Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 20: Cầu thu cầu bình cầu bong bóng



20. Cầu bấm địa lôi mua lạt điều

Đào Mộng Trúc trăm triệu lần không ngờ, mình sẽ online xem người ta chơi game, đồng thời còn thích thú, ngừng cũng không ngừng được.

Giữa chất độc mang tên Tam Khuy chủ up, trong tiềm thức chẳng hiểu sao nàng đã tiếp nhận bạn cùng phòng mỗi ngày hét to hoặc cười lớn ồn ào...

Thì ra, bạn cùng phòng là lớp Cuồng Ma, bình thường miểu lập miểu thâu*.

*Hai câu bên dưới giải thích

Một giây trước nói "Được được được, lần này ổn rồi", giây tiếp theo có thể rơi vào thế bại.

Một giây trước nói "Lần này tui nhất định quét sạch", giây tiếp theo lập tức bị đánh cho răng rơi đầy đất.

Một giây trước nói "Mấy con gà này làm sao có thể dùng thao tác tệ hại đó đánh tui", giây tiếp theo lượng máu giảm xuống nhanh chóng.

Người ta nói không làm thì không chết, bình luận bay qua video của bạn cùng phòng đều là "hhhhhhhhhh" "Đã bảo em đừng có nói nhiều 23333" "Không nói đâu có 'chớt' 233333" "Nhân dân XX đến chúc mừng" "Bốp bốp bốp bốp bốp bốp nhận ngay kết quả" cùng với "Chết do nói nhiều 23333333".

Thì ra, bạn cùng phòng là một tên M thủ tàn chí kiên, chơi trò gì cũng là đánh càng tệ thì càng hăng.

Kia là video thứ ba Đào Mộng Trúc mở xem, dài 30 phút, tên là 【Tam Khuy】 Năm nay, thi thể của Tam Khuy xếp lại có thể vây quanh đường xích đạo ba vòng.

Nội dung video làm rất đơn giản, chính là cắt nối biên tập lại các loại miểu lập miểu thâu, chết tới chết lui, tiếng thét nương theo máu tươi bắn tung tóe, nhưng ngoài ý muốn là rất chọc người cười, thế cho nên bình luận đa phần đều là "23333" cùng "Đau lòng 23333".

Thì ra, bạn cùng phòng ngu ngốc vụng về đến nỗi lên YY chơi trò ngươi vẽ ta đoán cũng thường xuyên không đoán được đáp án.

Lần nào mọi người cũng đoán được, chỉ có mỗi mình nàng mê man "Ế? Hả hả hả?" Thì bình luận đều có một đống người spam: "Moe phún máu!" "Ô muội gả cho tui!" "Lão công là của tôi! Các người đừng mơ tưởng!"

Bạn cùng phòng sao có thể đáng yêu như vậy!

Đào Mộng Trúc cảm khái tháo tai nghe xuống, làm bạn với tiếng cười nói của bốn người ở phòng bên, yên lặng đăng một cái weibo.

Tấn giang Minh Chủ đại nhân:

Chào mọi người, tôi phát hiện một Chủ up có độc, cùng nhau tới trúng độc chứ? [ đường liên kết ]

Chuyển phát 1 Bình luận 2 Thích 4

Grr0517: Đây không phải bạn cùng phòng hai ngày trước chị treo sao? - Like 1

Bảo bảo khổ tâm: Mẹ kế Minh Chủ [ khổ sở ] chị đã nói bộ này sẽ HE, sao em lại cảm thấy trên người nữ chính có nhiều flag như vậy?

Chân trước Đào Mộng Trúc vừa mới đăng weibo, chân sau liền xuất hiện hai bình luận mới này.

Nàng nhìn bình luận đờ ra mấy giây, cũng không biết nên đáp lại thế nào, liền thẳng thắn bấm dấu X, vội vã thoát khỏi hiện trường weibo.

Hình như nàng bất cẩn tự đánh mặt mình sưng lên.

Rõ ràng ngày hôm trước còn nghiến răng nghiến lợi treo bạn cùng phòng, ngày hôm nay đã chẳng hiểu sao bắt đầu đề cử video của bạn cùng phòng...

Thật sự khiến nàng phải cảm khái nhân sinh một phen.

Bản thân con người chính là một quá trình không ngừng mất mặt, ai cũng không thể cam đoan mình có thể cả đời không thay đổi.

Người thương đã từng có, cầm trong tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan, không chừng một ngày nào đó sẽ hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi trong thế giới của mình.

Mà những thứ bản thân thập phần chống cự, có lẽ một ngày một năm nào đó, sẽ biến thành một nốt ruồi trong lòng không thể khoét ra được.

Chờ một chút!

Đào Mộng Trúc phục hồi tinh thần lại mạnh lắc đầu, nhìn về màn hình vi tính trong đôi mắt tràn đầy sợ hãi.

Vừa rồi nàng hút cần sao? Tại sao sẽ vì bạn cùng phòng suốt ngày ríu ra ríu rít, liên tưởng tới nốt ruồi trong lòng đầy hàm ý như vậy chứ!

Có bệnh a! Gõ chữ!

...

Hôm đó, bốn người phòng bên chơi tới 7 giờ rưỡi mới nhớ tới mình cần ăn uống, sau khi ăn xong cơm tối, chảy nước mắt lưu luyến chia tay.

Đào Mộng Trúc vẻ mặt thản nhiên đứng ở cửa nhìn theo ba người rời đi, nhưng trong lòng lại chua xót tận trời.

Mịe mịe mịe! Trước kia ngôi nhà này chỉ có một mình tôi sao không thấy các người lưu luyến như vậy a! Một đám đứng núi này trông núi nọ!

Trong phút chốc Chân Sảng đóng cửa xoay người lại, gặp ánh mắt có mấy phần sinh không thể luyến của Đào Mộng Trúc, không khỏi sửng sốt.

Đào Mộng Trúc thấy thế vội vã nhướng mày cười, coi như đây là che giấu tốt nhất cho tâm trạng bất mãn của mình.

"Chiều hôm nay... em có ầm ĩ quá không?" Chân Sảng nói, nhìn ra sắc trời đã tối bên ngoài cửa sổ, trong lòng tự giác đánh một hồi trống.

"Không sao, hiếm khi họ đến một lần, chơi vui vẻ là tốt rồi." Đào Mộng Trúc nói, xoay người trở về phòng mình.

Chân Sảng mím mím môi, sau khi quay về phòng không hiểu sao lại yên lặng cả đêm.

Sau khi Đào Mộng Trúc đăng chương mới, mở hậu trường tác phẩm ra xem sơ, đập vào mắt đều là bình luận của một người tên là "Ô bà bà ven hồ Tây Tử", từ chương 1 cho đến chương 36, mỗi chương một bình luận một địa lôi, hơn nữa cách 5 phút là có thể thấy bình luận chương tiếp theo.

Nàng ngây ngốc bấm mở ID của độc giả này lên nhìn, phát hiện đối phương chỉ đặt mua mỗi truyện của mình, tổng cộng ba quyển...

Mộng cho Trúc 01:21:13

Ô bà bà là cô à?

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 01:21:41

[ tiếng cười như chuông ] bị phát hiện rồi, ngại quá

Mộng cho Trúc 01:21:44

Không cần đập địa lôi cho tôi a, bị Tấn Giang trừ đi phân nửa, lãng phí lắm.

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 01:21:55

Nhưng mà trên văn án của chị có nói "Cầu thu cầu bình cầu bong bóng, cầu bấm địa lôi mua lạt điều*" a (⊙o⊙)...

*Mua lạc điều, ám chỉ có tiền

Mộng cho Trúc 01:22:04

Cảm giác không giống _(:з" ∠)_ người khác đập địa lôi cho tôi là yêu thích xuất phát từ nội tâm, nhưng tôi cứ cảm thấy cô đập địa lôi cho tôi là vì cảm thấy buổi chiều làm ồn tôi, muốn xin lỗi...

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 01:23:11

Không có a! Em cũng yêu thích xuất phát từ nội tâm mà, không đập cho chị chút gì cả người khó chịu a!

Dù buổi chiều làm ồn chị gõ chữ, nhưng mà không phải nồi của một mình em, muốn xin lỗi cũng không nên một mình em xin lỗi a.

Một điểm là một điểm, hiện tại em chỉ đơn thuần đọc truyện thôi, đập địa lôi, chị nghĩ phức tạp như vậy làm gì!

[ tiếng cười như chuông ] sống nhạy cảm quá, gả không ra đâu nha.

Đào Mộng Trúc không khỏi ngây người, sau khi lấy lại tinh thần, lắc đầu cười khổ.

Nàng quả thật nhạy cảm, rất nhiều lúc nhạy cảm đến khiến rất nhiều người cách xa không dám tới gần, người ở gần cũng từ từ bất hòa.

Cũng xác thực nàng rất ít bạn bè, thậm chí bạn thân như Vu Hiểu Thu cũng từng nói qua, tính tình của nàng nếu không chịu sửa, đời này ai phối với nàng, đều bị đạp hư.

Thật ra nàng cũng không muốn đạp hư ai cả, chỉ là thật sự không biết hỏng hóc cực độ như bản thân nên bắt đầu sửa từ chỗ nào.

Nếu như có thể lạc quan tích cực, ai lại nguyện ý mỗi ngày đều sống trong thế giới của mình, cắn răng đối mặt với cơn sóng đen thôn phệ thiên địa không ngừng cuồn cuộn giữa vực sâu không đáy kia?

Mộng cho Trúc 01:25:01

Quả thật, là tôi nhạy cảm _(:з" ∠)_

Cám ơn Orz...

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 01:25:22

Cám ơn cái gì a! Có phải là bạn không!

Loại thời gian này là phải nói: Yêu cưng, chụt chụt chụt!

Không nói chuyện nữa, em tiếp tục xem, chị đăng chương xong thì ngủ sớm một chút đi╰(*°▽°*)╯

Mộng cho Trúc 01:25:31

Ừm, cô cũng ngủ sớm một chút, ngủ ngon.

Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 01:25:33

Ngủ ngon!

Sau khi nói ngủ ngon, Đào Mộng Trúc liền ôm điện thoại lăn trái lăn phải trên giường, mỗi 5 6 phút lại nhìn bình luận một lần, làm bạn với người ở phòng bên kia cũng lật qua lật lại kích động không ngớt, chịu đựng tới 3 giờ sáng.

Bỗng nhiên Đào Mộng Trúc cảm thấy mình giống như một tác giả Tiểu chân không chưa từng gặp qua độc giả, tràn đầy vui mừng "thị gian" từng độc giả đáng yêu, len lén xem nàng thán phục hoặc là kêu rên, kiên định hoặc là mê man, chăm chú để lại bình luận, cả một đường không ngừng nghỉ đuổi đến chương mới nhất, lúc này mới hồi phục nàng một câu: "Ngủ ngon, mộng đẹp."

Hồi phục một câu ngủ ngon xong, tâm tình phức tạp cả ngày của nàng quả thật bất ngờ trở nên nhẹ nhõm.

Nhất khắc buông điện thoại ra, nàng nhắm mắt, bình yên đi vào giấc mộng.