Bách Yêu Phổ 2

Chương 8-3: Bách Tri 3



Edit: Sa

Lúc rơi xuống đất, Đào Yêu cảm nhận rõ rệt được cái gì gọi là hồn phi phách tán, cũng may lôi được Lắm Lời, lúc cấp bách lấy cậu và Cút Xéo làm đệm thịt rất hiệu quả, ít nhất người bị đè cho choáng váng và lè lưỡi không phải là nàng.

Song, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình thì đã có một sợi tơ màu trắng phóng tới, trói kín mít toàn thân Đào Yêu, chỉ chừa lại cái đầu, chớp mắt sau, trên mặt đất cũng xuất hiện hai cái đống hệt như kén tằm.

“Cút Xéo! Cút Xéo! Mi có sao không?”

Cút Xéo giãy giụa kịch liệt, cố chui đầu ra khỏi đống tơ, kêu “chi chi chi” đáp lại Lắm Lời.

“Cậu hỏi han con cáo mà lại không quan tâm gì tới ta, thiệt là đau lòng.” Đào Yêu vừa nói vừa nhìn quanh.

“Cô thì có chuyện gì được? Ta và Cút Xéo suýt bị cô đè chết đây nè!” Lắm Lời khó nhọc nói.

“Vậy hai đứa nên thấy may mắn vì ta còn chưa ăn tối đi.”

“…”

Đây là một hang động tự nhiên, rộng ít nhất cũng phải trăm thước, trên vách đá cứ cách một khoảng là lại có một cái lỗ, bên trong là các tinh thạch đủ mọi hình dáng sáng lấp lanh, vì vậy động khá sáng, mà những nơi nhìn thấy được thì toàn là sách, số lượng nhiều vô kể, có thể nói là biển sách vô bờ.

Nhóm Đào Yêu bị trói ở khoảng đất trống giữa đống sách, cách đó không xa có một giàn hoa, hoa trên giàn nở rộ, đủ sắc màu, thoáng nhìn tựa như mùa xuân đang giắt mình trên giàn. Nhưng hiện tại là mùa thu, hoa trên giàn đều được cắt bằng giấy màu, đến cả lá cũng được làm giả.

Dưới giàn hoa có một cái ghế lưng cao, một nam tử ăn vận thư sinh nghiêng đầu, dựa vào ghế, tư thế như đang nghỉ ngơi, thanh sam trên người không mới cũng không cũ, trong lòng ôm gốc cây có màu ngọc bích, chỉ có một cành, nhưng dài tận ba thước, uốn éo như rắn, trên cành có lá, giống như trái tim, bên dưới lá lại có quả to như hạt châu, mỗi lá một quả, trắng tinh mơn mởn. Nếu hắn không phải là một bộ xương khô, hẳn là cảnh tượng này sẽ rất đẹp, hoa tươi sáng rỡ, công tử như mộng.

Thấy rõ tình trạng của người ngồi trên ghế, Lắm Lời giật mình. Còn thứ làm Đào Yêu hết hồn không phải là công tử xương khô mặc quần áo mà là ba “người kén” bị trói chặt bên cạnh giàn hoa, đó là Ty Tĩnh Uyên và Miêu quản gia, người đàn ông còn lại thì hai mắt đã bị thối rữa, nàng chưa gặp bao giờ nhưng biết chắc là Lục phu tử.

Ty Tĩnh Uyên nằm im như người chết, còn Miêu quản gia thì dù mở to mắt nhưng cũng không nhúc nhích hệt như đã bị nuốt mất hồn phách. Đào Yêu gọi họ mấy tiếng nhưng không được đáp lại, chỉ có người bị mù là giãy giụa kịch liệt nhất, có thể là trước đó đã la hét khản cổ nên hiện giờ chỉ có thể phát ra mấy tiếng “Cứu với” yếu ớt không đáng kể.

Lúc này, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân thong dong.

Đào Yêu nhọc nhằn quay đầu lại, thấy một cô gái trẻ xách cái thùng gỗ, tay kia vắt vẻo cái gì đó giống như quần áo, mỉm cười đi ra từ bóng tối, bên cạnh còn có một con nhện lông xù màu trắng to bằng chậu rửa mặt đi theo.

Thấy rõ mặt người mới tới, Đào Yêu bật cười, nói: “Quả thật người cũng như tên, cái tên Hủy Hủy(1) thật sự rất hợp với cô nương.”

(1) Nguyên văn là 虫虫, có thể dịch là Trùng Trùng hoặc Hủy Hủy, nghĩa là sâu bọ.

Hủy Hủy nấu canh gừng cho nàng ở mấy canh giờ trước giờ đây thản nhiên đứng trước mặt nàng, cười: “Cứ tưởng kẻ giết được Ám Đao hẳn sẽ rất ghê gớm, nhưng các ngươi làm ta thất vọng quá.”

Lắm Lời sửng sốt: “Hủy… Hủy Hủy cô nương, sao lại là cô?”

“Chờ ta cất quần áo xíu nha.” Ả cười với Lắm Lời, đi tới giàn hoa, đặt cái thùng gỗ xuống, sau đó đặt quần áo xuống đất, cẩn thận gấp lại.

Cơ mà bộ quần áo này rất kỳ lạ, có mặt có tay có chân, còn có cả râu nữa, hẳn là một lớp da người, hơn nữa rõ ràng đó là dáng vẻ của Thẩm đại phu.

Ả vừa gấp vừa nói: “Cứ không quen mặc đồ nam, nói gì thì nói mặc đồ nữ vẫn thoải mái hơn.” Ả cúi đầu nhìn mình, chợt ngẩng lên cười với nhóm Đào Yêu, “Trăm năm qua, chỉ có bộ này là hợp ý ta nhất, trông giống với dáng vẻ chàng ấy thích nhất.” Dứt lời, ả kéo một cái rương gỗ bên dưới giàn hoa ra, mở ra, bỏ “quần áo” vào”, đậy kín, lại đẩy cái rương về chỗ cũ.

“Mi luyện thuật đội lốt người tốt lắm, chả còn miếng yêu khí nào cả.” Đào Yêu đánh giá ả từ trên xuống dưới, “Không nhiều yêu quái biết phương pháp này, ai dạy mi thế?”

Hủy Hủy mỉm cười nói: “Không ai dạy ta cả. Ta chỉ đọc sách thôi.”

“Thế à.” Đào Yêu cười, “Thảo nào mi lại tình nguyện làm nha hoàn ở Lục gia, khắp Liên Thủy Hương, có lẽ chỉ có Lục gia mới đủ sách cho mi đọc.”

“Nàng ấy là yêu quái á?” Lắm Lời ngạc nhiên nhìn Đào Yêu chằm chằm, “Vậy mà trước đó cô lại chẳng hề hay biết?”

“Yêu quái có thể tu được thuật đội lốt người còn lợi hại hơn cả yêu quái biến thành hình người. Yêu quái biến thành hình người không đủ mạnh để che giấu hoàn toàn yêu khí, còn yêu quái đội lốt người thì yêu khí sẽ bị phong bế bên dưới lớp da người, mà chỉ cần lốt người bị mặc không bị để không mười năm trở lên thì sẽ luôn hiệu quả, còn có thể trưởng thành và già đi theo thời gian như người bình thường. Chỉ cần yêu quái này muốn, nó có thể liên tục chế luyện lốt người, sau đó sống với các thân phận khác nhau. Nếu không có pháp khí chiếu yêu đặc biệt, đừng nói là ta, đến cả người đó của chúng ta cũng chưa chắc nhận ra.” Đào Yêu lườm cậu, “Chỉ biết móc mỉa ta thôi, có giỏi thì cậu đi lấy pháp khí chiếu yêu đi, không phải loại bình thường đâu nhé, phải là loại cực kỳ lợi hại đẳng cấp thần khí mới được à nha.”

Hủy Hủy đi tới trước mặt Đào Yêu, ngồi xổm xuống nhìn nàng đang nằm cứng đờ, mắt hiện lên sự khen ngợi: “Ngươi còn nhỏ mà lại biết thuật đội lốt người, là ai nói với ngươi?”

“Ta cũng đọc sách mới biết ấy chứ.” Đào Yêu cười tủm tỉm, “Tàng thư(2) của lão gia ta to hơn nhà mi nhiều.”

(2) Tàng thư: nơi cất chứa sách.

“Thật không?” Hủy Hủy sáng mắt, “Nhà ngươi ở đâu?”

“Yêu nghiệt!” Một tiếng thét to cắt đứt cuộc trò chuyện không hợp hoàn cảnh giữa họ. Miêu quản gia đã lấy lại tinh thần từ cơn hoảng loạn tự bao giờ, hai mắt vằn tơ máu vì giận dữ, dường như muốn dùng ánh mắt bắn ra ngàn vạn mũi tên đâm xuyên Hủy Hủy.

Hủy Hủy đứng dậy, quay đầu nhìn ông, đầy khó hiểu: “Miêu tiên sinh, sao lại tức giận với ta? Người mà ngươi nên chửi bới hẳn là lão gia nhà ta mới phải chứ?”

Nghe vậy, Miêu quản gia nghiến chặt răng, nhìn những người bên cạnh, cổ họng như mắc nghẹn tảng đá.

“Cho chen ngang một chút, ta tới muộn nên đã bỏ lỡ chuyện gì rồi sao?” Đào Yêu tò mò.

“À, thì là lão gia ta nghi ngờ phu nhân có tư tình với Miêu tiên sinh ấy mà.” Hủy Hủy thản nhiên cứ như đang nói tối nay ăn gì vậy, “Khoảng mười năm trước, Lục phu nhân mang thai ba tháng thì bị sẩy, toàn nhờ ta, à nhầm, nhờ Thẩm đại phu mới giữ được mạng. Cơ mà nghĩ cũng lạ, Lục phu tử và phu nhân xưa nay tình sâu nghĩa nặng, Lục phu nhân có thai, đáng lý là chuyện vui, nhưng ta lại phát hiện dấu vết của thuốc phá thai trên người Lục phu nhân. Sau sự cố, sức khỏe của Lục phu nhân bị ảnh hưởng, không còn khả năng làm mẹ nữa, nhưng Lục phu tử vẫn không xa không rời, ai ai cũng khen ngợi. Ta chưa từng nói chuyện thuốc phá thai cho ai biết, có điều sau lần đó, ta rất hứng thú với  học viện Lục gia, mười mấy năm qua, ta đổi lốt người mấy lần, thay phiên làm gia đinh, tạp dịch, nha hoàn cho nhà hắn, làm nha hoàn là lâu nhất vì dẫu sao ta cũng là nữ mà.”

Đào Yêu cười: “Nói vậy, Hủy Hủy cô nương chắc bận lắm, vừa phải làm nha hoàn cho Lục gia vừa hành y cứu người ở chỗ Thẩm đại phu, chạy tới chạy lui không mệt sao?”

“Cũng hơi mệt, nhưng đáng giá.” Hủy Hủy thẳng thắn, “Lục gia có nhiều sách, còn ta thích nhất là sách. Ta đến Lục gia, một là để đọc sách, hai là vì tò mò. Bởi vì tất cả những cuốn sách ta đọc đều không có đáp án ta muốn.”

“Đáp án?”

Hủy Hủy bĩu môi: “Vì sao Lục phu tử không cần con của mình.”

Đào Yêu nhíu mày: “Tại sao mi lại chắc chắn là Lục Trừng hại Lục phu nhân mất con? Lúc đó mi chưa làm người hầu ở nhà ông ta, hẳn là chưa quen họ mà.”

“Lúc ta nói với hắn rằng đứa bé mất rồi, hắn đã thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong phút chốc lại lộ ra ánh mắt đau khổ.” Hủy Hủy cười, “Ta chỉ tò mò rằng tại sao một kẻ nổi danh là người chồng tốt lại có biểu cảm đó với đứa con chết yểu của mình. Vì vậy ta quyết định tới Lục gia. Sau mười mấy năm, cuối cùng ta cũng tìm được đáp án.” Ả quay đầu lại, nhìn người đàn ông bị mù ở đằng sau, “Trước mặt người khác, lão gia rất hòa nhã, hắn chỉ đem hết oán hận và tức giận gửi gắm vào trang giấy, sau đó đốt đi. Còn ta thì nấp ngoài cửa sổ lắng nghe tiếng ngòi bút khi hắn vung bút phát tiếc.”

Đào Yêu trợn mắt: “Chỉ nghe thôi mà cũng biết ông ta viết gì?”

“Ta đọc sách không chỉ dùng mắt mà còn dùng tai. Hơn nữa nghe còn nhanh hơn đó.” Hủy Hủy nhún vai, “Trên giấy, hắn giận dữ mắng phu nhân lẳng lơ, vấn vương tình cũ với Miêu tiên sinh, thậm chí còn cho rằng Miêu tiên sinh tới thăm cố nhân là giả, thực chất là chỉ mượn cớ để vụng trộm với phu nhân. Cơ thể của hắn yếu ớt, từ lâu đã bị đại phu nói là khó có con, tuy rằng tiếc nuối nhưng còn hơn là nuôi con kẻ khác. Từ ngữ rất ác độc, đến cả ta còn hoài nghi đó có phải là lão gia luôn hiền lành với người làm hay không. Hắn viết ra hết tất cả những nghi ngờ và tức giận mà không thể nói với ai ra trang giấy rồi đốt rụi, tiếp tục sống như không có chuyện gì.” Ả cười, “Cho nên ngươi thấy rồi đó, kẻ đội lốt người không chỉ là yêu quái thôi đâu.”

“Chính mi cho ông ta Ám Đao? Cũng là mi dạy ông ta cách sử dụng?” Đào Yêu chuyển tầm mắt sang cái cây trong lòng công tử xương khô, nhìn kỹ mới thấy nó không hề được ôm mà là mọc lên từ bộ xương, “Mi ở bên cạnh ông ta mười mấy năm, cũng biết tâm tư của ông ta, thế vì sao tới bây giờ mới xúi giục ông ta ra tay?”

“Ta chả có hứng thú gì với giết người cả.” Hủy Hủy chậm rãi đi tới trước mặt công tử xương khô, ngón tay mớn trớn khung xương trắng, “Chỉ trùng hợp là đủ mười ba năm rồi mà thôi. Ám Đao mười ba năm kết quả một lần, trồng bằng máu thịt, sinh sôi không ngừng. Nếu nội tâm lão gia oán hận phu nhân và Miêu tiên sinh nhường ấy, à, còn cả Lưu phu tử nữa, hận đến mức muốn họ chết thì ta bèn tìm cớ đưa Ám Đao và cách sử dụng cho hắn. Nhưng ta cũng đã nói thù hận trên thế gian chỉ là chuyện tầm thường, tha thứ hay sát hại, tùy hắn. Kết quả vẫn như vô số mười ba năm trước đó, tất cả người nhận được Ám Đao đều không lựa chọn thứ tha.” Ả quan sát mọi người nằm dưới đất, “Vốn dĩ chỉ cần trồng bằng con người là được, nhưng ta thích dùng kẻ đã sử dụng Ám Đao để trồng. Nếu ta giúp họ hoàn thành mong muốn, vậy lấy máu thịt của họ để nuôi dưỡng Ám Đao cũng không coi là quá đáng.”

Lắm Lời nóng nảy: “Vậy mi lừa bọn ta tới đây để làm gì? Bọn ta đâu dùng Ám Đao của mi!”

Hủy Hủy cười: “Rõ ràng là các ngươi tự tìm đến, các ngươi vốn có thể mặc kệ mà.”

Đột nhiên, tiếng cười của Miêu quản gia vang vọng khắp hang động, ông vừa cười vừa nói: “Mặc kệ? Ta những tưởng ta đã đứng bên ngoài sắp xếp ổn thỏa tất thảy, nào ngờ tới tận bây giờ thân ta vẫn còn mắc kẹt bên trong.” Ông nhìn Lục Trừng ở bên cạnh, hồi lâu sau mới nói, “Huynh đã cứu mạng ta, nếu muốn đòi lại, chỉ cần nói một tiếng là được, tội tình gì làm hại Hiểu Kính?”

Lục Trừng nghe vậy, vốn đang nửa chết nửa sống bỗng đột nhiên kích động, giọng nói khản đặc: “Ngươi có dám nói không phải do ngươi chê ả bán mình chốn thanh lâu nên mới chắp tay nhường lại cho ta không? Ngươi có dám nói ngươi và ả không có tư tình không? Đến bây giờ ả vẫn chưa quên ngươi, những thứ ngươi tặng, ả đều giữ gìn như báu vật, thân thể ở bên ta nhưng trái tim thì không. Ngươi coi ta là gì? Là kẻ đần giúp ngươi chứa chấp người bỏ thì thương mà vương thì tội chắc?”

Từng chữ như đao, máu thịt lẫn lộn.

“Hóa ra huynh luôn nghĩ như vậy.” Miêu quản gia thở dài, cả người rệu rã nằm xuống, không kiềm được mà bật cười, cười chốc lát, một giọt lệ tuôn rơi nơi khóe mắt.

Hủy Hủy thấy thế, thở dài: “Rất tiếc vì các ngươi bị người khác liên lụy. Lúc Lục Trừng đột ngột bị mù rồi bảo Hủy Hủy đi tìm Thẩm đại phu, ta cũng khá giật mình. Bởi vì nhiều năm qua, chỉ có các ngươi là giết được Ám Đao. Ta kết luận với bản lĩnh của các ngươi, chắc chắn sẽ tìm được Lục Trừng, vì vậy ta luôn chờ ở học viện Lục gia, ta thực sự tò mò các ngươi là nhân vật tầm cỡ nào.” Ả tiếc nuối nói, “Có điều ta bị thất vọng rồi, các ngươi không lợi hại như ta nghĩ, phiền phức duy nhất là vốn định bắt hết các ngươi trong một lần, nào ngờ các ngươi lại chia nhau hành động, hại ta phải tìm cớ để chạy tới tiệm thuốc, xử lý hai người đàn ông trước rồi chạy về nấu canh gừng cho hai ngươi, sau đó lại phải chạy bằng đường tắt tới tiệm thuốc trước hai ngươi, làm ta xoay mòng mòng. Nhưng không sao, đều tóm được hết.” Ả dừng một chút, nói thẳng, “Để tránh hậu hoạn, xin lỗi nha, không thể giữ lại tính mạng của các ngươi.”

Vừa dứt lời, ả đột nhiên cúi người tóm lấy cằm Lục Trừng, nhét một viên thuốc vào miệng ông ta.

“Ngươi làm gì thế? Thả huynh ấy ra!” Miêu quản gia hét to.

“Tuy Thẩm đại phu thật đã bị làm quần áo cho ta mấy chục năm nhưng y thuật của ta là thật, ta không chỉ đội lốt của họ mà còn trở thành họ. Những gì ta đọc được từ sách đủ để ứng phó với bất cứ nhân vật nào.” Hủy Hủy buông Lục Trừng ra, “Chỉ chốc lát nữa thôi, trên đời này sẽ không còn Lục Trừng nữa.”

“Ngươi!” Miêu quản gia kịch liệt giãy giụa, tựa như dùng hết nội lực để làm đứt đống tơ quấn quanh người.

“Tơ do Tuyết Nhi nhả ra, lửa cũng không đốt cháy nổi, ngươi còn cố gắng vô ích thì chỉ có bản thân chịu thiệt mà thôi.” Hủy Hủy chân thành nói, “Ngươi liều mạng cho bất cứ ai ở đây, ta đều hiểu, nhưng đáng lý không bao gồm Lục Trừng chứ. Có thù tất báo, có oán trả oán, rất nhiều sách ta đọc đều viết vậy.”

Miêu quản gia nghiến răng: “Cho dù là kẻ thù thì huynh ấy cũng là kẻ thù của ta, ngươi không có quyền xử lý thay ta.”

Phía bên kia, Lục Trừng đã nuốt viên thuốc và bắt đầu ho khan, hơn nữa còn bất ngờ nôn luôn viên thuốc ra ngoài nhưng đã quá muộn, chỉ chốc lát sau, mặt ông ta chợt đỏ bừng, toàn thân nhanh chóng tan chảy, hóa thành vũng máu. Tơ quấn quanh người ông ta sụp xuống, vũng máu đỏ lòm dần nhuộm nó thành màu y hệt.

Một sinh mệnh lại biến mất quá đỗi nhanh chóng và thảm thiết, dẫu có là trừng phạt đúng tội nhưng cũng khiến ai nấy hít một hơi lạnh.

Hủy Hủy vớt tơ lên như không, đem tới thùng gỗ, nhúng xuống vớt lên y như giặt đồ, trong hang động tĩnh mịch chỉ nghe tiếng nước rào rạt.

Giặt xong, ả xách thùng tới gần công tử xương khô, lấy cái gáo gỗ cạnh giàn hoa, khuấy chậm nước trong thùng rồi cẩn thận múc lên đút vào miệng bộ xương, vừa đút vừa nói: “Các ngươi đừng sợ, một mình hắn là đủ dinh dưỡng cho mười ba năm rồi.”

“Chẳng lẽ mi muốn để bọn ta chết đói?” Đào Yêu nhìn ả chằm chằm.

“Ta không muốn giết các ngươi nhưng các ngươi lại không thể sống.” Hủy Hủy tỏ ra khó xử rất chân thành, “Hay là các ngươi ở tạm đây, đợi ta về xem có quyển sách nào có phương pháp giải quyết tình huống này không nhé.”

Đào Yêu cười lạnh: “Mi biết cách trồng Ám Đao, biết cách sử dụng nó, tu luyện thành công thuật đội lốt người mà các yêu quái khác có khi còn chưa từng nghe đến, bất kể là làm thầy thuốc hay nha hoàn hay bất cứ nhân vật nào khác, mi đều làm trôi chảy, tất cả đều nhờ sở thích của mi. Thế gian có vô số kiến thức còn thâm sâu hơn sách, mi lại cho rằng chỉ ở Liên Thủy Hương nho nhỏ là đã hiểu hết thế giới.” Nàng dừng một chút, khóe môi nhướn lên, “Không hổ là yêu quái Bách Tri.”

Hủy Hủy sửng sốt: “Ngươi mà cũng biết ta ư?”

“Ta cũng thích đọc sách chứ bộ.” Đào Yêu lè lưỡi, “Ta từng đọc một quyển sách, trong đó nói, đời có yêu lạ, sinh ra từ sách, thân nhỏ như ruồi, dẹp tựa lá cây, bốn chân mỗi chân mỗi khác, trời sinh thông tuệ, lấy đọc sách làm thú vui, đọc một lần là nhớ, tai thính, sống thọ, biết hàng trăm chuyện, được gọi Bách Tri, rất hiếm.”

Hủy Hủy ngạc nhiên nói: “Quyển sách ngươi đọc là gì?”

“Không nói cho mi đâu.” Đào Yêu cười nói, “Tóm lại là sách mà người bình thường chưa từng nghe qua.”

Hủy Hủy không đáp lại, sau khi đút hết “dinh dưỡng” cho bộ xương, ả mới đi tới trước mặt Đào Yêu: “Nói cho ta tên sách.”

“Quả nhiên là đồ mọt sách.” Đào Yêu chớp chớp mắt, “Nhưng phải có điều kiện chứ, làm gì có chuyện ta cho mi biết tên sách rồi mi bỏ ta chết đói được.”

“Ta không thể thả ngươi.” Hủy Hủy quả quyết.

“Vậy thả tiểu hòa thượng đi.” Đào Yêu chân thành nói, “Mi hiểu y thuật, bỏ độc cho nó câm là được rồi, cần gì lấy mạng nó.”

“Đào Yêu, cô điên hả?” Lắm Lời kinh hoảng: “Ta câm rồi thì làm sao tụng kinh?”

“Cậu chết thì lại càng không thể tụng kinh.”

“Đến lúc nào rồi mà cô còn đùa nữa hả?”

“Ta đùa bao giờ?”

“Vậy cô mau nghĩ cách thoát chết đi!”

“Ta nghĩ ra rồi đấy thôi, tại cậu không chịu chứ bộ!”

Hai người lại cãi nhau ỏm tỏi trước lằn ranh sống chết, Hủy Hủy bèn che tai lại: “Các ngươi đừng cãi nhau nữa! Không ai được đi hết!”

“Không được, hôm nay ta phải mắng cho con lừa trọc đầu này tỉnh ngộ!”

“Cô gọi ta là con lừa trọc đầu? Độc mồm độc miệng thế sẽ không ai thèm lấy đâu!”

“Con lừa trọc đầu chết bầm! Cậu dám trù ẻo ta hả?”

Đến khi họ suýt lao vào đánh nhau, một sợi dây sáng loáng bất ngờ vọt tới phía sau Hủy Hủy, siết chặt cổ ả ta, sợi dây không biết được làm bằng chất liệu gì bắn ra từ chiếc nhẫn của Miêu quản gia hiện chỉ còn mặc trung y trở thành vũ khí duy nhất có thể khống chế Hủy Hủy, với bản lĩnh có thể dễ dàng bẻ gãy khóa sắt, chỉ cần dùng sức một chút thôi, Hủy Hủy sẽ lập tức đầu lìa khỏi thân.

“Tuyết Nhi!” Hủy Hủy gọi to.

Nhưng Tuyết Nhi của ả hiển nhiên không có cơ hội giải vây cho ả bởi vì nó đang đánh nhau kịch liệt với Cút Xéo. Số tơ liên tục được nhả ra đều bị Cút Xéo linh hoạt né tránh, mỗi một lần tránh, trên người con nhện sẽ có thêm một vết cào rất sâu, chỉ chốc lát sau, những đòn cào, cắn của Cút Xéo đã chấm dứt tính mạng nó, trở thành một đống vô dụng nằm chổng chơ trên đống tơ giơ tám chân lên trời. Cút Xéo nhảy lên người Ty Tĩnh Uyên, đống tơ đến lửa cũng không đốt được lại chẳng chịu nổi một đòn từ hàm răng của nó. Cút Xéo không chút khách sáo cắn tơ với tốc độ gặm bánh vừng, chỉ chốc lát sau, tơ quấn quanh người Ty Tĩnh Uyên bị cắn nham nhở, còn Ty Tĩnh Uyên nằm lăn ra như chết, gục trên đất không nhúc nhích.