Bẩm Báo Vương Gia Vương Phi Đến Rồi

Chương 54: 54: Vinh Quang Gia Tộc



Kim Tịnh Ngọc không hiểu lời hắn vừa nói, vội vã chạy đến bên cạnh con ngựa Tư Dạ Hành Vũ đang cưỡi.

Vì tình thế cấp bách, hắn cũng nhanh chóng xuống ngựa, choàng tay qua eo Tịnh Ngọc bồng nàng ngồi lên trên.

“Vương gia, có chuyện gì vậy?”

“Đừng hỏi nhiều, đợi rời khỏi đây cái đã!”

Hành Vũ vừa dứt câu, còn chưa kịp đặt chân lên bàn đạp yên ngựa, thì một toán quân cấm vệ từ ngoài Quốc Định Môn liền xông đến, bao vây lấy hai người bọn họ.

“Nhị vương gia, mau bỏ kiếm đầu hàng! Nếu còn kháng cự, chúng thuộc hạ cũng sẽ không nhân nhượng với người đâu!”

Tư Dạ Hành Vũ nghiến răng ken két, đảo mắt nhìn sơ qua một vòng.

Chỉ đếm ước chừng thì cũng hơn năm mươi người, nếu hắn và Kim Tịnh Ngọc cùng hợp sức, chắc chắn có thể dễ dàng triệt hạ được bọn chúng, có điều sau đó thì sao? Bứt dây động rừng, hoặc có khi sẽ quá thời gian đi cứu cả gia tộc Kim thị.

“Tiểu Ngọc, nàng nghe bổn vương nói đây.

Bây giờ nhạc phụ và cả Kim thị đang bị hàm oan dẫn đến việc tru di tam tộc.

Hoàng thượng sắp hành quyết bọn họ rồi, nên bây giờ nàng hãy mau đi đến núi Tùng Vân, có quân tiếp viện của ta ở dọc đường.

Mau lên!!”

“Cái…”

Hành Vũ không mất quá nhiều thời gian để suy tính, quyết định nói thẳng với Kim Tịnh Ngọc.

Vừa dứt câu, hắn liền dúi thanh “bạch hổ” vào tay Kim Tịnh Ngọc, giành lấy thanh kiếm thường trong tay nàng rồi dùng nó quất thật mạnh vào mông con ngựa.

Hành động đó chỉ diễn ra trong chớp mắt, đến nỗi nàng còn không có cơ hội hỏi thêm.

Con ngựa hí lên một tiếng dài, sau đó liền phi nước đại về phía trước, nhảy xổng quay đám cấm vệ kia.

Tịnh Ngọc tuy bất ngờ nhưng đã không mất quá nhiều thời gian để khống chế dây cương.

Có điều khi ngoái đầu nhìn lại, đã không còn đường lui nữa rồi.

Phía sau lưng nàng chẳng còn gì ngoài bọn cấm vệ đang cố gắng truy đuổi, và câu nói đi theo tiếng gió của Hành Vũ: “Mau đi đi, đừng lo cho bổn vương!”

Kim Tịnh Ngọc cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt dây cương đến mức lòng bàn tay đỏ hết cả lên.

Nàng dần dần sắp xếp lại những gì vừa xảy ra, cả lời Tư Dạ Hành Vũ nói.

Tuy không biết cụ thể thế nào, nhưng trước mắt cứ làm theo sự sắp xếp của hắn đã.Ở sân lớn của Quốc Định quán, một tốp lính đã đuổi theo Kim Tịnh Ngọc, đám còn lại ở lại tìm cách vây bắt Tư Dạ Hành Vũ.

Có điều bọn chúng dù có tài giỏi đến đâu, thì tốc độ vẫn còn thua xa hắn.

Trong võ thuật, người nắm giữ được nhịp tay bước chân của đối phương, xem như có tất cả.

Nhớ năm ngoái, thủ lĩnh quân phiến loạn ở biên giới phía Bắc - Đường Phiêu Sơn tài nghệ xuất chúng, còn phải thua trước sự nhanh nhạy của Tư Dạ Hành Vũ, thì bọn cấm vệ không được mấy lần thực chiến này làm sao có đủ khả năng chứ.

Hành Vũ đánh kiếm giết người nhưng lại nhẹ nhàng như đang múa, vẫn là phong thái oai dũng và dứt khoát như xưa, hễ đường kiếm trong tay hắn lướt đến đâu, thì liền có người ngã xuống đến đó.

Chưa đầy một tuần hương, mấy mươi tên lính cấm vệ đã nằm phơi thây dưới sân, máu văng tóe tung lên mặt và y phục của Hành Vũ, đồng thời thấm đẫm cả sân.

Còn Hành Vũ, cũng bị thương vài chỗ ở bắp chân và cánh tay.

Tư Dạ Hành Vũ thở hì hục vì vừa mất sức, vừa mất máu.

Hắn đưa tay chậm mồ hôi trên trán, còn chưa kịp di chuyển thì liền có một toán quân khác đông hơn gấp bội lần kéo đến.

Hành Vũ thấy vậy, tiếp tục giơ kiếm lên ứng chiến.

“Yaaaa!! Hự!!!!”

Tiếng đánh và chém giết nhau lại tiếp tục vang vọng ở Quốc Định quán, nhưng lần này Tư Dạ Hành Vũ không còn đủ sức, cũng không còn đủ khả năng nữa.

Toán quân này đông đúc và anh dũng thiện chiến hơn rất nhiều, nên hắn chỉ cầm cự được một lúc, rồi liền bị khống chế hai bên.

Hai tên lính ép hắn phải quỳ xuống, vừa lúc Doãn Mễ Yên chọn thời gian đi đến, nhìn bộ dạng thê thảm của Tư Dạ Hành Vũ, trong lòng bà ta không còn gì vui sướng bằng.

Nhìn thấy Doãn Mễ Yên, Tư Dạ Hành Vũ tức tối gào lên, muốn xông đến bóp chết bà ta nhưng bản thân hắn còn không đủ sức đứng dậy nữa là.

Doãn Mễ Yên tiến đến gần chỗ hắn, cúi thấp người, một tay nâng cằm hắn lên, hài lòng nói:

“Thế nào hả Hành Vũ? Vở kịch ai gia chuẩn bị cho con, tốt chứ?”

“Thái hậu… rốt cuộc vì sao bà lại tìm đến được đây? Vì sao có thể sắp xếp được quân lính ngăn chặn bổn vương và Tịnh Ngọc?”

Doãn Mễ Yên nhướng một bên mày, cười khích bác rồi trả lời bằng giọng điệu vô cùng điềm tĩnh, nhưng lại vô cùng đáng ghét:“Hành Vũ, ai gia là đích mẫu của con, chuyện con làm, đương nhiên là ai gia biết.

Vậy cho nên ai gia không chỉ chuẩn bị binh lính đến mua vui cho con, mà còn tặng cho con dâu của ai gia một món quà hậu hĩnh nữa kìa ~”

“Bà nói như vậy là có ý gì?”

“Hahaha!! Ai gia không đùa nữa, thân xác ngươi đã bại hoại thế này, thì ai gia cũng sẽ thương tình nói thẳng.

Sáng nay nương tử của ngươi có ăn một chén chè đậu xanh, không phải do Đường Nguyệt Cát nấu, mà là do đích thân ai gia chuẩn bị.

Khi ăn nó rồi, thì…”

Tư Dạ Hành Vũ trợn mắt, dùng hết sức bình sinh để vùng dậy tóm lấy cổ Doãn Mễ yên, nhưng đã rất nhanh chóng bị quân lính bắt lại.

“Rốt cuộc bà đã làm gì Tiểu Ngọc, nói mau!!”

Doãn Mễ Yên đưa tay sờ cổ, thở mạnh mấy hơi liền rồi lại nhìn Hành Vũ bằng đôi mắt khinh khi:

“Thì như thế nào, ai gia không thích nói cho ngươi biết.

Chi bằng ngươi cố sống sót rồi chờ xem đi! Người đâu, nhốt tội nhân Tư Dạ Hành Vũ vào ngục, chờ hoàng thượng trở về sẽ đích thân phán quyết!”

“Chúng thuộc hạ xin tuân lệnh!”

Cả đội quân nhanh chóng tuân lời, rồi liền lôi Tư Dạ Hành Vũ ra khỏi đó.

Hành Vũ vừa bị đưa đi vừa vẫy vùng, gào thét nhưng đều không có tác dụng.

Doãn Mễ Yên ở lại Quốc Định quán, cẩn thận sửa lại dây chuyền vàng trên cổ mình cho lúc nãy bị Tư Dạ Hành Vũ làm lệch đi.

“Kim Tịnh Ngọc, Tư Dạ Hành Vũ, mọi chuyện kết thúc rồi!”

- -------------

Nửa canh giờ sau, Kim Tịnh Ngọc vất vả vượt qua không biết bao nhiêu chướng ngại, cuối cùng cũng đến được dãy đèo Miên Châu.

Chỉ cần qua được Miên Châu, là đã đến núi Tùng Vân rồi, vậy mà nàng vẫn chưa một lần gặp được viện binh mà Tư Dạ Hành Vũ nói.

Tịnh Ngọc vẫn còn nắm chặt dây cương chưa buông, vừa cưỡi ngựa đi vừa láo liên đôi mắt.

Không hiểu vì chuyện của Kim thị và Tư Dạ Hành Vũ khiến nàng cảm thấy đau nhói, hay vì lí do kì quái nào đó mà tay và chân, lẫn cả cơ thể của Tịnh Ngọc đang ngày một mất sức, như thể yếu đến mức có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Chạy thêm được một đoạn nữa, hai mắt nàng cung mờ dần, dần, đầu óc quay cuồng đến không nhìn rõ được phía trước nữa.

“Ịch!”

Kim Tịnh Ngọc không còn đủ sức để ngồi vững, nên đã ngã ngựa rơi xuống đất.

Nàng mở mắt gắng gượng, giơ tay như muốn gọi con ngựa quay lại, nhưng nó vẫn chạy đi một mạch không dừng.Vừa lúc đó, Tô Uyển Vân và Tô Đông Ngạc đã nấp sau gốc cây cổ thụ từ bao giờ, lúc này mới chịu xuất đầu lộ diện.

Tô Uyển Vân hào hứng bước đến gần Kim Tịnh Ngọc, dùng bàn tay uyển chuyển bóp chặt mặt nàng, nâng lên ép nàng phải đối mặt với ả.

“Haha! Kim Tịnh Ngọc, không ngờ đúng không?”

“Hoàng hậu… sao…”

Kim Tịnh Ngọc yếu ớt đến không nói nên lời, ý niệm muốn cứu những người quan trọng tiếp cho nàng chút động lực, nhưng lúc này e là chỉ có thể nghe thấy, chứ không thể mở miệng nổi nữa.

Tô Uyển Vân thấy vậy, càng đắc ý hơi bội lần.

Ả dùng thêm lực tay, khiến hai be:

“Nhan sắc cũng có, phu quân cũng có, mà lại đi giành hoàng thượng với bổn cung, thật xứng để chết đến vạn lần.

Trước đây bổn cung không thể giết ngươi, vì e dè việc ngươi có võ công, lại có Kim thị chống lưng, nhưng ngươi của bây giờ kìa, Kim thị tru di, còn bản thân mình thì yếu hơn sên nữa… haha!”

Thấy Tô Uyển Vân đang cuồng cuồng lửa giận như chuẩn bị làm chuyện động trời, Tô Đông Ngạc vội chạy đến can ngăn:

“Hoàng hậu, mau dừng tay lại đi! Hoàng thượng lệnh cho thần đi bắt sống Kim Tịnh Ngọc, vốn dĩ cho người đi theo đã là trái với ý chỉ thánh thượng, còn nếu giết cô ta, e là…”

“Phụ thân lo gì chứ? Bổn cung dù sao cũng là hoàng hậu, còn chưa hiểu lí lẽ này sao?”

Tô Uyển Vân nhanh nhảu đáp lời, nhưng biểu cảm tiếc nuối trên khuôn mặt lại không hề khớp với lời nói.

Ả giật tay mạnh ra khỏi mặt Kim Tịnh Ngọc, phủi áo đứng lên.

Tô Đông Ngạc thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa quay lưng lại định đến yên ngựa lấy dây trói, thì đã nghe tiếng Kim Tịnh Ngọc kêu lên yếu ớt.

Ông ta hoảng hồn quay đầu lại, thấy Tô Uyển Vân đang dùng hết sức bình sinh đẩy Kim Tịnh Ngọc xuống vực.

Vốn dĩ ban nãy chỗ nàng ngã xuống cũng đã rất gần với vực thẳm rồi, nên chỉ cần đẩy thêm nữa thì liền lăn xuống dưới ngay.

Kim Tịnh Ngọc cắn răng, ráng gượng nắm lấy một cành cây khô giữa vách núi, nhưng chẳng được má hai nhịp thở, đã rơi ngay xuống phía đèo vực thâm sâu.Tô Uyển Vân cẩn trọng tiến đến gần bờ vực, thấy bên dưới sâu đến không rõ đáy, thì liền hài lòng nở nụ cười gian ác.

Đèo Miên Châu này hiểm trở cỡ nào, phía dưới có sinh vật gì, vẫn còn chưa biết.

Cứ cho là Kim Tịnh Ngọc có thể thoát chết, nhưng cũng chưa chắc có thể giữ mạng quay về.

Tô Đông Ngạc đổ cả mồ hôi, vội vã chạy đến nắm lấy bắp tay Tô Uyển Vân, lớn tiếng tra hỏi:

“Hoàng hậu, người đang làm gì vậy? Kim Tịnh Ngọc rơi xuống đó, thì thần biết phải ăn nói sao với hoàng thượng đây?”

“Phụ thân, bổn cung đã tính toán mọi chuyện hết rồi.

Chút nữa người chỉ cần nói Kim Tịnh Ngọc sau khi ngã ngựa liền rơi thẳng xuống vực, nên ngay cả người cũng trở tay không kịp.

Hoàng thượng cũng không có chứng cứ chuyện bổn cung đẩy ả xuống, nên sẽ không bắt tội được đâu.”

“Nhưng tại sao…”

Tô Uyển Vân giận dữ hét lớn, mắt trợn lên như đang nói về kẻ thù truyền kiếp của mình vậy: “Người còn không hiểu sao? Hoàng thượng muốn để Kim Tịnh Ngọc sống là vì muốn phong phi, phong hậu cho ả ta.

Không lẽ người là phụ thân mà lại trơ mắt nhìn con gái mình bị cướp đoạt ngôi vị?”

Tô Uyển Vân nói dứt câu, liền xoay người rời đi, đến đứng cạnh con ngựa mà bọn họ dùng để lén lút đi đến đây.

Tô Đông Ngạc cũng không mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ, nhanh chóng đáp lời:

“Hoàng hậu, thần đã hiểu rồi.

Vinh quang hoàng hậu chỉ có thể là của người, của riêng gia tộc chúng ta!”.