Bạch Thiếu Có Một Cô Vợ Tài Phiệt

Chương 6: Muốn tắm uyên uơng với tôi sao



Ông nội Bạch khi thấy Giai Kỳ ngỗ nghi mình như vậy, sắc mặt không nhịn được, ông ấy càng thêm cường ngạnh ra lệnh cho Giai Kỳ:

- “Giai Kỳ, nhất định phải xin lỗi mẹ con.”

Giai Kỳ cứng đầu:

- “Không xin lỗi.”

Đã mấy chục năm không có ai phản bác ông nội Bạch như vậy, trước giờ ông ấy nói gì thì là vậy, một là một mà hai là hai chưa có ai ngỗ nghịch ông ấy, nhưng hôm nay Giai Kỳ lại hết lần này đến lần khác đều khiêu khích ông, lập tức khiến ông ho sặc sụa, ho đến mặt đỏ bừng.

Giai Kỳ thấy vậy, đứng dậy muốn đi xem ông nội làm sao, ông Bạch và quản gia đồng thời tiễn lên giúp ông nội Bạch thuận khí, Giai Kỳ thấy vậy lập tức đứng tại chỗ cẩn thận hỏi:

- “Ông nội, ông sao vậy?”

Ông nội Bạch chậm rãi bình phục lại, vẫn là câu nói đó:

- “Xin lỗi mẹ con.”

Bạch phu nhân cười giễu, đáp:

- “Không cần nó gọi là mẹ đâu, con không thèm.”

Nói xong, ông Bạch và Bạch phu nhân đều đỡ tướng quân Bạch trở về phòng.

Trong phòng ăn chỉ còn lại hai vợ chồng cô, lần này Bạch Tuấn Thành mới chính thức nhìn cô vợ mình mới cưới vào cửa, hỏi cô:

- “Cô là người đầu tiên dám ngỗ nghịch với ông nội như vậy, ha ha.”

Giai Kỳ dùng bàn tay che mặt, dùng tóc mái che đi để không ai nhìn thấy ánh mắt của cô, lúc này nước mắt đều không kìm được mà chảy ra ngoài.

Rất ấm ức, ngày thứ hai mới cưới đã bị ép xin lỗi.

Bạch Tuấn Thành không để ý đến sự khác thường của Giai Kỳ, anh rút khăn giấy lau khóe miệng, ngón tay thon dài tùy ý gõ trên mặt bàn khiến người ta không thể dời mắt, nhưng lúc này Giai Kỳ lại không có tâm trạng thưởng thức:

- “Giai Kỳ, chúc cô sống vui vẻ trong cái nhà này.”

Rõ ràng là câu chúc mừng, nhưng Giai Kỳ lại nghe ra được có ý khác.

Giai Kỳ lập tức tỉnh ngộ, thậm chí còn quên lau nước mắt, nhìn về phía Bạch Tuấn Thành:. truyện ngôn tình

- “Là anh đuổi người giúp việc đi.”

Bạch Tuấn Thành nhìn thấy nước mắt của cô, chột dạ quay đầu về phía khác, không đối mặt với cô, nhưng khóe miệng lại không buông tha:

- “Ngu xuẩn.”

Bởi vì Giai Kỳ, mà hôm nay nhà họ Bạch đã bỏ lỡ hai bữa cơm.

Giai Kỳ biết thủ phạm là ai nhưng không nói ra, nói ra Bạch phu nhân sẽ cảm thấy là cô đang hắt nước bẩn lên người con trai bà ấy, sẽ khiến ông Bạch với ông nội Bạch phản cảm. Giai Kỳ không khóc chỉ là ấm ức. Hốc mắt cô đỏ bừng, mí mắt sưng lên, nói rồi cô tự xuống lầu lấy ít đá chườm mắt.

Bữa tối, nhà họ Bạch thông minh tách ra ăn, lo lắng sẽ không ăn được ba bữa hôm nay.

Bạch Tuấn Thành cũng ở nhà, thiện cảm đối với anh trước đó qua một ngày đã không còn gì khi vào giây phút cô biết anh là tiểu nhân hèn hạ.

- “Anh không đi làm sao? Cả ngày rảnh rỗi ở nhà? Anh là con sâu lười biếng à?”

Giai Kỳ nhìn thấy Bạch Tuấn Thành đi qua trước mắt cô, lập tức nhớ đến chuyện bị oan uổng, cảm thấy Bạch Tuấn Thành rất phiền, đẹp trai thì có lợi gì chứ, lòng đen tối thì không cứu được.

Bạch Tuấn Thành nhướng mày:

- “Nhờ phúc cô ban!”

Anh bị ông nội cấm túc ở nhà ba ngày không được ra ngoài, nói để vợ chồng mới cưới hiểu nhau sâu sắc hơn.

Tiểu nhân đê tiện, Giai Kỳ không vui liếc Bạch Tuấn Thành một cái, điện thoại của Bạch Tuấn Thành cũng bị tịch thu, đột nhiên Giai Kỳ phát hiện, nói:

- “Điện thoại của tôi đâu?”

Bạch Tuấn Thành lười trả lời, điện thoại của anh đã bị tịch thu, cô nghĩ cô có thể may mắn thoát khỏi sao? Giai Kỳ kiếm xung quanh, mở ngăn kéo ra cũng không tìm thấy, sô pha, trong góc giường đều lật một lượt nhưng vẫn không tìm được.

Giai Kỳ lật đi lật lại khiến Bạch Tuấn Thành nhìn đến đau đầu, đồ đạc được bày biện chỉnh tề vậy mà lại bị Giai Kỳ lật đến lộn xộn không chịu nổi.

Anh có sở thích sạch sẽ nên không thể nhìn phòng ngủ lộn xộn, Bạch Tuấn Thành mặt không thấy tâm không phiền, tiện tay cầm khăn tắm đi tắm rửa.

Giai Kỳ thấy anh muốn đi tắm rửa, bèn túm lấy khăn tắm không buông tay, ngăn cản anh:

- “Có phải anh lấy không?”

Bạch Tuấn Thành liếc mắt nhìn khăn tắm, nếu cô đã muốn, vậy Bạch Tuấn Thành sẽ trực tiếp buông tay cho cô là được, rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Cô buông tay ra, khăn tắm rơi trên mặt sàn, đưa tay muốn nắm lấy cổ tay Bạch Tuấn Thành, kết quả không cẩn thận, tay cô nhét vào lòng bàn tay Bạch Tuấn Thành, lòng bàn tay Bạch Tuấn Thành nóng hổi không giống với tứ chi của Giai Kỳ, cô từ nhỏ thân thể đã lạnh lẽo, lúc đụng phải bàn tay ấm áp của Bạch Tuấn Thành, thoáng chốc cảm giác nóng bỏng từ bàn tay truyền khắp tứ chi. Giai Kỳ bị hành động của Bạch Tuấn Thành dọa đến ngây ngốc. Bạch Tuấn Thành cảm nhận được sự mềm mại trong tay lộ ra chút lạnh lẽo, trong nháy mắt thoáng chút kinh ngạc.

Giống như đêm hè nóng bức nghênh đón một làn gió mát mẻ thoải mái, cổ họng anh ừng ực lên xuống:

- “Muốn tắm uyên ương với tôi sao?”

Tiếng cười hí hí của Bạch Tuấn Thành xoay quanh trên đầu Giai Kỳ.

Giai Kỳ “soạt” một cái thu tay về, tròng mắt đảo quanh, để che giấu tâm trạng khẩn trương xúc động vừa rồi của mình:

- “Lưu manh, tôi chỉ muốn hỏi anh có lấy điện thoại của tôi hay không.”

- “Tôi rảnh sao?”

- “Rảnh hay không thì tôi không biết, nhưng miệng rất tiện nhân.” Cô vừa dứt lời, chỉ thấy vẻ mặt Bạch phu nhân đen sầm xông vào:

- “Cô gái kia, miệng sạch sẽ chút cho tôi.”