Bách Yêu Phổ 2

Chương 7-4: Ám Đao 4



Edit: Sa

Mấy ngày Lục phu nhân ở Ty phủ, gió êm sóng lặng, hết thảy như thường.

Truy binh không đến như trong tưởng tượng của Đào Yêu, dù sao cũng chỉ mới mấy ngày, ai mà ngờ được người cướp ngục lại là Đại quản gia của Ty phủ chứ. Nàng cũng tò mò là nếu như thân phận của Miêu quản gia bị bại lộ, quan phủ tìm tới tận cửa thì huynh đệ Ty gia sẽ đối phó như thế nào, người trong giang hồ nể mặt Ty phủ mấy phần, chẳng lẽ quan phủ cũng vậy?

Nàng và Lục phu nhân cùng ra cùng vào, ngủ chung phòng, chờ thân quen hơn, nàng đã thử thăm dò, hỏi nguyên do đâu và xảy ra chuyện gì mà Lục phu nhân lại có hành động điên cuồng như vậy. Lục phu nhân rất khổ sở, nói bà quả thật không thích Lưu phu tử vì ông ta luôn chống đối phu quân mình, ông ta chẳng những chửi bới học viện Lục gia mà còn dùng thủ đoạn bẩn tưởi nhằm cướp học sinh của họ, nhưng bà chưa từng có ý muốn giết ông ta. Hôm đó bà đi chợ mua thức ăn, trùng hợp gặp Lưu phu tử đang to tiếng với người ta, tuy không nghe rõ ông ta nói gì nhưng chắc chắn là lời chửi mắng. Như có ngọn lửa tà không biết từ đâu bốc lên đầu bà, nhìn đâu cũng thấy máu, tai ong ong, mơ mơ màng màng lấy con dao của sạp bán thịt chạy vọt tới. Đến khi bà nhìn thấy và nghe thấy lại bình thường thì đã bị một người đàn ông vạm vỡ giữ chặt, con dao rớt xuống chân bà, Lưu phu tử chảy máu lênh láng nằm gục dưới đất trước mặt bà. Tất cả mọi người đều nhìn thấy bà cầm dao đâm chết người.

“Tôi chưa bao giờ muốn giết ông ta, dẫu ông ta làm ra những chuyện rất đáng hận nhưng nào đến nỗi muốn lấy mạng ông ta.” Lục phu nhân càng nói càng hối hận, “Nhưng thực sự là tôi đã cầm dao, là tôi quá mức kích động nên mới gây ra lỗi lầm tai hại, giờ lại khiến Miêu ca ca bất chấp nguy hiểm để cứu tôi.” Nước mắt của bà tuôn rơi.

Thấy thế, Đào Yêu không biết nên an ủi bà thế nào, bèn khuyên bà chớ nghĩ nhiều, nếu Ty phủ đã giữ bà lại thì chứng tỏ sẽ có người giúp bà giải quyết rắc rối này.

Thỉnh thoảng Miêu quản gia ghé thăm, không đưa quần áo thì cũng tặng mứt hoa quả, đôi khi ngồi chơi một lát, hỏi bà ở có quen không rồi lại tán gẫu đôi điều. Khi nào ôn lại những năm tháng thiếu thời của họ, gương mặt của Lục phu nhân sẽ nở nụ cười rạng rỡ. Trong khi họ trò chuyện, Đào Yêu cũng không tránh đi mà mặt dày ngồi ở đó vừa ăn mứt hoa quả vừa nghe đôi nam nữ trung niên ôn lại chuyện xưa, sau đó cảm thán trong lòng, nếu không có chiến hỏa loạn lạc, có lẽ trên đời sẽ không có Miêu quản gia, cũng không có Lục phu nhân, mà ở một nơi nào đó chỉ có cặp vợ chồng họ Miêu cơm dưa canh rau, nuôi con dưỡng cái.

Nhưng vận mệnh là một thanh đao, ta sẽ không bao giờ biết nó chém ở đâu và chém cuộc đời ta thành dạng gì.

Hôm đó lúc Miêu quản gia đang định rời đi thì Đào Yêu gọi ông lại, dặn dò ông sau này ra vào Ty phủ phải cẩn thận vì hiện giờ ông đã dây phải quan phủ.

Miêu quản gia cười vỗ đầu nàng: “Ta gặp nhiều chuyện nguy hiểm hơn thế này rồi. Ta tự biết tính.”

“Chẳng lẽ muốn che giấu bà ấy cả đời?” Đào Yêu lại hỏi, “Phu quân của bà ấy phải làm sao?”

Miêu quản gia suy nghĩ chốc lát, nói: “Hiện giờ Lục Trừng đang bị theo dõi, qua một thời gian nữa, đợi chuyện êm xuống, ta sẽ đi đón huynh ấy.”

Đào Yêu nhíu mày: “Nhưng bà ấy giết người thật mà.”

“Ta biết.” Miêu quản gia thở dài, “Nhưng để ta thấy muội ấy bị đầu lìa khỏi thân, ta thực sự không làm được.” Ông nhìn quanh xác nhận không có ai mới nói tiếp, “Đào nha đầu, cháu đừng cười ta, đến từng tuổi này, nếu nói trái tim ta có một viên ngọc thì hiển nhiên đó chính là Hiểu Kính. Bao nhiêu năm qua, ta luôn cầu mong muội ấy sống tốt.”

Đào Yêu nhìn người đàn ông lớn tuổi đỏ mặt nhưng ánh mắt lại cô đơn vô hạn ấy, nói: “Không cười ông đâu. Ai mà chẳng có mối tình đầu.” Nàng dừng một chút, lại hỏi: “Có phải đôi khi ông hối hận vì lúc trước đã không giữ bà ấy bên mình?”

Ông cười, không trả lời.

Có bờ, đã rời đi là không thể quay đầu.

Thoắt cái lại mấy ngày trôi qua, Ty phủ hết thảy đều yên ổn, trừ có gã người làm tới báo, nói có chuột phá hoại vườn hoa, mấy gốc cây quý hoa lạ cũng bị chuột gặm, mọi biện pháp bẫy chuột đều không hiệu quả nên đã thả thuốc diệt chuột, còn đặc biệt nhắc nhở nha hoàn và tạp dịch đừng quét mất thuốc.

Tâm trạng của Lục phu nhân cũng ổn định hơn, có lẽ cách khá xa nơi nguy hiểm, hoàn cảnh Ty phủ lại quá tốt nên bà không nhốt mình trong phòng bất kể ngày đêm nữa mà thỉnh thoảng sẽ cùng Đào Yêu đi dạo trong phủ.

Hôm nay gió lớn, trong vườn hoa, bà nhìn chăm chú lá rụng dưới đất, đột nhiên dâng lòng thương cảm, nghẹn ngào nói với Đào Yêu: “Cơ thể ta tựa như chiếc lá, không biết ngày sau sẽ ra sao.” Nói xong, bà ho kịch liệt.

Đào Yêu vội vỗ lưng cho bà: “Hôm nay bà mặc quần áo phong phanh quá. Chúng ta mau về thôi.”

Bà lắc đầu: “Không sao. Ta muốn hóng gió một chút, để ta ở lại đây một lát. Làm phiền Đào cô nương đi lấy cho ta cái áo khoác là được.”

“Được, bà chờ ta một lát, ta đi ngay đây.”

Chỉ chốc lát sau, Đào Yêu đã lấy áo khoác trở lại, Lục phu nhân ngồi một mình trên cái ghế đá dưới tàng cây, ánh mắt vô định.

Nàng phủ áo khoác lên người bà, nói: “Còn muốn ngồi thêm không?”

Lục phu nhân đứng dậy: “Về thôi.”

Dọc đường đi, Lục phu nhân không nói thêm câu nào nữa.

Về lại phòng, bà nói mệt, liền lên giường nằm nghỉ, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.

Nghe nói bà không khỏe, Miêu quản gia vội vã tới thăm.

Bà nói có lẽ là trúng gió, không sao đâu, vừa châm trà cho ông vừa áy náy nói lại để ông lo lắng rồi.

“Ta biết muội không vui nhưng cứ mãi ôm chuyện trong lòng thì không tốt cho sức khỏe đâu.” Ông bưng chén trà lượn lờ khói, “Chuyện của muội, ta sẽ xử lý thỏa đáng.”

Bà gật đầu, vẫn không có vẻ gì là vui mừng.

“Ta không tin muội lại giết người.” Ông chân thành nhìn vào mắt bà, “Tuy tất cả mọi người đều nhìn thấy muội cầm dao nhưng ta không tin đó là ý định của muội.”

Bà cúi đầu thấp hơn, hai tay đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt.

Miêu quản gia nâng chén trà, định uống thì một viên mứt hoa quả phóng tới hất bay chén trà.

Ngoài cửa sổ lộ ra đầu của Liễu công tử và Đào Yêu.

Miêu quản gia giật nảy mình, thảng thốt: “Tụi cháu lại quậy cái gì thế?”

Liễu công tử vào phòng, chỉ chén trà dưới đất: “Thuốc chuột pha trà mà ông cũng dám uống?”

Miêu quản gia sửng sốt, quay ngoắt nhìn Lục phu nhân đang cúi thấp đầu, đứng dậy trách mắng: “Hai đứa nói bậy bạ gì thế? Cớ gì muội ấy lại hạ độc ta chứ?”

Đào Yêu đi ra từ phía sau Liễu công tử, thản nhiên nói: “Thật đó. Chính mắt ta thấy thừa dịp ta rời đi, bà ấy đã giấu thuốc diệt chuột vào tay áo, cũng tận mắt nhìn thấy bà ấy bỏ độc vào ấm trà. Ta theo sát bà ấy không chỉ vì để hầu hạ bà ấy đâu.”

“Hai, hai đứa…” Miêu quản gia vừa sợ vừa nghi, người đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn lại hoảng loạn bởi một ấm trà độc, nói đúng hơn thứ làm ông sợ hãi không phải là thuốc độc mà là người muốn giết ông.

Không thể nào, sao lại là muội ấy chứ?

Ông siết lấy bả vai của Lục phu nhân: “Hiểu Kính, là muội làm ư?”

Lục phu nhân ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, nhìn mặt ông, lẩm bẩm: “Muội, muội đã làm gì?”

Đào Yêu và Liễu công tử nhìn nhau, Liễu công tử tiến lên, bắt lấy cánh tay Lục phu nhân khiến bà thét lên đau điếng.

Miêu quản gia muốn ngăn Liễu công tử nhưng bị Đào Yêu gọi lại: “Ông đừng làm loạn. Kẻ muốn mạng ông không phải là bà ấy.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trọng Sinh Trở Lại Bảo Vệ Gia Đình Của Tôi
2. Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh
3. Mỗi Lần Chạm Bóng Đều Vì Em
4. Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
=====================================

Miêu quản gia hoàn toàn mờ mịt.

Đào Yêu lấy một viên thuốc từ túi vải ra, đi tới nhét vào miệng Lục phu nhân, ép bà nuốt xuống.

Không lâu sau, đôi mắt đỏ ngầu như máu của Lục phu nhân càng đỏ hơn, đồng thời toát ra một luồng khói, bà đau đớn ngã nhào xuống đất, cật lực dụi mắt, phát ra tiếng nức nở khổ sở.

Miêu quản gia ngây người, túm lấy Đào Yêu: “Cháu đã làm gì muội ấy?”

“Ta không làm gì bà ấy cả, ta chỉ làm với yêu quái nhập vào bà ấy thôi.” Đào Yêu gỡ tay ông ra, “Nếu tin ta thì đừng ngăn cản ta.”

Còn chưa dứt lời, hai dải ánh sáng bạc vụt ra khỏi mắt Lục phu nhân, xoắn lại trên không trung, sau đó hoảng sợ trốn vào cái góc tăm tối nhất phòng.

Đào Yêu nhảy lên, nhanh như chớp tóm lấy cuộn ánh sáng, kẹp giữa hai ngón tay, cuộn ánh sáng phát ra tiếng xì xèo. Ngoài ra, chiếc chuông vàng trên cổ tay nàng cũng phát ra âm thanh đã lâu mới nghe thấy: “Leng keng, leng keng.”

Trong phòng nổi lên vô số cây nến và ngọn đèn, dù bây giờ chỉ mới xế chiều.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tay Đào Yêu. Nàng cầm chặt thứ kỳ lạ có ánh sáng bạc bằng ngón cái và ngón trỏ, giơ lên, đó là một vật rất nhỏ, chỉ to bằng con muỗi, mặt không có ngũ quan, toàn thân màu trắng, khó phân biệt giới tính, lưng có thứ gì đó như cánh bướm. Ghé sát nhìn vào mới nhìn rõ được nó.

“Đây là…” Ty Tĩnh Uyên há to miệng, “Đây là yêu quái mà cô nói?”

Đào Yêu gật đầu: “Mầm quái mọc ra từ xác chết, dài ba thước, uốn éo như rắn, chỉ có mười ba lá, lá có hình dáng như trái tim của con người, bên dưới lá có quả, quả chín sinh ra yêu, thân như muỗi, có cánh bướm, màu trắng, không phân giới tính, đều sinh đôi. Thả một con vào mắt mình, thả con còn lại vào mắt người khác, dẫu cách ngàn dặm cũng sẽ làm “đao” cho mình, giết người vô hình. Yêu quái này tên là Ám Đao, tuy thân thể bé nhỏ nhưng mối họa lại khôn cùng, bản thể thích ẩn nấp vào nơi u ám, gặp ánh sáng thì hiện hình, gặp phải giết ngay.”

Ty Cuồng Lan cau mày: “Ý cô là loài yêu quái này tên là Ám Đao, sinh ra từ quả, từ lúc sinh ra đã là hai con, nếu có người thả một con vào mắt mình, thả con còn lại vào mắt người khác thì có thể điều khiển được người đó, thậm chí là sai khiến người đó giết người?”

Đào Yêu nhìn Lục phu nhân đang nằm bất tỉnh trên giường, cười: “Nếu không thì ngươi nghĩ vì sao bà ấy lại giết Lưu phu tử, thậm chí là muốn giết cả Miêu quản gia có ơn nặng như núi với bà ấy.”

Sắc mặt Miêu quản gia xám ngắt nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm: “Ta biết ngay là không phải muội ấy mà.”

“Từ lâu cô đã biết trên người Lục phu nhân có thứ khác thường?” Ty Cuồng Lan liếc nàng.

“Đừng nói mình ta thôi chứ. Chẳng lẽ ngươi không hề nghi ngờ Lục phu nhân? Nếu không thì tại sao trong phủ có cả đống nha hoàn nhưng lại chỉ định cho ta hầu hạ bà ấy?” Đào Yêu hỏi ngược lại.

“Hai đứa đừng cãi nhau vội.” Ty Tĩnh Uyên xen ngang, chỉ vào con yêu quái, nói: “Cô nói yêu quái này có hai con, một con ở trên người Lục phu nhân, vậy kẻ giữ con còn lại mới là hung thủ thật sự?”

Đào Yêu gật đầu.

“Là ai?” Miêu quản gia giận dữ nói, “Là kẻ nào lại độc ác đến mức dùng một người phụ nữ chân yếu tay mềm làm công cụ giết người thay hắn?”

“Ta không biết là ai.” Đào Yêu nhún vai, “Có điều muốn biết cũng không khó.”

Còn chưa dứt lời, ánh mắt nàng chợt trở nên lạnh lẽo, hai ngón tay bóp mạnh, lập tức nghe thấy tiếng hét thảm thiết, yêu vật phút chốc bị chia năm xẻ bảy, hóa thành tro bụi.

Nói giết liền giết! Thường ngày nha đầu này ham ăn ham chơi cà lơ phất phơ, vậy mà một khi ra tay thì lại rất tàn nhẫn và dứt khoát, cứ như hai người khác nhau, khiến người ta phải ngạc nhiên đôi chút.

“Chết… chết rồi?” Ty Tĩnh Uyên chớp chớp mắt, thật không dám tin.

“Chết rồi.” Đào Yêu phủi tay, “Bây giờ các người chỉ cần xem xét từng người có quan hệ thân thiết với Lục phu nhân, xem mắt ai bị mù vì bị ta bóp chết Ám Đao thì kẻ đó chính là hung thủ.”

Miêu quản gia sửng sốt: “Người có quan hệ thân thiết với Hiểu Kính?”

“Ta cực kỳ ghét loài yêu quái Ám Đao, biết tại sao không?” Đào Yêu im lặng chốc lát, “Bởi vì Ám Đao chỉ có tác dụng khi người bị thả vô cùng tin tưởng người thả.”

Nàng vừa nói xong, mọi người đều lặng người. Đưa một người hết lòng tin tưởng mình vào đường chết, kẻ đáng chết không chỉ là yêu quái “Ám Đao”.

Miêu quản gia đắp chăn cho Lục phu nhân, sau đó không nói tiếng nào đã lao ra khỏi phòng. Không ai cản ông lại.

“Huynh cho người đi theo, đừng để có thêm rắc rối.” Ty Cuồng Lan nói với Ty Tĩnh Uyên.

“Huynh tự đi.” Ty Tĩnh Uyên xoay người đi, lại bị đệ đệ kéo lại, gã gỡ tay đệ đệ ra, “Yên tâm đi, huynh sẽ tự chăm lo tốt cho mình. Chuyện của Miêu quan gia phải do đích thân chúng ta xử lý.”

Ty Cuồng Lan nhíu mày, suy nghĩ một chút, không phản đối nữa: “Phải nhớ làm đúng lời huynh nói đó.”

“Không quên đâu.” Ty Tĩnh Uyên hứng khởi chạy khỏi phòng, lúc chạy ngang qua Đào Yêu còn huých tay nàng, “Chờ ta về sẽ tra khảo cô.”

Đào Yêu cụp mắt, phiền phức rồi, nếu không phải vì Miêu quản gia đối xử tốt với nàng thì nàng đã làm như không biết chuyện ông gặp nguy hiểm, nàng chả muốn làm người tốt tẹo nào, có trời mới biết kế tiếp hai huynh đệ nhà này sẽ dùng bao nhiêu công sức để đào hết gốc gác của nàng. Hay là chủ động tiết lộ thân phận của mình nhỉ? Mà thôi, không nên đâu. Nhưng nếu không nói thì chắc chắn sẽ bị Ty Tĩnh Uyên làm phiền tới chết. Ôi chao, đau đầu ghê.

Chờ tới khi căn phòng yên ắng trở lại, Ty Cuồng Lan nhìn Lục phu nhân, nói với Đào Yêu: “Cô ở lại đây hỗ trợ, chờ mọi người về rồi nói sau.”

Đào Yêu gọi y lại: “Nếu bắt được hung thủ, ngươi sẽ làm gì?”

Ty Cuồng Lan không trả lời mà đi thẳng ra ngoài.

Liễu công tử ngáp dài, nói: “Cô không có hứng thú với hung thủ à?”

Đào Yêu nhìn gương mặt tái nhợt của Lục phu nhân, cười lạnh lẽo: “Yêu vật Ám Đao vô cùng hiếm gặp, nó không phải thuốc chuột ra ngoài phố mua là có, người bình thường sẽ không biết cách sử dụng nó, vì vậy kẻ đứng sau dạy hắn cách sử dụng mới là người khiến ta cảm thấy hứng thú.”

Vậy cũng được, hết thảy đợi mọi người về rồi hẵng nói.