Bạch Thước Thượng Thần

Quyển 2 - Chương 75



Bên trong Phượng điện, Kim Diệu uy nghiêm đứng đầu, ba vị Thượng tiên Thiên cung cùng Phượng Vân trưởng lão đứng phía dưới, các chưởng môn tiên phủ và Bắc Thần đứng bên trái, Trấn Vũ lười nhác ngồi ghế phải, Phục Linh đứng phía sau hắn. Biểu cảm Hoa Hồng hơi trầm xuống, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài điện, Mộ Cửu cũng cau mày nhìn cảnh tượng trong điện.

Tia chớp không ngừng vang lên trong điện, Sấm Sét Thượng quân lơ lửng giữa không trung đánh từng đạo lôi tiên xuống phía dưới.

“Mười tiên!”

“Mười một tiên!”

Thanh âm tiên tướng không ngừng vang vọng trong điện.

Giữa điện, Tùng Phong mặc đạo bào, cho dù bị lôi tiên quất vào người, hắn cũng mặt mày kiên định, bất động mảy may.

Ai cũng không ngờ tới một thế hệ chưởng môn tiên phủ như Tùng Phong thế mà nguyện chịu hình thay đồ đệ, Kim Diệu tiên tọa đã ân chuẩn, tiên môn các phái không lý nào lại phản đối.

“Hai mươi bảy tiên!”

Lại thêm một đạo lôi tiên đánh xuống, thân hình Tùng Phong khẽ run, hình tiên trong tay Sấm Sét Thượng quân cũng khựng lại.

“Nhị thúc!”

“Chưởng môn!”

Cách đó không xa, đệ tử Phiêu Diểu bi phẫn khó nén, Nhĩ Quân mặt đầy nước mắt, định vọt tới chỗ Tùng Phong.

“Nhĩ Quân! Đừng cản!”

Trong lôi điện, Tùng Phong hét lên, hít sâu một hơi, ngay sau đó nhìn về phía Sấm Sét.

“Tiên thượng, hình phạt chưa xong, Phiêu Diểu vẫn còn, không hề trốn tội, làm phiền Tiên thượng.”

Sấm Sét gật đầu, ánh mắt lóe lên vẻ kính trọng, cánh tay chuyển động, lôi tiên rơi xuống lần thứ hai.

Từng dòng máu bị đạo bào che kín, thân ảnh dưới lôi điện cứng cỏi như núi, đạo cốt không dời. Trong điện, cho dù tiên yêu đều động dung.

“Ba mươi lăm tiên!”

“Ba mươi sáu tiên!”

Theo đạo lôi tiên cuối cùng rơi xuống, Sấm Sét Thượng tiên hạ tay, trong tay hiện ra một bình sứ, lập tức đi đến cạnh Tùng Phong.

“Tùng Phong chưởng môn, đây là Tuyết Linh đan do bổn quân luyện chế, chuyên trị lôi thương……”

Đáng tiếc Sấm Sét còn chưa đến gần, chấm đỏ giữa trán Tùng Phong chợt vỡ vụn, Sấm Sét biến sắc.

“Đa tạ quân thượng, nhưng…… không cần.” Tùng Phong không trụ được nữa, nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một đống máu.

Tiên yêu trong điện đều cả kinh, chỉ có Trấn Vũ không chút nào ngoài ý muốn, cong cong khóe miệng.

“Nhị thúc!”

Nhĩ Quân sửng sốt, bi phẫn hô to, đúng lúc này, một người vọt vào trong điện.

“Sư thúc!”

Trước cửa đại điện, thân ảnh Trọng Chiêu cứng đờ, hắn nhìn cảnh tượng trong điện, đồng tử co rụt lại.

Chỉ thấy Tùng Phong nửa quỳ trên mặt đất, tóc tai xám trắng rối tung, không thể đếm được vết máu ngang dọc đan xen trên đạo bào, dòng máu đỏ tươi chảy theo cánh tay vô lực rũ xuống của ông nhỏ trên mặt đất.

Không ai ngờ được lúc này Trọng Chiêu lại đột ngột xông vào.

Nghe tiếng hắn, Tùng Phong ngẩng đầu, lúc này mọi người mới nhìn thấy đồng quang tiêu tán của ông, linh đài giữa trán vỡ vụn, đã là biểu hiện của người sắp chết!

Chúng chưởng môn ai cũng lộ vẻ khiếp sợ, khó có thể tin, chưởng môn Phiêu Diểu đã tấn vị Thượng quân nhiều năm, cho dù chịu ba mươi sáu lôi tiên, cùng lắm tu dưỡng mười năm là đã có thể hồi phục rất tốt, sao linh đài có thể vỡ vụn sắp sửa chầu trời?!

Nhất thời mọi người hai mặt nhìn nhau, trong điện không một tiếng động.

Lúc này, tiên quang chợt lóe, Thanh Y mang theo Bạch Thước hạ xuống điện, cả người Bạch Thước đầy máu, đáng sợ đến mức tiểu hồ ly nhảy dựng, Hoa Hồng nháy mắt xuất hiện trước mặt Bạch Thước.

“Tiểu Bạch?!”

Bạch Thước không rảnh ôn chuyện, thấy mặt Tùng Phong mang tử khí, nàng rất bi phẫn nhưng lại càng lo lắng cho Trọng Chiêu hơn.

Từ khi Trọng gia diệt môn, trong lòng Trọng Chiêu, Tùng Phong không chỉ đơn thuần là sư phụ thụ nghiệp truyền đạo mà càng giống phụ thân hắn hơn. Nàng vốn đã thuyết phục Trọng Chiêu buông bỏ ân oán cũ của Trọng gia, nhưng nếu Tùng Phong xảy ra chuyện, nàng không cách nào đoán trước được Trọng Chiêu sẽ biến thành bộ dạng gì.

Trong điện, Tùng Phong nhìn Trọng Chiêu cười vui vẻ, nhưng lại chống đỡ không nổi, thân hình ầm ầm ngã xuống.

“Sư thúc!” Trọng Chiêu lảo đảo tiến về phía trước, đỡ được Tùng Phong ngã xuống đất.

Kim Diệu cũng lập tức xuất hiện bên cạnh Tùng Phong, tìm kiếm linh đài ông.

“Cút ngay!” Trọng Chiêu phóng ra một đạo tiên lực, phẫn nộ chém về phía Kim Diệu, bảo vệ Tùng Phong sau lưng, hai mắt đỏ đậm.

Chút tiên lực còn sót lại của hắn tất nhiên không thể đả thương Kim Diệu, Kim Diệu tiện tay phất đi.

“Chiêu Nhi! Không...không được vô lễ!”

Máu tuôn ra ào ạt từ miệng Tùng Phong, tuy ông suy yếu nhưng vẫn nhất quyết cản Trọng Chiêu lại.

“Sư thúc!”

“Chiêu Nhi, đỡ ta lên.” Trọng Chiêu sợ hãi quay đầu lại, cẩn thận đỡ lấy Tùng Phong, Tùng Phong nỗ lực đứng lên, vẫn đạo cốt tiên phong như cũ, mặt mày không thấy nửa điểm oán giận.

“Nghiệt đồ lỗ mãng, mong...mong tiên tọa đừng so đo với nó.”

“Tùng Phong chưởng môn, sao lại như thế……?” Kim Diệu tất nhiên sẽ không so đo với Trọng Chiêu, thấy bộ dạng Tùng Phong, ông khó nén khiếp sợ, với năng lực bán thần của hắn tất nhiên nhìn ra được linh đài Tùng Phong vỡ vụn, dầu hết đèn tắt.

“Ngày trước hạ quân độ kiếp Đông Hải, linh mạch vỡ vụn dưới lôi kiếp, tiên vận đã tan.”

Cánh tay Trọng Chiêu ôm Tùng Phong run lên, không phải, thương tích của Tùng Phong đều là vì hắn. Từ sau khi hắn trở về từ Dị thành, linh mạch tổn hại bởi tà long, vì để hắn thuận lợi vào Thiên cung thụ linh, Tùng Phong kiên quyết chữa thương cho hắn, hao tổn linh khí khiến vết thương cũ tái phát.

“Vậy vì sao chưởng môn còn muốn thay Trọng Chiêu chịu ba mươi sáu tiên?”

Kim Diệu hỏi đến một nửa, cứng họng thất thanh.

Tùng Phong là vì Trọng Chiêu, linh mạch Trọng Chiêu đã tổn hại, nếu chịu thêm ba mươi sáu lôi hình tiên, tất vô duyên với đại đạo, tiên đồ hủy hết.

Tùng Phong đang dùng mạng ông đổi lại tiên đồ đại đạo của Trọng Chiêu, thầy hiền như cha, đại để như thế.

Kim Diệu không hỏi nhiều nữa, thương tiếc trầm mặc.

Tùng Phong thản nhiên cười: “Có vẻ tiên tọa đã biết được suy nghĩ trong lòng hạ quân, không cần hạ quân lại lắm lời.”

“Chưởng môn từ tâm, bổn tọa không bằng.”

Kim Diệu thở dài thật dài, nơi xa, lòng bàn tay Phục Linh nắm chặt, mắt ánh lên vẻ trào phúng.

“Tiên tọa, hình phạt của tiểu đồ có tính là qua chưa?” Giọng Tùng Phong suy yếu, mắt mang chờ mong.

“Tất nhiên.”

“Tội ám sát Tử Vi Tinh của tiểu đồ……”

“Đã phạt xong, từ nay Tiên giới sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”

“Được, được.”

Tùng Phong nói hai tiếng được, nhìn về phía Trọng Chiêu, tựa hồ ông muốn nói cái gì, nhưng rồi cái gì cũng không kịp nói, chỉ mỉm cười nhắm mắt.

Lão quy à, hai mảnh mai rùa kia của ông quả thật chưa từng vọng ngôn. Chỉ là nếu vận mệnh của lão đạo đã như vậy, có thể giúp đồ nhi của ta giành lấy một con đường sống, cũng đã đủ rồi.

“Nhị thúc!”

“Chưởng môn!”

Nhĩ Quân và chúng đệ tử Phiêu Diểu bi phẫn nhảy lên trước, rồi lại dừng lại.

Thân hình gầy ốm bên trong đạo bào tiêu tán thành từng điểm nhỏ, Tùng Phong cứ như vậy biến thành bụi bặm trước mặt chúng tiên yêu.

Trong giây lát, trong tay Trọng Chiêu chỉ còn lại một chiếc đạo bào trống không nhuộm đầy máu tươi.

“Sư phụ.”

Tiên nhân tạ thế cũng không phải là hiếm thấy, nhưng cực ít có chưởng môn một phái ra đi thảm thiết như vậy.

Một tiếng “Sư phụ” này của Trọng Chiêu bi thương vô cùng.

Nhất thời cả điện lặng im, chúng tiên không đành lòng, bất an trong bụng.

Bạch Thước đứng ở một bên, hốc mắt đỏ bừng không biết làm sao.

Một tiếng thở dài vang lên, Kim Diệu nhìn mọi người trong điện, trầm giọng mở miệng.

“Tùng Phong chưởng môn đã quy tiên, là bổn tọa thất trách, tuy hôm qua bổn tọa đã tước đi danh hiệu khôi thủ “Ngô đồng võ yến” của Trọng Chiêu, nhưng bổn tọa quyết định, đợi hết ba năm Tùng Phong chưởng môn đi về cõi tiên, bổn tọa sẽ đưa Trọng Chiêu lên Thiên cung, thụ linh cho hắn.”

“Tiên tọa, không thể!”

Hi Vân biến sắc, vội vàng la lên.

“Đủ rồi! Bổn tọa đã quyết. Hi Vân chưởng môn, rốt cuộc Cửu Trọng Thiên cung do bổn tọa chưởng quản hay là của Vân Tiêu ngươi?!” Kim Diệu lạnh lùng, nặng nề nhìn về phía Hi Vân, ánh mắt uy nghi.

“Hạ quân đã đi quá giới hạn, tiên tọa bớt giận.”

Kim Diệu quản lý Thiên cung trăm năm, chưa bao giờ tức giận, mặt Hi Vân giật giật, vội vàng thỉnh tội.

Xét đến cùng thì việc Tùng Phong chết là do tiên môn bức ép, việc đã đến nước này, đại cục đã định.

“Trọng Chiêu, mang Tùng Phong chưởng môn về Phiêu Diểu đi. Từ nay về sau, miễn tội cho ngươi, việc này cũng không liên luỵ Phiêu Diểu. Ba năm sau, bổn tọa chờ ngươi ở Thiên cung.”

Kim Diệu nói năng ôn hòa, trong đại điện không ai đáp lại, mọi người nhịn không được nhìn vào giữa điện, chỉ thấy Trọng Chiêu ôm đạo bào của Tùng Phong, rũ mắt.

“Trọng Chiêu! Ngươi còn không mau cảm tạ đại ân của tiên tọa!”

Cũng không biết là người nào trong đám chưởng môn tiên môn hô lên.

“Miễn tội cho ta? Không làm khó Phiêu Diểu nữa? Hả……”

Tiếng cười nhạo khinh thường vừa chói tai vừa lạnh lẽo như băng đột ngột vang lên: “Kim Diệu tiên tọa, Cửu Trọng Thiên cung của ngươi……ban ân đức thật là to.”

Giữa điện, Trọng Chiêu chậm rãi xoay người, giương mắt nhìn về phía Kim Diệu.

Đôi mắt hắn đỏ lòm, lạnh nhạt châm chọc.

“A Chiêu……” Bạch Thước căng thẳng, định tiến lên nhưng lại bị Hoa Hồng nhíu mày giữ chặt.

“Nha đầu, đừng qua đó, tiểu tử này không đúng……”

Cách đó không xa, nụ cười trên miệng Trấn Vũ càng mở rộng, cuối cùng……thời cơ cũng tới rồi.

“Trọng Chiêu, ngươi làm càn!”

Chẳng đợi Kim Diệu mở miệng, Hi Vân đã hét thật to.

Trọng Chiêu chẳng thèm liếc ông dù chỉ một cái, gắt gao nhìn chằm chằm Kim Diệu, tơ máu trong mắt ngày càng sậm, thế mà lại hiện lên hắc khí.

“Tà khí! Tiên tọa, người này lòng mang oán giận, đã đọa tà ma, không thể giữ hắn lại!”

Mọi người đều bị kinh động bởi hắc khí trong mắt Trọng Chiêu, Hi Vân nghiêm mặt, chẳng ngờ lại cầm kiếm xông lên đánh Trọng Chiêu.

Thần quang lóe lên, tiên kiếm của Hi Vân bị quét bay, là Kim Diệu ra tay, bảo vệ phía trước Trọng Chiêu.

“Tiên tọa!” Mặt Hi Vân đỏ bừng.

“Trọng Chiêu! Đừng làm bậy!” Kim Diệu gằn giọng: “Sư phụ ngươi vì ngươi mà chết, nếu ngươi đọa yêu tà, sao Tùng Phong chưởng môn có thể nhắm mắt được!”

“Đã hại chết thầy, nào dám tiếp tục làm đệ tử, kể từ hôm nay, tự tuyệt sư môn.” Trọng Chiêu nhìn về phía chúng đệ tử Phiêu Diểu đang đứng một bên, trong mắt không có nửa phần cảm xúc: “Các ngươi nghe đây, từ hôm nay trở đi, Trọng Chiêu không còn là đệ tử Phiêu Diểu, không liên quan gì đến Phiêu Diểu nữa.”

“Sư đệ!”

“Sư huynh!”

Nhĩ Quân và chúng đệ tử Phiêu Diểu thấy Trọng Chiêu phát cuồng, vừa nôn nóng vừa bi phẫn, nhưng lại thấp cổ bé họng.

“Sư đệ, nhị thúc không còn nữa, đệ...đệ đừng……” Nhĩ Quân nghẹn ngào không biết nói thế nào cho phải.

“Tiên pháp linh mạch của Trọng Chiêu đều là tiên khí, tiên cốt trong người không thể tuân sư mệnh, không thể gánh vác thiên lý, không thể trảm tiên tộc. Tiên cốt như gông, tiên mạch như cùm, hôm nay ta trả lại một thân tiên cốt này cho các ngươi!”

Trọng Chiêu nhảy dựng lên, tiên kiếm trong tay hóa thành vô số mảnh nhỏ, hắn thét dài một tiếng, tiên quang lập loè trên đại điện, muôn vàn thanh kiếm sắc nhọn đâm vào thân thể hắn.

“A Chiêu!” Đồng tử Bạch Thước co rụt lại, nhảy lên ngăn cản, nhưng sức mạnh Trọng Chiêu phá vỡ linh mạch, bùng nổ linh lực thoáng chốc đạt tới Thượng quân đỉnh phong, vô số linh khí tuôn ra từ trong thân thể hắn bắn ra khắp điện.

Linh khí này thô bạo vô cùng, sát ý dày đặc, bất kể tiên yêu đều bị thương dưới tay nó, chưởng môn các phái thi nhau ra tay ngăn cản linh khí thô bạo đả thương người.

Bạch Thước còn chưa tới gần đã bị linh khí bắn bay, Hoa Hồng nhanh tay lẹ mắt kéo nàng về bảo vệ.

Linh khí tan đi, chỉ nghe một tiếng vang lớn, Trọng Chiêu rơi xuống đất thật mạnh, tất cả tiên cốt toàn thân đều vỡ vụn, cả người hắn đều là máu, nhưng lại đứng mà không ngã, phảng phất chỉ dựa vào một hơi tàn kiên trì chống đỡ, tuy tiên cốt đã đứt hết, chẳng còn linh lực nhưng hắc khí trong mắt lại tăng gấp mười lần so với vừa rồi.

Đây là phương pháp phá cốt trả tiên, lấy tiên đọa yêu!

“Tiên cốt đã vỡ, tiên mạch đã tuyệt, từ nay về sau, Trọng Chiêu ta không phải tiên, nếu hôm nay các ngươi không giết ta, sẽ có một ngày, tất cả Tiên tộc bức tử sư phụ ta, Trọng Chiêu tất tự tay xử lý!”

Thiếu niên chính phái tiên khí đầy người giống như tà ma bò ra từ địa ngục, lạnh như băng nhìn tất cả Tiên tộc trong điện, ngay cả Kim Diệu đã tu luyện vạn năm cũng bị kinh hãi bởi oán giận và sát ý trong mắt hắn.

____________________

Chương 76

"Đại yêu quái, ngươi đừng giận ta nữa, được không?"