Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt

Chương 52: Thay Đổi 180 độ



Mặc dù cũng chẳng phải là biểu diễn gì, mọi người hiểu ý là được.

Cuối cùng, ông nội Bạch chỉ vào Giai Kỳ, ý cười trên mặt sắp tràn ra ngoài, nói:

“Con nhóc lanh lẹn con.”

Bạch phu nhân cũng cười đến hai má đỏ lên, khóe miệng phiếm chua xót, bà ây thu liễm, thúc giục:

“Mau ăn cơm đi, đồ ăn đều nguội hết rồi.”

Hiện tại Giai Kỳ thật sự đói bụng, nên ăn uống như hổ đói.

Cơm nước xong lại “tản bộ” nửa tiếng, Bạch Tuấn Thành và Bạch Quân Đàm thay giày dép quần áo.

Đang khởi động, hai người họ nói chuyện.

“Anh, chúng ta cứ chiều hai người họ như vậy sao? Chị dâu, các người luôn chạy thay chị ấy, hết năm mới em lại phải trở về bộ đội. Đến lúc đó có thể chỉnh đốn Nhi Nguyệt rồi.”

"Em trở về bộ đội, Nhi Nguyệt cũng đi học lại. Có lẽ đến lúc đó Nhi Nguyệt sẽ ở lại. Hơn nữa, ông nội là người thế nào em còn không rõ sao, có lẽ mấy ngày nay mới mẻ, qua mấy ngày nữa tự nhiên sẽ quên mất việc này.”

Bạch Tuấn Thành khởi động xong hỏi:

“Chuẩn bị xong chưa?”

Bạch Quân Đàm chuẩn bị: “Xong rồi.”

Giai Kỳ chạy ra: “Đợi đã, đợi, đợi đã.”

Bạch Tuấn Thành dừng lại: “Em ra ngoài làm gì? Có lạnh không?”

“Hôm nay không chạy nữa, em đã xin nghỉ cho hai người rồi.”

Bạch Quân Đàm nghi ngờ những gì mình nghe thấy, không dám tin hỏi Bạch Tuấn Thành:

“Anh trai, có thể xin nghỉ được sao?”

Giai Kỳ không được tin tưởng, không vui:

“Đương nhiên là được, chị và Nhi Nguyệt vừa xoa lưng vừa bóp chân, ông nội mới đồng ý.”

Bạch Quân Đàm nhìn Bạch Tuấn Thành:

“Anh trai, còn chạy không?”

“Chạy gì nữa? Chị dâu em đã nói đã xin cho rồi. Phúc lợi nên có thì chúng ta phải hưởng thụ, trở về đi.”

Hai người đàn ông trở về phòng khách thì ông nội đã trở về phòng ngủ.

Bạch Tuấn Thành lại quay người trở về phòng sách, nửa đường Giai Kỳ chặn lại:

“Em đã chuẩn bị nước tắm, anh trở về ngâm người đi, đêm nay ngủ sớm chút.”

Đêm nay Bạch Tuấn Thành rất bất ngờ với Giai Kỳ, vậy mà còn chủ động mở nước. Ánh mắt Bạch Tuấn Thành thâm sâu nhìn lấy Giai Kỳ:

“Em tắm trước đi, tôi đến phòng sách nằm chút.”

Giai Kỳ không đồng ý: “Không được, từ hôm qua đến hôm nay anh chỉ ngủ được hai tiếng, anh xem bản thân là sắt đá sao? Bản thân bất tử à? Mau đi tắm, đêm nay ngủ sớm đi.”

Bạch Tuấn Thành nghe ra hóa ra cô vợ nhỏ của mình đang đau lòng cho mình, trong lòng như mật ngọt, ngọt đến tận tâm can.

Anh nhận lấy ý tốt của Giai Kỳ, cánh tay đặt trên vai Giai Kỳ trở về phòng ngủ, trực tiếp vào phòng tắm, anh lần nữa phát hiện Giai Kỳ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.

Sau khi Giai Kỳ nhìn thấy Bạch Tuấn Thành đi vào trong, cô cầm lấy điện thoại gọi cho ông Mạc.

Bạch Tuấn Thành bước ra khỏi phòng tắm, đèn trong phòng ngủ đã bị Giai Kỳ tắt đi, trên đầu giường còn đặt ly nước chuẩn bị sẵn cho anh, Giai Kỳ không có trong phòng, lại chạy đến chỗ Bạch Nhi Nguyệt ngủ.

Bạch Tuấn Thành vẫn như cũ, đi đến cửa phòng em gái gõ cửa.

Bạch Nhi Nguyệt ngồi ở đầu giường, dựa vào gối nói với bên ngoài:

“Anh trai, cửa không khóa, anh vào đi.”

Sau khi Bạch Tuấn Thành đi vào thì nhìn thấy Giai Kỳ đang ngủ.

Bạch Nhi Nguyệt nhường chỗ: “Anh trai, bế đi đi.”

Bạch Tuấn Thành bế Giai Kỳ lên, nói với Bạch Nhi Nguyệt:

“Nghỉ ngơi sớm đi, đừng nghịch điện thoại nữa.”

Bạch Tuấn Thành nhìn lại người trong lòng, bề cô lên giường, anh nằm nghiêng bên cạnh, cả đêm lại ngủ ngon.

Mới sáng sớm, Giai Kỳ ngồi dậy từ trên giường:

“Có phải mình thật sự đã mắc chứng mộng du hay không?”

Bạch Tuấn Thành tỉnh dậy: “Không có, là tôi bế em về đó.”

Giai Kỳ cũng lười suy nghĩ, cô rời giường đánh răng rửa mặt, hôm nay lại còn trang điểm.

Bạch Tuấn Thành đang thay áo sơ mi trong phòng thay đồ, nhìn thấy Giai Kỳ đang trang điểm thì hỏi:

“Hôm nay muốn ra ngoài chơi sao?”

“Ừm, trở về công ty ba em xem một chút”

Nói xong, cô tô son môi, lại cảm thấy không dễ nhìn nên chỉ vào hai thỏi son hỏi Bạch Tuấn Thành:

“Hai thỏi son này, thỏi nào đẹp?”

Bạch Tuấn Thành nhìn đôi môi phấn nộn mềm mại của cô chân thành nói:

“Không tô đẹp hơn.”

Buổi sáng, mấy chủ tịch triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, bọn họ đều lo lắng về chuỗi tài chính của Bạch Thị, rút ngay hai tỷ đã đủ cho công ty nợ thời gian dài.

Một chủ tịch trong số đó mở miệng nói với Bạch Tuấn Thành:

“Cậu vẫn còn quá trẻ, quá hăng hái, rút vốn trong thời hạn hợp đồng, ít nhất bọn họ phải trả thêm hai trăm triệu phí vi phạm hợp đồng, vậy mà cậu lại không cần phí vi phạm hợp đồng đó. Tài trợ của nhà họ Mạc, cậu có biết lão Lâm có người quen ở ngân hàng không.”

Ông Bạch là chủ tịch lớn nhất của công ty, lúc này mở miệng:

“Con trai tôi không có ý đồ, Bạch Thị thật sự không thèm chút tiền phạt vi phạm hợp đồng đó. Mấy chủ tịch không cần phải nói nhiều nữa, công ty không có vốn của bọn họ vẫn có thể kiếm được lợi nhuận.”

Ông Bạch rất ấm ức, đế chế thương nghiệp của nhà họ Bạch đều ở nước ngoài, đột nhiên ba muốn về nước, nói lá rụng về cội, cả nhà bọn họ mới quyết định về nước phát triển, kết quả gặp phải một đám hợp tác sợ hãi rụt rè, lúc đầu tìm hợp tác vẫn là quá xúc động.