Bạch Thanh

Chương 11



Ngự thư phòng của Tiêu Cảnh Can có trưng một thanh kiếm.

Ta nhìn thanh kiếm đến thất thần, ngay cả tiếng hắn gọi đến mài mực ta cũng không nghe thấy.

Khi ta định thần trở lại, hắn đã lấy thanh kiếm xuống.

"Ngươi hứng thú với thanh kiếm này?"

"Nô tỳ cảm thấy rất đẹp."

Hắn đưa thanh kiếm cho ta, nhưng ta không dám cầm, hắn nói: "Trẫm cho phép ngươi xem."

Lúc ấy ta mới cẩn thận đỡ lấy thanh kiếm, vuốt ve từng tấc thân kiếm. Trên chuôi kiếm có khắc một chữ, nhưng vì bị năm tháng mài mòn nên đã không còn nhìn ra chữ gì nữa.

Hắn đi đến trước mặt ta tự lúc nào ta cũng không hay biết. Đến khi ta nhận ra, hắn đã dùng ngón trỏ nâng cằm ta lên. Một giọt lệ không kìm được, bất giác rơi xuống, rỏ lên tay hắn.

Hắn tra thanh kiếm vào vỏ, hỏi: "Sao ngươi lại khóc?"

"Nô tỳ...chỉ là nô tỳ nhớ cha."

"Thanh kiếm này có liên quan đến ông ấy?"

"Khi còn sống, cha của nô tỳ là thợ rèn, từng rèn không biết bao nhiêu lưỡi kiếm. Nô tỳ nhìn thanh kiếm của bệ hạ bỗng nhớ đến cha."

Hắn đặt thanh kiếm xuống, nói: "Thanh kiếm này do tiên hoàng ban tặng, trẫm vẫn luôn đặt ở đây, chưa từng sử dụng."

"Vậy bệ hạ có biết lai lịch của thanh kiếm này không?" Nhất thời ta không nén nổi suy nghĩ trong lòng, mới buột miệng hỏi.

Ánh mắt thâm sâu của Tiêu Cảnh Can chiếu trên mặt ta, giọng nói âm trầm: "Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Ta mới nhận ra mình đã lỡ lời, lập tức giải thích: "Cha nô tỳ cả đời làm thợ rèn, chỉ có một mong muốn là có thể đúc ra một vũ khí thật tốt, Nhưng người đã mất mà tâm nguyện vẫn còn đấy. Được chiêm ngưỡng thanh kiếm của bệ hạ, trông thấy vô cùng hoàn mỹ, nô tỳ mới mạo muội muốn biết là do bàn tay điêu luyện của người thợ nào đúc ra, cũng là muốn hoàn thành tâm nguyện của cha."

Hắn quay người đi, hình như có hơi muộn phiền, phất phất tay bảo ta ra ngoài.

Hắn không muốn nhắc đến lai lịch của thanh kiếm, chắc hẳn hắn có biết chuyện đó.