Bản Cung Không Cần Tranh Sủng!

Chương 8



Phúc Bảo đến nội vụ phủ xử lý chút việc, một cung nữ khác thay muội ấy rót trà.

“Bên ngoài thư phòng sao ồn ào thế?”

“Hồi bẩm nương nương, là đại hoàng tử ạ, ngài ấy nhất định đòi gặp mặt người.”

Ta đặt ly trà xuống, nhìn cung nữ đó, cơ hồ chỉ vài giây sau, nàng ta đã sợ hãi đến độ gần như dập gối xuống sàn, “Nương nương bớt giận, nô tỳ biết sai rồi.”

“Không, ngươi không biết sai, ngươi thậm chí còn không biết vì sao ta lại nổi giận.”

Cung nữ cúi gằm mặt xuống, không dám nói gì, nàng ta vừa quỳ, cả Sơ Nguyệt cư liền im ắng trở lại, cung nữ, thái giám ai nấy đều không dám thở mạnh.

“Nói cho ta biết, người ở bên ngoài là ai?”

“... là … đại hoàng tử ạ…”

“Các người cũng biết đó là đại hoàng tử, là h.uyết mạch của hoàng tộc, nó muốn gặp bản cung, bản cung có muốn gặp nó hay không thì chưa nói, nhưng ai cho các ngươi cái gan ngăn cản một vị hoàng tử, giấu diếm một quy tần? Có phải bản cung quá sức dễ dãi, nên đến cả những quy tắc cơ bản cũng quên rồi?”

“Nô tỳ biết sai, xin nương nương nguôi giận.”

“Đến thỉnh tội với đại hoàng tử, khi nào nó tha thứ, lúc đó hãy quay về.”

“Dạ.”

Không bao lâu sau, Trầm Viễn đã bước vào.

Lần này đại hoàng tử mặc một bộ thường phục màu trắng, nom họa tiết có lẽ là kiểu dáng của mấy năm về trước, có lẽ là hoàng hậu khi còn tại vị đã chuẩn bị cho thằng bé.

Trầm Viễn bước vào chưa bao lâu thì đã vội quỳ xuống, “Nhi thần biết nương nương đang tìm kiếm thầy dạy cho hoàng tử, nên to gan được xin vào học cùng.”

“Dựa vào cái gì?”

“Nhi thần chẳng có gì cả ngoài tấm thân này, nếu như nương nương không đồng ý, vậy thì nhi thần sẽ đến cầu xin Hiền phi, cầu xin phụ thân…”

“Được, vậy đi đi.”

Trầm Viễn không nói gì thêm, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Sao không tìm Thái hậu, người luôn thương các cháu mình nhất.”

Cả người thằng bé khẽ run.

Nếu như nói k.ẻ th.ù duy nhất lúc này trong hậu cung của Trầm Viễn, có lẽ chỉ có Thái hậu rồi, bởi Thái hậu chính là người đã đưa mẫu thân của nó vào lãnh cung.

Thực ra cái ch.ết của cố hoàng hậu không liên quan đến mẫu thân của thằng bé, chỉ là hoàng gia muốn dập tắt cơn thịnh nộ của nhà ngoại của cố hoàng hậu mà thôi.

Hoàng thượng cực kì không thích Trầm Viễn, cũng bởi vì nó đã từng tỏ thái độ bất kính với Thái hậu.

“Trầm Viễn, con và Trầm Dương, Trầm Tích không giống nhau, con át chủ bài của con đã đánh rồi, nếu không đổi một con bài khác, thì đến chỗ ngồi cũng chẳng còn chứ đừng nói đến chuyện lật ngược thế cờ.”

“Ân tình của nương nương, nhi thần xin ghi nhớ.”

Hoàng thượng cuối cùng cũng trở về.

Rõ ràng là ra ngoài s.ăn b.ắn nhưng khi hồi cung thì lại có phần đẫy đà hơn, ta đứng ở bên trong cửa cung nghênh đón ngài ấy, Thẩm Đoạt đứng ở bên ngoài nhìn Hoàng thượng rồi lại nhìn ta bằng ánh mắt cực kì trào phúng.

Thật là hoài niệm những ngày tháng ngài ấy bị phụ thân của mình ném đến Bắc Hải, không cho trở về quá…

Thục phi dẫn theo hai công chúa và Trầm Dương, Thái hậu dẫn theo Trầm Tích, còn Hoàng thượng thì đích thân dẫn theo tam công chúa của Thư tần, khiến cho các phi tần còn lại đều ganh tị đỏ mắt/

Trầm Viễn đến rồi.

Ta vẫn chưa kịp hành lễ với Hoàng thượng thì một dáng người nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn đã chạy từ trong ra.

Các phi tần trẻ tuổi đều không biết thân phận của thằng bé, riêng Thục phi và Hiền phi thì không giấu được sự kinh ngạc.

Trầm Viễn có lẽ không c.ảm nhận được những ánh nhìn đ.ầy á.c ý, hoan hỷ hành lễ với Hoàng thượng và Thái hậu.

Cách hành lễ kia hẳn là do cố Hoàng hậu uốn nắn mà ra, không thể bắt bẻ vào đâu/

Trầm Dương một tay che miệng một tay không ngừng chỉ trỏ về phía Trầm Viễn, như đang dò hỏi điều gì từ chỗ mẫu thân của nó nhưng Trầm Viễn vẫn luôn tươi cười, tươi cười thỉnh an, tươi cười xin thứ tội, tươi cười hỏi thăm chuyến du ngoạn lần này của Thái hậu, nếu như không phải là người trong cung, có lẽ sẽ đều tưởng rằng đây là một gia đình mỹ mãn vẹn tròn.

Sắc mặt của Hoàng thượng thì không được tốt cho lắm, “Ngỗ nghịch bất kính, rẻ mạt chẳng khác nào mẫu thân của ngươi.”

“Cũng giống như người và Hoàng tổ mẫu phải không ạ?”

Thật không ngờ rằng, đứa trẻ sáu tuổi này lại có khẩu khí lớn như thế.

Thái hậu nhìn Trầm Viễn rồi lại nhìn ta.

Ta nở nụ cười hiền dịu đáp lại ánh mắt của người.

Cuối cùng, Thái hậu đỡ thằng bé lên.

“Biết sai là tốt, sau này chịu khó học hành cùng các đệ đệ, con là huynh trưởng, không được phép bướng bỉnh.”

“Tạ ơn tổ mẫu! Tạ ơn tổ mẫu!”

Ta nhàn rỗi ngắm móng tay, trong cung lại sắp náo nhiệt rồi.

Trầm Tích vừa hồi cung thì liền nhốt mình trong phòng ngủ, không cho ai ra vào.

Ung ma ma tới tìm ta, “Lần này điện hạ xuất cung rất vui vẻ, không biết sao vừa mới trở về lại như thế này rồi, nương nương đến xem thử đi ạ, nô tài lo là tam hoàng tử có tâm sự.”

Ta vừa mới xong việc ở thư phòng, lại đến chỗ Thái hậu thỉnh an, Hoàng thượng thì khó chịu ra mặt vì chuyện lúc sáng, Thái hậu nói với ta được mấy câu thì cũng kêu mệt mỏi cần nghỉ ngơi.

“Không đi, muốn làm loạn thì làm loạn, coi bản thân mình là ai thế?”

Tối hôm đó, Trầm Tích vẫn không chịu trở ra ăn tối.

Ta ăn xong thì trao đổi vài việc với nội vụ phủ sau đó đi tắm rửa thay đồ rồi mới tới tìm Trầm Tích.

“Trầm Tích, mở cửa.”

Cửa phòng lập tức mở ra.

Trầm Tích khóc huhu, mắt mũi đỏ hoe cả rồi.

“Con đợi người cả ngày, giờ người mới tới tìm con!”, Trầm Tích vừa nói vừa lau nước mũi, đến là tội nghiệp.

Ta vén tà váy ngồi lên bậc cửa, “Bản cung chỉ có một phút cho con, nói mau.”

Trầm Tích ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh ta, Phúc Bảo và Ung ma ma tự giác để lại đèn rồi cùng các cung nhân khác rời đi.

Trầm Tích tựa đầu lên chân ta, còn lén lút chùi nước mũi vào vạt váy của ta nữa.

“Ta biết vì sao con tức giận, ta giúp Trầm Viễn, nên con sợ rồi.”

“Con không tốt sao? Sao người lại phải giúp hoàng huynh? Người muốn hoàng huynh làm con người đúng không?”, Trầm Tích ấm ức hỏi, “con không thông minh bằng hoàng huynh, cũng không cao như huynh ấy, người ch.án gh.ét con rồi chứ gì? Lần sau con sẽ không xuất cung một mình nữa, con sẽ ở bên cạnh người, người đừng bỏ con.”

Ta bị thằng bé chọc đến mức bật cười.

“Trầm Tích, ta biết để Trầm Viễn ra đó, rất nhiều người sẽ không vui, nhưng ta vẫn làm, không phải vì đại hoàng tử tốt như thế nào, cũng không muốn đạt được lợi ích gì từ chỗ của nó.”

“Vậy thì tại sao?”

“Bởi vì hôm đó khi đại hoàng tử nhìn ta, ta phát hiện con và nó có tướng mạo khá tương đồng, ta đột nhiên ý thức được, các con là huynh đệ.”

Trầm Tích ngẩng đầu lên nhìn ta, vô cùng ngơ ngác.

“Con có biết tình thân là sự tồn tại thần kì như thế nào không, phụ thân của ta sớm đã rời xa thế giới này, ta được đón đến kinh thành, phải gặp rất nhiều những người thân “xa lạ”, nhưng vào giờ phút bá phụ nhìn ta rồi nở nụ cười, ta không còn sợ hãi nữa.”

Trầm Tích nói, “Nhưng, con và Trầm Viễn, còn có Trầm Dương, chúng con không cùng một mẫu thân sinh ra.”

“Nếu như Ngọc Tử Du nói câu này, huynh ấy sẽ biết tay với ta.”

“Nhưng huynh đệ của hoàng gia, suy cho cùng thì vẫn không giống những đứa trẻ của các gia đình khác.”

“Trầm Tích, thứ mà một hoàng tử mong muốn, chỉ là hoàng vị thôi sao?”

Trầm Tích không ngờ ta lại trực tiếp đề cập đến chuyện này, sắc mặt có đôi ba phần biến hóa.

“Thiên hạ rộng lớn, Đại Nghiệp này tưởng rằng mênh mông nhưng cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc, hoàng cung nơi này lại càng nhỏ bé hơn nữa…”

Ta vỗ vai thằng bé, “Trầm Tích, con có biết con khiến ta ngưỡng mộ như thế nào không, con từ nhỏ đã có những thứ mà cả cuộc đời này ta có phấn đấu như thế nào chưa chắc đã đạt được, con ăn ngon ngủ kĩ, nhưng ta lại nhẫn nhịn sự c.hửi r.ủa và gi.èm ph.a của kẻ khác, chỉ cần sai một bước, không ít người đã h.ận không thể lao tới mà m.oi t.im u.ốn máu ta rồi.”

“Nhưng kể cả như thế ta cũng không sợ, vậy thì con sợ gì, con muốn trốn tránh thứ gì? Rốt cuộc là Trầm Viễn khiến con hoang mang hay chính con không dám đối mặt với bản thân mình?”

Trầm Tích nhất thời không nói nên lời, đưa hai cánh tay nhỏ nhắn mà chắc khỏe ra ôm lấy ta, “Tạ ơn người, A nương.”

Thái hậu đích thân chọn bạn cùng học cho Trầm Tích - đích tôn của Giang Nam thế gia Hàn gia, ta lấy làm hoài nghi rằng nhà ngoại của Thái hậu trước kia bán thịt cho Hàn gia đều chỉ lấy vốn không lấy lời, nên họ mới đồng ý như vậy.

Độc đinh tám đời đâu có đơn giản như vậy, chỉ có một chút sơ suất là tuyệt hậu rồi.

Trầm Tích đến cửa cung đón người bạn mới của nó nhưng ta không dám đi cùng vì sợ sẽ khắc ch.ết thằng bé/

Trầm Tích mới đầu vẫn chưa biết người bạn kia có thân phận nhạy cảm như thế nào, sau này mới vỡ lẽ thì đã muộn rồi, nên, có đôi khi, ta cũng không biết ai là bạn cùng học của ai nữa.

Còn về Trầm Dương, vì đã có tiền sử không mấy tốt đẹp nên không có con cháu nhà ai nhận lời, không còn cách nào khác, Thục phi chỉ đành tìm một đứa cháu bên nhà ngoại của mình để làm bạn học cho con trai.

Ta thầm nghĩ, nếu vậy thì…

Ngọc Tử Xuyên mũm mĩm, trắng trẻo sau đó trở thành bạn học của Trầm Viễn, ngày ngày ôm đồ ăn vặt đến thư phòng cùng đại hoàng tử.

Ngày thứ hai đi học, bởi vì bận rộn nên ta nhờ Ung ma ma đến đón Trầm Tích.

Vốn tưởng rằng thằng bé ít nhiều sẽ phàn nàn người nương nương chỉ biết đến công việc này, ai ngờ đến bữa lại ngồi im thin thít, cơm cũng chẳng buồn ăn.

“Sao thế?”

Trầm Tích lắc đầu, thở dài thườn thượt.

“Không nói thì ta đi nhé.”

“Bọn họ không phải là người! Đều không phải là người!”

Người mà thằng bé nói đến ở đây chắc là đệ đệ Ngọc Tử Xuyên tối ngày chỉ lo ăn quà vặt nhưng vẫn không quên bài, Hàn Nhiễm ốm yếu, thấp bé nhưng lại xuất khẩu thành thơ, thông minh hơn người, còn có người thiếu niên Trầm Viễn bên ngoài điển trai bên trong sâu sắc nữa.

“Người đừng cho mọi người sinh em bé được không?”

Nói rồi lại nhìn vào bụng ta, “sinh một em bé ngốc một chút thì cũng tạm được.”

Phúc Bảo vừa mới bước vào, ta liền chỉ về phía muội ấy, “Con xem, Phúc Bảo cô cô không mấy thông minh nhưng có kẻ thông minh nào ở nội vụ phủ dám xem thường nàng ấy.”

Phúc Bảo kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Trầm Tích bình tĩnh phân tích, “Đây gọi là cáo mượn oai hùm đấy chứ ạ.”

“A Nương thông minh thế, nhất định hồi đi học đều đứng số một đúng không ạ?”

“...”

Kì thực ta không có duyên với con đường học tập cho lắm…

“Con hiểu rồi, người và con đều giống nhau, đều đứng số một từ dưới lên!”

“...”