Bách Niên Hảo Hợp

Chương 24: Giáp trao mật đường, ất trao thạch tín(*) (1)



(*)甲之蜜糖, 乙之砒霜: Ý chỉ với một người thì nói lời tốt đẹp, còn với một người thì nói những lời tổn thương trí mạng. Mở rộng ra, phụ nữ là một đóa Mạn Đà La (hoa bỉ ngạn), xinh đẹp rung động lòng người song mang theo kịch độc. Khi bạn bị cô ấy hấp dẫn, không kìm chế được muốn tới gần, bạn càng tới gần cô ấy thì càng bị mê hoặc, cuối cùng bạn hệt như bị mất đi ý thức, rồi chết tựa cánh hoa bỉ ngạn rơi khỏi đài. Ở đời, ai là mật đường của bạn, ai là thạch tín của bạn? Mà bạn là mật đường của ai, là thạch tín của ai? Song cũng có người nói, thạch tín cũng ngọt, là độc ngọt, như vậy hẳn là minh tâm khắc cốt (khắc sâu vào trong lòng và xương cốt) hơn cả đường?

“Ngoan, Chu Khải Thâm ngoan nhé.”

————————————————

Trong thời gian này, không có lí do cần thiết thì Chu Khải Thâm sẽ không qua lại với Mạnh Duy Tất làm gì. Chẳng qua là người tới người lui trong cái vòng này rất nhiều, kể cả cao như núi dài như sông hay chỉ quen qua loa lấy lệ, thì Cố Hòa Bình đều đã cân nhắc chu đáo.

Cố Hòa Bình không giống, anh ta là người gốc Bắc Kinh, cho nên rất am hiểu con đường Mạnh Duy Tất phải đi. Nhà họ Mạnh cưng chiều đứa con trai lớn này, một người đàn ông lớn lên trong cơm ngon áo đẹp thì ít nhiều cũng có chút tính nết kiêu ngạo. Cho dù mấy năm qua Mạnh Duy Tất đã kiềm chế tới là tốt, nhưng kiêu ngạo và sự tự tin vẫn còn nguyên trong xương. Trước kia tình cảm của Chu Khải Thâm dành cho Triệu Tây Âm được anh che giấu kĩ lưỡng, vì thế Mạnh Duy Tất thật sự không xem anh là chuyện. Nào ngờ anh là chim sẻ ở đằng sau, ngấm ngầm cướp hết những nỗi nhớ nhung của Mạnh Duy Tất.

Hôn lễ của Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm được tổ chức rất đơn giản, không trắng trợn mời tiệc mà chỉ làm bốn mâm cơm để đãi tân khách, ngày hôm sau, hai người bọn họ đi du lịch nửa tháng. Tin tức được công khai không nhiều, Mạnh Duy Tất phải hỏi thăm rất nhiều người mới nhận được một tấm ảnh bạn bè gởi qua weixin.

Là ảnh cưới của Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm, hai người đứng sóng vai nhau, cô dâu cầm bó hoa trong tay, khóe mắt đuôi mày đều rực rỡ hạnh phúc.

Khi đó, đột nhiên Mạnh Duy Tất cảm thấy, đời này mình xong rồi.

Hối hận đan xen thù hờn, gần như biến thành một loại bệnh lý mang tên trúng tà. Một trong số những vết thương trên cổ tay là có một lần anh ta vô thức cắt trong lúc ăn bò bít tết. Cắt tới quên cả đau, cũng quên luôn chừng mực, mãi đến khi người bên cạnh hét lên, anh ta tới hoàn hồn.

Khuynh hướng tự ngược khiến anh ta phải đến gặp bác sĩ tâm lý trong suốt nửa năm. Người trưởng thành chính là vậy, sau khi vượt qua giai đoạn đau khổ nhất, sẽ để mặc vết thương khép miệng cuối cùng chôn sâu vào lòng.

Đối với Chu Khải Thâm, Mạnh Duy Tất cất một mối thù xưa, là căm thù đến tận xương tủy, chuyện này từ trước đến này đều chưa từng thay đổi.

Anh ta đăng cái này lên vòng bạn bè, cơ bản là muốn công khai thái độ của mình. Hiếm khi thấy chuyện tốt nóng bỏng tay của thiếu đông gia sắp đến rồi, là danh môn khuê tú nhà ai kết thông gia với nhà họ Mạnh vậy, cái bài đăng ấy thế mà đã cán đáng nên một chuyện.

Bó hoa này của Mạnh Duy Tất như thể nói toạc móng heo, com lê giày da, cả người tràn ngập sức sống xuất hiện ở dưới lầu nhà Triệu Tây Âm.

Thứ bảy Triệu Văn Xuân không có tiết, trời vừa sáng là ông đã dậy đi chợ, thế là đụng phải Mạnh Duy Tất ở dưới lầu. Mạnh Duy Tất cười như một thiếu niên, “Bác trai.”

Triệu Văn Xuân bị bó hoa hồng xinh đẹp trong ngực anh ta làm cho sững sờ, cứ “Cháu cháu cháu” suốt nửa ngày trời, cuối cùng chỉ có thể thốt ra mấy từ đơn giản: “Là tiểu Mạnh à, lên lầu ngồi đi cháu.”

Triệu Tây Âm còn đang mặc áo ngủ, ngụm sữa bò mắc trong cuống họng phun thẳng ra ngoài. Mạnh Duy Tất bình tĩnh tới là thạo, đặt bó hoa lên bàn, nói với cô: “Tiểu Tây, anh muốn theo đuổi em một lần nữa.”

Hai người đứng đối diện nhau, Triệu Tây Âm cảm thấy lúng túng. Thầy Triệu cầm chiếc khăn lau đi tới, bên cạnh rộng rãi như vậy không đi lại cứ muốn chen giữa hai người bọn họ. Lau bàn xong, ông híp mắt cười với Mạnh Duy Tất: “Hoa đẹp đấy, tiểu Tây không cần thì cháu tặng cho lão già này đi, vừa khéo trong nhà có cái bình không, để lấy cắm vào.”

Thầy Triệu vẫn luôn hiền lành tốt bụng như thế, luôn biết cách hóa giải lúng túng. Ông không hề nói cho có mà thật sự lấy một cái bình không từ trong ngăn tủ trước mặt Mạnh Duy Tất ra, sau đó cẩn thận cắm từng nhánh hoa hồng champagne vào, cuối cùng ông vói tay về phía Mạnh Duy Tất, cười hiền hậu: “Rất đẹp, tiểu Mạnh thật có lòng.”

Mạnh Duy Tất biết tiến biết lùi, ra về đúng lúc, lúc đi, anh ta nhìn Triệu Tây Âm nói: “Em hãy cố gắng nghỉ ngơi, anh sẽ gởi weixin cho em.”

Sau khi anh ta đi, Triệu Văn Xuân cũng không hỏi dò con gái bất cứ điều gì, sau bữa sáng ông mới bình tĩnh trò chuyện như mọi ngày: “Tiểu Tây, con có ý nghĩ gì về tiểu Mạnh?”

Triệu Tây Âm cũng không trốn tránh, chuyển sang ngồi trên một cái ghế nhỏ hơn, ngoan ngoãn ngồi trước mặt thầy Triệu. Bố và con gái nhìn nhau năm giây, một người cau mày, một người yên lặng bao dung. Triệu Tây Âm dần bình tĩnh lại trong ánh mắt của bố, nhỏ giọng nói: “Bố ơi người biết không, Mạnh Duy Tất từng tự sát.”

Triệu Văn Xuân nhíu nhíu mày.

Triệu Tây Âm ngẩn ra, cũng không nói tiếp.

Một lúc sau, Triệu Văn Xuân nhìn thấu tâm tư con gái, hỏi: “Cho nên con cảm thấy áy náy rồi.”

Triệu Tây Âm cười khổ một tiếng, “Hẳn là, lại không hẳn lắm, trước kia anh ấy sáng sủa rực rỡ, anh ấy của bây giờ, đã thay đổi rất nhiều. Con chưa từng nghĩ anh ấy sẽ tự sát, đôi khi nhìn anh ấy như vậy, con tự hỏi phải chăng con đã làm sai điều gì rồi?”

“Lúc chia tay với thằng bé, con có suy nghĩ kĩ càng?”

Triệu Tây Âm im rồi lại im, nghiêm túc gật nhẹ đầu, “Đã suy nghĩ kĩ.”

“Vậy mấy năm qua, con có từng hối hận không?”

“Con không có.”

Triệu Văn Xuân mỉm cười, “Vậy thì con chẳng làm gì sai cả. Không phụ tâm, không phụ tình, không phụ người, không phụ mình. Mỗi một bước chúng ta đi, đều nghe theo lời của trái tim, không hại người khác, chính là quang minh chính đại.”

Triệu Tây Âm mím môi, trái tim cô dần bình tĩnh lại.

“A, không phải bố cố ý nhằm vào tiểu Mạnh đâu.” Triệu Văn Xuân nói: “Bất luận là Mạnh Duy Tất hay Chu Khải Thâm, có thể sau này còn có những người khác đi chăng nữa, thì bố luôn hi vọng con hạnh phúc, nhưng nếu phần hạnh phúc này phải dùng khiên cưỡng và gượng gạo để đổi lấy, vậy thì cái được sẽ không bù đắp nổi cái mất. Yêu đương rất tốt, kết hôn rất tốt, nhưng độc thân, ly dị, cũng không khiến con thua kém người khác một bậc. Biết tự kiểm điểm và làm giàu suy nghĩ của mình, mới là quan trọng nhất.”

Triệu Văn Xuân vừa nói, vừa phẩy sợi tóc dính trên bả vai Triệu Tây Âm, “Thỉnh thoảng con sẽ cảm thấy đồng cảm và thương hại. Đừng bắt cóc mình bằng lòng trắc ẩn. Một bước sai, từng bước sai, quay đầu lại, hai hổ cắn nhau con què con thương lúc đó ân hận bản thân đã làm sai, đấy mới chân chân thực thực hại mình hại người. Tiểu Tây, con hiểu bố nói gì không?”

Triệu Tây Âm cười lên khoe hàm răng trắng như vỏ sò, ngước mắt nhìn bố, như thể đang nhìn thấy ngọn đèn trên sa mạc. Giọng cô nhẹ nhàng, “Con hiểu ạ.”

Triệu Văn Xuân gật đầu, suy nghĩ một lúc, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Có phải tiểu Mạnh gầy hơn trước đây không? Hình như còn cao hơn nữa.”

Triệu Tây Âm không biết làm sao cho đặng, “Thầy Triệu ạ, cái ngài chú ý cũng quá lạ lùng đi. Ngài còn nhớ trước đây anh ấy cao bao nhiêu nặng bao nhiêu sao?”

“Nhớ chớ, cao độ mét tám, nhưng không rắn chắc bằng Chu Khải Thâm.” Triệu Văn Xuân thở dài: “Suy cho cùng thì người ta từng đi lính nên không giống nhau, cơ thể đặc biệt rắn chắc, mùa đông ở Bắc Kinh lạnh tới là thế, vậy mà Khải Thâm không thèm mặc quần thu, thể chất quả thật tốt.”

Nhất thời Triệu Tây Âm dở khóc dở cười, “Làm sao ngài biết anh ấy không mặc quần thu!”

Triệu Văn Xuân nói tới là đương nhiên: “Tự thằng bé nói với bố, khi đó, đối với chuyện bố chỉ lớn hơn thằng bé bảy, tám vẫn có chút để ý, thằng bé nói cho bố hay, thằng bé đã tắm nước lạnh suốt mùa đông ở Bắc Đới Hà. Vì muốn bố yên tâm, thằng bé nói nó sẽ sống lâu trăm tuổi sau đó chăm sóc con cả đời.”

Triệu Tây Âm sửng sốt, Triệu Văn Xuân nói xong cũng sửng sốt, ông nhanh chóng đổi giọng, “Ôi xin lỗi con gái rượu, bố không cố ý nhắc đến thằng bé đâu.”

Triệu Tây Âm buồn xo ừm một tiếng, “Dễ dàng nhìn ra, ngài thật sự yêu thích anh ấy.”

Triệu Văn Xuân nghe vậy thì cười, cong ngón trỏ cú vào trán cô, “Bướng bỉnh.”

Di động đặt trong phòng ngủ kêu, Triệu Tây Âm đứng lên, ấm ức nói, “Anh ấy mới là con ruột ngài.”

Lúc đi tới cạnh giường, vừa nhìn dãy số lấp lóe trên màn hình thì Triệu Tây Âm lập tức nhíu mày.

——

Hai ngày nay Chu Khải Thâm đi một chuyến đến Thiên Tân, bởi vì xã giao nên đã uống rất nhiều rượu, lúc trở về, anh đã ngủ suốt một đưòng khi xe đi lên đường cao tốc. Di động được chỉnh chế độ im lặng rồi đặt trong túi áo vest, cứ kêu hết lần này đến lần khác nhưng không có ai phát hiện.

Sau đó người kia gọi cho thư kí, thư kí đành phải dựng hết gan lên mà đánh thức anh, “Chu tổng, Chu tổng.”

Tính khí Chu Khải Thâm không tốt đặc biệt là khi anh đang ngủ, thần trí mơ mơ màng màng, vừa mở mắt liền bị ánh mặt trời đâm vào suýt thì hôn hết rượu ra, sắc mặt sa sầm: “Tôi nghe rồi, đừng kêu nữa.”

Thư kí đưa điện thoại cho anh, lần lữa một lúc, “Là bố của ngài.”

Gương mặt Chu Khải Thâm đen như thể sắp có mưa lớn xối xuống, anh ngả người ra sau, đưa tay nhéo mi tâm, cuối cùng vẫn nhận điện thoại. Đầu bên kia alo vài tiếng, cũng không biết Chu Khải Thâm có nghe thấy hay không song Chu Bá Ninh ít kiên nhẫn hơn anh, bất mãn và oán giận kéo đến như ánh đao bóng kiếm:

“Mày trốn, mày trốn nữa đi chứ, để tao xem mày có thể trốn đến chỗ nào! Không nghe điện thoại của tao có phải không, tao cho mày biết, thư kí của mày, công ty của mày, vợ của mày, tao đều sẽ gọi cho từng người một, tao không tin tao không tìm được mày!” Chu Bá Ninh mang theo khí thế bức người, bởi vì cổ họng khàn quanh năm cho nên vừa lớn tiếng một chút là ồn ào như thể bình rượu vỡ, vô cùng đau tai.

Những cái khác Chu Khải Thâm không nghe thấy, chỉ bắt lấy trọng điểm. Anh lạnh lùng cắt ngang: “Ông tìm tiểu Tây?”

“Tao tìm con bé là đạo lý hiển nhiên!”

Chu Khải Thâm nghiến chặt răng, “Rốt cục ông muốn làm cái gì?”

Chu Bá Ninh nói: “Tao tới Bắc Kinh, tao phải đi khám chân!”

Chu Khải Thâm thật sự đậu mợ rồi.

Bố anh là cái gì đạo đức anh hiểu hơn bất cứ người nào. Muốn đi là đi, là người bảo sao nghe vậy, dễ dàng bị đám thân thích kia khiêu khích xui khiến. Khám cái gì chân, rõ ràng là tới để khiến anh khó chịu! Chu Bá Ninh kêu họ gọi tên Triệu Tây Âm ra, đây là điểm yếu lớn nhất của Chu Khải Thâm, anh nhịn rồi lại nhịn, hiếm khi có một phần khách sáo, “Tôi sắp xếp cho ông một bệnh viện ở Tây An, tìm người đưa ông đi.”

Không đàm phán gì cả, Chu Bá Ninh rất bướng bỉnh, một một hai hai đòi phải tới Bắc Kinh cho bằng được.

Chu Khải Thâm giơ tay ném thẳng điện thoại xuống. Sau đó nặng nề ngả người ra sau, gối tay ra sau gáy, nới lỏng cổ áo sơ mi thở hổn hển. Trong xe bật điều hòa nhưng trán anh lại đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Lát lâu sau, Chu Khải Thâm mở mắt ra, khàn giọng nói với thư kí: “Cậu đi mua một cái điện thoại mới đi.”

Anh lục tìm trong túi áo vest của mình, lần lữa một hồi rồi gọi cho Triệu Tây Âm.

Triệu Tây Âm bắt máy rất nhanh, tốc độ nói cũng nhanh, “Chân chú Chu không khỏe nên muốn tới Bắc Kinh xem bệnh, có phải anh đang bận nên không thể nghe điện thoại không? Không sao a, anh đừng cãi nhau với chú nhé, em sẽ giải thích với chú. Còn nữa, ngày mai chú đi tàu cao tốc, anh nhớ đi đón chú nhé.”

Kỳ diệu làm sao trái tim Chu Khải Thâm dần bình tĩnh trở lại, anh thở hắt ra một hơi, vừa chán nản vừa xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Dạ?”

“Ông ấy nghĩ là chúng ta không ly hôn.”

Với trái tim mà nói xấu hổ là thật, khi đó anh Đường đến Bắc Kinh nên đã hiểu lầm, Chu Khải Thâm đã hứa với cô sẽ nói rõ cho bên quê nhà, sẽ không để chuyện nhầm lẫn xấu hổ xảy ra. Triệu Tây Âm cũng im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Trước cứ để chú tới khám bệnh đi, sau đó hẳn nói.”

Quan hệ cha con giữa Chu Bá Ninh và Chu Khải Thâm như nước với lửa, nhưng nói một cách công bằng thì, Chu Bá Ninh không có chút ý kiến gì với Triệu Tây Âm cả. Chu Khải Thâm ít về Tây An, nhưng lễ lộc ngày Tết là không thể tránh, trong hai, ba ngày ở nhà, Triệu Tây Âm sẽ trở thành dầu bôi trơn. Cô gái thông minh khéo léo, luôn có biện pháp khiến cho một già một trẻ không đối đầu với nhau, có mấy lần môi đã thủ thế ở chế độ thương khẩu rồi, nhưng đều bị cô hóa giải.

Đối với Chu Khải Thâm Chu Bá Ninh có một triệu cái chướng mắt, song lại không quá thù địch với Triệu Tây Âm.

Vốn Chu Khải Thâm đã uống nhiều rượu rồi, giờ lại cộng thêm cơn tức với Chu Bá Ninh nữa, thế là bệnh đau nửa đầu bắt đầu tái phác, anh không thèm về công ty mà trực tiếp về nhà, uống liền mấy viên thuốc giảm đau, vừa nằm lên giường là ngủ luôn.

Nửa đêm gặp ác mộng nên tỉnh, uống hai cốc nước lớn và nhét thêm một viên thuốc ngủ, rồi ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau. Đang đánh răng thì điện thoại của quản lí tòa nhà gọi đến, nói có một cô gái tìm anh, hỏi anh có quen hay không quen.

Camera chuyển hướng, là Triệu Tây Âm.

Suýt chút Chu Khải Thâm nuốt luôn bọt kem trong miệng, sau khi trả lời, anh lật đật cạo râu rửa mặt, thời gian quá ngắn, còn chưa kịp thay quần áo thì tiếng gõ cửa vang lên.

Chu Khải Thâm đã quen ngủ khỏa thân, sau này độc thân thì càng không lo cái gì lắng, nhà này chỉ có mình anh, anh không để ý nhiều như vậy. Anh mặc bừa một cái quần lót và quần nhà rồi đi ra mở cửa. Triệu Tây Âm không nhìn thẳng vào anh, trên tay xách mấy cái túi lớn, vừa đi một chuyến tới Walmart, nặng đến mức tay cô muốn gãy đoạn.

“Trời ơi, anh chậm quá.” Triệu Tây Âm đợi tới hơi cáu, Chu Khải Thâm đi tới ôm hết đống túi trong tay cô.

“Chú Chu sẽ đến vào buổi trưa, ngày đầu tiên tới lại là tới khám chân, anh cũng đừng giày vò chú bắt chú ra ngoài ăn cơm, tự mình làm đi. Em tùy tiện mua chút nguyên liệu nấu ăn, anh có thể dùng nếu cần.” Triệu Tây Âm là người kỹ tính, làm việc đến nơi đến chốn, có thứ tự rõ ràng.

Chu Khải Thâm đứng đực người ra, hiển nhiên không quá tình nguyện, giọng hờ hững: “Tôi không làm đâu.”

Triệu Tây Âm cũng không nói nhảm với anh, “Không làm thì anh đem vứt đi, nhưng tiền hôm nay em mua đồ anh phải trả lại cho em.”

Chu Khải Thâm bĩu môi, chợt hỏi: “Thế nếu tôi làm?”

“Vậy thì không cần trả.” Triệu Tây Âm nói, “Nếu anh đợi chú trong phòng bếp thì hẳn thể nói vài lời với bố anh, song nếu anh không ngại xấu hổ khi mắt to trừng mắt nhỏ ở nhà hàng, vậy thì tùy anh.”

Đột nhiên Chu Khải Thâm vui vẻ, đứng ở cạnh cửa, khóe mắt đuôi mày giống như lớp băng tắm trong gió xuân, cả người ấm lên. Anh đi tới, thấp giọng nói: “Xin lỗi, đã để em phải cùng tôi diễn vở kịch này.”

Triệu Tây Âm cúi đầu sắp xếp đồ cô mua, biểu cảm tám gió thổi không động, “Chỉ một lần này thôi.”

Chu Khải Thâm ngắm gò má của cô, làn da trắng mịn màng, có hai lọn tóc rủ bên tai, chỗ đuôi cong lại tạo thành một cái vòng tròn nho nhỏ rất tự nhiên. Trên người cô gái có mùi hương thoang thoảng dễ ngửi, không giống nước hoa, có lẽ là kem dưỡng ẩm cô đã thoa vào buổi sáng. Nhất thời Chu Khải Thâm bị ma quỷ ám lấy, giả bộ tình cờ nghiêng đầu, cách cô một khoảng càng gần.

Anh nói: “Thật ra tôi không hề quên.”

Triệu Tây Âm cảnh giác bước sang bên cạnh một bước.

“Tôi không muốn nói với người thân rằng chúng ta đã ly hôn.” Ánh mắt Chu Khải Thâm ôm lấy người, vừa có mấy phần đứng núi này trông núi nọ, cũng có mấy phần thật lòng thật dạ. Anh ép giọng, nói: “… Rất mất mặt.”

Tay Triệu Tây Âm run lên, lúc hoàn hồn lại thì sắc mặt càng lúc càng khó gần. Cô vò mạnh chiếc túi ni lông kêu lên mấy tiếng sột soạt như thể muốn lấn lát giọng của Chu Khải Thâm. Trái lại Chu Khải Thâm rất bình tĩnh, da mặt dày, cũng không đi mà cứ đứng đực ra đó như cái chày giã gạo rồi đánh giá sự thay đổi trên mặt cô.

Triệu Tây Âm ném cái túi ni lông lên người anh, “Nhà anh thì anh muốn đứng đâu là đứng chứ gì! Cái cũng không có, cái này, còn có mấy cái này! Bỏ vào trong tủ lạnh, đống này thì đặt trong nhà bếp! Là bố anh chứ không phải bố em, anh có thể tự mình làm chút điểm tâm không?”

Chu Khải Thâm đưa hai tay lên đầu, đầu hàng.

“Anh có thể gấp phẳng chăn của mình lại hay không, không sửa được cái tật ngủ dậy là không gấp chăn phỏng? Bao lâu rồi không giặt thảm trên sofa, kể cả dùng máy hút bụi cũng khó đến vậy sao? Còn có tiền.” Triệu Tây Âm đứng cạnh tủ tivi, cầm lấy một xấp tiền giấy huơ huơ, “Tại sao anh luôn thích vứt tiền ở bên ngoài, không phải có thể bỏ ở trong ngăn kéo sao? Hay là anh chê mình có quá nhiều tiền?”

Trái lại Chu Khải Thâm thật sự nghiêm túc nghĩ một hồi, gật gật đầu, “Là rất nhiều.”

Triệu Tây Âm trợn mắt hạnh, nhất thời không còn cách nào để phản bác.

Phút chốc bầu không khí trở nên yên tĩnh khiến tốc độ không khí dần chững lại, thậm chí còn có thể cảm nhận được hạt bụi đang lãng đãng rơi trong không khí, xuyên qua ánh mặt trời bình yên, Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm nhìn nhau, trong mắt như thể cất giấu một cỗ máy thời gian.

Tình huống này, rất giống với những khoảnh khắc tươi đẹp bọn bọ từng cùng nhau trải qua.

Chu Khải Thâm đứng thẳng, cất bước đi về phía cô. Triệu Tây Âm sững sờ nhìn theo anh tới xuất thần. Mãi đến khi mùi hương quen thuộc trên người đàn ông đánh úp vào phế tạng(*), cô mới mộng lớn sớm tỉnh, nhích người sang bên cạnh.

(*) Phế tạng: Phổi.

Chu Khải Thâm nhìn theo bóng lưng của cô, anh biết, cô vẫn đang kháng cự anh.

Triệu Tây Âm vừa tới, tức thì ngôi nhà này của anh nhiều hơn mấy phần khói lửa. Buổi trưa, Chu Khải Thâm đợi ở nhà, chỉ sắp xếp tài xế đến phía Tây Bắc Kinh đón Chu Bá Ninh. Triệu Tây Âm hiểu, chuyện mà xương cốt anh không muốn, ai cũng không thể ép buộc.

Tài xế làm tròn bổn phận báo cáo với anh, đã đón được người, nửa giờ sau đến nơi.

Chu Khải Thâm ở trong phòng bếp, bình tĩnh làm cơm. Triệu Tây Âm nhìn anh rất lâu, đi tới nhắc nhở, “Anh quên nấu cơm rồi.”

Lúc Chu Bá Ninh đến, là Triệu Tây Âm xuống dưới lầu đón người, sau khi lĩnh người tới nơi, hoặc là nói sau khi hai cha con nhìn mặt nhau, bầu không khí lập tức hóa thành giương cung bạt kiếm. Chu Bá Ninh say rượu quanh năm nên hai mắt ông ta đỏ như rỉ máu, và già, nếp nhăn ở khóe mắt đã nhiều hơn rồi. Nhưng Chu Bá Ninh có dáng người cao lớn nên vừa nhìn vẫn rất bức bách.

Thật ra, tuổi tác ông ta và Triệu Văn Xuân xêm xêm nhau, nhưng vì thói quen sinh hoạt không giống nhau nên thật sự có thể thay đổi khí chất của một người. Triệu Văn Xuân ôn lương cung kiệm(*), khí chất nho nhã. Mà Chu Bá Ninh thì càng u sầu hơn.

(*) Ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm.

Chu Bá Ninh không thay giày mà trực tiếp giẫm lên sàn nhà làm từ gỗ tử đàn tạo nên những vết bùn loang lổ, Chu Khải Thâm ở trong phòng bếp, lạnh lùng nhìn xuống chân ông ta, sự khó chịu càng lúc càng hiện rõ giữa hai đầu mày. Triệu Tây Âm bình tĩnh chen vào giữa hai người, cười tới là ngọt ngào, “Ăn chút hoa quả đi ạ, lê hôm nay rất tươi đấy ạ, là Chu ca đặc biệt mua đó ạ.”

Chu Bá Ninh vẫn im lặng như cũ, Triệu Tây Âm suy nghĩ, nếu cứ để mặc bầu không khí như vậy thì thật không hay. Song đột nhiên ông ta bước nhanh qua, trừng mắt chỉ vào Chu Khải Thâm mắng: “Vừa nãy mày dùng ánh mắt gì nhìn tao! Tao là bố mày đấy! Làm dơ nhà mày thì sao nào!”

Theo quán tính Triệu Tây Âm đưa tay ra ngăn ông ta lại, nhưng sức ông ta quá lớn, mà Chu Bá Ninh càng không phải là người thương hoa tiếc ngọc, thế là ông ta đẩy mạnh Triệu Tây Âm. Triệu Tây Âm lảo đảo mấy cái mới có thể ổn định.

Ánh mắt Chu Khải Thâm sa sầm, anh đang rất cố gắng kiềm chế, “Ông muốn thế nào thì cứ làm thế nào, ông muốn phá luôn ngôi nhà này cũng được, nhưng đừng có phát điên ở chỗ này, có thể nhìn cho rõ người, có thể không đẩy cô ấy không.”

“Em không sao, thật sự không sao ạ.” Triệu Tây Âm đẩy Chu Khải Thâm vào bếp, vội vã dỗ dành: “Anh đi vào nhé, đừng nói chuyện nữa.”

Chu Khải Thâm nghe cô, sầm mặt, nhân nhượng cho yên chuyện.

Nhưng Chu Bá Ninh đặc biệt nhạy cảm, “Mày dùng ánh mắt gì nhìn tao? Hả? Tao gọi cho mày mày không nhận, muốn đến Bắc Kinh chữa bệnh mày không cho, tao nuôi mày còn không bằng nuôi con chó. Mày chớ nghĩ bỏ mặc tao, chê ông đây làm mày mất mặt, dẫu có mất mặt thì cũng là bố của Chu Khải Thâm mày!”

Chu Khải Thâm phớt lờ ông ta, cúi đầu, đường cong giữa xương bả vai và cổ nhấp nhô lên xuống, từng dao từng dao cắt miếng gừng trong tay.

“Tao nghe người ta nói, có phải mày vẫn luôn đi khắp nơi bà mẹ kia của mày? A, cái đồ đê tiện kia có gì tốt mà tìm? Chê nghèo ham giàu, không chịu nổi cộng khổ. Tao thấy bà ta nên chết đi cho khuất mắt. Nếu bà ta thật lòng nhớ đến mày thì tại sao ngày xưa không đem mày theo a?” Chu Bá Ninh thốt ra toàn những lời ác độc, “Chính là cái thứ đĩ điếm, bại hoại, thấp hèn.”

Triệu Tây Âm nghe tới tim gan đều lạnh, cô biết, Chu Khải Thâm vẫn luôn tìm kiếm mẹ ruột, đây được coi là chấp niệm suốt nhiều năm của anh. Không có gì đau lòng hơn việc phủ nhận sự nỗ lực của một người.

Triệu Tây Âm không thể nghe nổi nữa, theo quán tính cô nói thay Chu Khải Thâm: “Dẫu mẹ anh ấy có bất kham(*) ra sao thì cũng là mẹ anh ấy. Lại như ngài, ngài luôn cho rằng Chu ca mặc kệ người, nhưng nói một lời công bằng thì những năm qua, anh ấy có từng bạc đãi ngài sao?”

(*) Bất kham: Không chịu đựng nổi, ý trong câu là “Dù mẹ có ghê ghớm gì đi nữa…”

Chu Bá Ninh tức giận vung một bạt tai, “Chỗ đàn ông nói chuyện, liên quan gì đến cô!”

Lực lớn, là thật lớn, Triệu Tây Âm không đứng vững nên đập vào cạnh cửa sau đó ngã xuống. Chu Khải Thâm nhanh tay nhanh mắt lập tức bước lên phía trước, dùng lồng ngực đón lấy cô. Đợi đến khi cô đứng vững rồi, không nói gì, từ từ đặt cô sang một bên.

Tất cả cảm xúc của Chu Khải Thâm đều đã bị pha loãng, anh xoay người quay đầu lại, cầm lấy con dao trên tấm thớt.

Chờ đến khi Triệu Tây Âm hiểu được thì, muộn rồi.

Chu Khải Thâm cầm cán dao, ánh mắt hung dữ, trước sau như một chăm chăm chỉa về phía Chu Bá Ninh!

Ánh mắt anh lạnh lùng, bừng bừng sát tâm.

Một giây trước khi anh giơ tay chém xuống, Triệu Tây Âm hét lên, “Chu ca!!” Sau đó bất chấp tất cả ôm lấy eo anh từ phía sau, liều chết kéo anh ra phía sau, cô khàn cả giọng khuyên can: “Ông ấy là bố anh, không đáng! Không đáng!”

Chu Bá Ninh bị dọa tới hai chân mềm nhũn, “Đồ ranh con, đồ ranh con mày, mày muốn giết tao, cái thứ súc sinh như mày rồi sẽ bị thiên lôi đánh.”

Triệu Tây Âm hét lên: “Đi a! Ông đi a!”

Có vẻ như Chu Bá Ninh ngớ ra, sau đó vừa lùi vừa mắng, mãi cho đến khi vang lên tiếng đóng cửa.

Triệu Tây Âm vẫn ôm chặt lấy Chu Khải Thâm như cũ, mười ngón tay của cô siết chặt với nhau, mặt áp lên lưng người đàn ông, “Được rồi được rồi, không sao rồi, không sao rồi.”

Cơ bắp của Chu Khải Thâm dần buông lỏng, dũng mãnh rút đi chỉ còn lại yếu đuối. Anh trượt xuống, cả người giống như mất hết sức lực, cuối cùng ngồi xổm trên sàn nhà, thế giới trước mặt lớn là thế, nhưng vòng tay mềm mại của người phụ nữ phía sau trở thành chốn dừng chân cuối cùng.

Triệu Tây Âm khẽ thì thầm, ngâm nga hết lần này đến lần khác: “Ngoan, Chu Khải Thâm ngoan nhé.”

Gò má Chu Khải Thâm áp vào ngực cô, nghe được nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của cô gái. Anh chậm rãi khép mắt lại trong tiếng tim đập, hít một hơi thật sâu, dần dà thống nhất với nhịp tim của cô.

Đáy mắt Chu Khải Thâm khô khốc không một chút nước, anh cảm giác cả người mình bị khoét rỗng, linh hồn nhão như bùn, sớm đã đánh mất năng lực hồi sinh. Cuống họng anh khàn đặc, vừa mở miệng là mang theo âm thanh tan nát cõi lòng, anh gọi: “Tiểu Tây.”

Triệu Tây Âm cúi đầu, cánh môi mềm mại như có như không chạm lên tóc anh: “Em đây.”

Sau mấy phút ổn định, tâm trạng Chu Khải Thâm đã tốt hơn một chút. Cả người anh uể oải, cầm di động đi vào phòng ngủ. Lắng nghe thì hẳn là anh đang sắp xếp chuyện. Triệu Tây Âm ngồi trong phòng khách, không làm phiền.

Ngăn kéo phía dưới chiếc bàn làm từ gỗ tử đàn bị kéo rộng, Triệu Tây Âm lướt mắt qua, nửa giây sau, mắt nhìn về chỗ cũ. Cô lần lữa một hồi, vẫn là cúi người xuống, kéo nhẹ ngăn kéo ra.

Bên trong là một túi giấy nhỏ dùng để phân thuốc, một dòng chữ nhỏ in bên trên túi giấy ——

Phòng cố vấn tâm lý.

Lâm Y, chuyên gia tư vấn tâm lý cấp hai.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Triệu là vừa làm vợ vừa làm mẹ, Chu cẩu đây là cưới được một người vợ vô giá rồi. Thật ra hai người bọn họ đều yêu nhau, cũng không phải là bọn họ khó mở lòng, mà bởi vì vẫn còn băn khoăn chưa thể dứt, nhanh thôi, rất nhanh chuyện cũ sẽ được vạch trần