Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 34: Khởi động chú văn



Bạch Vô Thường đã ba ngày rồi không đến câu hồn ta

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Chương 34: Khởi động chú văn

  Thập Diệp đứng trong linh đường Tiền trạch, lẳng lặng nhìn xung quanh bốn phía. Tấm màn trắng yên lặng buông xuống mặt đất, giống như con mãng xà đã chết bị rút da, những mảnh giấy trộn lẫn với hỏa tinh rơi đầy trên mặt đất, bị Bạch Huyên giẫm lên tiêu tán hết.

  Toàn bộ Tiền trạch hoàn toàn trống trải, thậm chí đến cả thi thể Tiền Nhân trong quan tài cũng đã biến mất.

  Thập Diệp ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mặt đất, nếu hắn nhớ không nhầm, thì ban ngày lúc Miêu Tam Nương xé nát khế ước bán thân chính là ném ở chỗ này. Thế nhưng, hiện tại ngay cả một mảnh giấy nhỏ xíu cũng không thấy.

 Bọn họ vẫn là sơ suất rồi, lúc ấy sự chú ý của hắn đều nằm ở pháp trận bị ẩn giấu, lại không ngờ kẻ đó lại động tay động chân trên khế ước bán thân của Miêu Tam Nương.

  "Thế nào?" Bạch Huyên hỏi.

  "Ta hoài nghi đây là một chuỗi khởi động chú văn liên hoàn." Thập Diệp nói tiếp: "Dùng để khởi động hồng trận khổng lồ ẩn giấu dưới lòng đất trấn An Bình."

  "Rốt cuộc là loại hồng trận gì?"

  "Phức tạp, lưu loát, tinh vi, nếu không phải ta tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ khó có thể tưởng tượng ra được, thiên hạ cư nhiên thật sự có người có thể làm ra trận pháp như thế." Thập Diệp thật lòng tán thưởng: "Thật có thể nói là "Huyền Phong Thiên Bàn, Tinh Dã Liên Minh Lưu"."

  "...... Đạo trưởng, ngài có thể nói tiếng người không?"

  "Hai từ để diễn tả: Phong | Lưu."

  "......"

  Trong mắt Bạch Huyên sáng suốt viết bốn chữ to tướng: "Ngươi đùa ta sao?"

  Thập Diệp: "Ta từng đọc một miêu tả tương tự trong sách cổ."

  Bạch Huyên: "Ha ha."

  Cũng khó trách Bạch Huyên không tin, lần đầu tiên Thập Diệp đọc cũng cho là mắt mình bị hoa rồi, nhiều lần xác nhận lại mới dám khẳng định, quyển sách cổ kia là quyển sách nhỏ do hắn chép tay, trong lúc vô tình phát hiện ở tầng lửng của Tàng Thư Các, người chép sách ký tên "Tuyền Dương chân nhân", chỉ là sau đó bị sư phụ phát hiện, quyển sách liền bị tịch thu, còn phạt hắn một tháng chỉ cho phép ăn cháo không được ăn bánh bao, cho nên Thập Diệp nhớ rất rõ ràng.

  "Vậy ngươi vừa mới chặt đứt chú văn khởi động trận hạch, Phong | Lưu trận này có phải đã bị hỏng rồi không?" Bạch Huyên lại hỏi.

  Thập Diệp lắc đầu: "Chỉ sợ trận pháp này không chỉ có một trận hạch, khởi động chú văn cũng không chỉ có một."

  "Đây cũng là những gì ngươi đọc được trong sách cổ?!"

  "Là ta căn cứ vào phương vị trận vỏ cùng bố cục trận mạch mà suy luận ra." Thập Diệp đi ra khỏi linh đường, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm: "Ý của hai từ Phong | Lưu, chỉ sợ không chỉ là vì mệnh danh, mà là nói trận mạch như theo gió tùy ý mà động, trận hạch như nước tùy ý chảy, Tinh Nhi chỉ là một trong những người được chọn làm trận hạch trong số đó."

  "Ngươi nói, không chỉ có mấy trận hạch, những trận hạch này còn có thể đi dạo khắp nơi? Nó là vật sống sao?"

  "Người có thể thiết lập đại trận tinh vi như vậy, tự nhiên phải chuẩn bị thật hoàn thiện, trước đó thiết kế mấy cái trận hạch mới có thể đảm bảo không có sai sót gì."

  "Những trận hạch kia ở đâu?"

  "Tạm thời không cách nào suy đoán vị trí cụ thể của nó được."

  "......"

   Biểu cảm hiện giờ của Bạch Huyên rất giống như muốn xông lên cắn Thập Diệp một cái.

  Thập Diệp: "Năng lực của bần đạo có hạn. Không biết Bạch Vô Thường đại nhân có diệu pháp gì không?"

  Bạch Huyên trợn trắng mắt: "Đừng vòng vo, ngươi khẳng định có biện pháp."

  Thập Diệp hai mắt khẽ nhắm, hắn làm sao biết được?

  Bạch Huyên: "Ngươi là chúa ưa lo chuyện bao đồng lại thích lo bò trắng răng, ngoài mặt nhìn thì trầm ổn, trên thực tế trong lòng không nhịn được chuyện gì, vừa có chuyện xảy ra liền nóng nảy chạy lung tung, hiện tại còn có thể ở chỗ này nói chuyện với ta, khẳng định là đã sớm có tính toán rồi."

  Thập Diệp sờ sờ mặt, thầm nghĩ: "Thì ra, sư huynh đệ lúc trước nói hắn là người thành thục trước tuổi đều là lừa bịp cả."

  Bạch Huyên ôm cánh tay nhìn chằm chằm hắn: "Nói đi, hiện tại phải làm gì?"

  Thập Diệp: "Chờ đã."

  "Chờ cái gì, ta cũng không có kiên nhẫn nhiều như vậy..." Bạch Huyên nói một nửa đột nhiên phản ứng lại: "Ý của ngươi là, biện pháp chính là... chờ? "

  Thập Diệp gật đầu.

   Biểu cảm hiện tại của Bạch Huyên ước chừng là muốn bóp cổ Thập Diệp.

  Thập Diệp dứt khoát vén vạt áo ngồi xuống trên bậc thềm bên ngoài linh đường: "Nếu đúng thật như ta phỏng đoán, thì trận hạch không phải là duy nhất, khởi động chú văn cũng không phải là duy nhất, nhưng mối liên hệ giữa chúng lại là duy nhất."

  Bạch Huyên ngồi ở bên cạnh hắn, vuốt cằm suy nghĩ một hồi: "Ý của ngươi là, chú văn có thể tìm kiếm trận hạch, cho nên chỉ cần tìm được một người được chọn làm trận hạch, chỉ cần ở bên cạnh nó ôm cây đợi thỏ là có thể đợi được chú văn xuất hiện, đến lúc đó lại tìm hiểu ngọn nguồn... Chờ đợi, nói cách khác chính là chỗ này sẽ có một người được chọn cho trận hạch? Nó ở đâu?"

  Thập Diệp lẳng lặng nhìn Bạch Huyên.

  Bạch Huyên mở to hai mắt: "Ngươi?! "

  Thập Diệp gật đầu.

  "Vì cái gì?!"

  "Hồn thể có giá trị công đức cao." Thập Diệp nói: "Giống với Tinh Nhi."

  "Ngươi chắc chắn?!"

  "Đánh cược một phen."

   Biểu cảm của Bạch Huyên giống như muốn ngất xỉu.

  "Thứ ta đánh cược là lòng tham của con người." Thập Diệp nói: "Hắn nếu có thể lợi dụng huyết chú của ta công kích thần quang phù hộ của Tứ Trà, vậy chứng tỏ hắn đã từng gặp ta, cũng thế, đều là hồn thể có giá trị công đức cao, ta đương nhiên lợi hại hơn so với Tinh Nhi."

  Bạch Huyên: "Ngươi lấy đâu ra sự tự tin đó? "

  "Ngươi."

  Thân thể Bạch Huyên nhoáng lên một cái, suýt nữa gãy thắt lưng.

  "Bảo vệ Tinh Nhi Tứ Trà thay thế vị trí Thần Tọa, mà người đi cùng ta chính là... " Thập Diệp cười nói: "Minh giới đệ nhất tài tử Bạch Vô Thường Bạch Huyên đại nhân."

  Trong bóng đêm, nụ cười của Thập Diệp tựa như một đạo sao băng lướt qua Kính Hồ, ở trong hồ nước lăn tăn gợn sóng.

  Bạch Huyên nuốt nước bọt.

  Thập Diệp cũng nhìn Bạch Huyên, lúc này không còn quỷ mục đỏ thẫm, hiện tại thoạt nhìn như một thiếu niên phàm nhân bình thường, mặt mày có chút ngơ ngác...

  "Quỷ mục của ngươi vì sao lại biến thành màu đen?" Thập Diệp nhẹ giọng hỏi: "Là bởi vì Thiên Kiếp Cảnh, hay là bởi vì vừa mới giúp ta... "

  Đột nhiên, thần tiên sắc Bạch Huyên khẽ động, sau đó nhướng mày.

  Không phải nhìn về phía Thập Diệp, mà là thứ gì đó phía sau Thập Diệp.

  Nó đang đến!

  Phía sau bọn họ xuất hiện một người, mặc thọ y bằng gấm, giày thọ màu đen, hai cánh tay duỗi thẳng về phía trước, móng tay vừa đen vừa dài, khớp xương bén nhọn cơ hồ muốn từ trong da đâm ra.

  Trên mặt hắn dán một tờ giấy bùa vàng, vẽ đủ mặt mày miệng mũi, mơ hồ còn có thể nhận ra dáng vẻ.

  Đó chính là Tiền Nhân.

  "Ngươi đánh cược không tồi nha." Bạch Huyên đứng dậy phủi bụi trên mông: "Chờ qua chuyện này rồi, chúng ta đi đánh bạc dạo một vòng, không chừng so với việc ngươi bán bùa chú còn kiếm được nhiều tiền hơn đó."

  Thập Diệp: "Thất Tinh Quán quán quy, tránh xa phường cờ bạc."

  Hai người bề ngoài thoạt nhìn như đang tán gẫu vô cùng thoải mái, nhưng trên thực tế lại là đang căng thẳng chờ đợi, Thập Diệp âm thầm gọi ra Tụ Khuê Bàn đặt ở giữa lòng bàn tay, Bạch Huyên tiến lên nửa bước, nửa đầu vai đặt ở trước mặt Thập Diệp, mở miệng nói: "Tiền... Nhân... "

  Hắn lại dùng âm thanh chiêu hồn của Bạch Vô Thường, sóng âm trong bóng đêm như gợn sóng, âm phong hình có hình vòng tròn, xuyên qua áo Tiền Nhân, lại lẳng lặng rơi xuống, Tiền Nhân vẫn duy trì động tác duỗi hai tay, ngũ quan trên bùa mặt người không nhúc nhích... đây cũng là đương nhiên, chẳng qua chỉ là một tấm bùa mặt người, làm sao có thể có biểu cảm gì.

  "Xong đời, hồn thể của hắn không còn nữa." Bạch Huyên thấp giọng nói.

  "Bây giờ hắn ta là con người, hoặc nói cách khác..." Thập Diệp nói: "Cương thi? "

  Lời còn chưa dứt, cổ chân Tiền Nhân vừa động, cả người giống như một cây pháo nhảy dựng lên, ít nhất cao ba trượng, thân thể trên không trung điên cuồng, cái đầu to tướng vọt về phía hai người họ, gió mạnh thổi vào bùa mặt người ầm ầm rung động.

  Bạch Huyên 'xí' một tiếng, vung quyền hung hăng nện vào má Tiền Nhân. Rắc một tiếng, Tiền Nhân bị đánh ngang bay ra ngoài, Bạch Huyên lại ôm tay kêu to.

  "Đau đau, đây rốt cuộc là bùa mặt người hay bùa mặt sắt thế?"

  Khớp xương của hắn đỏ lựng sưng lên, giống như một móng giò bị nướng trên than.

  "Tránh ra!" Thập Diệp đem Bạch Huyên ném ra phía sau, Thất Diệu Kiếm ý màu lam quang bắn ra, đột nhiên vọt về phía Tiền Nhân, Tiền Nhân từ trên mặt đất thẳng tắp đứng dậy, lại nhảy lên cao ba thước, cánh tay lấy thân thể làm tâm điểm điên cuồng chuyển động, giống như một con quay lăn về phía Thập Diệp.

  Thập Diệp không lùi bước lại còn tiến lên, chân đạp Cửu Phong Bát Bộ xoay giữa không trung, Thất Diệu Kiếm ý đảo qua một vòng, đột nhiên rời khỏi chiến giới, cầm kiếm đứng thẳng.

  Bạch Huyên: "Thắng rồi? Nhanh như vậy sao? "

  Thập Diệp nhíu mày: "Không đúng."

  "Cái gì không đúng?"

  "Ngươi xem trên người hắn."

  Tiền Nhân ngừng lại, vẫn là tư thế hai tay giơ thẳng, thọ y trên người bị cắt đến nát bét, chỉ còn lại mấy sợi vải vụn treo trên người, lộ ra lồng ngực, lưng, cánh tay, đùi, bắp chân... Hoàn toàn khác so với những gì họ thấy ban ngày, tất cả da thịt lộ ra cũng không có thối rữa, mà là toàn bộ biến thành màu đen khô khốc, giống như bị hun nướng mấy chục năm rồi.

  Bạch Huyên: "Thập Hoa đạo trưởng quả nhiên là người phúc hậu, vẫn để lại cho hắn một cái quần."

  Thập Diệp cắn răng: "Ta cho ngươi xem gân thịt trên người hắn!"

  "Được rồi được rồi, ta thấy rồi." Bạch Huyên nói: "Da đen mà cứng, thịt khô mà chắc, xương cốt như sắt, chúc mừng Tiền lão gia đã thành công thăng cấp trở thành cương thi."

  Cương thi, chỉ người sau khi chết bởi vì âm khí rất nặng nhập vào thi thể, dẫn đến thi thể bị dị hóa, rồi trở thành một cương thi khát máu. Da thịt kiên cố như khải giáp, đao thương bất nhập, sức lực lớn vô cùng, tốc độ nhảy cực nhanh, cực kỳ khó xử. Nhược điểm thứ hai chính là không có đầu óc và...

  "Đánh cương thi chính là thế mạnh của đạo sĩ các ngươi mà." Bạch Huyên hiển nhiên cho rằng việc ổn thỏa rồi.

  Thập Diệp: "Đối phó với cương thi, điểm quan trọng nhất là dùng bùa Trấn Thi ức chế âm khí trong thi thể, mà bùa Trấn Thi muốn phát huy hiệu quả, nhất định phải dán ở vị trí giữa cương thi bách hội huyệt và mi tâm."

  "Đó không phải là chuyện rất đơn giản sao, chỉ là dán miếngbùa... ách..."

  Thật đúng là không phải chuyện chỉ cần dán miếng bùa là xong, bởi vì vị trí dán vừa hay bị cái khuôn mặt giả kia che mất.

  "Ta hiểu rồi, nếu muốn khống chế Tiền Nhân trước tiên phải xé bùa mặt người của hắn." Bạch Huyên một đấm nhẹ vào lòng bàn tay: "Muốn xé bùa mặt người của hắn trước hết phải khống chế Tiền Nhân."

  Thập Diệp ghé mắt: "Ngài thật đúng là thông minh hơn người."

  "Quá khen quá khen."

  Tiền Nhân lại giết tới, lần này tốc độ nhảy nhanh hơn, càng cao hơn, vây quanh hóa thành tàn ảnh. Liếc mắt nhìn qua, quả thực giống như một con bọ chét lớn với tốc độ vô cùng khủng bố. Thập Diệp phi thân bay ra, dùng Thất Diệu Kiếm ứng phó mấy chiêu, nhưng công kích cơ hồ không có bất cứ tác dụng gì. Bạch Huyên rút ra một mảnh đầu lưỡi đỏ rực, tạo hình rất ư phong cách, nhưng nhìn hiệu quả thì chỉ đủ gãi ngứa cho Tiền Nhân mà thôi.

Thập Diệp cùng Bạch Huyên nhanh chóng lui xuống, đứng tựa lưng vào nhau, cách lớp quần áo mỏng manh, Thập Diệp có thể cảm giác được gân cốt lưng của Bạch Huyên đang căng lên.

  Tiền Nhân không biết vì sao cũng ngừng công kích, đứng ở vị trí cách bọn họ một trượng, bùa mặt người hướng về phía bọn họ. Cũng không biết có phải là ảo giác của Thập Diệp hay không, hắn cảm giác ánh mắt trên bùa mặt người tựa hồ đang nheo lại, có vẻ như có chút không kiên nhẫn, mà ở bốn phía mép bùa mặt người loáng thoáng hiện lên những chấm đen nhỏ, phảng phất như ruồi muỗi bay múa... Không, không phải là ruồi muỗi, mà là chú văn màu đen lớn nhỏ giống như ruồi muỗi... Và rất giống với chú văn tập kích Tinh Nhi lúc trước.

  Thập Diệp nắm chặt Thất Diệu Kiếm ý: "Bạch Huyên, ta có cách."

  "Cách gì?"

  "Chú văn khởi động trận hạch nhất định là bám vào trên bùa mặt người kia: "Thập Diệp lấy ra một tấm "bùa Trấn Thi" nhét cho Bạch Huyên: "Sau đó, ngươi nắm chắc thời cơ dán tấm bùa này lên trán hắn."

  "Thời cơ gì? Này... Ngươi lại nữa đó à?"

  Thập Diệp lại xông ra ngoài, thi triển Cửu Thiên Bát Phong Bộ đến cực hạn, Tụ Khuê Bàn hóa thành một đạo sấm chớp màu lam băng trực tiếp đánh vào mặt Tiền Nhân. Hai tay Tiền Nhân giao nhau thành hình lá chắn ngăn cản, Thất Diệu Kiếm đâm vào xương cốt của cương thi, phát ra điện quang tê rần.

   Đây là lần tiếp xúc gần nhất giữa Thập Diệp với Tiền Nhân, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy từng nét vẽ trên bùa mặt người, thậm chí có thể phán đoán ra trình tự nét vẽ của người vẽ, cách vận bút lưu loát, nét vẽ tinh tế, làm cho Thập Diệp nhanh chóng liên tưởng đến "Phong Lưu trận". Đột nhiên, cái miệng trên bùa mặt người giật giật, hiện lên một khuôn mặt tươi cười quỷ dị.

  Thập Diệp lần này có thể khẳng định, hắn tuyệt đối không có nhìn lầm.

  Bên miệng bùa mặt người tràn ra chú văn màu đen, phảng phất như ruồi muỗi ngửi thấy mùi máu xông về phía mặt Thập Diệp. Thập Diệp lui về phía sau lấy Thất Diệu Kiếm che trước sống mũi, mặt tờ giấy kia của Tiền Nhân đột nhiên bay lên như mặt nạ, bay qua chực dán lên mặt Thập Diệp.

  Trước mắt Thập Diệp tối sầm, một cảm giác ghê tởm khó có thể diễn tả thành lời cuồn cuộn trong cổ họng. Bùa mặt người cùng miệng mũi hắn chỉ cách một tầng lưỡi kiếm mỏng manh, hắc chú văn cùng Tụ Khuê Bàn ý ở trước mắt hắn dây dưa tranh đấu, hắc chú văn như lửa, Tụ Khuê Bàn như băng, băng hỏa giao nhau khó phân biệt được, Thập Diệp cảm giác mặt mình sắp biến thành món thịt hấp luôn rồi.

  Đột nhiên, trong tầm mắt đen kịt xuất hiện ánh sáng kỳ quái, vừa mới bắt đầu chỉ là một vài tia sáng lẻ loi. Ngay sau đó, càng lúc càng nhiều lên, rất nhanh đã liền lại thành từng mạch như mạch máu, những mạch này đều bị chắn lại trong một khu vực cụ thể, quang hoa lưu chuyển, mà trong mạch còn lóe ra mấy chục quang đoàn sáng tối không đồng nhất. Thập Diệp kinh hãi, đây có lẽ là đồ hồng trận dưới đất, mà những đoàn ánh sáng kia rất có thể chính là thứ được chọn cho trận hạch... Trong trận mạch lại xuất hiện điểm sáng nhỏ màu đỏ, nhanh chóng tiếp cận với những trận hạch kia, là chuẩn bị khởi động chú văn!

  Thập Diệp chỉ cảm thấy một cỗ tức giận từ nội tâm xộc thẳng lên cổ họng, chửi đổng: "Đại gia nó... "

  "Đại gia nó!" Thanh âm của Bạch Huyên vang bên tai, Thập Diệp chỉ cảm thấy một bàn tay hung hăng nắm chặt kiếm của hắn vung mạnh lên trên, chợt nghe rít lên một tiếng, trước mắt đột nhiên sáng ngời, bùa mặt người bị xé ra.

  Bạch Huyên vỗ vỗ mặt hắn hét to: "Ngươi không sao chứ?!"

  Thập Diệp ngăn tay Bạch Huyên lại, lau lau mặt, nhìn thấy Tiền Nhân thẳng tắp nằm ngã trên mặt đất, trên trán hắn lúc này xuất hiện một tấm bùa Trấn Thi. Mà nửa đoạn tờ bùa mặt người kia đã bị Thất Diệu Kiếm ý đóng đinh trên mặt đất, mặt mày miệng mũi vặn vẹo đến biến dạng, phảng phất như đang chửi rủa cái gì đó, chú văn màu đen giống như ruồi không đầu vờn quanh bốn phía, cũng là không cách nào tránh thoát phạm vi chấn nhiếp của Thất Diệu Kiếm, tựa như bị một tấm lưới bao vây.

  Tụ Khuê Bàn trong tay hắn biến thành một đoạn ngắn ngủi, thậm chí so với chủy thủ còn ngắn hơn ba phần.

  Thập Diệp đoán đúng, phương thức khởi động trận hạch chính là dán bùa mặt người lên mặt "trận hạch", vừa rồi nếu không phải Bạch Huyên chế trụ Tiền Nhân giúp hắn xé rách bùa mặt người, hắn hiện tại đã trở thành một bộ phận của Phong | Lưu trận rồi.

  "Vừa rồi quá nguy hiểm, nếu không phải ta quyết định nhanh tay... " Bạch Huyên kêu lên: "Ngươi khẳng định sẽ bị hủy dung rồi."

  Chỉ sợ không chỉ là hủy dung, mà là mất mạng.

  Thập Diệp nghĩ như vậy, nhưng miệng lại nói: "Nam nhân mà, không sao."

  "Vậy không được, ngươi đẹp như thế này..."

  Thập Diệp giương mắt nhìn Bạch Huyên.

  Bạch Huyên lẩm bẩm nuốt nửa câu sau trở về: "Sao, mặt đẹp còn không cho người ta nói hả? "

  "Ngươi là người đầu tiên nói ta như vậy đó." Thập Diệp mở tay nâng Thất Diệu Kiếm ý còn sót lại, kiếm ý trong lòng bàn tay cùng trên mặt đất đồng thời rúng động, ngay cả chú văn màu đen bốn phía cũng phát ra tiếng ong ong: "Các sư huynh đệ đều nói ta mặt gỗ."

  "Mắt sư huynh đệ của ngươi thật sự không sao đó chứ." Bạch Huyên ho khan một tiếng: "Ngươi lại đang làm gì vậy? "

  "Thất Diệu Kiếm cùng những chú văn này có thể sinh ra cộng hưởng." Thập Diệp nói: "Cũng chỉ có Tụ Khuê Bàn mới có thể phá được những chú văn này. Ngươi có thấy nó rất giống với một cái gì đó không? "

  Bạch Huyên biến sắc: "Ý ngươi nói là..."

  Thập Diệp cầm Thất Diệu Kiếm ý lăng không vẽ ra một chuỗi chú văn màu lam băng: "Nắng chiếu trong bầu trời, gió thổi hết khói sương, mây tan chiếu ánh trăng, mưa rơi thúc tân sinh, huyễn chướng nhanh chóng tiêu trừ, cấp bách như luật lệnh, giải! "

   Hào quang từ Thất Diệu Kiếm ý bao trùm lấy chú văn màu đen, chỉ trong thoáng chốc, chú văn nổ tung, giống như vô số pháo hoa nở rộ. Đợi khói bụi tản đi, tất cả chú văn màu đen kia đều biến thành những mảnh vụn tinh thể màu đỏ tươi, lơ lửng giữa không trung.

  Dĩ nhiên tất cả đều là mảnh vụn của oán tinh.

  Tụ Khuê Bàn ý trong lòng bàn tay Thập Diệp đột nhiên điên cuồng xoay tròn, giống như chiếc la bàn bại dưới từ trường cực cao.

  Bạch Huyên: "Chuyện này là sao?! "

  Thập Diệp đứng dậy: "Có oán tinh đang tới gần chúng ta. Rất nhiều."

  Lời còn chưa dứt, liền nghe đại môn Tiền trạch cạch một tiếng, mở ra.

   24.10.2021

Tiểu kịch trường

  Oán Tinh: "Ô ô ô, ta nghĩ ta đã bị lãng quên rồi, hóa ra ta vẫn là nhân vật chính..."