Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

Chương 43: Tựa xà phi xa



Bạch vô thường đã ba ngày rồi chưa đến câu hồn ta

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Chương 43: Tựa xà phi xa

  Thập Diệp vô cùng quen thuộc với nhiệt độ cơ thể của Bạch Huyên, cảm giác giống như ngọc thạch nằm trong lòng bàn tay nóng bỏng, trong sự ấm áp tinh tế mang theo sự mát mẻ nhàn nhạt.

  Nhưng bây giờ bàn tay này lại lạnh như băng một cách khác thường, dọc theo xương quai xanh một đường trượt xuống, còn có cảm giác trơn nhẵn mơ hồ.

  Biểu cảm mơ màng của Bạch Huyên trong ngực, thân thể mềm mại dán vào hắn, dưới da thịt trơn bóng lộ ra ánh sáng màu hồng phấn, giữa môi răng khẽ lẩm bẩm tên hắn: "Thập Diệp... Thập Diệp..."

  Thanh âm kia cực kỳ triền miên, quả khiến cho người ta ý loạn tình mê, nhưng ánh mắt Thập Diệp lại càng lúc càng lạnh, ngoại trừ thời khắc đối diện sinh tử ra thì Bạch Huyên cơ hồ không bao giờ gọi tên hắn, càng không có khả năng dùng thanh âm kiều diễm như vậy. Càng tồi tệ hơn chính là, hắn cảm thấy rằng cơ thể mình đang bị giam cầm bởi một sức mạnh vô hình nào đó.

  Thập Diệp híp mắt lại, bất động thanh sắc mặc cho ngón tay Bạch Huyên chậm rãi trượt xuống, hắn lặng lẽ bấm quyết, gọi ra một lá bùa kẹp ở đầu ngón tay.

  Tay Bạch Huyên đã sờ đến ngực hắn, đầu ngón tay lạnh lẽo chậm rãi sờ vòng quanh, giống như là trêu chọc, lại giống như vuốt ve.

  Khóe môi Thập Diệp khẽ giật: "Bạch... Huyên..."

  Hắn vẫn có thể phát ra âm thanh!

  Chỉ là thanh âm của hắn trở nên khàn khàn, phảng phất như vừa nuốt khan, Bạch Huyên đầy vẻ hưởng thự gối đầu lên cổ hắn, trong cổ họng truyền ra âm thanh trêu chọc câu dẫn, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

  Chính là bây giờ!

  "Mặt trời mọc phương đông, viêm hỏa đốt trời, cấp tốc như luật lệnh!" Ánh lửa chói mắt từ đầu ngón tay Thập Diệp châm lên, trong nháy mắt khuếch tán ra toàn bộ thân thể, lưỡi lửa nóng bỏng liếm qua cánh tay, ngực, hai má, sợi tóc, oanh một tiếng nổ tung.

  Bạch Huyên kêu lên một tiếng thảm thiết, trong ánh lửa hóa thành làn khói trắng, chợt nghe tiếng ầm ầm vang động, vô số những con rắn nhỏ đỏ quạch từ trong lửa nhảy ra, thét chói tai bò khắp bốn phương tám hướng... thì ra thứ vừa mới giam cầm Thập Diệp chính là hơn trăm con rắn nhỏ này.

  Trong nháy mắt thân thể lấy lại tự do, Thập Diệp triệu ra Thất Diệu Kiếm ý hung hăng đâm vào ngực mình: "Xuy một tiếng, chảy ra dòng dịch đậm màu xanh biếc, thứ lạnh lẽo dán trên lồng ngực mềm oặt xuống, Thập Diệp giựt ra một con vật dài ngoằn trơn nhẵn hung hăng ném đi.

  Là một con rắn đỏ thô to, Thất Diệu Kiếm đâm thủng bảy tấc, huyết tương màu xanh biếc chảy ra đầy đất.

  Dưới chân Thập Diệp không vững, hô hấp dồn dập, hắn nhanh chóng lấy bùa giải độc và bùa cầm máu ra dán vào ngực, đảo mắt nhìn quanh một vòng.

  Sơn cốc yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, rõ ràng là không có gió, thế nhưng đám cỏ dưới chân lại không ngừng lắc lư, dưới gốc cỏ có thể nhìn thấy bóng rắn màu đỏ như ẩn như hiện.

  Đây chẳng phải là Ổ Sâu gì sất, căn bản chính là một cái Ổ Rắn.

  Càng tệ hơn chính là, Thập Diệp không nhìn thấy Bạch Huyên, cũng không thấy Cỏ tinh và Dạ Du thần.

  Quả nhiên, Bạch Huyên vừa rồi chỉ là ảo giác.

  Khi nào thì vào ảo cảnh?

  Khi nào thì Bạch Huyên biến mất?

  Khi nào thì Cỏ tinh và Dạ Du thần cũng biến mất không còn bóng dáng?

  Thập Diệp quả thực một chút cũng không nhớ ra.

  Biển cỏ xung quanh không gió mà động, tiếng kêu khàn khàn mai phục dưới rễ cỏ, Thập Diệp định thần, gọi ra huyền quang hộ thể bao quanh người mình, lại bắn ra một vòng viêm hỏa chú bao bọc xung quanh, trong hỏa quang, xà ảnh cuồng loạn chạy tứ phía, mùi máu tanh tỏa ra bốn phía.

  Thập Diệp khom lưng quan sát thi thể rắn đỏ trên mặt đất, so với với rắn hoa cải bình thường không khác nhau bao nhiêu, vảy da ửng đỏ, trên bụng có đốm đen trắng, đầu vuông, đuôi rất nhỏ giống như sợi chỉ.

  Đó là Nhiêm Trùng!(*)

  Trong Thất Tinh Quán Tàng Thư Các có một quyển thư tịch còn sót lại, tác giả tên sách cũng không biết là gì, trong đó có nửa trang ghi chép về loại yêu vật này: [Nơi ngàn vạn loài rắn sống thành bầy đàn, giao phối lộn xộn trên thi thể lạnh lẽo, trong trăm trứng chỉ sinh một trứng lạ, vật nở ra từ trứng đó được gọi là Nhiêm Trùng, thân đỏ bụng đen trắng, giống rắn nhưng không phải là rắn, thích nước sợ lửa, uống nước trái Kỳ Lân, tính tình dâm dục nhất...".

  Mồ hôi lạnh toàn thân Thập Diệp đều dựng cả lên, đột ngột đứng lên, trái tim đập điên cuồng, tựa như lửa đốt.

  Hắn tự nhận bản thân mình định lực vô cùng lớn, giống như vừa rồi vẫn có thể thoát ra được, nhưng lại nghĩ đến nếu như Bạch Huyên bị những con Nhiêm Trùng này quấn lấy... chỉ mới nghĩ tới Bạch Huyên cũng sẽ giống như mình bị, bị... Đừng, đừng hoảng sợ! Bạch Huyên là người của thần tộc, lại có thần quang hộ thể, cho dù không đầy đủ cũng sẽ không giống phàm nhân như hắn... mới là lạ á!

  Thập Diệp căn bản không tỉnh táo lại được, ngọn lửa trong lòng càng cháy càng mạnh, cổ họng khô khan, hàm răng run rẩy. Hắn rút ra hai tấm bùa ngự gió dán ở mắt cá chân, vù một tiếng bay lên giữa không trung, chú kim quang huyền quang hộ thể phản chiếu sắc mặt hắn xanh mét của hắn.

  Bạch Huyên, ngươi tốt nhất nên có vài phần định lực, nếu không nhất định ta sẽ khiến cho ngươi ăn không được nuốt cũng không xong!

  Thập Diệp khống chế ngự phong chú chậm rãi bay lên cao, lợi dụng minh quang của bùa chú chiếu sáng một vùng lớn biển cỏ dưới chân, sương trắng mịn lăn trên biển cỏ, phảng phất như nước chảy tụ tập về phía đông Oa Oa Câu, đó không phải là tự nhiên hình thành, mà là vô số Nhiêm Trùng xuyên qua dưới cỏ. Đi theo hướng của mấy con Nhiêm Trùng kia chắc chắn sẽ tìm thấy người.

  Thập Diệp đuổi theo, hắn vô cùng cẩn thận, từ đầu đến cuối đem độ cao khống chế ở vị trí cách mặt cỏ ba thước, thứ nhất có thể quan sát rõ ràng hướng đi của Nhiêm Trùng, thứ hai có thể tránh bị Nhiêm Trùng công kích lần nữa.

   Oa Oa Câu so với tưởng tượng của hắn còn rộng hơn hơn, bay đủ một chén trà, khe núi phía trước mở rộng ra sáng sủa, đúng là một mặt hồ rộng lớn.

  Hồ nước xanh như gương, phản chiếu ánh trăng treo trên bầu trời đêm, thế nhưng bóng trăng đó lại có màu đỏ. Thập Diệp cẩn thận ngự gió đến gần, lúc này mới thấy rõ, cũng không phải là ánh trăng phản chiếu màu đỏ, mà là đáy hồ mơ hồ mơ hồ hiện ra hồng quang giống như máu, đó là mấy vạn con Nhiêm Trùng, chúng nó quấn quanh, vặn vẹo, vảy màu đỏ nhiễm đầy chất lỏng trong suốt, giống như một thứ không thể diễn tả được.

  Thập Diệp vồi vàng tìm kiếm xung quanh, nhưng cỏ ở đây cơ hồ đều cao hơn nửa người, lá cỏ vừa rộng vừa lớn, sương trắng lăn trên mặt lá, phảng phất như từng viên trân châu bỏ túi, phản xạ dưới ánh trăng, càng làm cho người ta hoa cả mắt.

  Đột nhiên, Thập Diệp ngửi thấy một mùi hương không tầm thường, phảng phất như hơi nước trộn vào đường loãng, vừa trong trẻo lại thơm ngọt, từ phía sau bay tới, Thập Diệp cả kinh, đốt hỏa chú lên xoay người ném ra, hỏa quang nổ tung trên không trung, phản chiếu ra gương mặt một người.

  Da như bạch ngọc, mặt mày sáng sủa, là Bạch Huyên.

  Thập Diệp không nhúc nhích, chú ngự gió thổi đạo bào đen kịt của hắn bay phần phật, Bạch Huyên cũng không nhúc nhích, thần quang nhàn nhạt phủ lên bạch y của hắn phiêu đãng như tuyết tan vào trong ánh sáng.

  Thập Diệp không thể nào xác định "Bạch Huyên" trước mắt là người thật hay là ảo giác, nhất là nghĩ đến tình cảnh của mình lúc mới lâm vào ảo giác, hắn càng thêm cẩn thận, bàn tay giấu trong tay áo lặng lẽ lấy ra hai tấm bùa, đột nhiên, hồng quang trong mắt Bạch Huyên trước mặt chợt lóe, đầu ngón tay xuất hiện một đạo tinh quang, rất nhanh, Thập Diệp trở tay liền ném lá bùa bay ra ngoài.

  "Hỏa chú...Khai!

  "Liệt Hỏa cháy trời, cấp bách như luật lệnh!

  Hai tiếng rống giận cơ hồ đồng thời vang lên, hai đạo hỏa quang trên không trung chạm trán nhau kịch liệt, nổ ra một ngọn pháo hoa rực rỡ.

  Trong nháy mắt này, hai người đồng thời hiểu ra, một đen một trắng hai bóng dáng phá tan hỏa quang, đồng thời cầm lấy cổ tay đối phương.

  "Bạch Huyên ngươi không sao chứ?!"

  "Thập Hoa ngươi không có bị ăn sạch sẽ rồi đó chứ?

  Trong nháy mắt không khí trở nên trầm mặc đến quỷ dị.

  Thập Diệp: "... Cái...gì...?"

  Bạch Huyên trợn tròn mắt, đánh giá Thập Diệp từ trên xuống một phen, chỉ hận không thể lập tức cởi y phục của Thập Diệp ra để xem cho cẩn thận, nhưng lại bị Thập Diệp bối rối ngăn lại. Lúc này Thập Diệp mới chú ý tới vẻ mặt Bạch Huyên, sắc mặt y tái xanh, khóe mắt lại thấp thoáng ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng mê người, quỷ dị nhất chính là mùi vị trên người hắn... cái loại khí tức ngọt ngào như có như không này tản ra từ trong làn da của y, cùng khí tức vốn lạnh lùng của y dung hợp lại một chỗ, chợt làm trái tim Thập Diệp khẽ rung động.

  Bạch Huyên nhìn thấy bùa chú dán trên ngực Thập Diệp, sắc mặt hơi trầm xuống, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Thập Diệp cơ hồ như muốn tóe lửa.

  Thập Diệp không khỏi có chút chột dạ, tròng mắt đảo sang một bên: "Không sao, chỉ là bị cắn một ngụm nhỏ..."

  Không đúng, vì sao hắn lại chột dạ?

  Thập Diệp chợt phản ứng lại, đang muốn hỏi ngược lại Bạch Huyên, ai ngờ vào lúc này, Bạch Huyên làm một động tác khiến hắn suy sụp.

  Bạch Huyên cư nhưng lột cổ áo hắn ra, mặt dán vào ngực hắn khẽ ngửi ngửi.

  Lúc này đây, Thập Diệp rất tỉnh táo, cũng biết rõ người trước mắt thật sự là Bạch Huyên, nhưng thân thể của hắn trong nháy mắt lại trở nên cứng ngắc, thậm chí so với lúc trước bị Nhiêm Trùng quấn lấy còn cứng hơn.

  Khí tức thanh ngọt của Bạch Huyên phảng phất như một sợi tơ không nhìn thấy chui vào khoang mũi, bao trọn lấy trái tim, ôm lấy thần hồn hắn, trái tim Thập Diệp kịch liệt nhảy lên, tiếng rắc rắc chấn động cả màng nhĩ hắn, Thập Diệp thậm chí hoài nghi Bạch Huyên có thể nghe được thanh âm này, vành tai Bạch Huyên chợt đỏ lên.

  "Ngươi..." Bạch Huyên sờ sờ mũi, hai má chợt ửng đỏ: "Có sao không?"

  Không hay rồi!

  Thập Diệp nắm chặt hai tay, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân mới đè nén sự xúc động của mình, mặt mày lạnh lùng thốt ra mấy chữ: "Không sao."

  "Trâu bò!" Bạch Huyên giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên là đệ tử Thất Tinh Quán chính hiệu thanh tâm quả dục, trúng độc của Nhiêm Trùng còn có thể bình tĩnh như thế, quả thực bội phục!"

  Trúng độc?!

  Thập Diệp hơi hoảng hốt, chẳng lẽ là do vết thương vừa rồi con Nhiêm Trùng kia cắn?

  Tim hắn dần bình tĩnh lại, thì ra, chính mình là bởi vì trúng độc nên mới khác thường như thế.

  "Chú chữa trị...Khai!" Đầu ngón tay Bạch Huyên lướt qua một đạo lục quang, nhẹ nhàng dán vào ngực Thập Diệp.

  Tim Thập Diệp thoáng cái lại nhảy cẫng lên lên, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

  "Yên tâm, loại độc của tiểu yêu này rất nhanh có thể chữa lành." Bạch Huyên vỗ vỗ bả vai Thập Diệp nói.

  Phải không?

  Rõ ràng vết thương đang khép lại, nhưng loại cảm giác tê dại khiến người ta khó nhịn này lại giống như theo chú chữa trị của Bạch Huyên chậm rãi hòa vào trong da, chảy vào máu, thấm vào tận tủy xương...

  Trâm Khô Mộc Phùng Xuân trên đỉnh đầu nhẹ nhàng phát ra một tiếng "rắc", hẳn là đóa lại nở ra thêm một đóa hoa màu hồng,

  [Trâm Khô Mộc Phùng Xuân vì sao lại có xuân ý? ]

   Câu hỏi của "Bạch Huyên" trong ảo cảnh vẫn còn văng vẳng bên tai, Thập Diệp đột nhiên hiểu ra, đó là câu hỏi phát ra từ đáy lòng hắn.

  Có lẽ, hắn đã sớm biết đáp án, chỉ là không dám trả lời chính mình.

  Chỉ là chút độc của Nhiêm Trùng cỏn con, sao có thể làm cho hắn thất thố đến vậy?

  Định lực chân chính làm cho hắn gặp đại loạn không thể khống chế được dù chỉ trong gang tấc cũng chỉ có...

  "Ngươi nói ngươi tốt xấu gì cũng coi như là một đạo sĩ đứng đắn, sao lại dễ dàng nói như vậy, nếu ngươi bị hại trong tay Nhiêm Trùng, truyền đến Minh giới ta còn làm sao còn mặt mũi làm quỷ nữa?"

  Thập Diệp nhìn Bạch Huyên lải nhải không ngừng, cái loại tâm phiền ý loạn khó có thể ức chế này dần dần biến thành sự ấm áp ôn nhu, tràn ngập khắp trái tim của hắn.

  Độc của Nhiêm Trùng giải rồi, nhưng Thập Diệp lại trúng phải loại độc còn nặng hơn, xâm nhập vào ngũ tạng, vào hồn thể, không có thuốc gì giải được.

  Loại độc này, tên là Bạch Huyên.

  "Tục ngữ nói rất hay, đi bên bờ sông hoài làm sao không bị ướt giày cho được, ngươi là vì quá sơ suất cho nên mới..." Bạch Huyên liếc Thập Diệp: "Ngươi, ngươi ngươi cười cái gì?"

  Thập Diệp sờ sờ khóe miệng, quả nhiên, bất tri bất giác, hắn lại nở nụ cười. Hắn lắc đầu, không hề thu lại ý cười, ngược lại còn nhìn thẳng về phía Bạch Huyên, nói: "Ta vào ảo cảnh, ở trong ảo cảnh ta nhìn thấy ngươi."

  Mặt Bạch Huyên chợt đỏ bừng, nếu không phải da mặt hắn dày, chỉ sợ đã nổ tung luôn rồi: "Cái gì, ảo cảnh gì, ngươi, ngươi, ngươi nhìn thấy ta ta ta ta..." Hắn nuốt nước bọt, giống như sợ người nghe ra điều gì đó khác thường: "Ngươi nhìn thấy cái gì?"

  Thập Diệp chớp mắt, hỏi ngược lại: "Ngươi thấy cái gì trong ảo cảnh?"

  "Ta?!" Bạch Huyên thiếu chút nữa bay lên mặt trăng: "Ta đường đường là quỷ sai đại nhân, làm sao có thể bị loại ảo cảnh ấu trĩ này vây khốn, đương nhiên trước tiên phải phán đoán xem ngươi có nguy hiểm hay không, sau đó quyết định phá cảnh mà ra, rồi rồi, đến, đến cứu ngươi!"

  Ý cười trong mắt Thập Diệp không kìm nén được mà lan ra: "Ồ."

  Bạch Huyên há miệng, tựa hồ còn muốn nói thêm gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói ra, chỉ che mặt, thấp giọng nói: "Chuyện hai chúng ta trúng độc Nhiêm Trùng ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, quá là mất mặt..."

  "Được."

  Hai người bắt đầu tìm kiếm xung quanh thảm cỏ bên hồ, Bạch Huyên tìm một cành cây huơ huơ vào mấy bụi cỏ, liên tục gọi tên Cỏ tinh và Dạ Du thần, Thập Diệp cũng không nhàn hạ, lấy hỏa chú và huyền quang hình thành kết giới hai tầng bảo vệ hai người tiến về phía trước, nhưng diện tích biển cỏ này quá lớn, nếu dựa theo tốc độ này của bọn họ, chỉ sợ tìm đến tháng sau cũng không có kết quả.

  "Chẳng lẽ bọn chúng cũng trúng độc? Thập Diệp nhíu mày nói.

  Bạch Huyên đỡ trán: "Hai đứa tụi nó, ngay cả giới tính cũng không có, còn có thể có nhu cầu và năng lực đó sao?"

  Thập Diệp: "..."

  Lời nói ra thì hời hợt nhưng lại vô cùng có lý, vì nếu thật sự tính ra, thì Cỏ tinh và Dạ Du thần mới là an toàn nhất.

  Bạch Huyên lại lục lọi một lúc lâu, rõ ràng có chút không kiên nhẫn, ném cành cây đi, sáng ra tử phù: "Phiền chết đi, dứt khoát triệu hoán thiên hỏa đem nơi này thiêu trụi hết đi!"

  Thập Diệp ngăn hắn lại, lắc đầu.

  "Như thế nào, ngươi còn luyến tiếc con rắn kia?" Bạch Huyên liếc mắt nhìn Thập Diệp.

  Thập Diệp trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ chỉ về phía đông bắc, thấp giọng nói: "Ngươi nghe đi."

  Thung lũng rộng lớn, mặt hồ bằng phẳng, màu sắc trên mặt mồ từ nhạt đến đậm từ xanh biếc đến ngăm đen, những con rắn đều ẩn nấp sâu dưới đáy hồ, phảng phất như tất cả âm thanh đều bị cắn nuốt, không có gió, không có sóng, bầu trời và mặt hồ đều yên tĩnh đến đáng sợ, khiến màng nhĩ ong lên từng đợt.

  Một thanh âm cực kỳ nhỏ chui ra, giống như một cây kim xuyên thấu im lặng đến quỷ dị.

  Đó là tiếng rên rỉ của con người.

  Thập Diệp cùng Bạch Huyên liếc nhau một cái, bọn họ đồng thời nghĩ đến một người, tên quan sai tự xưng muốn đến bắt yêu kia.

  Hai người chân không chạm đất bay qua, cỏ ở góc đông bắc bờ hồ càng lúc càng nặng nề, lá cỏ màu xanh biếc quấn quanh cùng một chỗ biến thành bãi cỏ mênh mông bồng bềnh, từ xa nhìn lại giống như mặt đất phồng lên một bao mủ lớn.

  Có âm thanh phát ra từ một trong những chiếc hồ.

  Có ai đó trong hồ.

  Thập Diệp bắn ra một đạo hỏa chú, ánh lửa liếm lấy lá cỏ nhưng không thể thiêu đốt, vô số giọt sương từ trên lá cỏ cuồn cuộn rơi xuống, giống như trân châu rải rác khắp mặt đất, Lúc này Thập Diệp mới giật mình nhận ra đó căn bản không phải là giọt sương gì, mà là trứng của cái gì đó.

  Lá cỏ nhúc nhích một chút, lại phát ra một tiếng thở gấp, thanh âm kia quả thực khiến người ta mặt đỏ tai hồng.

  Bạch Huyên và Thập Diệp đều có chút xấu hổ, phỏng đoán người trong ao cỏ hẳn cũng bị trúng độc của Nhiêm Trùng, chỉ là không cách nào suy đoán trong ao cỏ cất giấu bao nhiêu Nhiêm Trùng, không dám tùy tiện tiến lên.

  Thập Diệp liên tiếp phát ra ba đạo hỏa chú, vẫn không cách nào xuyên thủng lá cỏ, đám cỏ dày giống như khải giáp kiên cố không thể phá hủy.

  "Để ta!" Bạch Huyên vung bùa ở trên không trung làm thủ thế phức tạp, chỉ thẳng về phía trước: "Lôi chú – Khai!"

  Một đạo sấm chớp trống rỗng rơi xuống, bãi cỏ oanh một tiếng nổ tung, mùi tanh cuồn cuộn bốc lên. bốn phía.

  Thập Diệp cùng Bạch Huyên kinh hãi đến thất sắc, che miệng bịt mũi vội vàng lui ra ngoài mấy trượng.

  Dư âm của Lôi điện ở trong sương mù kích động hồi lâu mới chậm rãi hạ xuống, dần dần lộ ra chân dung bên trong.

  Trong bãi cỏ quả thật có một người... không, quả thực mà nói đã không thể tính là người nữa rồi.

  Nó đứng thẳng tắp, toàn thân đỏ thẫm, không còn da chỉ còn lại thịt, trên mặt có thể nhìn thấy gân thịt ngang dọc đan xen cùng với những lỗ đen vùng mắt mũi miệng, trên người là quần áo màu xanh lam đã rách nát, cổ tay áo cùng cổ áo vẫn còn hoa văn hình hoa sen thêu bằng kim tuyến.

  Là đạo bào của Thất Tinh Quán.

4.11.2021

  Tiểu kịch trường:

  Bạch Huyên: Cái gì? Muốn biết ta đã thấy gì trong ảo ảnh sao? Đừng mơ!!!!

(Xí, mama mài đi hỏi tác giả)