Bạch Xà Giam Cầm

Chương 5: Thái tử đừng kích động



Trên cao một Túy tiểu lâu, có một nam tử sắc mặt đen kịt như mực, sau lưng hắn toả ra một luồng hủ giấm đen thui. Ánh mắt sắc lẹm như có thể giết được một người, còn nữa, tay hắn đã siết chặt đến nổi gân xanh.

Thị vệ bên cạnh kinh sợ, nếu không ngăn, vị chủ tử nhà mình có bay xuống giết người ngay tại chỗ không nhỉ? Nhưng khi thấy chuyển động dưới đôi giày trắng, hắn hoàn toàn kinh hãi liền cung kính nói.

"Thái tử xin ngài đừng kích động."

"Kích động? Ngươi thấy, nữ nhân kia đáng để ta kích động sao?"

Lời nói phát ra còn có tiếng ken két, thị vệ phía sau phát sợ đổ mồ hôi hột, liên tục lắc đầu.

"Không có không có."

...

Hoàng Khí Cần sau khi lấy được miếng tiếng đưa Hạ Ban Sương về phủ thì rất vui mừng trong lòng, thế nhưng hắn lại phát hiện hôm nay nàng rất im lặng, nếu là mọi hôm gặp mặt sẽ là nàng ta bu bám hắn trước. Nhưng hôm nay... lại không phải, hắn bắt đầu nghĩ một chút, lại cho rằng do tối qua không ở lại nên nàng buồn. Hắn định mở lời nhưng bị nàng đẩy sang một bên.

"Tránh đường."

Hoàng Khí Cần sững sờ ngay tại chỗ.

Liêu Cửu lúc này cũng bước tới, tướng mạo thanh tao, nhã nhặn. Bước đi nhẹ nhàng chuẩn mực một nữ tử khuê các, tuy nhiên, trong số đám dân ở đây hóng chuyện không ai không biết dáng vẻ kia là bắt trước một vị đích nữ nào đó. Còn nữa, vị đích nữ kia hôm nay trông rất lạ, bước chân chững chạc toả ra một khí chất mạnh mẽ, không còn đơn giản là thanh tao nhã nhặn nữa.

"Tỷ tỷ, trùng hợp quá! Không ngờ gặp tỷ ở đây. Nghe nói hôm qua tỷ bị bắt cóc, muội lo lắng vô cùng, nhưng hiện giờ có vẻ tỷ đã không sao nên muội an lòng rồi." Dứt lời nàng ta đúng là thở ra một hơi với vẻ mặt đầy an tâm, lại nói: "Tỷ tỷ chắc kinh sợ lắm! Để muội dẫn tỷ đi lượn một vòng kinh thành cho khuây khỏa tâm trạng nha."

Nàng ta sấn tới, ôm lấy cánh tay của Hạ Ban Sương.

Một giây trước còn cười hoà nhã, nhưng khi nghe thấy xung quanh phát ra một câu nói "hoa làm sao so với nguyệt" sắc mặt ả thầm đen lại.

Hạ Ban Sương đẩy nàng ta ra, nhưng ai dè ả mặt dày tự muốn ngã mạnh xuống đất. Bắt đầu kêu lớn.

"A tỷ tỷ, sao tỷ lại đẩy muội?"

Gương mặt kia cũng đẹp, coi như biết diễn đấy! Nói chung cũng lấy được chút xúc cảm của người xung quanh. Độ thảo mai này, thật trướng mắt. Hạ Ban Sương nhìn cũng chẳng muốn thêm nữa.

"Hạ tiểu thư, người quá đáng vừa thôi. Tiểu thư nhà nô tì chỉ quan tâm người, nếu người không muốn thì nói một lời, có nhất quyết phải động thủ như vậy sao?" Nô tì kia vừa đỡ chủ tử của mình lên vừa nói.

"Nào, A Lung. Tỷ ấy hôm qua bị bắt cóc, y phục còn bị lột ra chắc tâm thái vẫn đang sợ hãi lắm! Cho nên mới đề phòng ta."

Dứt lời nàng ta chợt bịt miệng lại, hoang mang nhìn qua Hạ Ban Sương, tỏ ra bộ dạng có lỗi.

Những bàn dân xung quanh bắt đầu nồng nhiệt ra một suy đoán, đích nữ phủ họ Hạ bị bắt cóc, còn lột áo. Nàng ta còn trong trắng không?

Lời ra nói vào càng ngày càng cao trào, Hạ Ban Sương nhăn mày lại, chỗ này sao ồn ào quá vậy? Nhức óc người quá đấy!

Lúc này, Liêu Cửu nhìn qua nháy mắt cho Hoàng Khí Cần, hắn không nhìn nàng ta chỉ dẫn cũng tự biết ngẩng cao đầu thanh minh cho Hạ Ban Sương.

"Nàng ấy không mất trong trắng, tối qua là bổn hoàng tử cứu người, nên biết. Sao nào, các người lại suy đoán lung tung nữa đi. Không thiếu nha môn sẽ khiến nhà các người tán gia bại sản đâu."

Đám thường dân bắt đầu im lặng trở lại.

Hạ Ban Sương lúc này:...? Hai người này tự biên tự diễn cái quái gì vậy? Trong trắng? Cứu người? Vậy ra đây là cách mà hai người này bày ra khiến nữ chính nguyên tác yêu tên Hoàng Khí Cần đến điên cuồng, dù có bán nhà bán cửa cũng đồng ý ư?

"Sương nhi, nếu nàng vẫn thấy trong người chưa khoẻ thì..."

Lời nói chưa dứt, một ánh lườm và tiếng "cút" từ Hạ Ban Sương phát ra khiến Hoàng Khí Cần ngớ người.

"Ưm ưm ưm,... tiểu thư, cứu nô tì với. Hạ tiểu thư phát điên rồi."

Ả tì nữ kia vừa được lấy cục đá ra khỏi miệng đã hấp tấp cầu cứu, còn vu tiếng xấu. Ngay lập tức một cú tát vả vào mặt khiến ả trợn sắp lòi con mắt ra, tì nữ của Hạ Ban Sương quát lên.

"Hỗn xược, chủ tử cũ của ngươi dạy ngươi ăn nói ngông cuồng như vậy với tiểu thư nhà ta sao? Đúng là không có thể thống."

Bàn dân xung quanh lại bắt đầu ồ lên.

Nô tì kia chẳng phải là quà mà Liêu tiểu thư tặng sinh thần cho Hạ tiểu thư mới đây sao?

"Tiểu thư, cứu nô tì với." Kim Liên nhìn qua Liêu Cửu với ánh mắt cầu xin.

Liêu Cửu cũng lấy làm lạ, Hạ Ban Sương bây giờ sao lại dám ra tay phạt nặng khó coi như kia vào nô tì mà nàng ta tâm đắc đưa cho chứ!.

"Tỷ tỷ, nô tì này... nếu có làm gì quá đáng mong tỷ có thể bỏ qua."

Hạ Ban Sương cười như không cười, trực tiếp đưa mắt nhìn lên Liêu Cửu khiến nàng ta có chút giật mình.

"Cô nương mà muội bồi đưa tới cho ta, gan lớn lắm nha. Dám trộm trang sức của ta, tự do cẩu thả trong phủ, mắng ta chửi ta, thậm chí còn đánh ta. Ta sợ lắm đấy."

Dư Hoà nghe xong vội quỳ xuống khấu đầu trước nhị hoàng tử nói.

"Cầu xin nhị hoàng tử làm chủ cho tiểu thư nhà nô tì. Tiểu thư thật sự bị nàng ta bắt nạt rất quá đáng, thậm chí nàng ta còn nhiều lần bỏ thuốc vào trong đồ ăn của tiểu thư, khiến tiểu thư bị đau bụng thường xuyên."