Bạn Cùng Bàn Chúng Ta Kết Hôn Đi

Chương 34



Buổi tối Đinh Tiếu ở tiệm bánh tất bật làm thêm, cho đến khi giọng nói không lạ mà cũng không quen cất lên, là giọng nữ lại vô cùng ngọt.

Dương Ái đứng cùng Lục Nhiên Thành còn thân mật khoác lấy tay của cậu, Đinh Tiếu nhìn hai người họ ánh mắt phức tạp nhưng cuối cùng vẫn giấu đi.

“ A Thành! Tớ muốn ăn cái này ” Dương Ái chỉ vào chiếc bánh kem dâu nhỏ bên trong tủ kính.

“ Ừ ” Lục Nhiên Thành cũng rút tay ra nhạt nhẽo đáp.

Cô gói chiếc bánh đó lại rồi đưa cho Dương Ái, cũng không liếc mắt nhìn Lục Nhiên Thành thêm lần nào nữa, cảm thấy đúng thật những gì cậu từng nói đều là nhất thời rung động.

Cậu chưa từng thích cô nhiều như vậy, nhưng cô lại xem đó là lời hứa, lời hứa đợi đến khi cô mười tám tuổi sẽ đồng ý làm bạn gái của Lục Nhiên Thành.

Hai người họ rời khỏi tiệm bánh, từ trước đến nay cô cũng chưa từng nhìn thấy cậu thân thiết với bạn nữ nào như vậy, Dương Ái chính là lần đầu tiên.

Tâm trạng trong chốc lát đã tuột dốc một cách không phanh, cô nhờ người nhân viên làm cùng giúp mình giữ ca, cô xin về sớm.

Đeo balo ở trên vai, cô tự mình về nhà.

Mọi thứ thay đổi nhiều quá cô cũng không biết bản thân nên thế nào, ngồi trong phòng đèn cũng chẳng buồn mà bật lên, chỉ có ánh đèn bàn học cô ngồi nhìn nguyện vọng thi vào Bắc Thành, cầm bút lên gạch một gạch xoá bỏ Bắc Thành.

Kỳ thi tháng diễn ra vô cùng nhanh, Đinh Tiếu đến lớp trễ nhưng tan lớp liền biến mất rất nhanh, mọi người đã bắt đầu học bài rồi chỉ có Đinh Tiếu là lười nhát không muốn học.

Lúc trước đều là Lục Nhiên Thành giúp cô ôn bài, bây giờ bên cạnh của cậu mọi lúc mọi nơi đều có sự xuất hiện của Dương Ái.

Hôm nay là ngày thi môn cuối cùng, ngày mai đã bước vào kỳ nghĩ tết, Đinh Tiếu dần quen với việc đi học một mình, cũng quen với việc không có Lục Nhiên Thành ôn bài. Chỉ có là cô vẫn rất khó chịu khi nhìn thấy Dương Ái cứ như cái đuôi nhỏ đi cùng Lục Nhiên Thành.

Đinh Tiếu cầm lấy balo, nhìn người đứng đợi mình ở công trường cô liền bất ngờ vui vẻ chạy đi, trên tay vẫn còn tài liệu môn anh văn vừa thi xong. Vì thi khác phòng cho nên mọi người thi xong đều ra về, mà nói thẳng vì có sự xuất hiện của Dương Ái khiến mọi người gượng gạo chẳng muốn đi chơi, cho nên Tư Tư, Lư Mỹ lần Liễu Thanh đều đi về.

“ Anh Tây Tây....” Cô nhìn người con trai mặc chiếc áo len đen cổ cao, cùng với quần tây ống rộng đứng dựa vào cổng trường Tam Đại gọi.

Hạ Tây Lương quay đầu lại khi nghe tiếng cô gọi, anh ta vui vẻ đi đến đứng trước mặt Đinh Tiếu “ Tiểu Đinh! Thi xong chưa? anh đưa em đi ăn ”.

“ Ha ha anh mới về lại đến đón em sao, xem ra kiếp trước em đã tu hẳng mấy chục năm rồi ” Cô vừa cười vừa nói, dáng vẻ vô cùng thoải mái.

Hạ Tây Lương chính là anh trai con của bác hàng xóm ở tiểu khu cũ, lúc nhỏ anh ấy đã nuông chiều cô thành hư, về sau anh ấy đi đại học rất ít khi quay về nhà nhưng bọn cô vẫn nói nếu như anh ấy quay về nghĩ tết nhất định sẽ tìm cô dẫn cô đi ăn một bữa no nê.

Lúc bé Đinh Tiếu gọi anh là Tây Tây lớn rồi vẫn như vậy không hề đổi. Hạ Tây Lương cầm lấy balo của Đinh Tiếu xoa xoa đầu nhỏ của cô bật cười “ Nhóc con, đi ăn thôi, anh đây đợi em đến sắp thành ma đói rồi ”.

“ Được! Hôm nay nhất định bao anh ăn một chầu thật no nê ”

Nhưng hình ảnh đó đập vào mắt Lục Nhiên Thành đang đi đến, cậu nhìn cô vui vẻ với người đó trong lòng liền sinh ra cảm giác bất an, cậu biết cô không vui chuyện của Dương Ái.

Bởi vì ở trường Dương Ái không quen biết ai cho nên cậu mới im lặng, không muốn đôi co với cô ta, vậy mà cậu không biết chỉ vì như vậy mà khiến cô hiểu lầm cậu và Dương Ái là một cặp.

Bổng chốc muốn tránh xa cậu.

Mấy tháng nay cho dù không đi học cùng cô, nhưng Lục Nhiên Thành cũng không đến lớp trước lúc nào cũng đi sau cô năm phút, thật ra cậu cùng cô đến trường chỉ là cô mang tai nghe, không hề biết cậu ở phía sau.

Buổi tối Lục Nhiên Thành cũng ở quán net gần tiệm bánh cô làm, đợi cô tan tầm rồi mới lẽo đẽo theo cô phía sau, nhìn thấy cô vào nhà rồi cậu vẫn đứng đó rất lâu.

Cho đến khi đèn phòng Đinh Tiếu mở rồi tắt vào lúc khuya thì cậu mới đi về nhà mình.

Bài vở cũng không học vào nổi, mỗi ngày đều cùng đám người Tuấn Nam chơi bóng, đánh game rồi lại lẽo đẽo ở phía sau cô một cách âm thầm.

“ A Thụy! Cậu biết người đó không? ” Lục Nhiên Thành giọng nói lạnh lùng hỏi Tống Thụy, ánh mắt vẫn dõi theo Đinh Tiếu và Hạ Tây Lương.

Tống Thụy lúc này mới nhìn rồi bình thản trả lời “ Anh Tây Lương sao? anh ấy về rồi xem ra năm nay ăn tết ở đây rồi ” cậu ta biết anh Tây Lương thậm chí lúc bé còn cùng anh ấy chơi rất nhiều trò.

“ Anh ấy với Đinh Tiếu là thế nào? ” Từ Cảnh thuận miệng nhìn hai người đó hỏi.

“ Thế nào là thế nào? Đinh Đinh với anh ấy là hàng xóm cũ, anh ấy em Đinh Đinh như em gái thôi, bọn họ rất thân tôi cũng thân với anh ấy chỉ là lâu rồi không liên lạc ” Tống Thụy khó hiểu nói, còn thế nào chứ, định bảo anh Tây Lương thích Đinh Tiếu sao?

Làm gì có chuyện đó dù Đinh Tiếu không phải hình mẫu của anh ấy, thì chưa chắc gì anh Tây Lương đã có thể lọt vào mắt xanh của Đinh Tiếu.

Lục Nhiên Thành im lặng, sắc mặt khó coi vô cùng mà đi về Dương Ái cũng chăm chú nghe, nhưng cô ta không hề nhìn ra Lục Nhiên Thành từ rất lâu đã không còn thích cô ta, mà là thích Đinh Tiếu.

Trong mắt cậu bây giờ chỉ có Đinh Tiếu chưa từng có phút giây nào thay đổi.