này phải điều tra rõ ràng là ai làm!"

"Bảo bọn họ rửa cái cổ sạch sẽ, chờ đó cho tôi!"

Cố Cẩn trước khi rơi vào hôn mê nghĩ —— Đã rất lâu rồi không nghe thấy Nữ Vương nói những câu đó.

Cố Cẩn không thường hay nằm mơ, nhưng lúc này đây hôn mê hắn lại đột nhiên có một giấc mộng. Hắn nhìn thấy Thiệu Nguyên, Thiệu Nguyên không giống như trong trí nhớ của hắn. Hắn nhớ hắn chăm sóc Thiệu Nguyên rất tốt, Thiệu Nguyên của hắn có lẽ vẫn thuộc dạng sức chiến đấu còn không bằng một nửa con ngỗng, nhưng anh ấy đã mập hơn một chút, gương mặt cũng hồng hào đáng yêu, có thể chạy hết quãng đường tám trăm mét, là một người thân thể khỏe mạnh.

Nhưng Thiệu Nguyên trong mộng gầy gò u ám, cổ tay cũng nhỏ đến mức phảng phất chỉ còn lại da bọc xương, mái tóc dài che khuất mặt, gương mặt cũng hốc hác không có bất kỳ khối thịt nào, hai má hõm sâu.

Anh ấy cả ngày nhốt mình trong căn phòng tối tăm, cũng không ra khỏi cửa, phòng vẽ tranh phủ đầy một lớp bụi dày, giá vẽ, bút vẽ và thuốc màu bị ném lung tung trên mặt đất.

Một người hút thuốc say rượu, thất bại chán nản, hoàn toàn khác với vị họa sĩ trẻ tuổi nhạy cảm, tinh tế, toàn thân dường như tỏa sáng lấp lánh mà Cố Cẩn quen thuộc.

Thiệu Nguyên này mất đi chỗ dựa chống đỡ cho anh ấy, anh ấy không có bất cứ thứ gì cả.

Cố Cẩn đứng trong căn phòng tối tăm, nghĩ một cách bình tĩnh: Nếu lúc này hắn xuất hiện ở chỗ này, hắn có thể dễ dàng khống chế Thiệu Nguyên như trở bàn tay, cuộc sống của anh ấy, tinh thần của anh ấy, tất cả mọi thứ của anh ấy.

Nhưng vấn đề là vì sao Thiệu Nguyên lại biến thành dáng vẻ như vậy?

—— Cố Cẩn, nếu anh không hề tốt giống như trong tưởng tượng của em, em có chán ghét anh không?

—— Nếu anh có rất nhiều khuyết điểm, em sẽ còn thích anh sao?

Cố Cẩn nói: "Em vẫn rất thích anh."

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Thiệu Nguyên, nhẹ giọng nói: "Rất nhanh sẽ có người tới gõ cửa, nhất định phải nhớ ra mở cửa nha."

Cố Cẩn vừa mới nói xong câu đó, liền nghe được tiếng đập cửa, Thiệu Nguyên đang cuộn tròn người ở trên sô pha chần chừ thật lâu, tiếng đập cửa vẫn không hề ngừng lại, cuối cùng anh ấy mang một thân đầy mùi thuốc lá và rượu chầm chậm đi ra mở cửa.

Có tia sáng chiếu vào trong phòng.

***

Nghiêm Nhạc đứng ở trước giường bệnh, vẻ mặt bình tĩnh: "Cậu nếu không tỉnh lại, tòa thị chính bên kia sắp bị Nữ Vương dỡ xuống."

Olivia • Dwyane cầm một quả táo, dao gọt hoa quả ở trong tay cô chuyển động, ngay sau đó cô xoay quả táo hai vòng, nhanh chóng cắt sạch vỏ táo: "Đây là lần đầu tiên Tổng đội trưởng trở về nổi giận như thế, tự nhiên thấy hơi hoài niệm." Cô thuần thục cắt quả táo ra thành nhiều miếng, bỏ đi phần hạt, đưa cho Cố Cẩn.

Cố Cẩn nhận lấy miếng táo, cắn một ngụm: "Di động của tôi đâu?"

"Mất rồi." Gương mặt của Olivia hoàn toàn thừa hưởng vẻ lạnh lùng từ người bố, có điều cô không cay nghiệt độc miệng giống như bố của mình, mà tính cách có vẻ dịu dàng y hệt mẹ, "Đã chuẩn bị cho cậu một cái mới rồi, là hàng vừa mới nghiên cứu xong, cậu thuận tiện thử nghiệm một chút tính năng đi." Tầm mắt của cô dừng lại ở trên tủ, "Thông tin đã được điều chỉnh và đồng bộ xong rồi."

Cố Cẩn nuốt miếng táo xuống, cầm lấy di động, mở lịch sử trò chuyện ra, nhìn thấy tin nhắn mà Thiệu Nguyên gửi tới cho hắn, tính toán múi giờ chênh lệch một chút, xác nhận bên kia vẫn là ban ngày, hắn trước tiên trả lời hai tin nhắn, đợi trong chốc lát, thấy Thiệu Nguyên vẫn không có phản hồi, hắn liền lập tức bấm gọi điện thoại.

Nghiêm Nhạc đẩy mắt kính xuống.

Olivia lấy khăn giấy ướt lau sạch sẽ dao gọt hoa quả.

Hai người im lặng nhìn Cố Cẩn gọi liên tiếp bốn năm cuộc điện thoại mà không có ai bắt máy, sau đó thấy sắc mặt của Cố Cẩn thay đổi.

—— Thật là hiếm thấy. Có lẽ nên chụp một tấm kỉ niệm.

"Tôi phải quay về." Cố Cẩn vừa ngồi dậy vừa gọi điện thoại cho những người quen khác, hắn biết được ông chủ phòng trưng bày đang không ở Hoa Thành, giáo viên của Thiệu Nguyên cũng mang sinh viên đến tỉnh khác, nói cách khác trong khoảng thời gian này, những người quen của Thiệu Nguyên đều không ở gần anh ấy.

Dựa theo kế hoạch định ra từ trước, Cố Cẩn đã sớm trở về rồi, nhưng trong quá trình làm nhiệm vụ xảy ra sai sót, hắn hiện tại vẫn đang ở bệnh viện.

"Nghiêm Nhạc, cậu về với tôi một chuyến, tôi hơi lo lắng cho Thiệu Nguyên." Cố Cẩn cởi trang phục bệnh nhân, lộ ra cơ thể và cánh tay quấn đầy băng vải, cũng không kiêng dè trong phòng bệnh còn có những người khác, vớ lấy một chiếc áo sơ mi tròng lên người.

Olivia hơi nhướn mày lên, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Nghiêm Nhạc, người sau đẩy đẩy mắt kính, nhún vai. Thế là cô gái tóc đen lớn tuổi hơn Cố Cẩn này liền mở miệng hỏi: "Cậu ấy cũng là người trưởng thành rồi, cậu còn lo lắng cái gì?" Đây thật sự là thắc mắc của cô.

Cố Cẩn nói: "Anh ấy sẽ bất an, sẽ cho rằng tôi vứt bỏ anh ấy."

Olivia yên lặng chốc lát mới nói tiếp: "Tuy rằng tôi không muốn hoài nghi cậu, nhưng mà cậu hẳn sẽ không ——" Đôi mắt màu xanh lam của cô nhìn Cố Cẩn, tràn đầy sự nghi ngờ.

Nghiêm Nhạc nói: "Tôi đã gặp Thiệu Nguyên, có lẽ không phải."

Olivia nhẹ nhõm thở phào, cắm con dao gọt hoa quả vào lại vỏ dao, cô nói: "Vậy là tốt rồi."

Cố Cẩn: "...... Tôi là loại người đó sao?"

Bạn tốt, cộng sự, chiến hữu của hắn nhìn hắn, trăm miệng một lời.

"Cậu chính là loại người đó."

***

Cố Cẩn tiễn Nghiêm Nhạc – người tỏ vẻ hoài nghi với hắn cũng nói cho hắn biết cậu ta nhất định sẽ đi báo cáo hắn, ra khỏi cửa, còn mình lưu ở trong nhà chăm sóc Thiệu Nguyên bệnh nặng mới khỏi, tờ giấy trắng có cái tên viết sai kia cũng bị Cố Cẩn xé xuống.

Thật ra Cố Cẩn cũng không tức giận, hắn chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay cười —— Thân là một nhân viên tình báo, hắn cư nhiên bỏ lỡ một thông tin quan trọng bởi vì hắn chủ quan xem đó là điều hiển nhiên.

Thiệu Nguyên tiếp cận hắn có mục đích, từ trình độ nào đó mà nói, Thiệu Nguyên rất hiểu biết hắn, ít nhất hiểu biết lớp mặt nạ dịu dàng bên ngoài của hắn, cũng có lẽ bởi vì lớp mặt nạ kia mới có thể nhầm lẫn tên của hắn.

Cẩn, là khối ngọc đẹp đẽ không tì vết, cao thượng và thuần khiết.

Nhưng Cố Cẩn không phải là người như vậy.

Thiệu Nguyên cho rằng chính anh ấy là mới là người đầy khuyết điểm, vừa ích kỷ vừa ti tiện, nhưng Thiệu Nguyên sẽ dùng ánh mắt ấm áp nhìn Cố Cẩn chăm chú, trong đôi mắt và trái tim của anh ấy đều sẽ chỉ có Cố Cẩn, anh ấy sẽ khen đôi mắt của Cố Cẩn đẹp.

Đôi mắt của Cố Cẩn thực ra là nước bùn đen kịt, u ám lầy lội, chỉ bởi vì đôi mắt hắn nhìn thấy Thiệu Nguyên, cho nên chúng nó mới sáng lên lấp lánh.

Đôi mắt của em đẹp đẽ cũng không phải bởi vì chúng nó sinh ra đã đẹp đẽ, mà bởi vì chúng nó nhìn thấy anh.

Em là một người cố chấp, quái đản lại tràn đầy dục vọng, là một con quái vật lớn lên với một bầy quái vật, nhưng một em như vậy, lại bởi vì gặp được anh, mới trở nên ấm áp và sáng sủa hơn một chút.

"Em sẽ vẫn luôn thích anh, sẽ vẫn luôn yêu anh, cho nên anh cũng phải vẫn luôn thích em nhé."

Vẫn luôn thích em như vậy, vẫn luôn nhìn em như vậy đi.

"—— Thời điểm nhìn thấy anh, em cảm thấy mình giống như càng trở nên tốt đẹp hơn một chút."

Thiệu Nguyên vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, lôi kéo Cố Cẩn càn quấy ở trong phòng khách, hai người tứ chi giao triền, lăn lộn ở trên tấm thảm lông xù xù mềm mại, thân thể như đang tản ra nhiệt khí, Cố Cẩn thậm chí cảm thấy hơi nóng bỏng.

Giống như nghiện thuốc.

Cố Cẩn cắn ở sau cổ Thiệu Nguyên, lưu lại dấu răng đỏ ửng, Thiệu Nguyên phát ra những thanh âm như khóc thút thít, sau đó tựa hồ cũng không chịu yếu thế cắn lên cổ tay của Cố Cẩn, cắn xong lại như thương tiếc hắn, nhẹ nhàng liếm liếm vết thương.

Đuôi mắt anh ấy phiếm hồng, đôi mắt xinh đẹp ầng ậng nước mắt.

Thật đáng yêu.

Thật xinh đẹp.

Thật muốn vĩnh viễn để anh ở bên mình.

Cố Cẩn chôn mặt ở hõm vai Thiệu Nguyên, phát ra tiếng thở dốc rất nhẹ: "Anh sẽ vẫn luôn thuộc về em sao?"

Thiệu Nguyên dùng ánh mắt mê mang nhìn hắn, tầm mắt không có tiêu cự.

Không thể khống chế, rất mâu thuẫn, tràn ngập biến số và nguy hiểm.

—— Thuộc về em đi, vĩnh viễn thuộc về em.

—— Em sẽ cho anh tất thảy những gì anh muốn.

—— Cho anh giấc mơ đẹp đẽ nhất.

***

Mấy ngày không ra khỏi cửa, hai người phảng phất chìm đắm vào tình dục, trong thời gian này Cố Cẩn giúp Thiệu Nguyên nhận điện thoại rồi xin nghỉ học, còn hắn đẩy bớt một vài nhiệm vụ, sau đó nhận được câu trả lời đầy thâm ý sâu xa của các cộng sự, đội trưởng cũng bật cười đầy thiện ý chúc mừng hắn, cũng ngỏ lời mời Thiệu Nguyên đến đón Tết cùng bọn họ.

Cố Cẩn ôm Thiệu Nguyên đang ăn cháo, tầm mắt dừng lại ở chiếc điện thoại di động đột nhiên sáng lên, là Nghiêm Nhạc gửi tin nhắn tới cho hắn.

【 Nghiêm Nhạc đã gửi cho bạn ba tin nhắn 】

Nghiêm Nhạc: Cậu cũng biết trạng thái của Thiệu Nguyên dạo này không bình bình thường lắm đúng không?

Nghiêm Nhạc: Tôi đã hỏi qua Viên Viên, ở trường đại học Hoa Thành có một tân sinh viên nhất kiến chung tình với cậu, cậu có biết không?

Nghiêm Nhạc: Nghe nói là thời điểm Thiệu Nguyên đang vẽ tranh cậu thì bị cậu ta thấy được, mặc dù biết cậu và Thiệu Nguyên đang hẹn hò nhưng cậu ta cũng không có ý định từ bỏ.

Thiệu Nguyên vẫn đang còn nghiêm túc ăn cơm, mái tóc hơi dài trượt qua gò má, rủ xuống đầu vai, anh ấy có một gương mặt thanh tú, là ngoại hình điển trai dễ nhìn trong mắt người bình thường, cộng thêm khí chất văn nghệ lại trầm tĩnh nên thực tế anh ấy rất được yêu thích, nhưng chính anh ấy không hề nhận ra.

Anh ấy sẽ càng ngày càng tự tin, cũng sẽ càng ngày càng loá mắt.

Sẽ càng ngày càng có nhiều người thích anh ấy.

Cố Cẩn nghĩ, hắn muốn mỗi ngày đều được khoe anh ấy với mọi người.

【 Nghiêm Nhạc đã gửi cho bạn một tin nhắn 】

Nghiêm Nhạc: Tóm lại thời điểm xuống tay cậu phải chú ý một chút, đó là một tên nhóc còn ngây thơ chưa bị xã hội dạy dỗ bao giờ đâu.

Cố Cẩn đặt điện thoại di động lên trên tấm thảm, nghĩ thầm: Đợi đến khi hắn nhìn thấy cậu ta, hắn nhất định sẽ khiến cậu ta nếm trải thử đòn hiểm của xã hội.

Sẽ là loại đòn hiểm có thể khiến người ta gãy xương sườn.