Bách Yêu Phổ 2

Chương 5-1: Long Tước



Edit: Sa

Không khí có hơi lúng túng một tẹo.

Tại phòng khách rộng rãi trong Ty phủ, Liễu công tử đeo bao quần áo, vô cùng xét nét quan sát xung quanh; Lắm Lời kéo bao tải bự chảng đựng đầy xoong nồi bát đĩa ngây ngô mỉm cười chắp tay chào hỏi mọi người; phía sau họ, Cút Xéo hiên ngang lẫm liệt dẫn đàn gà tuần tra lãnh địa lần đầu đặt chân tới này.

Ty Cuồng Lan ngồi trên cái ghế chính vị trong phòng khách, tay cầm quyển Binh Pháp Tôn Tử, quyết làm như không thấy đám yêu ma quỷ quái trước mặt.

Ty phủ chưa bao giờ náo nhiệt như hôm nay, ngay cả Miêu quản gia cũng không thích ứng nổi nhưng vẫn cố gượng cười chào đón.

Cả Ty phủ, chỉ có Ty Tĩnh Uyên là thật lòng vui mừng, lúc thấy họ vào, mắt liền phát sáng, một tay chỉ vào Cút Xéo một tay giật ống tay áo của Ty Cuồng Lan: “Nó là cáo hay chó thế? Nửa trắng nửa đen nhìn lạ ghê! Theo sau là gà kìa! Gà với cáo mà cũng sống hòa thuận với nhau á?” Không đợi Ty Cuồng Lan ném ánh mắt khinh thường, gã đã nhảy tới ngồi xuống chào Cút Xéo, “Hề hề, nhóc tên gì? Ta là Ty Tĩnh Uyên, là Đại thiếu gia Ty phủ, là đại ca của Ty Cuồng Lan, tức cái người ít nói còn hơn xác chết đang ngồi đằng kia kìa.”

Trang sách được nhẹ nhàng lật sang dưới ngón tay của Ty Cuồng Lan. Y không nghe bất cứ điều gì mà Ty Tĩnh Uyên nói, cho dù có nghe thì cũng sẽ khinh thường trong im lặng.

Cút Xéo ngẩng đầu nhìn gương mặt hòa nhã đến mức gần như xu nịnh của Ty Tĩnh Uyên, chớp mắt mấy cái rồi bất ngờ tè lên giày gã.

Ty Tĩnh Uyên lẳng lặng nhìn đôi giày mới toanh đắt đỏ của mình, ngẩng đầu nói mới Miêu quản gia đang cố nén cười: “Mang con đao dài nhất, bén nhất lại đây.”

“Đừng mà!” Lắm Lời lập tức nhảy tới trước mặt gã, xua tay, “Giày bẩn thì chỉ cần đổi đôi khác thôi, sao lại chặt chân mình chứ?! Cứ tưởng Liễu công tử nhà ta đã là nhân tài kiệt xuất trong giới cuồng sạch rồi, không ngờ Đại thiếu gia đây hơn ‘trình’ huynh ấy nữa.”

Ty Tĩnh Uyên kiên nhẫn nghe cậu nói hết rồi mới mỉm cười: “Tiểu hòa thượng à, cậu tưởng tượng phong phú ghê ha, ta lấy đao là để làm thịt con cáo này chứ không phải để chặt chân ta.”

Nghe vậy, Lắm Lời vội vã tóm lấy Cút Xéo đang chạy tán loạn rồi ôm chặt vào lòng: “Thế lại càng không được! Ta thay mặt Cút Xéo xin lỗi ông, nó không ác ý, đi tiểu chỉ để đánh dấu mà thôi. Không dám giấu giếm, phàm là thứ bị nó nhận định là tài sản riêng, nó đều sẽ làm vậy, nói cách khác, nó xem ông làm người của nó nên mới tiểu lên người ông thôi. Thằng bé thân thiện vậy mà Đại thiếu gia nỡ lòng làm thịt nó sao?”

“Vậy ta phải mời nó ăn bữa cơm để cảm tạ nó xem ta thuộc sở hữu của nó, sẵn tiện mời nó tè lên người ta thêm mấy lần nữa hả?” Ty Tĩnh Uyên giận dữ đánh giá tiểu hòa thượng và con cáo một phen, “Bán hai đứa bay còn chẳng có giá bằng đôi giày của ta! Tất cả mọi thứ trên người Đại thiếu gia Ty gia ta đây đều có giá hơn hai đứa bay!”

“Thôi thôi, giặt sạch giày là xong ấy mà.” Miêu quản gia nhanh chóng hòa giải, “Chú cáo đáng yêu quá, Đại thiếu gia đừng so đo với con cáo làm gì.” Sau đó nói với Đào Yêu, “Đào nha đầu, cháu chỉ có hai người bạn này thôi đúng không? Hành lý đều mang tới đủ rồi chứ?”

Đào Yêu cười toe gật đầu: “Chỉ hai người họ thôi, nào, để ta giới thiệu. Người mặt mũi cũng tạm này là Liễu công tử, tiểu hòa thượng tên Lắm Lời, đều là đồng hương của ta cả.” Nàng chớp chớp mắt với Ty Cuồng Lan, “Nhị thiếu gia, ta đã dẫn họ đến rồi, chuyện ngươi đã hứa sẽ không thay đổi gì chứ?”

Điều kiện để nàng giúp kiếm lại hồn phách của Ty Tĩnh Uyên là Ty Cuồng Lan phải chứa chấp hai đồng hương cộng thêm một con cáo lương thiện ngay cả gà cũng không ăn đang lang thang cơ nhỡ, thuận tiện thêm mắm dặm muối khóc lóc kể lể quá trình xin ăn bi thảm của họ từ quê lên phố.

“Trông họ không đáng thương như ngươi nói.” Ty Cuồng Lan lật sách binh pháp của y, “Miêu quản gia, sắp xếp cho họ đi. Ngày mai hãy phân công công việc.”

“Dạ, Nhị thiếu gia.” Miêu quản gia xoay đầu nói với Liễu công tử và Lắm Lời, “Mời hai vị theo tôi.”

“Đợi đã.” Liễu công tử liếc xéo Ty Cuồng Lan, “Dẹp vụ phân công công việc đi! Chẳng lẽ ngươi để người cao quý ta đây đi chăn ngựa cho ngươi?”

“Đã đủ người chăn ngựa rồi.” Tầm mắt Ty Cuồng Lan vẫn không rời khỏi trang sách, “Ty phủ không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi.”

“Thằng nhãi này!”

“Ấy ấy đừng ồn nữa!” Đào Yêu vội túm lấy Liễu công tử, nói nhỏ, “Bao ăn bao ở, tiền công lại cao! Được ở miễn phí nhà xịn đấy! Làm chút công việc thì có há gì?”

Liễu công tử kéo đuôi sam của nàng, nghiến răng: “Cô sảng khoái bán ta với tiểu hòa thượng quá ha! Ta là ai hả? Ta là Liễu công tử của Đào Đô đấy! Bảo ta làm đầy tớ cho đám phàm phu tục tử này…”

“Có phải làm không công đâu.” Đào Yêu trừng mắt, “Cái gì tiết kiệm được thì phải tiết kiệm! Hơn nữa bán thân cho gia đình giàu có bậc này còn sướng hơn là hằng ngày ở tại căn nhà rách kia ăn rau nhai đậu đó. Nghe nói tới Tết họ còn lì xì nữa. Thấy ham chưa?”

“Ta cũng thấy ổn lắm.” Lắm Lời ghé tới, “Nơi này đẹp ghê, phòng ốc vừa rộng rãi vừa thoáng mát, đình viện cũng bự tổ chảng, đẹp như tranh vẽ vậy á. Với cả ta thấy họ không giống loại chủ nhân hà khắc với người làm, nếu chúng ta muốn ở lại kinh thành lâu dài thì thà ở lại nhà sang cửa rộng làm công kiếm tiền còn hơn là dầm mưa dãi nắng ba bữa không no. Quan trọng nhất là ta thấy Cút Xéo rất thích nơi này, chỉ không biết là có thích hợp để nuôi gà hay không thôi.”

Liễu công tử cốc mạnh cái đầu trọc lóc của cậu: “Là ai nói phải khổ tu để tôi luyện tinh thần? Là ai nói cẩm y ngọc thực sẽ mài mòn ý chí? Cái thằng đầu trọc nhà cậu chỉ vì nhà người ta rộng rãi mà bán thân làm người hầu! Tinh thần và ý chí của cậu đánh rơi ở đâu mất rồi?”

“A di đà Phật, ăn gió uống sương là tôi luyện, chăn ấm nệm êm cũng là tôi luyện, thật ra trong mắt ta, bánh bao áo vải và cẩm y ngọc thực đều như nhau, không nặng nhẹ bên nào. Liễu công tử, huynh vẫn là chưa ngộ ra.” Lắm Lời chắp tay trước ngực.

“Biến biến biến.” Liễu công tử cốc cái đầu trọc lóc của cậu, “Đi theo nha đầu chết tiệt Đào Yêu lâu ngày, không học được cái gì, chỉ giỏi lươn lẹo!”

“Ta không lươn lẹo, ta…”

“Thôi, hai người bớt nói nhảm đi, quyết định rồi, sau này chúng ta sẽ ở tại Ty phủ, hì hì.”

“Cô cười cái gì mà gian thế?”

“Khỏi phải nuôi mấy người nữa, ăn ở cũng không cần ta bỏ tiền nên vui thôi.”

“…”

Ty Tĩnh Uyên khoanh tay, nhướn mày hích hích Miêu quản gia: “Ba đứa kia xúm lại nhỏ to gì thế?”

“Không biết.” Miêu quản gia cười, “Chỉ biết từ nay về sau Ty phủ chúng ta sẽ náo nhiệt lắm đây.”

Còn chưa dứt lời, Ty Cuồng Lan đột ngột nói: “Ở đây không có chuyện của huynh, sao còn chưa về phòng?”

Ty Tĩnh Uyên ủ rũ đứng lên: “Nhà có người mới tới, huynh ra tiếp đón mới phải đạo chứ.”

“Về phòng đi.” Ty Cuồng Lan lại lật thêm trang sách, “Cấm túc mười ngày đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.”

“Sao lại phạt huynh?” Ty Tĩnh Uyên không phục, “Đệ tưởng huynh khi không cứu con gái của Nhạc môn chủ chắc? Huynh đã xem ngày sinh tháng đẻ của Nhạc Bình Xuyên, thấy cô ấy mạng lớn nên định mai mối cho cô ấy với đệ chứ bộ. Nói gì huynh cũng là huynh trưởng của đệ, thấy đệ cô đơn lẻ bóng, huynh rất buồn lòng. Nhưng đệ thì sao, chưa gì đã tiễn Nhạc cô nương đi mất tiêu…”

“Người đâu!” Ty Cuồng Lan cắt đứt lời gã.

Hai gia đinh nhanh nhẹn tiến vào.

“Nhét Đại thiếu gia vào phòng, không có lệnh của ta, huynh ấy dám ra khỏi phòng một bước, các ngươi cứ đánh chết huynh ấy, không cần cố kỵ gì cả.” Ty Cuồng Lan thản nhiên nói.

“Dạ!” Hai gia đinh lập tức cắp lấy Ty Tĩnh Uyên, mặc gã giãy giụa om sòm, cứng rắn tha gã đi. Lúc đi qua nhóm Đào Yêu, gã còn không cam lòng nói to: “Các ngươi chờ ta đó, mười ngày sau ta sẽ tới chỗ các ngươi chơi!”

Liễu công tử vô cùng ghét bỏ nhìn Ty Tĩnh Uyên đang vùng vẫy, hỏi Đào Yêu: “Tên uống nhầm thuốc này là Đại thiếu gia Ty phủ thật hả?”

“Trông vui ha?” Đào Yêu cười.

Miêu quản gia thở dài, thầm nói: “Không biết ai mới là huynh trưởng đây.”

Hoàng lịch đã nói hôm nay mọi chuyện sẽ không suôn sẻ, nhưng đối với Đào Yêu mà nói, không có ngày nào tốt hơn hôm nay. Sau này hằng ngày có thể nhìn thấy bản mặt thối của Liễu công tử, nghe tiếng càm ràm của Lắm Lời, còn có thể dùng đuôi của Cút Xéo để lau chén bát, “gia đình đoàn tụ” thật khiến người ta hạnh phúc vô ngần. Quan trọng nhất là nàng đã giải quyết một cách hoàn hảo về kế sinh nhai của hai người đó, chuyện nuôi gia đình sao phải để cho một mình nàng gánh vác chứ, hừ!

Không biết Miêu quản gia trúng độc gì mà lại tin Liễu công tử nói khoác về tài nấu nướng của mình, phân hắn vào phòng bếp làm trợ thủ cho lão Trương. Còn đối với “đứa trẻ” Lắm Lời, ông cũng đặc biệt quan tâm, không giao cho cậu công việc cố định nào, chỉ bảo cậu nếu rảnh thì quét sân, cho cá ăn, ai có cần gì thì chạy vặt cho họ, thời gian còn lại sẽ để cậu thoải mái niệm kinh. Sau đó, dựa theo yêu cầu của Đào Yêu, ông bố trí cho hai người họ ở cùng khu chuồng ngựa với nàng.

Liễu công tử phản đối kịch liệt. Nàng nói họ thân như huynh đệ tỷ muội, ở cùng chỗ cho dễ chăm sóc lẫn nhau. Hứ! Ai chẳng biết nha đầu này làm vậy là để phòng ngừa họ giấu ăn, giấu tiền, giấu đồ hay ho!

Có điều hết thảy đều được sắp xếp như vậy. Trước đó vài ngày còn ở trong căn nhà rách nát, đột nhiên được ở nhà cao cửa rộng, ăn mặc không lo. Hiếm có nữa là Ty phủ trừ Ty Cuồng Lan hơi bị khó ưa ra thì ai cũng hòa nhã. Nhưng cũng khó nói lắm, dẫu sao vẫn còn Ty Tĩnh Uyên đang bị đệ đệ của mình cấm túc, mười ngày sau gã được thả ra, trời mới biết Ty phủ kỳ dị cỡ nào. Nhưng trước mắt xem ra mọi chuyện đều tốt, cuộc sống chưa bao giờ ổn định như bây giờ. Đào Yêu thấy càng ngày mình càng giống người bình thường, có nơi ở cố định cùng đám người ngày nào cũng gặp.

Trước hết cứ vậy đã, có khi sau này huynh đệ Ty gia còn có thể giúp một tay để tìm Bách Yêu Phổ ấy chứ. Nàng âm thầm xoa tay.

Tóm lại, mọi việc đều tốt, chỉ có cuộc sống của lão Trương nơi nhà bếp thì hơi thê thảm một tẹo, nói gì thì nói, trợ thủ của lão chính là Liễu công tử đó, chiên đồ ăn làm dầu văng tung tóe, thức ăn đen sì thì thôi cũng được đi, kỹ thuật dùng dao thái đồ ăn khó thốt thành lời thì thôi cũng được nốt, nhưng lão Trương vẫn không tài hiểu nổi tại sao hắn lại có thể bỏ hành lá vào món cháo bát bảo với nguyên liệu toàn đồ ngọt. Hỏi hắn thì bị hắn hỏi ngược lại là tại sao đồ ngọt thì không được thêm hành lá, nấu nướng là phải phát huy triệt để sức sáng tạo.

Cuối cùng bao nhiêu sự tốt đẹp trong tính tình của lão Trương bị mài mòn hết ráo, lão như biến thành người khác, úp luôn nồi cháo lên đầu hắn.

“Liễu công tử, đối đãi với thức ăn cũng giống như đối đãi với con người vậy.” Lão Trương vừa nấu lại cháo vừa nói, “Người thích an tĩnh, cậu đừng dắt họ ra phố xá sầm uất, họ không vui, sẽ trách cậu. Người thích náo nhiệt, cậu đừng nhốt họ trong nhà, họ cũng sẽ không vui, cũng sẽ trách cậu. Vì vậy, cháo ngọt bỏ thêm hành sẽ không ngon, lại lãng phí nguyên liệu nấu ăn, người ăn cũng cảm thấy khó chịu.” Lão kiên nhẫn khuấy gạo, “Phần lớn những chuyện trên đời đều có quy tắc của nó, không làm theo quy tắc sẽ dễ gặp xui xẻo.”

Liễu công tử bĩu môi, đánh giá lão đầu bếp có diện mạo tầm thường hơn sáu mươi tuổi ấy. Có lẽ hồi trẻ lão cao lắm, còn bây giờ lưng đã hơi gù, nhưng tay đặc biệt khỏe, bất kể là cầm thìa hay cầm dao, lúc nào cũng thấy mạnh mẽ, dường như sẽ không phạm phải sai lầm nào. Đào Yêu quý lão Trương chủ yếu là vì lần nào nàng tới nhà bếp ăn vụng đều sẽ không về tay không, cho dù không nhóm lửa nấu cơm, chỉ cần có lão Trương ở đó, lão sẽ như làm ảo thuật biến ra đồ ăn ngon cho nàng, nhìn dáng vẻ hớn hở của nàng, lão Trương cũng thật lòng vui vẻ, bảo nàng ăn nhiều vô, còn nói ăn nhiều mới chóng lớn, tuổi của nàng hẳn sẽ còn cao thêm.

Nấu cháo xong, lão Trương lau tay vào tạp dề, mở chạn bát lấy hộp cá, thả vào chảo sấy khô.

“Thơm quá!” Liễu công tử hít sâu, giơ tay định bốc ăn.

Lão Trương nhanh nhẹn bưng bát tránh né: “Thứ này không phải cho cậu ăn.”

Liễu công tử vồ hụt, bất mãn nói: “Ờ thôi, biết ngay là ông lấy ra nhắm rượu một mình mà, không cho ăn thì thôi.”

Lão Trương phì cười: “Cậu đi theo tôi. Sau này lúc tôi không có ở đây thì việc này giao cho cậu.”

“Gì thế?”

“Cứ theo tôi là được.”

Lão Trương vừa ôm bình nước vừa dẫn hắn ra khỏi nhà bếp, đi thẳng tới cửa sau Ty phủ. Ra cửa, lão Trương đi tới gần chân tường, ở đó có mấy cái chén không, bên cạnh còn có cái thùng gỗ đươc đóng cố định, phía trên thùng còn có miếng bạt che mưa.

Liễu công tử nhìn lão Trương đứng ở chân tường, cẩn thận rót hơn nửa chén nước rồi lại đổ đầy hai chén cá.

Xa xa thấp thoáng vang lên tiếng mèo kêu.

“Toàn là mèo hoang cả, khó kiếm được một bữa no nê lắm.” Lão Trương phủi tay đứng lên.

“Mấy thứ này đều do ông làm?” Liễu công tử nhìn những thứ đó, dẫu chén hay thùng đều rất sạch sẽ.

“Thức ăn thừa cũng đem ra đây, dẫu sao cũng ăn không hết mà.” Ông nhìn về phía xa, cười, “ Lần nào cũng ăn sạch sành sanh, chắc là đói dữ lắm. Mấy con mèo đó không được ai chăm sóc, phải sống dựa vào bản thân. Tôi cho chúng ăn được bữa nào hay bữa nấy.”

Liễu công tử nói: “Mèo hoang không sống thọ đâu.”

“Ừ.” Lão Trương cười, “Mèo tới chỗ tôi cũng thay đổi mấy lượt rồi, những con không tới nữa chắc đã chết rồi. Trên đời này mở một đường máu để được đi xa hơn là rất khó.”

Liễu công tử lại đánh giá lão lần nữa, bĩu môi: “Ông chỉ là đầu bếp mà nói chuyện nghe hay đấy.”

“Tôi là đầu bếp hay ho mà.” Lão Trương cười to, vỗ vai hắn, “Sau này nếu tôi không ở đây nữa, những việc này sẽ là của cậu. Chúng thích ăn cá sấy khô, gan gà gan vịt nướng cũng được.” Nói xong còn chưa yên tâm, “Nhưng mà cậu tuyệt đối đừng bỏ hành lá vào đấy!”

“Lão già phiền phức, ông không nhớ tài năng nấu nướng, diện mạo tuấn tú của ta thì thôi, sao cứ nhớ hành lá hành lá thế?!”

“Đừng kích động mà người trẻ tuổi, hồi tôi còn trẻ cũng không kém cạnh gì cậu đâu, đẹp trai ghê lắm.”

“Ta không tin!”

“Đẹp thiệt đó!”

“Ta không tin!”

“Được rồi được rồi, về ta dậy cậu nấu vài món.”

“Cá nướng hành lá thế nào?”

“Cậu thích hành lá thật đấy.”