Bách Yêu Phổ 3

Chương 8: Độn Ngư 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bách yêu phổ 3

Chương 8: Độn Ngư 2

Chiếc túi gai bị mở ra, ánh sáng toả ra từ bên trong, khiến người nhìn vào bị hoa mắt.

Khuôn mặt non nớt của thiếu niên lắc lư qua lại trong bóng râm, ánh mắt rất sáng, giống như viên đã ngâm mình dưới nước được nước suối gột rửa sạch sẽ nhiều năm, tròn địa đáng yêu, sáng sủa những không có chói mắt, khiến cho nó mới nhìn vào liền cảm thấy, nếu có được một đôi mắt như thế, thì trái tim của người này hẳn là không hề hung ác.

"Cha, người đi cả một tháng, đem về thứ này đây ạ?"

Thanh âm cũng rất hay, trong trẻo thanh thúy, khiến nó nhớ đến tiếng suối chảy róc rách như mình đã từng nghe nhiều năm nay, không, còn hay hơn cả tiếng suối.

"Con trai ngốc,đây là thứ mà nhiều người đến nằm mơ cũng muốn có, cầu mà không được đó con."

Chiếc túi được cẩn thận mở ra, cuối cùng toàn bộ thân hình nó đều bị bị lộ ra dưới ánh đèn. Bởi vì trên đầu còn dính một đạo bùa, cho nên nó không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai phụ tử kia bò lên bàn, chống cằm nhìn nó.

Trong phòng bày đầy những thứ kỳ quặc, trừ đám giấy vàng toàn bụi ra, trên án còn vứt đầy một mớ dây đỏ lo xộn, trên sợi dây đỏ bẩn bẩn có gắn một cái chông đồng, lò hương kia sợ là mấy trăm năm rồi chưa từng đổ, tàn hương đã chất thành một núi nhỏ, ba cây hương dài ngắn khác nhau nghiêng nghiêng ngả ngả cắm ở bên trong, thờ trước mặt làm gì có tượng thần làm bằng đất nung nào, mà chỉ là một tấm bài vị bằng gỗ, bên trên có dán một tấm giấy đỏ, trên giấy là một chữ "Thần" được viết nguệch ngoạc.

Nó sớm đã nghe nói, kẻ đối xử với yêu quái không tốt nhất chính là các thuật sĩ thế gian, họ nghiên cứu kỳ thuật, đi khắp núi sông, tìm kiếm tất cả mọi thứ công cụ khiến họ sớm có thể đắc đạo thành tiên trảm yêu trừ ma, như các loài kỳ hoa dị thảo, quái thú linh cầm, thậm chí là yêu quái, một khi bị bắt được, cơ hồ đều sẽ không có kết cục gì tốt, hoặc là biến thành đan dược, hoặc là biến thành bất cứ thứ gì để họ có thể tùy tiện sai khiến như con rối trong tay.

Cho nên có thể coi như nó vận khí không tốt?

Rõ ràng đã nấp rất kỹ rồi, còn bị người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm này tìm được. Nó từng nghe các yêu quái sống gần U Tuyền nhắc nhở không chỉ một lần, có thể không rời khỏi U Tuyền thì đừng có đi, ở bên ngoài, con người nhiều, nơi nào có nhiều người thì nơi đó càng nguy hiểm, tiểu yêu quái không có bản lĩnh thì sẽ bị đem đi nhắm rượu, dù sao thì, nhân loại rất hung ác.

Vấn đề là, các ca ca của nó không thuộc loại tiểu yêu quái "không có bản lĩnh" kia, họ thường ở con đường núi gần U Tuyền chọc ghẹo con người, nhất là những người qua đường ăn mặt sáng sủa đẹp đẽ, họ sẽ cố ý dẫn đến một trận mữa, khiến cho người đó ướt như chuộc lột, chật vật không chịu nổi, còn mình thì trốn trong góc vui vẻ cười cợt.

Sau khi trở về sẽ khoát lác với nó, nói nhân loại làm gì hung ác như trong truyền thuyết, bất quá là một loài động vật đến một trận mưa cũng không thể tránh được mà thôi. Lúc đó nó còn nhỏ, chỉ mới được một nửa hình người, chân còn chưa phải là chân, chôn chặt dưới đất, thú tiêu khiển lớn nhất đời chính là nghe các vị ca ca của mình nhướng mày đắc ý kể lại việc họ làm thế để chọc ghẹo mấy con người xui xẻo kia, hoặc là đưa hai tay của mình ra nhìn xem có chú chim nay bươm bướm nào bằng lòng đậu lại trên tay mình để hát ca múa lượn không, có lúc nó chơi với mấy lá cây khô cả nửa ngày trời, hoặc khom mình xuống bày ra đủ loại hình dáng.

Thực ra có những lúc, nó cũng không nhớ cụ thể là lúc nào, các ca ca của nó không còn quay về nữa.

Chỉ nhớ ngày đó trước khi họ đi bất vui vẻ nói với nó, có một nhóm người đi ngang qua, phục sức hoa lệ, rất náo nhiệt, họ phải nghĩ cách làm thế nào để chọc ghẹo đám người đó, nên cho mưa xuống hay là giả quỷ, dù sao thì họ thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của nhân loại.

Sau đó liền không còn sau đó nữa, cho đến khi nó có thể rời khỏi mặt đất, có thể đi đứng được như con người rồi, các ca ca của nó vẫn chưa quay về, hỏi thăm rất nhiều yêu quái đi ngang qua, họ đềunói không thấy. Gặp được những yêu quái có tu dưỡng lại nhiệt tình, trừ việc cảm thấy có lỗi vì không thể giúp nàng ra, còn rất nhiều lần khuyên nàng đừng vì tìm các ca ca mà rời khỏi U Tuyền, ở lại đây mới là an toàn nhất, con người, vô cùng nguy hiểm.

Nó kỳ thực chưa từng nghĩ đến việc sẽ rời xa U Tuyền, bởi vì nó không biết đường, lá gan lại nhỏ, điều quan trọng nhất là thân thể nó rất yếu đuối. Chỉ đi có mấy bước thôi, chân nó liền giống như giẫm phải bông gòn thế, phải ngồi lại nghỉ ngơi rất lâu mới hồi phục được. Trạng thái này của nó, đến mấy mùa xuân sau mới tốt lên được.

Nhưng như hôm nay hồi tưởng lại, còn không bằng nó cứ yếu đuối như trước kia. Nếu như là trước đây, nó sẽ không thể bước đến bãi đá kia được, cũng sẽ không phát hiện ra một nam nhân bị thương ở chân đang ngồi trên đá, càng sẽ không vì muốn cầm máu mà vứt thảo dược cho hắn, nếu như những điều trên đều không phát sinh, thì nó bây giờ có lẽ vẫn còn yên yên ổn ổn ngồi dưới gốc gây Phong thứ ba bên cạnh U Tuyền ngủ gục rồi.

Các yêu quái kia nói không sai, con người quả thực rất nguy hiểm, nó cứ tưởng đời này sẽ không gặp lại nam nhân đó nữa, nhưng chỉ mấy ngày sau, nó lại gặp được, lại còn bị bắt nữ chứ, một lá bùa vàng không biết từ đâu chui ra đột nhiên dán trên trán nó, sau đó nó liền bị bắt nhốt vào trong một cái túi lớn.

Dù gì thì nó chưa từng nghĩ đến việc bản thân mình sẽ rơi U Tuyền như thế này, kỳ thực từ đằng xa nó đã nhìn thấy nam nhân kia rồi, tuy không biết vì sao hắn có thể tìm đến được đây, cũng không biết hắn đến làm gì, nhưng nó biết, nhất định không thể để người này phát hiện ra mình! Nhưng mà, nó nhớ rõ ràng mình đã biến trở lại thành một cây phong rồi mà, bốn bề hoa cỏ nhiều như thế, mấy cái cây thấp thấp giống nó ở đâu cũng có, vì sao lại vẫn bị người đó một phát bắt được....

Bây giờ nó cảm thấy rất chóng mặt, không khí trong túi gai không tốt, dọc đường còn lộn lên lộn xuống.

Vậy thì, bây giờ nó đang ở đâu?

Thiếu niên đánh giá xung quanh hổi lầu, lại có chút thất vọng: "Cha à, đây là thứ gì tốt chứ, không phải chỉ là một cái cây nhỏ thôi sao?"

"Con thì biết cái gì." Nam nhân trung niên vỗ đầu thiếu niên: "Để cha cho con đại khai nhãn giới nè."

Thiếu niên sờ đầu, bĩu môi đứng qua một bên, nhìn cha cậu làm thế nào để cho cậu đại khai nhãn giới đây,

Giờ này nằm trên bàn chính là một cái cây nhỏ chưa đầy một tấc, gốc, cành thân đều đủ cả, giữa các cành cây còn có mấy chiếc lá Phong đỏ nhạt, trên đầu cây có dán một đạo bùa làm bằng giấy vàng.

Nam nhân quay người đến cạnh Thần án lấy một sợi chỉ đỏ, cẩn thận rải thành hình tròn rồi đặt cây nhỏ ở giữa, lại bấm quyết niệm chú lên chỉ đỏ, sau đó nghiêng đầu cười với con trai: "Tiểu tử, nhìn cho rõ nhé."

Lời còn chưa dứt, hắn "soạt" một tiếng đi đến bên đạo bùa trên cây.

Phụ tử hai người nín thở, chời đợi giây phút kinh thiên động địa.

Ộp...ộp...

Hồ nước bên ngài vang lên tiếng ếch kêu.

Thiếu niên chớp chớp mắt: "Cha à...hình như...vẫn là một cái cây thôi."

Nam nhân dụi mắt, lại lắc lắc cái cây nhỏ trên bàn, cuối cùng xác định đó vẫn là một cái cây.

"Đây..."

Nam nhân nhíu mày, lại dùng sức lắc nó: "Nè nè, ngủ quên rồi hả."

Không hề động đậy, lại lắc, vẫn không động đật, tiếp tục lắc, chính là không động đậy.

Ánh mắt thiếu niên nhìn phụ thân cuối cùng lộ ra sự không tin tưởng cùng thất vọng, còn có một chút ý tứ như kiểu "Con biết là sẽ như thế mà." Cơ hồ như ngươi làm cha này hình như cũng không phải lần đầu tiên làm ra loại chuyên ngu ngốc này.

Nam nhân gãi đầu, lại dùng sức ho mấy tiếng để che giấu sự ngượng ngùng của mình, cái gì cũng có thể mất, nhưng sao có thể làm mất thể diện trước mặt con trai mình được... hắn cau mày, tròng mắt chuyển động một vòng, đột nhiên mò nơi eo lấy ra một cây đuốc nhỏ, lắc qua lắc lại trước cái cây nhỏ, đốt cháy lên, lại gần nó: "Còn giả chết nữa, ta sẽ đốt hết tay chân ngươi!"

A, lửa!! Đó là thứ đáng sợ nhất mà nó từng thấy, nó từng tận mắt nhìn tấy mấy lần hỏa tai ở trong U Tuyền, ông trời cho sấm sét đánh xuống, sau đó liền có cây hay thứ gì đó khác gặp nạn, thảm nhất là có một con rắn, đang sống sờ sờ lại bị lửa cháy đến mức biến thành một đống tro.

"Đừng có đốt ta." Cây nhỏ hét, sương mù bùng lên, lại nhìn vào trong phạm vi chỉ đỏ vây quanh, chỉ nhìn thấy một nhóc con đang run rẩy co rúm người lại, thân hình bất quá chỉ dài hơn một tấc, chân trần lõa thể, đầu tóc vừa loạn vừa dài, da dẻ vô cùng thô kệch, nhìn không ra là nam hay nữ, gầy gầy nhỏ nhỏ.

Thiếu niên há hốc mồm, từ chấn kinh đến kinh hỷ, vội nắm chặt lấy cánh tay của phụ thân: "Cha, người thực sự bắt được yêu quái rồi nè."

Nam nhân thổi tắt lửa, dương dương tự đắc: "Đó là đương nhiên rồi! Gia gia của gia gia của gia gia con là danh chấn thiên hạ đó..."

"Được rồi, còn biết gia gia của gia gia của gia gia còn là một đại thiên sư rất lợi hại rồi, cha nói cũng hơn mấy trăm lần rồi đó." Thiếu niên vội vàng làm dưng câu cửa miệng "nhớ năm đó" của phụ thân, tất cả sự chú ý đều đặt trên người nhóc con trước mắt này. "Đây rốt cuộc là gì thế?Sao một cái cây nhỏ lại có thể biến thành một nhóc còn thế này!" Nói rồi kìm lòng không đặng lại đưa tay sờ đầu nó, nó sợ đến mức đi lùi lại mấy bước, thân thể đụng phải chỉ hồng, lại ai da một tiếng, giống như bị kim chích vậy, sờ sờ cái lưng bị đau ủy khuất mím môi.

"Yêu quái này tên là Phong Sinh, được linh khí của trời đất tạo thành, mọc ở dưới gốc cây Phong, sau khi trưởng thành hóa thành hình người, gặp phải nguy hiểm sẽ biến lại thành một cái cây nhỏ." Nam nhân hưng phấn nói: "Đây là vật hiếm có đó, gia gia của con còn chưa từng nhìn thấy."

"Hiếm có ở đâu?" Thiếu niên khó hiểu: "Nó đâu có giống như mấy yêu quái lợi hại về trong sách, lá gan lại nhỏ như thế."

"Lấy gỗ của Phong Sinh đặt vào lửa, có thể làm mưa." Nam nhân sờ sờ mũi con trai: "Con cũng biết chỉ cần cái bản lĩnh cầu mưa này thôi, thì thiên hạ này có bao nhiêu thuật sĩ có thể làm được chứ, đại đa số toàn mấy trò chướng nhãn pháp lừa gạt người ta thôi."

Thiếu niên nghe xong, nhìn nhóc con đang ngồi co rúm trong chỉ đỏ, rốt cuộc là tuổi vẫn còn nhỏ quá, không thể che giấu được cảm xúc trong ánh mắt, không nhẫn tâm nói: "Cha, cha nói là, cha sẽ đốt chết nó sao?"

"Con Phong Sinh này tuổi tác chưa lớn, nhưng ít nhất có thể dùng được mười lần." Nam nhân không chút lưu ý đến biến hóa trên mặt con trai. Âm thầm tính toán: "Chỉ cần mười trận mưa thôi thì cũng đủ để giúp mấy kẻ khốn nạn kia ngậm miệng lại rồi."

Thiếu niên cúi đầu, giữa mi mắt mất đi sự kinh hỷ trước đó.

Nó không hiểu lắm hai phụ tử này đang nói cái gì, nhưng mà cứ run rẩy trước mặt họ mãi cũng ngại, ít nhất phải làm gì chứ, nó khẽ nhích nhích lên trước sợi chỉ đó, thấp giọng nói: "Vết thương của ngươi sao rồi?"

Nam nhân sững người, thiếu niên cũng sững người.

"Cha bị thương sao?"

"À...đúng thế, lúc đi tìm con yêu quái này, không cần thận bị trượt chân ngã." Nam nhân có chút ngượng ngùng trong chốc lát, sau đó ngay lập tức trở nên đắc ý: "Con không biết đâu, chính con yêu quái này vứt cỏ Phỉ Khương trị thương cho ta nên ta mới có cơ hội để tìm được đến mùi cỏ Phỉ Khương trên người nó mà tìm đến. Khứu giác của cha con lợi hại thế nào con biết không, mùi của cỏ lại vô cùng đặc biệt, vì thế chỉ cần nó từng sờ qua thì dù cho qua mấy tháng, ta cũng có thể lần theo mùi hương đó mà tìm được chính xác vị trí của nó, cũng coi như là trong họa có phước đi."

Ồ, hóa ra bản thân vì thế mà bị phát hiện...sớm biết thì ban đầu không cứu hắn cho rồi.

Thiếu niên nhíu mày: "Nó nhìn thấy cha bị thương, đưa thuốc cho cha, cha lại đốt chết nó?"

Nam nhân chớp mắt, xoa tay, muốn nói lại thôi rất lâu, mới mở miệng: "Số mang của yêu quái, không phải đều là như thế sao?"

Không biết bị từ nào kích thích, thiếu niên đột nhiên quay người che trước bàn: "Cha, con không đồng ý."

"Không đồng ý gì?"

"Không đồng ý cha giết nó."

"Nó chỉ là một yêu quái thôi."

"Nó từng giúp cha."

"Từng giúp ta thì nó cũng chỉ là một yêu quái."

"Cha không đúng!"

"Con mới không đúng! Con nít con nôi cái gì cũng không biết, chỉ biết mỗi cãi lời cha."

"Con ghét cha, mẫu thân sẽ không làm như thế đâu."

"Ghét thì cút, cút đi ngủ lẹ."

Nó nhìn mà hiếu kỳ, hai người này trước đó còn vui vẻ thế mà, sao đột nhiên nói tức giận liền tức giận thế, người lớn kia không quản nó nữa, ngồi xổm trong góc cạnh chiếc bàn uống rượu, đứa nhỏ cũng không quản nó nữa, tức giận hừ hừ chạy xộc vào phòng không thấy ra.

Nó ngồi trên bàn, bị nhốt trong vòng chỉ đỏ, nhìn phụ tử hai người không hiểu vì sao lại cãi nhau, sau đó, nó cứ nhiên lại cảm thấy có chút mệt mỏi, ngáp một cái, nằm co ro xuống bàn ngủ thiếp đi."

13/11/2020

Nhớ vote và comt ủng hộ để mình có động lực dịch tiếp nha.

Hình ảnh Độn Ngư lấy từ trong sách: