Bách Yêu Phổ 2

Chương 1: Niêm Hoa



Edit: Sa

“Lát nữa ta bảo mi chạy thì mi phải chạy, chạy thật xa, đừng nhớ nhung ta, cũng đừng vấn vương hồng trần này.” Lắm Lời dựa lưng vào bức tường màu xám loang lổ, ôm chặt gùi trúc, vẻ mặt ưu thương, “Có nghe không Cút Xéo, chắc chắn mi sẽ có cuộc sống tốt hơn. Đào Yêu luôn rất xui xẻo, chắc chắn sẽ thua sạch, cũng chắc chắn sẽ lấy chúng ta ra để đặt cược.” Cậu vừa nói vừa ngoái đầu nhìn biển hiệu “Hỉ Nhạc Cư”, thở dài, “Cuộc sống khó khăn quá.”

Trong không trung vang lên tiếng đồng tình của Liễu công tử, “Đúng rồi đó, gió thu càng hợp với lời trăn trối. Tiểu hòa thượng, cậu mau tắm rửa sạch sẽ đi, lát nữa chắc chắn Đào Yêu sẽ bán cậu theo cân cho chủ nợ.”

“Ha ha, có khi sẽ bán Liễu công tử huynh để làm món xúp rắn cũng không chừng, trên đời này không có chuyện xấu xa nào mà Đào Yêu không làm được.”

“Không không, bọn ta đã thảo luận chuyện này lâu rồi, bán ta để nấu xúp rắn không thực tế vì không có cái nồi nào đủ to cả.”

“Hai người thực sự đã thảo luận chủ đề quái gở đó á?”

Kinh thành vào đầu thu, người đông như mắc cửi, cái gì cũng nhiều, ngay cả mùa này là mùa lá rụng mà cũng không thấy cây cối trơ trọi. Già trẻ gái trai trên đường dù giàu hay nghèo đều ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng. Bốn phía là phố phường phồn hoa, khách ghé vào các hàng quán nườm nượp, mua rau quả trái mùa hay hải sản tươi sống dễ như trở bàn tay. Trước khi đến đây đã nghe nói nơi này là vùng đất quan trọng nhất của giang sơn Đại Tống, nhân khẩu hàng vạn, giàu có sung túc, hóa ra đó không phải là lời nói ba hoa khoác lác.

Nhưng còn chưa kịp thưởng thức vẻ đẹp của kinh thành thì Đào Yêu đã chui tọt vào “Hỉ Nhạc Cư”, sảnh trước thì bán tạp hóa, phía sau lại tổ chức đánh bạc, làm ăn rất khấm khá. Nghe nói ở kinh thành cấm cờ bạc, song vẫn có người dựa vào gia thế và tinh thần không sợ chết để lén lút hành nghề. Về phần Đào Yêu mới đến nhưng tại sao lại biết ở đó có “niềm vui thú” lớn nhất của nàng thì không tài nào giải thích nổi. Có lẽ giống như dân bợm rượu thì có thể ngửi thấy mùi rượu từ phía xa, còn nàng thì nghe thấy tiếng thảy xúc xắc ngay từ lúc bước chân vào kinh thành, trước khi vô trong còn ném Lắm Lời tới chân tường, nói dẫn tên đầu trọc theo thì sẽ thua.

Lắm Lời cười to trong bụng, nói cứ như không dẫn cậu theo thì nàng sẽ không thua vậy. Sau khi rời khỏi trấn Thiên Thủy, ba người một cáo bọn họ vượt núi lội đèo, đi đi ngừng ngừng, từ giữa hè tới đầu thu, cuối cùng cũng bình an vô sự đến kinh thành Biện Lương – trái tim của Đại Tống. Có trời mới biết trên người Đào Yêu còn bao nhiêu tiền, tóm lại là cậu chắc chắn bảo châu mà Chiếu Hải đưa cho nàng vẫn còn, nghe nói một hạt châu có giá tới ngàn vàng, có thể bảo đảm cuộc sống không cần đi xin cơm của họ. Nhưng khi thấy Đào Yêu khuất bóng ở Hỉ Nhạc Cư, Lắm Lời cảm thấy cực kỳ bất an, cô nàng tiêu tiền như rác ấy chắc chắn không giữ lại được đồng nào.

Nghĩ tới việc nàng đi ra ngoài sau khi thua sạch tiền rồi bảo cậu đi hóa duyên, Lắm Lời cảm thấy tuyệt vọng tột độ, nhưng khi nhìn sự hưng thịnh trước mắt, cậu chợt nhìn thấy ánh sáng của cuộc đời trong thế gian rộng lớn, rất muốn được sống thật tốt. Cút Xéo cũng chưa từng tò mò và thích thú với nơi nào bằng tòa thành này, thời gian ngủ gật ở đây ít hơn nơi khác, luôn phấn chấn ngồi trong gùi trúc thò đầu ra nhìn xung quanh tựa như không bao giờ ngắm đủ. Câu nói cuối cùng của nó trước khi uống viên thuốc của Đào Yêu là “Ta còn muốn sống, muốn ngắm nhìn thời kỳ hưng thịnh này”, tuy rằng bây giờ nó không còn ký ức nhưng vẫn nên thực hiện nguyện vọng ấy.

Sẩm tối, Đào Yêu vẫn chưa ra. Trên đường phố, dòng người vẫn không dứt, nam nữ tới lui để lại rất nhiều mùi trong không khí như mùi son phấn, mùi dược thảo, bóng người trong ánh chiều tà khiến người ta mơ màng. Một loạt đèn dầu trên phố từ từ sáng lên tựa như dải ngân hà. Không có quy định cấm đi lại vào ban đêm, cuộc sống về đêm của kinh thành bắt đầu trong ánh đèn.

“Đói quá.” Lắm Lời xoa bụng, nói với không trung, “Liễu công tử, hay là huynh…”

“Không được.” Liễu công tử lập tức cắt lời cậu, “Chăn nuôi cậu là nhiệm vụ của Đào Yêu.”

“Ta muốn ăn bánh nướng.”

“Bảo Đào Yêu mua.”

“Ta muốn ăn bánh mẫu đơn.”

“Ở đây lấy đâu ra bánh mẫu đơn?”

“Không có ư?” Lắm Lời khịt khịt mũi, “Sao ta lại nghe mùi bánh nhỉ?”

Dưới bờ tường, trừ cậu và Cút Xéo ra thì không còn ai khác, đối diện là bà lão bán giày, quả thật không có gì liên quan tới bánh. Tuy đói nhưng cậu vẫn chưa đến mức nảy sinh ảo giác, mùi thơm kia rất nhẹ, thoang thoảng như có như không, vô tình hữu ý chạm vào mũi của người khác.

Liễu công tử tặc lưỡi: “Cậu nói mùi đó à?”

“Vị đạo trưởng đó…”

Lắm Lời còn chưa nói xong thì một bóng người bỗng vụt ra khỏi Hỉ Nhạc Cư, hớn ha hớn hở chạy về phía này, bộ quần áo màu đỏ hệt như đám mây nung đỏ vẫn có thể thấy rõ dù đã sẩm tối.

“Tiểu hòa thượng, Liễu công tử, ta thắng rồi thắng rồi thắng rồi.” Một cái túi căng phình nằm trong tay Đào Yêu được nàng lắc qua lắc lại, hệt như nó chứa hạnh phúc cả đời nàng, không thể không khoe ra.

Quá đáng sợ, Đào Yêu mà thắng bạc cơ đấy.

Lắm Lời và Liễu công tử đang khoanh tay cùng ngạc nhiên, trong lúc Đào Yêu còn đứng cách họ khoảng mười bước chân, một tên đàn ông gầy gò từ đâu chui ra nhanh như chớp giật mất túi tiền của Đào Yêu rồi nhanh như chớp xông vào con hẻm phía trước.

Vui buồn trên đời rất dễ dàng bị hoán đổi, Đào Yêu còn đang cười rạng rỡ thì tiền đã vỗ cánh bay xa nàng, mà nàng thì vẫn đắm chìm trong trạng thái “Ta là ai? Ta đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”

Lắm Lời sốt sắng chỉ về phía sau nàng hét to: “Tiền tiền tiền của cô bị cướp rồi!”

Đào Yêu chớp mắt mấy cái rồi xoay người đuổi theo. Lắm Lời cũng cõng Cút Xéo đuổi theo sau, vừa chạy vừa vội vã nói: “Liễu công tử, huynh mau đuổi theo giúp nàng ấy đi.”

“Đâu phải tiền của ta.”

“Nếu nàng ấy mà không có tiền thì sẽ xài tiền của huynh đấy!”

“Để ta đuổi theo!”

Mọi người xung quanh rối rít nhìn, không biết cậu bé vừa chạy lung tung vừa hét to bị làm sao.

Tên trộm chạy rất nhanh, hết rẽ trái lại rẽ phải trong con hẻm nhỏ, nếu không phải Đào Yêu dùng tốc độ đuổi theo hạnh phúc cả đời thì đã bị cắt đuôi từ lâu.

“Bắt trộm!” Nàng thở hồng hộc hô to nhưng không người đi đường nào hỗ trợ cả. Nếu có ai đó ngáng chân hắn thì tốt quá, nhưng người trên đường chỉ lo tránh qua một bên, tỏ vẻ “Tôi không biết gì hết, đừng hại tôi”.

Dưới cơn nóng giận, Đào Yêu liều chết đuổi theo, tên trộm thấy không cắt đuôi được nàng thì tung người nhảy lên bờ tường, nhưng chạy trên bờ tường chưa được mấy bước, chân bỗng mềm nhũn rơi oạch xuống đất, túi tiền cũng rơi theo.

Người đàn ông cao ráo đứng đối diện dưới bờ tường, bên lưng đeo thanh kiếm dài, áo choàng xám khoác ngoài bộ đồ đen, hai tà áo màu này khẽ lay động trong gió đêm khiến hành động của hắn rất khó gây chú ý.

“Nó trộm tiền của ta!” Đào Yêu chạy tới nơi, thở hổn hển chỉ vào tên trộm ngồi dưới đất: “Trả lại tiền đây!”

Người đàn ông không nói gì cũng không bỏ đi, bình tĩnh nhìn Đào Yêu đang thở phì phò như chó.

Thấy thế, tên trộm lấy cây chủy thủ ra, chống người đứng bật dậy, hét to “Dám to gan cản trở con đường tài lộ của ông nội ngươi!” với người đàn ông kia rồi giận dữ đâm tới.

Trong chớp mắt, Đào Yêu chỉ nghe thấy tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ rồi lại tra kiếm vào vỏ, sau đó, dây quần của tên trộm bị chặt đứt, chiếc quần rộng thùng thình tuột xuống mắt cá chân hắn.

Người đàn ông thản nhiên nói: “Ông nội ta xuống mồ lâu rồi.”

“Ui chao mông xấu hoắc.” Đào Yêu vội che mắt lại.

Tên trộm hít sâu một hơi, cây chủy thủ rơi xuống đất, cuống quýt nắm quần chạy trối chết, chạy được mấy bước thì thấy uất ức quá nên bèn quay đầu lại mắng: “Có gan thì đứng yên đó, chờ ta gọi huynh đệ tới xử ngươi.”

“Ta không đi.” Người đàn ông vững như bàn thạch, mặt mày cũng lạnh như đá, “Thời gian một nén nhang có đủ để huynh đệ của ngươi tới đây không?”

“Được lắm, chờ đó!” Tên trộm nghe vậy thì sợ chết khiếp biến mất ở cuối con hẻm.

Đào Yêu vội vàng tiến lên nhặt túi tiền, mở ra xem rồi mới an tâm ôm vào lòng, thở phào nhẹ nhõm.

“Đa tạ.” Nàng cười tít mắt với người đàn ông, “Ta còn tưởng người dân đế đô vô cảm, không ai giúp đỡ người gặp nạn chứ.”

Bấy giờ mới nhìn rõ mặt của hắn, khoảng tầm trên ba mươi và dưới bốn mươi tuổi, mỗi một nơi trên khuôn mặt đều là ông trời thiên vị cho hắn. Mũi tựa sườn núi, môi hệt đỉnh đồi, tuy mắt một mí nhưng hình như được gọi là mắt xếch, đuôi mắt khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm, rất hợp với khuôn mặt điềm đạm vì đã trải qua bãi bể nương dâu ở tuổi này, không những không thấy già mà còn toát ra vẻ đẹp chững chạc khó tả, cái “đẹp” này không chỉ là khôi ngô nhạt nhẽo mà còn có cả hơi thở từng trải và sự lắng đọng của năm tháng, đồng thời ẩn giấu sát khí mơ hồ.

“Quả nhiên đẹp trai mới được là ông chú, còn không đẹp thì chỉ có thể là ông gì ơi.” Đào Yêu mê mẩn nhìn gương mặt hắn, lời nói cũng chưa đi qua não.

Người đàn ông nhìn nàng, ho khẽ vài tiếng, gương mặt vẫn vô cảm, nói: “Cô nương trong sạch sẽ không vào sòng bạc.”

Một câu như đao, lập tức tóm lấy hồn phách của Đào Yêu về, nàng trợn to mắt, hỏi: “Ngươi biết ta vào sòng bạc?”

“Thắng được năm ván, tiếng thét chói tai đến mức muốn bay cả nóc nhà, không muốn chú ý cũng khó.” Người đàn ông thở dài.

“Nhưng ta đâu thấy ngươi.”

“Người ham bài bạc tất nhiên sẽ không nhìn thấy người không mê bạc bài.”

“Ngừng, ngươi không mê bạc bài thì vào sòng bạc làm gì?”

“Không liên quan tới cô.”

“Chớ hiểu lầm, ta không phải kẻ hay chõ mỏ vào chuyện của người khác, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Đi đây, không hẹn gặp lại.” Đào Yêu bĩu môi, lúc định rời đi thì lại xoay người lè lưỡi với hắn, “Hãy coi ta là cô nương xấu xa, đừng nhớ ta đấy.”

Người đàn ông lắc đầu, lẳng lặng nhìn nàng rời đi.

Đi chưa được hai bước, nàng lại dừng chân, quay đầu nhìn hắn, nói to: “Đại thúc, có rảnh thì đi gặp đại phu đi, ta thấy khí bệnh quấn quanh ngươi đó, e rằng không sống được bao lâu nữa đâu.” Dứt lời, nàng lại nhìn bên cạnh hắn, trong mắt tỏ ra rất tò mò.

Người đàn ông khẽ nhíu mày.

Không phải nàng trù ẻo hắn mà người này bị bệnh thật, còn là bệnh nặng. Nhưng liên quan gì tới Đào Yêu nàng chứ, nàng chỉ chữa bệnh cho yêu quái thôi.

Ở đối diện, Lắm Lời đổ đầy mồ hôi rốt cuộc cũng đuổi kịp, Đào Yêu phì cười, tăng tốc đi tới chỗ cậu.

Tới đế đô là lựa chọn chính xác, phong thủy bảo địa, chẳng những thắng bạc mà còn gặp được đại thúc đẹp trai không kém gì Lôi Thần đại nhân, hì hì hì. truyện xuyên nhanh

Ừm, đêm đầu tiên ở đế đô là một đêm hết sức hoàn hảo đối với Đào Yêu. Còn về chuyện bị cướp thì quên đi, cùng lắm thì sau này không khoe khoang nữa.