Bạch Xà Giam Cầm

Chương 11: Cha thừa tướng



Là thân thể đó nhưng lại là linh hồn khác, Từ Thách Quan là kiểu người tính tình bảo thủ, không thân thiết là không nói chuyện. Dù Triệu Kiều Dung là người gần như sắp thành tri kỷ với thân thể này, thế nhưng cô đã sống ở trong thân thể này rồi thì mọi tính cách đều là do cô làm chủ hết, người sắp thành tri kỷ với nguyên thân đối với cô mà nói cũng chỉ là một người xa lạ. Cho nên cô không tán chuyện thân thiết, ngay khi trả tiền đồ thì liền rời khỏi tiệm, trước sự ngỡ ngàng của người kia.

Dư Hoà một bên vật vã gói đống đồ, vừa gào lên: "Tiểu thư chờ nô tì một chút nữa thôi."

Mỹ nhân nào có chờ, ngay khi khoác lên bộ đồ hợp ý Hạ Ban Sương đã như nam tử mà khí phái tuấn tú đi về.

Khi đang trên đường về, bỗng sao mà cô cảm thấy sống lưng lạnh toét. Hạ Ban Sương ngoái đầu lại, thấy ngay sau lưng mình là một nam tử đeo mặt nạ. Trong đầu cô liền nghĩ tới kẻ này không phải là người sẽ ám sát cô chứ? Vì vậy cô liền tránh sang một bên nhường đường cho hắn, đồng thời cũng cẩn trọng quan sát.

Nam tử có mái tóc dài đen không đi, mà hắn tiến tới trước mặt cô. Hắn phong thái tao nhã, kiều tử thục sinh mà nói: "Tiểu thư, tại hạ có chuyện muốn hỏi người một chút."

Hạ Ban Sương cau mày, cô đã ăn mặc thành ra thế này mà hắn vẫn nhận ra là con gái? Nhưng sau đó nam nhân liền đưa quạt chỉ về ngực, hai đồi núi tròn lớn, Hạ Ban Sương mới vỡ lẽ.

"Hỏi đi."

Nam tử bước tới gần, bóng dáng cao lớn của hắn cứ thế phủ lấy thân thể mảnh mai của nữ tử. Khí thế cao lãnh thế nhưng Hạ Ban Sương không sợ, không chùn một bước nào. Cô liếc mắt lên cao nhìn hắn, nghiêm túc lại vô cùng cảnh giác. Nghe hắn nói.

"Ta có một nương tử chưa cưới được, nhưng lại không biết nàng ấy thích gì, ngươi thuộc phái nữ nên chắc biết nữ nhân thường thích gì đúng không? Có thể nói hoặc chỉ cho ta vài món đồ mà nữ tử các ngươi yêu thích được không?"

Hạ Ban Sương nhạt mặt, thờ ơ nói: "Chưa cưới được thì về sau chắc cũng chẳng cưới được đâu, cho nên ngươi về nhà soi lại gương mặt và coi cách ăn ở trước đi. Tạm biệt." Nói xong cô liền bước đi nhanh.

Bao nhiêu nữ tử xinh đẹp ăn mặc đoan trang đầy đường hắn không hỏi, lại hỏi một người mặc trang nam như cô, hắn có vấn đề. Chắc chắn là định giết người diệt khẩu.

Nhưng khi vừa mới nhón chân đã bị nam nhân này kéo lại, ngay lập tức cô đưa tay còn lại muốn đánh vào khủy tay thì hắn mới nhanh rút lại.

"Tên khốn, ta chỉ muốn yên ổn nên mày mau cút đi." Hạ Ban Sương phòng vệ mà buông ra một câu đầy giận dữ, rồi rời đi.

Nam nhân khi nghe xong thì đứng chết lặng tại chỗ, hắn không đuổi theo người nhưng ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng kia bước đi. Đột nhiên hắn nở một nụ cười dị hoạn.

...

Hạ Ban Sương về tới trước cửa phủ thì đã bắt gặp một người mặc quan phục nhảy xuống ngựa. Hai người đối mắt nhau vài giây, nam tử trưởng thành râu ria quanh mép liền ngoắt mặt đi bước vào phủ với tư thế vô cùng trang nghiêm.

Trong đầu Hạ Ban Sương lúc này phảng phất những kí ức về lão nam tử vừa rồi. Người đó là cha nguyên thân Hạ Ngân Xá, một người luôn bên cạnh cằn nhằn nguyên chủ, nhưng tháng trước do xảy ra cuộc cãi vã với nàng mà ông ta không còn về phủ nữa.

Con người hiện tại của Hạ Ban Sương chẳng muốn vướng víu liên quan tới bất kì thứ gì ở thời đại này, cô chỉ muốn tìm một chỗ yên ổn để dưỡng lành tinh thần. Đột nhiên tổng quản trong phủ đã 60 năm tết nguyên tiêu dắt con ngựa tiến tới, lão cúi đầu cung kính nhẹ giọng già của mình nói.

"Tiểu thư, người đừng vì thái độ vừa rồi của lão gia mà lại ghét thêm ngài ấy. Lão gia tối hôm kia nhận được tin người bị bắt thì vô cùng sốt sắng, lo lắng. Ngài ấy điều thuộc hạ và ám vệ trong cung đi tìm tiểu thư, mà hôm nay vừa xong công vụ đã hấp tấp trở về. Y phục còn chưa kịp thay đã ngồi lên ngựa mà phi ra khỏi hoàng cung. Lão gia vẫn luôn thương yêu tiểu thư, lão nô mong tiểu thư đừng vì chuyện trước kia mà vẫn lạnh nhạt với ngài ấy." Tổng quản cười đạm bạc nói tiếp. "Thứ lỗi cho lão nô nhiều chuyện nữa, tiểu thư có thể vào dùng bữa trưa với lão gia không? Ngài ấy sẽ rất buồn nếu tiểu thư không tới."

Nói xong lời của mình lão tổng quản còn đứng im một vài giây, khi đã xác định tiểu thư không nói gì ông mới cúi đầu cáo lui, dắt ngựa đi.

Hạ Ban Sương vào trong, lúc này cô chỉ muốn tìm một chỗ để nằm giãn lưng, làm kẻ lười biếng nhất thời đại này. Nhưng thế quái nào mà ma xui quỷ khiến cô lại đặt chân tới chỗ ở của cha nguyên chủ.

Vừa tới bên cánh cửa, Hạ Ban Sương đã nghe thấy giọng trách móc oán than của Hạ Ngân Xá.

"Hu hu oa...tại sao nó không tới nhìn ta dù chỉ là một cái hả? Nó vẫn vì chuyện đó mà ghét ta sao? Mau mang nó tới đây, ta nhớ nữ nhi của ta rồi..."

Cha của nguyên chủ là thừa tướng trên triều, dưới một người trên vạn người, vậy mà lại lỗi phách trẻ con om xòm như thế này?

Hạ Ban Sương bước vào cánh cửa, khoảng không gian liền không còn nghe thấy tiếng oán than của Hạ Ngân Xá nữa. Mấy hạ nhân bên trong thì đều chỉnh ánh nhìn về phía cô, như thể cầu cứu.

Hạ Ngân Xá vừa thấy con gái bao nhiêu phiền muộn buồn bã liền tan biến như khói, lão đứng bật dậy, nở một nụ cười trông vô cùng hạnh phúc mà chạy về phía nữ nhi của mình.

"Thiên Địa của cha, một tháng này cha nhớ con như nhớ mẫu thân con. Chuyện tháng trước con quậy phá nhà mắng cha vì tên vô dụng kia cha không truy trách nữa, con cũng đừng giận cha. Thiếu con cha ăn không ngon ngủ không yên."

Hạ Ngân Xá vừa dứt lời, sắc mặt của đám hạ nhân liền như nồi cám heo, đến tổng quản cũng vậy. Lời nói vừa rồi chính là có vấn đề lớn. Lão tổng quản vội tiến tới ghé sát tai Hạ lão gia nói nhỏ.

"Lão gia, ngài nói thẳng ra chuyện này như vậy e là tiểu thư sẽ nổi giận mất."

Sắc mặt Hạ Ngân Xá trở nên đen kịt lại có phần hoang mang, lần này người chỉ muốn hoà giải an lành với nữ nhi, để mối quan hệ cha con quay lại bình thường như trước kia. Nhưng coi cái tính thẳng thắn của người này, nói ra lời gì rồi vậy?

Hạ Ban Sương nghe xong có hơi mỉm cười, cô bắt đầu bằng lời nói để phủi sạch mọi quan hệ với kẻ kia.

"Ta không nổi giận, vì tên vô dụng kia chẳng là gì đối với ta cả."

Nghe xong đám hạ nhân càng không dám tin nổi, đến Hạ lão gia cũng vậy. Phải nói trước đây nữ nhi này đã nhất định chung tình với tên nhị hoàng tử, bỏ nhà, cãi cha cũng vì tên đấy. Vô mê bất ngộ.

Vì còn nghi ngờ bản thân nghe lầm, nên Hạ Ngân Xá chưa dám vui mừng mà khẽ khàng hỏi lại.