Bẩm Báo Điện Hạ, Thái Tử Phi Lại Đi Kiếm Tiền Rồi

Chương 17: Dựa trong lồng ngực cẩu thái tử



Nguyệt Y Nhiên nhìn Trích Tinh Lâu, tuy bề ngoài thoạt nhìn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng cổ đại không có bê tông cốt thép, Trích Tinh Lâu làm từ gỗ, toàn bộ liên kết đều dựa vào các mối nối.

Nhưng lúc này, ánh mắt xuyên qua vỏ gỗ bên ngoài, nàng nhìn thấy rõ ràng, toàn bộ các mối nối ở cột trụ, xà ngang đều đã bị cưa đứt, chỉ có một hai chỗ lưu lại một chút chút để chống đỡ, chiếc đèn lưu ly kia được treo chính giữa xà ngang.

Nếu Cố Ngôn Chiêu lên lấy đèn lồng, mấy mối nối còn lại căn bản không đủ để chống đỡ, chỉ cần không cẩn thận một chút là cả tòa lâu sẽ sập.

Nguyệt Y Nhiên vừa định nói lại bỗng nhiên chú ý tới ánh mắt của Trần hoàng hậu, ánh mắt kia, rõ ràng lộ ra vài phần chờ mong.

Cố Ngôn Chiêu tuy là Thái tử, nhưng lại do tiên hoàng hậu sinh, chẳng lẽ chuyện này là Trần hoàng hậu an bài......

Nghĩ như vậy, Nguyệt Y Nhiên lại nuốt những lời đang định nói xuống.

Nhìn Cố Ngôn Chiêu đã đứng dậy, Nguyệt Y Nhiên không kịp do dự, lập tức kéo tay hắn lại, "Thái tử!"

Cố Ngôn Chiêu sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Nguyệt Y Nhiên.

"Thái tử, vết thương của ta lại đau." Nguyệt Y Nhiên một tay che ngực, một tay giữ chặt Cố Ngôn Chiêu liều mạng dùng sức.

Cảm nhận được lực độ truyền đến trên tay, Cố Ngôn Chiêu sửng sốt một chút, cúi người đỡ lấy Nguyệt Y Nhiên, "Làm sao vậy?"

"Miệng vết thương có chút đau." Nguyệt Y Nhiên nhíu mày lên tiếng, dựa vào lồng ngực Cố Ngôn Chiêu, sau đó dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói, "Đừng đi lên, lâu sẽ sụp. Ngươi tin tưởng ta một lần, nhất định không được đi lên!"

Ánh mắt Cố Ngôn Chiêu căng thẳng, nhìn thoáng qua Trần hoàng hậu, trong lòng hiểu rõ.

Đỡ Nguyệt Y Nhiên ngồi thẳng lên, Cố Ngôn Chiêu nói: "Miệng vết thương đau thì đừng động đậy lung tung, ngồi yên nào, Cô đi lấy đèn lồng cho thập đệ."

Đây là không tin mình?

Nguyệt Y Nhiên còn muốn nói tiếp, nhưng Cố Ngôn Chiêu lại lắc lắc đầu với nàng, sau đó trực tiếp xoay người đi hướng Trích Tinh Lâu.

Nguyệt Y Nhiên tức cắn răng, mình nể tình đĩa sủi cảo pha lê mới thèm nhắc nhở hắn, vậy mà hắn còn không tin!

Nhìn Cố Ngôn Chiêu bước nhanh đi vào Trích Tinh Lâu, Nguyệt Y Nhiên cũng chỉ có thể cắn răng thầm cầu nguyện trong lòng, nhất định đừng có sập.

Mà Trần hoàng hậu nhìn thấy cảnh này, ở chỗ được chén trà che khuất, khóe miệng nhịn không được cong lên.

Những lần ám sát trước đây lần nào cũng thất bại, nhưng lần này bà không tin Cố Ngôn Chiêu còn có thể tránh thoát!

Chỉ cần Cố Ngôn Chiêu chết, Viễn Nhi của bà chính là con lớn nhất, đến lúc đó tự nhiên sẽ trở thành Thái tử!

Trong Trích Tinh Lâu, Cố Ngôn Chiêu rất nhanh đã lên tới tầng cao nhất, nhìn đèn lưu ly treo trên đỉnh, lại nhìn Cố Tử Hiên và Nguyệt Y Nhiên ở phía dưới, Cố Ngôn Chiêu giơ tay tháo lấy đèn lưu ly.

Trong nháy mắt tim Nguyệt Y Nhiên như ngừng đập.

Tiếp theo, sự việc xảy ra đúng như nàng nói, ngay khi Cố Ngôn Chiêu lấy đèn lưu ly xuống, âm thanh cột gỗ chuyển động vang lên, toàn bộ Trích Tinh Lâu giống như lâu đài cát, nháy mắt sụp xuống.

Tuy rằng không sập tới chỗ yến hội, nhưng làm cho mọi người hoảng sợ nhao nhao lên.

Nhưng, Nguyệt Y Nhiên không nghĩ tới là, ngay khi tháo đèn xuống, Cố Ngôn Chiêu trực tiếp bay từ Trích Tinh Lâu xuống, trước khi cả tòa lâu sụp xuống đã thuận lợi bay ra ngoài.

Cố Ngôn Chiêu cầm đèn lưu ly, trực tiếp bay xuống từ trên cao, vạt áo tung bay, thân ảnh kinh diễm!

Tới khi Cố Ngôn Chiêu bước tới trước mặt, Nguyệt Y Nhiên mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

Sau khi đưa đèn cho Cố Tử Hiên, Cố Ngôn Chiêu nhìn thoáng qua Nguyệt Y Nhiên, sau đó xoay người nhìn về phía Trần hoàng hậu, thần sắc bất định.

"Mẫu hậu, xem ra thợ xây dựng Trích Tinh Lâu này nên bị phạt."