Bách Yêu Phổ 2

Chương 9-4: Phong Quả 4



Edit: Sa

Hôm ấy, Hứa Thừa Hoài phát hiện tủ quần áo mà hắn chuẩn bị cho Liên Hâm bị nhét đầy sách, không biết ngọn lửa từ đâu bốc lên trong đầu, hắn như phát điên lôi hết ra ngoài, vừa xé vừa đạp, Hứa Thừa Hoài nhã nhặn trước kia đã biến mất hoàn toàn giữa đống giấy vụn.

Hủy Hủy bưng chén thuốc đứng trước cửa phòng, đợi hắn phát tiết xong, mệt mỏi, co người ngồi dưới dất, nàng mới đi vào đặt chén thuốc lên bàn, nói: “Nếu đã không để quần áo thì để trống làm gì.”

Hắn khẽ thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn nàng, cơn tức giận chưa tan vẫn còn hằn trong mắt: “Đó là để dành cho Liên Hâm, nàng ấy mất ta vẫn muốn để lại cho nàng ấy! Ai cho phép muội bỏ sách vào?”

“Thừa Hoài, huynh vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn, đứng lên uống thuốc đã.” Nàng không để bụng cơn giận của hắn, đến dìu hắn dậy.

“Tránh ra! Ta không cần uống thuốc!” Hắn đẩy nàng ra, lại bắt đầu xé sách, “Đọc nhiều sách có ích gì không? Đọc nhiều sách có ích gì không? Đến cả người mình yêu cũng không giữ lại được, một người đang êm đẹp lại đột nhiên lạnh lẽo nằm ở nơi đó! Nàng ấy tốt như thế mà! Tốt như thế mà!”

Hủy Hủy bị hắn đẩy lảo đảo, cố giữ thăng bằng, lạnh lùng nhìn hắn: “Tốt như thế mà? Tốt cỡ nào? Huynh chỉ mới biết cô ta một năm thôi. Cô ta có đánh thức huynh dậy để huynh khỏi chết trong biển lửa không? Cô ta có khêu đèn đọc sách xuyên đêm với huynh không? Cô ta có uống rượu ở quán rượu nhỏ đầu đường với huynh không? Cố ta có tỉnh lại trong lòng huynh giữa làn gió sớm mai không?”

Những câu chất vấn tới tấp khiến hắn khựng lại, ngạc nhiên nhìn nàng.

“Đều không có.” Nét mặt nàng không có bất cứ cảm xúc nào, “Cho nên tại sao cô ta mới là người mà huynh thích nhất?”

“Muội…” Hắn á khẩu, “Rốt cuộc muội đang nói gì vậy?”

“Trong sách nói, những người yêu nhau cần cùng chung chí hướng, phải bên nhau dài lâu, chăm sóc lẫn nhau.” Nàng nói tiếp, “Trước kia muội không rõ cái gì mới gọi là ý trung nhân, sau khi đọc rất nhiều sách mới đại khái hiểu được, ý trung nhân chắc chắn là người mà muội bằng lòng sống với hắn dài lâu, muội sẽ thấy hắn khôi ngô, sẽ thích nói chuyện với hắn, cho dù cãi vã muội cũng không giận.” Nàng dừng một chút, đi tới trước mặt hắn, ngồi xuống nhìn thẳng vào hắn, chân thành nói, “Cho nên ý trung nhân của muội là huynh.”

Hắn kinh sợ, vội vã xua tay: “Không, không! Muội nói sai rồi, muội không biết mình đang nói gì đâu!”

“Muội không bao giờ sai.” Nàng nói chắc nịch, “Muội thích huynh, muốn ở bên huynh, nếu giữa muội và huynh xuất hiện một cô gái khác, muội sẽ rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Ngôi nhà này không thể có ai khác.”

Hắn ngạc nhiên, đầu như bị dao găm, những mờ mịt và đần độn trước đó thoáng chốc như được phóng thích, ngay sau đó tầm mắt thoắt cái được thoáng đãng. Đầu óc thông thấu khiến hắn nghĩ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ.

“Muội…” Hắn giãy giụa hồi lâu nhưng rốt cuộc cũng hỏi thành lời, “Muội đã làm gì Liên Hâm?”

“Không để cho ai đi vào thế giới của chúng ta, đó là phương pháp hiệu quả và nhanh chóng duy nhất mà muội nghĩ ra.” Nàng hết sức thản nhiên, “Trong sách nói, nên ngừng mà không ngừng tất sẽ chịu hậu quả.”

Thiên lôi bổ đầu vẫn là quá ít để hình dung cảm giác của hắn vào giờ phút này. Có lẽ đó là cảm giác đau đớn tuyệt vọng mà chỉ người sắp chết mới có, thân thể tựa như bị chặt đứt đoạn, chia năm xẻ bảy rơi tán loạn.

Sau sự im lặng kéo dài, rốt cuộc hắn ngẩng đầu, bật cười: “Cô quả là yêu quái.”

“Thì muội là yêu quái mà.” Nàng bình tĩnh nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, “Hy vọng huynh hiểu chuyện muội làm là vì muốn tốt cho tương lai của chúng ta. Trừ muội ra, không ai được ở lại bên cạnh huynh. Huynh cũng phải thích lại muội.”

“Thích cô?” Cổ họng hắn phát ra tiếng cười quái đản, “Tôi thích một con bọ ư?”

“Huynh tốt với muội, muội biết.” Nàng thở dài, “Muội thấy trong sách miêu tả có rất nhiều cặp vợ chồng sống đến răng long đầu bạc giống như chúng ta vậy, không xa không rời, ăn ý trời sinh.”

Nụ cười của hắn cứng lại trên mặt, nghiến răng nói: “Cô mới bị bệnh.”

“Muội không bệnh.” Nàng chân thành nói, “Thừa Hoài, chúng ta sống như vợ chồng nhé, muội cũng có thể nhờ mai mối se duyên cho chúng ta, muội sẽ bái đường thành thân với huynh.”

Ánh mắt của hắn từ hoảng sợ biến thành ngạc nhiên rồi sau đó là miệt thị, cuối cùng cười to, cười chảy cả nước mắt: “Rốt cuộc tôi đã làm gì? Chẳng thà năm xưa để tôi chết cháy trong tàng kinh các luôn cho rồi, bị sét đánh chết cũng được mà! Ha ha ha, uổng công đọc trăm ngàn cuốn sách, lại quên mất yêu tà chính là yêu tà, không thể làm bạn.”

Nàng cau mày: “Muội là yêu quái nhưng không phải yêu tà. Những gì muội làm là đều sau khi đọc vô số cuốn sách và nghiên cứu sâu xa.”

“Sách!” Hắn ngưng cười thành tiếng, quơ đại quyển sách dưới đất, “Cô cho rằng nó có thể cho cô tất cả?”

“Phải.” Nàng gật đầu, “Sách là tất cả của muội.”

“Vậy sao nó không dạy cô nói dối?” Hắn lắc đầu cười khổ, “Ít nhất cũng đừng thoải mái nói cho tôi biết chính cô đã giết Liên Hâm, có khi tôi còn có thể ở chung với cô dưới một mái nhà.”

“Tất nhiên trong sách cũng có viết về cách nói dối.” Nàng nói cặn kẽ, “Nhưng muội thấy đa số đều bảo không nên nói dối ý trung nhân. Vì vậy, muội thừa nhận tất cả những việc mình đã làm.”

Những năm gần đây, nàng không thay đổi chút nào, từng lời nói vẫn hùng hồn đầy đủ luận cứ, không thể phản bác.

Hắn rất muốn dùng tất cả những lời cay nghiệt mà đời này chưa bao giờ thốt ra để phản bác lại lời nàng, nhưng lên đến khóe môi lại tan thành mây khói.

Có nói gì với một con yêu quái cố chấp như nàng thì cũng vô dụng thôi.

Sách của nàng dạy nàng những bản lĩnh khiến người ta phải thán phục nhưng lại không dạy nàng cách dùng tình cảm để đối đãi với thế giới.

Hắn từ từ đứng dậy, phớt lờ mọi thứ đi ra ngoài, thuận tay quơ lấy cái xẻng tới trước giàn hoa, nhìn đám hoa cỏ được nàng cứu sống, cười trào phúng, chợt vung xẻng, dùng hết sức lực biến mọi thứ trước mắt thành bình địa.

Nàng đứng đằng sau hắn, không ngăn cản. Bất kể lúc nào, nàng cũng bình tĩnh lý trí, đó là sự “kiên cường” bẩm sinh chống đỡ nàng trước mọi thị phi.

“Chúng ta có thể ở bên nhau.” Nàng bình tĩnh nhìn đám hoa tàn dưới đất, “Muội muốn ở bên huynh.”

Người hắn cứng lại hệt như pho tượng, hồi lâu sau mới chầm chậm xoay người, cái xẻng trên hai tay phát ra tiếng kin kít: “Nếu tôi là cô thì chắc chắn sẽ rời xa nơi này ngay lập tức.”

Nàng nhìn cây xẻng trong tay hắn, cau mày: “Huynh muốn dùng cái này đánh muội?”

“Tôi muốn giết cô.” Hắn nghiến răng, cuộc đời này chưa bao giờ lộ vẻ hung ác nhường này trên gương mặt, nhưng chỉ trong chốc lát, mong muốn giết người của hắn bị bản tính lương thiện cùng những kỷ niệm với nàng xóa sạch, dẫu hận thấu xương nhưng lại chẳng thể ra tay.

Chiếc xẻng xuôi theo tay hắn, xuôi theo tinh thần hắn, rơi xuống đất, chôn vào đất.

“Tôi không muốn nhìn thấy cô dù chỉ một giây.” Hắn chậm rãi nói, đi ngược lại hướng với nàng tựa như cái xác không hồn.

Nàng đứng im tại chỗ, im lặng nhìn tấm lưng bỗng nhiên cong khọm của hắn.

Đột nhiên, nàng chạy chậm tới, bắt lấy tay hắn.

Hắn dừng lại, đôi chân mày nhíu chặt hệt như xiềng xích chẳng thể tháo gỡ.

Bên cạnh hồ sen, nước lặng như tờ, hình ảnh ngược bóng tàn phá cảnh đẹp hơn bất cứ thứ gì.

“Đừng chạm vào tôi.” Hắn nghiến răng, từng chữ đều chất chứa nỗi căm ghét khôn cùng.

Nàng không nói gì, không buông tay.

“Cút ngay!” Hắn chợt nổi giận, hất tay nàng ta.

Nàng lùi lại mấy bước, không nhìn đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt nhăn nhúm của hắn, làm như không xảy ra chuyện gì, lại đi tới nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay lạnh giá của hắn.

Lần này, hắn không những hất tay nàng ta mà còn dùng hết sức đẩy nàng.

Nàng ngã nhào xuống đất, tay trầy trụa bởi đất đá, rỉ máu.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng: “Đời này kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, tôi đều không muốn nhìn thấy cô nữa, một lần cũng không.” Cuối cùng, hắn còn nói thêm một câu, “Cô khiến tôi sợ hãi, nhưng hơn cả là làm tôi thấy ghê tởm.”

Sự sụp đổ không được báo trước hóa ra chính là cảm giác này.

Toàn thế giới bị xóa bỏ, những thứ có thể nhìn thấy, nghe thấy đều trống rỗng, chỉ là một trang giấy lướt nhẹ là qua, nhưng xé nó đi lại có thể lênh láng máu.

Phải làm gì đây? Trên sách có nói không?

Nàng hoảng loạn bò dậy, chạy tới ôm chầm lấy hắn, lặp đi lặp lại: “Đừng vậy mà! Đừng vậy mà! Chúng ta có thể ở bên nhau, có thể ở bên nhau!”

Hắn hít một hơi lạnh, từng huyết mạch trong người đều đang run rẩy, những bi thương, giận dữ và khiếp sợ luôn được dằn xuống đáy lòng chợt như bùng nổ.

“Cút ngay!” Hắn quát to, túm lấy vai nàng, đẩy nàng ra bằng sức mạnh như muốn xé nát nàng.

Sức mạnh quá lớn, nàng gần như bay đi, rơi oạch xuống đất, còn hắn cũng bất giác lùi vài bước, chân bước hụt, cả người mất thăng bằng, “tõm”, bọt nước văng tung tóe.

Hồ sen không lớn nhưng nước sâu. Họ từng trong lúc rảnh rỗi không biết làm gì đã dùng cây gậy trúc đo mực nước, cây gậy dài nhất cũng không chạm tới đáy hồ. Hắn mỉm cười nói người đào cái hồ này chắc lúc đó không vui nên mới xả giận bằng cách đào hồ sâu, thảo nào hồi nhỏ mẹ thường nhắc nhở hắn coi chừng ngã xuống hồ, còn dọa trong hồ có thủy quái, sẽ bắt những đứa bé không nghe lời xuống hồ để đánh đòn.

Hắn không biết bơi.

Giờ phút này, hắn giãy giụa theo bản năng, thân thể dưới nước trở nên cực kỳ nặng, lúc nào cũng muốn chìm xuống, hắn kịch liệt giãy về hướng bờ hồ, muốn bắt lấy bất cứ thứ gì có thể cứu được hắn, nhưng trừ đám cỏ yếu ớt ra, hắn cũng chỉ bắt được những mảng rêu xanh.

Trong hỗn loạn, hắn nhìn thấy mặt nàng.

Nàng đứng trên bờ hồ, vô cảm nhìn hắn chênh vênh giữa sinh tử.

“Muội không biết phải làm gì, muội phải đi tìm xem có sách nào chứa đáp án không.”

Đó là câu cuối cùng nàng dành cho hắn mà trong lúc mơ hồ hắn nghe thấy.

Đi đi, đi đi.

Hồ nước lạnh buốt tràn vào mũi, vào miệng hắn mang theo mùi vị rất lạ tựa như nước hồ không phải nước mà là máu, máu của hắn, máu của Liên Hâm…

Trong rất nhiều quyển sách, thư sinh nghèo cùng nữ yêu xinh đẹp đọc sách xuyên đêm, bất kể quá trình nhấp nhô thế nào, kết cục bi thương ra sao thì đều giống nhau ở điểm họ yêu nhau.

Nhưng quyển sách về hắn và nàng, cái gì cũng viết, chỉ không có phần yêu nhau.

Quen biết thế này thà chẳng quen…

Quen biết thế này thà chẳng quen…

Trước khi ý thức của hắn biến mất hoàn toàn, lặp đi lặp lại trong lòng hắn, chỉ có câu này.