Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt

Chương 46: Cô thích tôi sao



“Hả? Hả? Sao anh lại ở đây?” Giai Kỳ cũng bất ngờ, cô vừa mới biết được Bạch Tuấn Thành luôn lên lầu từ gara ngầm, bây giờ gặp được người ở đại sảnh, đang muốn rời đi thì người lại xuất hiện.

Bạch Tuấn Thành ngồi đối diện Giai Kỳ, tùy ý cởi nút áo khoác, cười hỏi:

“Đây là công ty, tôi xuất hiện ở chỗ này rất kỳ lạ sao?”

Lần đầu tiên Giai Kỳ nhìn thấy Bạch Tuấn Thành mặc trang phục hình thức của công ty, mặc dù thường xuyên gặp ở nhà, nhưng cảm giác hai nơi không giống nhau.

Bộ âu phục phiên bản đặt riêng màu xanh đậm làm nổi bật khiến Bạch Tuấn Thành càng thêm thành thục ổn trọng, nhất cử nhất động đều lộ ra trầm ổn.

Bạch Tuấn Thành ở nhà trên người có thêm chút khói lửa, mà anh của công ty lại cơ trí bình tĩnh, trầm ổn lão luyện, Giai Kỳ mê mẩn Bạch Tuấn Thành, sợ là một động tác tùy ý, một sợi tóc nhỏ, Giai Kỳ đều bị mê hoặc.

“Sao hôm nay cô lại suy nghĩ đến đây vậy?”

Giai Kỳ nhìn phía sau anh không có ai, liếc mắt nhìn đồng hồ trong đại sảnh:

“Anh ăn cơm chưa?”

“Sao vậy? Cô đến đây để mang cơm cho tôi à?”

Nhân viên xung quanh nhìn thấy tổng giám đốc và một cô gái nói chuyện trong đại sảnh, hận không thể nhanh chóng dựng thẳng tai lên nghe lén mối quan hệ của hai người họ. Phải biết rằng, từ khi thành lập đến nay, trên người tổng giám đốc vốn chưa xuất hiện tin đồn nào, người làm nhân viên như bọn họ rất muốn ăn dưa cao cấp, mà còn là dưa của tổng giám đốc đẹp trai nhất từ trước đến nay.

“Chậc, là tôi đến đây xem anh có gầy hay không, tránh cho buổi tối đè tôi không thở nổi.” Giai Kỳ nói chuyện rất nhanh, nhưng có đầu óc.

Giờ phút này, nhân viên đại sảnh đều nghe được tin đồn.

Bạch Tuấn Thành để ý tình hình xung quanh, không ngăn cản cũng không nhắc nhở, mặc cho cô nói:

“Đói gầy đi một chút.”

“Đi, đi ăn cơm với tôi.”

Trước mắt bao người, Bạch Tuấn Thành lại bị một cô gái túm lấy rời khỏi công ty. Hoàn toàn không để ý vẻ mặt mọi người kinh ngạc ở phía sau.

“Cô gái này có quan hệ gì với tổng giám đốc vậy?”

“Không biết.”

“Bạn gái của tổng giám đốc sao?”

“Không giống lắm.”

“Hay là em gái của tổng giám đốc?”

“Tại sao không gọi tổng giám đốc là anh trai?”

“Có lẽ quan hệ không tốt…”

“Hay Nha."

Quán ăn nhỏ dưới trời mùa đông, thảm thực vật nơi này bạc phơ nhưng buồn bực. Chủ tiệm dốc lòng chăm sóc, vào đông rêu xanh trên mặt đất hết sức đáng yêu. Nơi này không nhiều người lắm, đã qua giờ cao điểm, hơn hai giờ, bóng cây phủ lên lớp kính thủy tỉnh, chiếu lên mặt bàn bằng gỗ yên tĩnh lạ thường.

Giai Kỳ kéo anh ngồi xuống, kêu về phía bên cửa sổ:

“Ông chủ, một phần mì thịt bò không bỏ rau thơm, ít ớt. Một phần mì đông, cho nhiều ớt.”

“Được. Xin đợi một chút.” Ông chủ ở phía sau nhà bếp đi ra nói với Giai Kỳ.

Vừa nhìn đã biết Giai Kỳ là khách quen.

Bạch Tuấn Thành nhắc nhở: “Tôi ăn ớt.”

Giai Kỳ trợn anh: “Buổi sáng chưa ăn gì, buổi trưa chưa ăn gì, cả ngày hôm nay bụng không có gì, còn muốn ăn ớt sao, anh đánh giá cao cái bụng của anh rồi đó.”

Bạch Tuấn Thành nghe thấy cô quan tâm anh, trong lòng bỗng nhẹ như mây, nụ cười trên mặt không tự chủ được mà cong lên.

Mì được bưng lên, Giai Kỳ trộn giúp Bạch Tuấn Thành rồi đưa cho anh:

“Ăn đi, không có rau thơm.”

Trong lòng Bạch Tuấn Thành hiểu rõ Giai Kỳ muốn ăn cùng anh nên mới qua đây, chỉ là vẫn tò mò:

“Sao cô biết tôi không ăn rau thơm?”

Anh chưa nói với bất kỳ ai mà.

“Tôi thấy bằng mắt. Mẹ cũng biết anh chưa ăn.” Giai Kỳ ăn trứng gà trong miệng, lời nói mơ hồ không rõ ràng, hai gò má phồng lên.

“Thì ra lúc ăn cơm cô còn lén nhìn tôi, cô thích tôi sao?”

Trong lòng Giai Kỳ “lộp bộp” một tiếng, nuốt trứng gà, đưa tay cướp bát của Bạch Tuấn Thành:

“Anh có ăn hay không? Không ăn thì tôi ăn."

Bạch Tuấn Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang cướp cơm đặt trên bàn gỗ, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên ý cười:

“Không có rau thơm cô ăn nổi sao?"

Trong khoảng thời gian này không chỉ có Giai Kỳ vô tình hiểu được Bạch Tuấn Thành, mà Bạch Tuấn Thành còn dành thời gian để hiểu rõ Giai Kỳ, vết bớt trên người ở đâu, Bạch Tuấn Thành có thể nói cho cô biết.

Giai Kỳ đã ăn trưa ở nhà nên không ăn được nhiều mì đông nữa, cô chọc đũa vào bát, trong mắt rất đói, nhưng bụng lại nói với cô không ăn được nữa. Nhưng không được lãng phí, Giai Kỳ nhẫn nhịn ăn thêm mấy miếng.

Bạch Tuấn Thành ăn ngon, nhìn dáng vẻ Giai Kỳ như ăn không hết, anh lo lắng cô ăn nhiều sẽ mệt, cho nên bưng bát của cô lên ăn.

Giai Kỳ nhìn bát bị cướp đi, đôi mắt vốn tròn của cô trợn tròn hơn:

“Đó là phần còn lại của tôi.”

“Chẳng độc chết người được.”

Giờ phút này, Giai Kỳ rất muốn ôm lấy Bạch Tuấn Thành rồi hôn anh, nếu Bạch Tuấn Thành là búp bê vải của cô thì tốt biết bao.

Bạch Tuấn Thành lau miệng đứng dậy đi tính tiền, Giai Kỳ ngồi tại chỗ không muốn đứng dậy, thật yên tĩnh, muốn ngủ.

Giai Kỳ lười biếng được Bạch Tuấn Thành kéo tay băng qua đường, có người dẫn đường, Giai Kỳ nhắm mắt lại, đi theo anh.

Bạch Tuấn Thành hỏi: “Lát nữa cô đi đâu? Về nhà thì để tôi bảo tài xế đưa cô về. Đi mua sắm thì bảo Nhi Nguyệt ra ngoài với cô. Về nhà mẹ thì buổi tối tôi sẽ đi đón cô.”

Giai Kỳ lắc đầu: “Tôi muốn đến công ty."

Bạch Tuấn Thành bật hệ thống sưởi nhiệt độ trong xe tăng lên, Giai Kỳ đỏ mặt như quả táo nhìn là muốn gặm một miếng, Bạch Tuấn Thành đã bị dạy dỗ, nên chỉ đưa tay nhéo nhéo thịt trên mặt cô:

“Đến công ty làm gì?”