Bad Boy Yêu Nhầm Bad Girl - Khi Tình Yêu Là Một Trò Cá Cược

Chương 90: Chúng Ta Của Quá Khứ



Khánh Dương đang ngủ thì giật mình tỉnh lại. Có một chuyện vô cùng quan trọng, ảnh hưởng đến hòa bình của nhân loại mà cô vẫn chưa làm. Cô chưa tẩy trang và dưỡng da rồi.

Khánh Dương là người bị ám ảnh đến mức biến thái về vẻ bề ngoài của mình. Cô nhớ mãi có lần nọ đi tiệc tùng đến tận giữa đêm mới về. Sau đó cứ thế mà đi ngủ, chẳng buồn tẩy trang hay rửa mặt. Thế là hôm sau mặt của cô đã bị lên mụn, mất mấy tháng mới chữa khỏi. Câu chuyện đó đã trở thành một cái gai ghim sâu trong lòng Khánh Dương, sẽ luôn nhắc nhở cô rằng dù làm gì đi nữa, dù mệt đến đâu đi nữa cũng phải tẩy trang rửa mặt rồi mới được đi ngủ.

Nỗi sợ về nhan sắc đã thành công vực dậy Khánh Dương sau một ngày mệt mỏi, thế nhưng chào đón cô không phải là sự tỉnh táo như vừa rồi mà là cảm giác hoa mắt và chóng mặt. Có lẽ bây giờ cô mới thật sự say rồi.

Khánh Dương nhìn quanh phòng, mỗi vật thể trong phòng đều như được nhân đôi lên thành hai bản, chồng chéo lên nhau, khiến cô khó mà phân biệt được. Khánh Dương nhìn đi nhìn lại một hồi vẫn cảm thấy mơ hồ với tất cả mọi thứ nên quyết định lấy đồ đi tắm để tỉnh táo hơn một chút rồi mới tìm tiếp. Dù sao cũng đã dậy rồi, thôi thì phải sạch sẽ mới đi ngủ được.

(*) Warning: Say xỉn rồi đi tắm lúc giữa đêm là hành động nguy hiểm, có thể gây đột quỵ và chết người, không nên làm theo.:)

Sau khi tắm và đổi sang chiếc đầm ngủ làm bằng lụa màu đen thì Khánh Dương mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Lúc này cô nghiêm túc nhìn lại quanh phòng của mình một lần nữa, đồ trang điểm thì còn đó, nhưng đồ dưỡng da thì không. Ở đâu được nhỉ. Khánh Dương tìm hết một lượt trong phòng mình vẫn không thấy. Cô cũng không nhớ rằng mình còn kiện hành lý nào chưa mở hay không. Vì sao lại kỳ lạ đến như vậy.

Dù cho đã bớt mông lung hơn một chút nhưng Khánh Dương vẫn còn say. Cô cố gắng suy nghĩ một lúc rồi mở cửa bước ra khỏi phòng. Nếu như cô nhớ không nhầm thì trong nhà này có một cái kệ ở gần nhà bếp, lúc chiều cô có đặt lên đó một cái thùng carton, không nhớ rõ là đã lấy hết đồ ra ngoài hay chưa.

Khánh Dương nghĩ xong thì liền hành động. Cô mở cửa bước ra khỏi phòng. Cũng không nhớ đến chuyện phải mở đèn trong phòng khách lên mà nương theo ánh sáng từ những tòa nhà đối diện chiếu vào để tìm đến chiếc kệ trong trí nhớ của mình. Khánh Dương nhìn chiếc kệ ở trước mắt và chiếc thùng carton đang được đặt ở vị trí trên cao. Khung cảnh này hình như có chút quen thuộc, giống với vị trí ở trong nhà kho ngày trước mà cô từng bị nhốt với Thùy Chi thì phải.

Tuy nhiên sau vài năm sống một mình thì Khánh Dương đã không còn suy nghĩ sẽ chờ Hoàng Nam đến lấy cho mình nữa. Cô đã bắt đầu hình thành một thói quen tự xử lý mọi chuyện. Nếu như lúc chiều cô đã đưa được chiếc thùng này lên cao thì bây giờ vẫn có thể tự mình lấy xuống.

Khánh Dương nắm lấy một bên của kệ gỗ, kiễng chân lên thì chạm tay được vào chiếc thùng ở trên cao của mình. Cô đụng tới đụng lui vẫn không nắm được một điểm nào trên những bề mặt bằng phẳng đó mà còn vô tình đẩy nó sát vào trong. Khánh Dương khóc thầm trong lòng, cô không thể nào mang gương mặt này đi ngủ để mai trở thành một cô gái xấu xí được. Cô phải lấy cái thùng này xuống cho bằng được.

Vì khoảng cách quá cao. Cuối cùng không hiểu trong lúc còn đang say xỉn Khánh Dương đã nghĩ gì trong đầu, cuối cùng cô quyết định trèo lên thẳng chiếc kệ này để chạm tay vào tầng cao nhất của nó. Đây là một sự lựa chọn vô cùng sai lầm, một điều mà lúc tỉnh táo và minh mẫn thì Khánh Dương sẽ không bao giờ phạm phải.

Ngay khi cô vừa mới chạm tay được vào chiếc thùng carton một lần nữa thì chiếc kệ gỗ yếu ớt liền chao đảo, đổ ầm xuống đất, đè lên người Khánh Dương. Trên kệ vốn dĩ được đặt một chiếc lọ thủy tinh dùng để trang trí của người thuê trước để lại, lúc này cũng rơi xuống đất và bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Khánh Dương bị kệ gỗ đè trúng thì theo bản năng tìm cách để đẩy nó ra. Nhưng vì chiếc kệ quá nặng, cô chẳng thể nào dịch chuyển nổi mà còn khiến bàn tay mình đè trúng một mảnh thủy tinh từ chiếc lọ bị vỡ.

Khánh Dương bị mảnh vỡ thủy tinh đâm vào tay rất đau nhưng cô cũng không khóc hay kêu lên một tiếng nào. Chỉ biết chật vật xoay sở với chiếc kệ nặng nề trong bất lực. Cô cảm thấy vô cùng phẫn uất, trong tình huống này mà đầu óc cứ xoay vòng vòng, không thể nào bình tĩnh để suy nghĩ nên xử lý như thế nào.

Hoàng Nam đang thay đồ trong phòng thì nghe thấy một loạt âm thanh đổ vỡ ở bên ngoài. Hắn vẫn còn chưa kịp mặc áo đã vội vàng chạy ra xem. Đập vào mắt hắn lúc này là cảnh Khánh Dương đang bị một chiếc kệ gỗ đè lên, dưới đất là các mảnh vỡ thủy tinh nằm rải rác, hình như cô cũng bị đâm trúng tay mất rồi.

Hoàng Nam bật đèn rồi chạy đến nhấc chiếc kệ lên. Hình ảnh Khánh Dương đang ngồi dưới sàn nhà, lòng bàn tay thì chảy máu khiến cho Hoàng Nam vừa tức giận, vừa đau lòng. Cô muốn lấy gì tại sao không nói với hắn, khi bị kệ gỗ đè lên rồi bị mảnh thủy tinh đâm vào tay cũng không kêu lên một câu. Hoàn toàn xem sự tồn tại của hắn như là không khí.

Hoàng Nam cố gắng kìm nén cảm giác tức giận rồi bế bổng cô lên. Khánh Dương giật mình ôm lấy cổ Hoàng Nam vì sợ bị ngã. Đến lúc này cô mới nhận ra hắn còn đang ở trần, chỉ mặc một chiếc quần dài, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hoàng Nam đặt Khánh Dương lên ghế sofa trong phòng khách rồi quay trở lại phòng của mình để tìm một số dụng cụ y tế để xử lý vết thương trên tay cho cô.

Với những ấn tượng còn sót lại từ lúc trước, trực giác mách bảo với Khánh Dương rằng Hoàng Nam đang vô cùng tức giận, làm cô cảm thấy có chút thấp thỏm. Bình thường thấy hắn vì cô mà tức giận với người khác thì không sao, bây giờ người đó lại là mình không khỏi khiến Khánh Dương cảm thấy chột dạ.

Không bao lâu thì Hoàng Nam đã quay trở lại. Hắn ngồi bên cạnh cô trên ghế sofa, không nói không rằng mà nắm lấy bàn tay trái còn đang chảy máu của Khánh Dương để băng bó. Ngay khi dung dịch sát trùng vừa tiếp xúc, Khánh Dương bị xót liền rụt tay về. Hoàng Nam thấy thế thì dùng lực giữ tay cô lại: "Em còn biết đau sao?"

"Sao tự nhiên anh tức giận với em?" Khánh Dương ấm ức hỏi lại.

"Em muốn lấy đồ sao không nói với anh? Cố lấy làm gì cho bị ngã?" Giọng nói nghiêm túc này của Hoàng Nam không phải là đùa, hắn bất mãn thật rồi.

Khánh Dương cảm thấy mình bị oan. Làm sao cô nhớ ra chuyện mình đang ở cùng nhà với hắn được, chuyện đó chỉ mới diễn ra hôm nay thôi mà. Cô đã sống một mình hai năm rồi. Muốn lấy gì thì tự lấy thôi, làm sao nghĩ tới ai khác được nữa chứ. Cô đã ngã bị thương như vậy rồi mà Hoàng Nam còn tức giận với cô. Khánh Dương vẫn còn say nên thói quen xấu mà Hoàng Nam đã nhìn thấy vào buổi tối đã quay trở lại. Cô òa khóc: "Anh lại mắng em nữa."

Khánh Dương nói rồi giật tay lại. Hoàng Nam cứ nghĩ cô đang ngoan ngoãn cho hắn băng bó nên không có chút phòng bị nào. Đến lúc này thì hắn mới cảm thấy bối rối. Nhìn cô khóc đến tức tưởi như vậy hắn liền cảm thấy bản thân mình như một kẻ tội đồ không thể nào tha thứ. Khánh Dương đã bị thương rồi mà hắn còn tức giận với cô, lần này là hắn sai thật rồi.

"Anh không có mắng em." Hoàng Nam nói một cách khó khăn, hắn tìm cách giữ tay Khánh Dương để tiếp tục hoàn tất việc xử lý vết thương cho nhưng cô không cho hắn chạm vào nữa.

"Có mà. Lúc nãy ở trong club anh đã mắng em một lần, về đến nhà anh cũng mắng tiếp, giờ cũng vậy nữa. Em đáng ghét lắm đúng không?"

"Không phải, không phải. Anh không mắng em, anh cũng không ghét em."

Hoàng Nam hạ giọng, không ngừng dỗ dành Khánh Dương như một đứa trẻ. Hắn còn không dám nặng lời với cô một chữ mà đã khiến cô uất ức đến mức này rồi sao.

"Em không tin." Khánh Dương tiếp tục cố chấp, cô còn khóc lớn hơn trước.

Hoàng Nam phát hoảng, hắn không biết phải làm gì tiếp theo ngoài việc ôm lấy cô. Khánh Dương tức giận đẩy hắn ra nhưng Hoàng Nam vẫn giữ chặt lấy cô, lần này hắn sẽ không buông tay nữa: "Đừng khóc, đừng khóc, anh xin lỗi."

Thấy Hoàng Nam không còn tức giận với mình nữa, lại còn liên tục xuống nước dỗ dành cô thì Khánh Dương mới dần nín khóc. Cô không đẩy hắn ra nữa mà chỉ nói nhỏ với hắn: "Em đau mà."

"Ừ, ráng một chút. Anh băng bó sắp xong rồi."

Hoàng Nam vẫn không muốn buông Khánh Dương ra nhưng hắn không còn cách nào khác, vẫn còn phải xử lý cho xong vết thương trên tay của cô nữa. Lần này Hoàng Nam chú ý hơn, làm gì cũng nhẹ nhàng, chỉ cần Khánh Dương nhíu mày một chút thì sẽ dừng lại. Dù mất nhiều thời gian nhưng cuối cùng việc băng bó cũng hoàn tất trong êm đẹp. Khánh Dương nhìn vết thương không lớn lắm trên tay mình, có chút không hiểu vì sao lúc nãy lại thấy đau như vậy nữa.

Đến lúc này khi mọi chuyện đã êm xuôi, Hoàng Nam mới chú ý đến tình trạng của hắn và Khánh Dương hiện tại. Hắn thì đang ở trần, còn cô thì chỉ mặc một chiếc đầm ngủ bằng lụa mỏng màu đen, ngắn trên đầu gối một đoạn. Hoàng Nam cảm thấy không khí xung quanh có chút khô nóng, hắn tự nhủ có lẽ thời tiết vẫn còn đang mùa hè mới vậy. Phải bật điều hòa mới được. May mà Mike đã nhường cho bọn họ một căn nhà vừa có máy lạnh và máy sưởi dùng cho cả mùa hè và mùa đông, không thì nóng chết mất

Trong suy nghĩ của Hoàng Nam hiện tại đã bị chi phối bởi những suy nghĩ không mấy đứng đắn, hắn hết nhìn Khánh Dương rồi lại nhìn sang đống hỗn độn vừa rồi, tự nhủ mình nên tập trung vào công việc dọn dẹp thì hơn. Không nghĩ lung tung nữa. Nhưng vừa mới quay đi thì hình ảnh vừa rồi lúc ôm lấy cô trong bộ đồ ngủ mát mẻ kia lại một lần nữa ùa về không khỏi khiến hắn căng thẳng tột độ. Hắn có chút hoang mang chạm tay lên mặt mình, may quá không chảy máu mũi, không thì sẽ mất mặt lắm.

Hoàng Nam cố gắng tìm một chuyện gì đó để làm, nhanh chóng quên đi những suy nghĩ đen tối trong đầu: "Lúc nãy em muốn lấy cái gì vậy?"

Lúc này Khánh Dương mới nhớ ra lý do vì sao cô mò ra ngoài vào lúc giữa đêm như thế này. Từ nãy đến giờ cô chỉ nhìn chằm chằm vào một số hình xăm trên người Hoàng Nam trong lúc hắn không mặc áo, nhất thời quên béng đi lý do ban đầu của mình.

"Em muốn lấy cái thùng carton đó." Khánh Dương chỉ tay vào chiếc thùng đang nằm lăn lóc ở một góc không xa.

Hoàng Nam tranh thủ dọn dẹp lại mọi thứ một chút rồi mới lấy chiếc thùng carton đó đến cho Khánh Dương xem: "Nó chỉ là một chiếc thùng rỗng thôi mà."

Khánh Dương có chút suy sụp nhìn chằm chằm vào chiếc thùng rỗng mà Hoàng Nam mang tới cho mình. Qua biểu cảm thất vọng của cô thì hắn có thể đoán được thứ cô cần tìm không có ở đây rồi. Không biết là thứ gì mà khiến cô đang ngủ mà vẫn phải bật dậy đi tìm như thế: "Em đang tìm gì thế?"

"Đồ dưỡng da của em. Em nhớ rõ là mình đã mở hết các thùng hành lý ra rồi. Hồi chiều em còn make-up nữa nhưng không tìm thấy đồ dưỡng da đâu hết. Nếu em không chăm sóc da thì ngày mai sẽ nổi mụn, xấu lắm."

Khánh Dương chán nản thu mình ngồi một góc ở ghế sofa. Cô chẳng thể nào nhớ ra được một điều gì nữa hết, đầu óc cứ rối tung cả lên. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh sau ngày mai bản thân mình sẽ trở nên xấu xí thì lại cảm thấy buồn bã.

Không biết Hoàng Nam nghĩ ra điều gì, hắn mở cửa bước vào phòng Khánh Dương, chưa đầy năm phút sau đã quay trở lại với một chiếc túi chuyên dùng để đựng mỹ phẩm trên tay: "Có phải phải thứ em cần tìm không?"

Tâm trạng của Khánh Dương nhanh chóng được cải thiện. Cô nhận lấy túi đồ từ tay Hoàng Nam với ánh mắt vô cùng rạng rỡ, thậm chí là ngưỡng mộ để nhìn hắn: "Đúng là nó rồi. Sao anh tìm thấy vậy?"

Lúc này Hoàng Nam chẳng khác nào là thần tượng trong lòng cô. Rõ ràng cô đã tìm khắp nơi vẫn không nhìn thấy, cũng chẳng nhớ ra được mình đã để nó ở đâu. Suýt nữa thì cô đã tin rằng mình đã làm thất lạc hành lý ở sân bay hoặc quên không mang theo rồi nữa. Thế mà Hoàng Nam lại chẳng mất bao lâu để tìm ra.

Hắn ngồi xuống ghế sofa, có chút không tự nhiên mà nhìn Khánh Dương một lần nữa. Trong lòng Hoàng Nam có một nhân cách thiên thần không ngừng cảnh cáo hắn hiện tại bề ngoài của cả hai đều không mấy chỉnh tề, rất dễ bị kích thích, nên tránh xa ra một chút, đừng quên đi cảm giác nhộn nhạo trong lòng vừa rồi. Mặt khác một nhân cách ác quỷ lại không ngừng thúc đẩy hắn cứ sống theo đúng cách mình muốn. Hắn cũng chẳng phải người tốt đẹp gì cho cam, khó khăn lắm mới gặp lại được người trong mộng hằng đêm nhung nhớ, lợi dụng một chút cơ hội cũng không mất mát gì.

Hoàng Nam đấu tranh nội tâm một cách kịch liệt. Cuối cùng hắn quyết định vứt bỏ lý trí qua một bên. May mà nhờ có câu hỏi của cô nhắc nhở hắn, tâm hồn còn đang treo lơ lửng trên mây của hắn đã được kéo về lại mặt đất để trả lời Khánh Dương: "Anh còn lạ gì với thói quen sắp xếp hành lý của em nữa. Chúng ta đi du lịch cùng nhau cũng không ít lần rồi."

Câu trả lời này của Hoàng Nam khiến cho Khánh Dương nhớ lại những hành động hắn làm lúc đi ăn cùng nhau vào buổi tối. Thì ra hắn đều nhớ cả. Có rất nhiều chuyện về cô hắn vẫn còn nhớ rõ, từ thói quen ăn uống cho đến cách sắp xếp hành lý như thế này.

"Anh vẫn còn nhớ sao?" Khánh Dương nhỏ giọng hỏi.

Hoàng Nam nhìn vào đôi mắt vẫn còn vương lại một chút nước của cô, chậm rãi trả lời: "Tất cả mọi thứ về em anh đều nhớ."

"Vậy còn em? Anh có nhớ em không?" Khánh Dương ngập ngừng hỏi lại. Hỏi xong thì lại không dám nghe câu trả lời. Lỡ như hắn không nhớ cô thì sao.

Hoàng Nam không thể nào ngăn cản bản thân mình, hắn ôm lấy Khánh Dương một lần nữa, kéo cô ngồi vào trong lòng mình. Hoàng Nam vén tóc của Khánh Dương ra phía sau, ngón tay hắn chạm vào khóe mắt, chậm rãi lướt xuống mũi rồi dừng lại ở đôi môi đang mím chặt của cô: "Có, anh rất nhớ em. Không đêm nào không nghĩ đến."

Khánh Dương cảm thấy tim mình đập rất nhanh, có chút hốt hoảng trước ánh mắt của Hoàng Nam hiện tại. Loại tình cảm mãnh liệt nhưng dồn nén này khiến cô không khỏi choáng ngợp nhưng lại không cảm thấy sợ hãi. Khánh Dương vẫn ngồi trong lòng Hoàng Nam, cô khẽ dịch người, vòng tay ôm lấy người bên cạnh thật chặt, vùi đầu vào cổ hắn.

"Chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi?" Khánh Dương không kìm chế được mà hỏi, cô cũng không kỳ vọng Hoàng Nam sẽ trả lời mình. Thế nhưng ngay khi cô vừa dứt lời thì hắn đã đáp lại: "Ba năm."

"Tám tháng." Khánh Dương tiếp tục câu trả lời của hắn.

Thấy vậy, Hoàng Nam ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Mười lăm ngày."

"Mười bốn ngày."

Cùng lúc đó Khánh Dương cũng nói ra một con số khác khiến cả hai đều giật mình. Vì sao có thể gần nhau như vậy chứ? Dường như giữa bọn họ không chỉ có hiểu lầm, mà còn có những câu chuyện chưa bao giờ được biết đến.

Hoàng Nam là người mở đầu câu chuyện trước: "Đêm trước ngày bay sang Mỹ anh đã ở dưới nhà em một đêm. Khi đó anh tự đưa ra cho mình một điều kiện. Nếu như em mở cửa sổ nhìn anh một lần thì anh sẽ không đi nữa. Và tất nhiên là anh đã thất bại."

Lúc này Hoàng Nam đang ngồi trên ghế sofa, còn Khánh Dương thì ngồi trong lòng hắn, cô tựa đầu vào một bên vai của Hoàng Nam, im lặng nghe hắn kể chuyện. Khi Hoàng Nam vừa kể xong thì Khánh Dương mới lên tiếng: "Đêm đó em đi ngủ sớm."

Hoàng Nam cười nhẹ, hắn cũng đoán được là như vậy.

Sau đó cô lại tiếp tục: "Em đi ngủ sớm để hôm sau đến sân bay cho kịp giờ."

"Vì sao em đến nhưng lại không xuất hiện? Anh đã chờ em rất lâu."

"Em sợ nếu em xuất hiện thì sẽ làm anh cảm thấy vướng mắc trong lòng, không đi được. Trước đó anh Minh đã đến tìm em. Em cũng biết được rằng em đã hiểu lầm anh rồi. Vốn dĩ em muốn chờ anh đi học lại rồi sẽ xin lỗi và làm hòa với anh. Chỉ tiếc là em chậm một bước."

Khánh Dương cảm thấy toàn thân Hoàng Nam bỗng nhiên trở nên căng thẳng khi cô vừa nói xong. Hắn thở dài một tiếng rồi ôm cô chặt hơn. Thì ra bọn họ cứ như thế mà bỏ lỡ nhau hơn ba năm.

"Cho tới tận lúc anh làm xong thủ tục xuất cảnh, nhìn anh bước vào bên trong, dần dần biến mất khỏi ngã rẽ thì em mới nhận ra rằng em đã tự mình đẩy anh ra khỏi cuộc đời em mất rồi."

Cảm giác chia tay ở sân bay ngày hôm đó lại một lần nữa ùa về trong tâm trí của Khánh Dương. Cô không kìm được mà rơi nước mắt. Hôm đó ở sân bay cô vẫn nghĩ mình sẽ ổn nhưng cho đến khi về đến nhà thì không thể nào chịu đựng được nữa mà khóc một trận thật lớn.

Lần đầu tiên trong đời cô khóc vì chia tay một người nào đó, vì biết trước một tương lai khó có ngày gặp lại. Mà kết cục này là do cô tự mình chuốc lấy, không thể nào oán trách, cũng chẳng thể nào thay đổi được nữa. Đó có lẽ là lần chia tay đau khổ nhất mà Khánh Dương từng trải qua trong đời, khiến cô không thể nào quên được.

Khánh Dương dùng tay dụi mắt, chẳng mấy chốc gương mặt đã trở nên lấm lem như một đứa trẻ. Hoàng Nam nhìn cảnh này chỉ cảm thấy không biết phải nói như thế nào cho phải. Hắn chưa từng nghĩ cuộc chia ly của bọn họ ngày đó sẽ khiến Khánh Dương đau khổ đến mức này. Hắn cứ nghĩ trong câu chuyện này chỉ có một mình hắn không buông được mà thôi.

Hoàng Nam giữ lấy tay Khánh Dương, không để cô tiếp tục hành hạ đôi mắt đã sớm bị nhòe đi lớp mascara trang điểm của mình thêm nữa. Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn rơi trên má cô, âm thầm cảm thấy vô cùng may mắn. May mà đã gặp lại nhau, may mà có thể giải quyết hiểu lầm, may mà đã không bỏ lỡ.

Ngón tay của Hoàng Nam lướt từ một bên má xuống cằm của Khánh Dương. Hắn hơi cúi đầu, hôn lên môi cô. Nụ hôn này thoạt đầu chỉ nhẹ nhàng và quyến luyến, sau đó dần dần trở nên dồn dập và chiếm đoạt. Cảm giác nhớ nhung và trống vắng suốt ba năm qua trong lòng Hoàng Nam từ từ được lấp đầy từng chút một. Khánh Dương của hắn, người mà hắn vẫn luôn yêu sâu đậm suốt thời gian qua, người mà hắn không bao giờ quên được hiện tại đang ở đây, ngay trong vòng tay hắn. Cuối cùng cô cũng đã trở về rồi. Mọi thứ đều là sự thật, không phải là một giấc mơ mà hắn sẽ giật mình thức giấc lúc giữa đêm nữa.

Khánh Dương bị sự thay đổi đột ngột của Hoàng Nam làm cho choáng váng, cô không có cách nào để kháng cự ngoài việc để bản thân mình cuốn theo tốc độ và những gì hắn muốn. Khánh Dương bị Hoàng Nam hút cạn sức lực nhưng hắn vẫn không buông cô ra, mãi cho đến lúc cô không thể nào chịu đựng được nữa thì mới dừng lại.

"Anh yêu em." Hoàng Nam thì thầm vào tai cô.

Khánh Dương không còn một chút sức lực nào chỉ biết dựa vào người Hoàng Nam, lặng lẽ gật đầu: "Em cũng vậy."

Khánh Dương mất một lúc để bình tĩnh trở lại, lúc này hình xăm bên ngực trái của hắn đập thẳng vào mắt cô, không hiểu vì sao lại trở nên chói mắt một cách lạ thường. Những hình xăm khác của Hoàng Nam cũng không quá đặc biệt. Một câu ngạn ngữ bằng tiếng Pháp có liên quan đến quá khứ mà hắn cho là thất bại, câu chuyện này khánh Dương có biết nên cũng không mấy ngạc nhiên. Ngoài ra còn có một vài dãy số mà cô đoán là có ý nghĩa liên quan đến gia đình. Thậm chí ngày cả vết sẹo năm xưa lúc cùng cô lăn xuống con dốc kia cũng có một hình xăm đè lên.

Nhưng tất cả đều không đáng chú ý bằng hình ảnh kỳ lạ này, mãi mà cô vẫn không thể nào đoán ra được.

D - 2.5.1.2.

Nghĩa là gì? Khánh Dương cũng không rõ mình có đọc đúng hình xăm này hay không. Hình xăm này bao gồm một chữ D được vẽ theo một phông chữ hiếm gặp, khá lạ mắt, ở giữa là dãy số 2.5.1.2 cắt ngang. Nhìn qua như một loại mật mã nào đó. Mà tại sao lại là xăm ở gần ngực trái chứ.

"Ý nghĩa của hình xăm này là gì?" Khánh Dương đột ngột lên tiếng, đồng thời chỉ tay về phía hình xăm ở ngay trong tầm mắt của mình.

Trong rất nhiều hình xăm khác nhau, Khánh Dương không hỏi bất kỳ hình nào khác ngoại trừ hình này, Hoàng Nam cảm thấy có lẽ là do định mệnh sắp đặt rồi. Từ trước đến nay hắn chẳng tin những chuyện duyên phận như thế này nhưng có lẽ do hôm nay đã nghe Mike và Catherine lặp đi lặp lại nhiều lần nên cũng dần bị ảnh hưởng.

Hắn thành thật trả lời: "Năm mười chín tuổi anh cùng với mấy đứa bạn đi xăm. Khi đó chủ yếu là đua đòi chứ không có sự chuẩn bị trước. Đến đó cũng không biết xăm cái gì. Sau đó có một người đã nói vậy thì xăm điều khiến anh cảm thấy hối hận nhất đi."

"Hối hận nhất sao? Đây là nói về một người nào đó à?" Khánh Dương tò mò hỏi lại.

Hoàng Nam ừ một tiếng.

"Về một cô gái sao?"

"Có thể xem là vậy."

"Chữ này là chữ cái đầu trong tên riêng à?"

Hoàng Nam không phủ nhận.

Khánh Dương cảm thấy vô cùng hụt hẫng. Như vậy là trong những năm qua hắn đã có người khác rồi sao. Quan trọng đến mức phải xăm cả tên lên người, chẳng lẽ lại là một người mà hắn rất yêu nhưng không đến được với nhau. Liệu hắn và người đó có còn liên hệ gì với nhau không. Cô sẽ không phải là người thứ ba đấy chứ.

Khánh Dương bị suy nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ. Cô không dựa vào người hắn nữa mà muốn thoát khỏi tư thế này. Hoàng Nam không hiểu vì sao cả hai đang ngọt ngào thì Khánh Dương lại muốn xa lánh hắn nên vội vàng kéo cô quay về vị trí cũ, không cho cô di chuyển dù chỉ là nửa bước.

"Là tên gì vậy? Diana? Daisy? Dora?" Khánh Dương vừa vùng vẫy vừa đọc ra tất cả những cái tên mà cô có thể nghĩ tới.

Hoàng Nam lắng nghe rất nghiêm túc, thậm chí còn lắc đầu phụ họa: "Em muốn đoán thì đoán luôn dãy số kia đi rồi anh sẽ tiết lộ."

Khánh Dương nhăn mặt, trừng mắt nhìn Hoàng Nam. Bây giờ hắn còn muốn cô đoán tiếp thông tin về cô gái mà hắn nhớ mãi không quên, đến mức phải xăm tên người ta vào người để ngày đêm hối hận như vậy nữa chứ.

"Làm sao anh có thể gặp được một người có ngày sinh đẹp như vậy? Còn là Giáng Sinh nữa chứ?"

Hoàng Nam thu hết hình ảnh đang ghen tuông hờn giận kia của Khánh Dương vào mắt. Hắn khẽ cười, muốn kéo cô lại để hôn thì lại bị Khánh Dương đẩy sang một bên: "Anh tránh ra, em không muốn làm người thứ ba đâu. Chết tiệt, không nghĩ đến một ngày mình lại trở thành loại người mà mình ghét nhất. Làm sao anh có thể để cho em trở thành thể loại người yêu cũ khốn nạn đó được chứ."

Khánh Dương nổi giận đùng đùng lại tìm cách thoát khỏi vòng tay Hoàng Nam, hắn cũng nhận ra rằng không thể kéo dài thêm được nữa, nếu không thì công sức làm lành cả đêm nay sẽ đổ sông đổ biển mất. Thế là hắn vội vàng lên tiếng: "Em nhớ xem em tên gì?"

Câu hỏi kỳ lạ này của Hoàng Nam khiến Khánh Dương ngơ ngác, đến mức quên luôn chuyện mình không được để hắn ôm nữa. Hoàng Nam hoàn toàn có lý do cho câu hỏi này, Khánh Dương vẫn còn trong trạng thái say xỉn, cô rất có thể sẽ không nhớ ra tên của mình.

"Jessica."

Quả nhiên câu trả lời của cô hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng. Hoàng Nam bị thất thố. Thôi được rồi, hắn không nghĩ đến trường hợp này. Kể ra vài năm trở lại đây hắn cũng đã quên mất tên thật của mình mà phản ứng nhanh với cái tên Harvey kia hơn. Điều này cũng không trách cô được.

Hoàng Nam vẫn tiếp tục hỏi: "Em còn tên nào khác không?"

"Ừm... Khánh Dương."

Hoàng Nam thở phào, may quá, cô còn nhớ tên của mình là được. Hắn cứ nghĩ cô sẽ nhận ra nhưng cuối cùng vẫn là một lời phản bác: "Tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi. Đó cũng đâu phải là sinh nhật em."

"Đối với em thì 2512 là ngày gì?"

Lúc xăm hình này trên người Hoàng Nam chưa từng nghĩ đến chuyện nó lại phức tạp như vậy. Dù sao khi đó bọn họ đã chia tay hai năm. Hắn cũng không thể vì kích động mà xăm rõ mọi thứ về Khánh Dương lên người được. Hắn có tâm tư riêng nhưng cũng không muốn để nó làm ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống hiện tại của cô một chút nào. Chẳng may có ai đó nhìn thấy và hiểu lầm, sau đó lại làm ra những chuyện phiền phức và gây ra những ảnh hưởng không tốt.

"Ngày Giáng Sinh và... sao anh có thể tìm một người có sinh nhật trùng với ngày kỷ niệm của chúng ta chứ?"

Hoàng Nam đã bắt đầu cảm thấy việc làm lành với Khánh Dương trong khi cô đang say là một quyết đinh sai lầm. Dù mọi thứ dễ dàng thể hiện hơn nhưng cô đang làm cho hắn tức chết. Thế nhưng đối với Khánh Dương, hắn vẫn luôn có một sự kiên nhẫn nhất định: "Em vẫn chưa nhận ra sao?"

Khánh Dương chớp mắt nhìn hắn. Hoàng Nam thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn phải giải thích rõ ràng: "Đây là chữ cái đầu tiên trong tên của em. Còn đây là ngày chúng ta quen nhau. Khi nhận được câu hỏi đó anh liền nghĩ ngay đến em, về mối tình mà anh đã bỏ lỡ, khiến anh vô cùng hối hận."

Đến lúc này Khánh Dương mới hòa hoãn lại, cô quay về lại vị trí cũ, lại tiếp tục ôm lấy hắn: "Anh hối hận vì đã yêu em sao?"

Hoàng Nam không ngờ cô lại nghĩ như vậy. Hắn hôn lên trán cô rồi nhẹ nhàng đáp: "Không phải, anh chưa bao giờ hối hận vì gặp em. Điều duy nhất mà anh hối hận là đã không kiên trì thêm một chút. Lúc đó anh sợ em ghét anh, lại muốn giữ lại cho mình một chút sự tự tôn cuối cùng. Khi đó anh chỉ nghĩ rằng cùng lắm chỉ là một mối tình ngắn ngủi, mình sẽ vượt qua thôi. Thế là anh buông tay và đó cũng là điều khiến anh hối hận nhất."

Đó chính là sai lầm lớn nhất của hắn và cả Khánh Dương trong chuyện tình này. Trước khi gặp nhau cả hắn và cô đều trải qua tình yêu đầu tiên đầy sóng gió và rất nhiều mối tình không tên mà chẳng có một chút gì gọi là ấn tượng còn đọng lại. Thậm chí việc bọn họ có thật sự yêu những người đến trước kia hay không vẫn còn là một điều không mấy chắc chắn. Cũng vì lẽ đó mà cả hắn và cô đều không quá trân trọng cuộc tình này.

Bọn họ yêu nhau nhưng đều không thể mường tượng được rốt cuộc thì tình yêu này lớn đến mức nào. Bọn họ quá mức tự tin, tin vào những trải nghiệm không quá chân thực ngày trước mà nghĩ rằng rồi mọi thứ cũng sẽ ổn thôi. Những người như bọn họ làm sao có thể đau khổ vì tình yêu, làm sao có thể yêu một người đến mức chết đi sống lại, làm sao có thể mãi mãi ôm trong mình một hình bóng không thể nào lãng quên.

Tất cả chỉ như một trò đùa đầy tẻ nhạt cho đến một ngày nó thật sự diễn ra. Một ngày nào đó về sau, bọn họ đều nhận ra rằng, mình hoàn toàn không thể nào quên được đối phương. Cả Hoàng Nam và Khánh Dương đều không ngờ được, chỉ một lần cãi vã mà đã khiến bọn họ chia cắt hơn ba năm.

Sau khi biết được câu chuyện về hình xăm, cộng thêm được thổ lộ toàn bộ tâm trạng dồn nén suốt nhiều năm, cuối cùng thì Hoàng Nam và Khánh Dương đã thật sự gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng. Mọi chuyện vô cùng tốt đẹp cho đến khi trạng thái căng thẳng về các mối quan hệ trôi qua thì Hoàng Nam lại bị hai nhân cách ẩn sâu trong lòng hắn dày vò.

Dù sao thì hắn vẫn là đàn ông, không thể nào cảm thấy vô cảm khi người phụ nữ mà hắn vô cùng nhớ nhung lại đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng, còn ngồi ở trong lòng hắn như vậy. Hơn nữa hắn lại còn đang trong trạng thái ở trần, da thịt tiếp xúc cận kề như thế này chẳng khác nào như bị tra tấn. Hình như có nơi nào đó đã bị thức tỉnh mất rồi.

Hoàng Nam nhìn qua dây áo ngủ của Khánh Dương đã bị hắn kéo xuống trong nụ hôn lúc nãy, những gì không nên nhìn lại hiện ra trước mắt. Hoàng Nam hít một hơi thật sâu, từ trước đến nay chắc cũng không ai nghĩ hắn là quân tử đâu nhỉ, trong lòng lại âm thầm than khổ. Hắn tự đào hố chôn mình rồi. Trong khi Hoàng Nam đang vô cùng căng thẳng thì Khánh Dương vẫn vô tư ôm lấy hắn, còn không ngừng dụi đầu vào cổ hắn khiến cho Hoàng Nam suýt thì nổ tung.

Khánh Dương đã dùng quá nhiều sức để tranh cãi, tâm sự, khóc lóc với Hoàng Nam một đêm nên đã dần thấm mệt. Sự tái hợp với hắn khiến cô quên luôn việc mình rất có khả năng trở nên xấu xí nếu không dưỡng da đầy ngủ. Cô chớp chớp hai mắt, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ rồi.

Hoàng Nam dùng một giọng nói hơi kỳ lạ để gọi tên Khánh Dương. Nếu như là lúc khác thì chắc chắn có thể nhận ra được điểm khác biệt này nhưng hiện tại thì hoàn toàn vô tư không hề hay biết: "Ừm?"

Hoàng Nam cảm thấy cổ họng mình khô khốc, hắn đang hết sức giữ bình tĩnh. Tự nhủ bản thân mình không được mất kiểm soát: "Em đừng quên anh là đàn ông."

"Ừm, thì sao?" Khánh Dương nhắm mắt, xem Hoàng Nam như chiếc gối ôm di động của mình, ôm chặt lấy hắn, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Sự ngây thơ này của Khánh Dương làm Hoàng Nam bị nghẹn, hắn không biết phải nói ra những lời tiếp theo như thế nào. Im lặng được một lúc, hắn đưa tay kéo lại dây áo của cô về chỗ cũ. Thấy người trong lòng đã thở đều đều, hắn khóc không thành tiếng: "Em ngủ rồi à?"

Không có tiếng trả lời.

Hoàng Nam thở dài, thế là cô ngủ thật rồi. Ngủ ở tư thế này, sau khi dày vò hắn xong rồi cứ thế đi ngủ. Hoàng Nam cảm thấy có tí bất mãn, hắn bắt đầu lợi dụng thời cơ để làm chuyện xấu. Hắn dò hỏi: "Chúng ta quay lại nhé?"

Không rõ Khánh Dương có nghe thấy hay không, cô khẽ dịch người như muốn tìm một tư thế tốt hơn. Hành động này khiến cho Hoàng Nam lại càng thêm đau khổ nhưng vẫn cố gắng chịu đựng: "Anh sẽ hiểu là em đã đồng ý rồi."

Sau đó Hoàng Nam ôm Khánh Dương về phòng. Hắn biết đêm nay sẽ là một đêm khó khăn của mình, tốt nhất là nên tìm chuyện gì đó để quên đi. Bỗng nhiên hắn nhớ ra chuyện vì sao Khánh Dương lại bật dậy lúc giữa đêm để đi tìm đồ, đúng là cô luôn bị ám ảnh về việc chăm sóc sắc đẹp thật.

Thế là vào lúc ba giờ sáng, Hoàng Nam mở Youtube ra, gõ tên một beauty blogger mà Khánh Dương từng yêu thích ngày xưa để ngồi xem hết tất cả video về chủ đề chăm sóc da mặt. Vừa có thể giúp hắn tịnh tâm, suy nghĩ thêm về một số kiến thức khoa học mà còn có thể giúp cô xử lý được nỗi ám ảnh này. Thật là một kế hoạch thông minh, mũi tên trúng hai đích.