Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 28: Vẫn luôn một mình



28. Mãi đến khi, nàng gặp gỡ cô gái ngốc nhặt con tiểu chó điên này về

Đào Mộng Trúc hoàn toàn không có phát hiện bạn cùng phòng đi đến, cho nên lúc bạn cùng phòng nhẹ nhàng vỗ vai nàng, không hề phòng bị nàng bất thình lình bị giật mình, thân thể kịch liệt run một cái, hết hồn đến Chân Sảng lập tức rút tay về.

"Em tới không đúng lúc hả?" Chân Sảng yên lặng lùi về sau hai bước, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

Sao Minh Chủ phản ứng mạnh vậy?

Ánh mắt nàng vô thức liếc qua màn hình vi tính của Đào Mộng Trúc, cảm thấy không có gì mình không thể xem, thậm chí ngoại trừ chương mới, ngay cả một văn bản có thể dùng để ghi tiểu bí mật cũng không có.

"Có chút." Đào Mộng Trúc quay đầu lại bình tĩnh nhìn về phía Chân Sảng, nhưng một lòng bất ổn: "Xù xì nói chuyện giống như viết nhật ký, là thần thánh không thể xâm phạm."

"Cô có mang tai nghe chứ?" Đầu bên kia QQ Vu Hiểu Thu đổi thành giọng hơi dè dặt hỏi.

Đào Mộng Trúc nuốt nước bọt, nhẹ "ừ" một tiếng, thở phào một hơi.

Hiện tại nàng cảm thấy may mắn không gì sánh được là Vu Hiểu Thu gửi đến là lời mời voice chat, mà không phải là chữ, không thôi lịch sử chat bị bạn cùng phòng nhìn thấy, vậy thật sự cái gì cũng không giấu giếm được.

"Hiểu rồi, hiểu rồi..." Chân Sảng ngây ngốc gật đầu, chỉ chỉ khung chat, hỏi: "Chẳng lẽ em quấy rầy hai người? Hay là, em đi..."

Nhìn Chân Sảng xoay người muốn đi, Đào Mộng Trúc đâu còn lo lắng cho Vu Hiểu Thu, vội vã ôm cổ tay nàng, trọng sắc khinh bạn không nhìn đến Vu Hiểu Thu đầu bên kia voice chat, nói: "Không có việc gì, vừa mới nói xong, vừa rồi cô muốn nói cái gì sao?"

"Ò ò ò!" Chân Sảng lập tức hưng phấn: "Chính là muốn hỏi chị, hôm nay có muốn ăn cá nướng a?"

"Cá nướng?"

"Đúng vậy!" Chân Sảng nói, nhảy mấy bước quay về bên cạnh Đào Mộng Trúc, cúi nửa người bắt đầu lật ảnh cho Đào Mộng Trúc xem: "Chị xem chị xem, cái này do fan của em đề cử, hai món trở lên miễn phí tiền giao cơm, nhìn mấy bức này có phải rất sảng không!"

Đào Mộng Trúc còn chưa trở về từ trong hoảng hốt vừa rồi, lúc này nhìn mấy tấm ảnh, chỉ chậm rãi ngẩng mắt lên, yên lặng nhìn về phía Chân Sảng, tình cảm trong mắt bụp một cái offline, nói: "Cho nên?"

Chân Sảng ngẩn người, nói: "Em muốn ăn a."

"Mua cho nhỏ a!" Vu Hiểu Thu siết tay nhắc nhở, trời biết nàng ở đầu bên kia nghe đến có bao nhiêu sốt ruột, chỉ kém chưa cào tường thôi.

Bỗng nhiên Đào Mộng Trúc khôi phục tinh thần, "Mua, tôi đãi!"

Nháy mắt Chân Sảng vui vẻ kinh khủng, nói: "AA là được rồi, chị muốn ăn loại nào! Cay vừa hay cay ít? Ế ế, chị xem tôm hương lạt quán này trông khá ngon, còn có cánh gà hương lạt, có muốn mua một phần để tối gặm không?"

"Được." Đào Mộng Trúc gật đầu không nói hai lời: "Hôm nay tôi đãi!"

Ý nghĩa của cố gắng kiếm tiền không phải ở đây sao? Không thể cầu bao dưỡng, nhưng có thể lấy lòng cũng là không tệ.

"Được được được, vậy lần sau em đãi." Chân Sảng nói xong, vui vẻ ôm điện thoại đặt cơm: "184, em thanh toán trước cho."

"Ừm." Đào Mộng Trúc nói, mở điện thoại chuyển tiền lại cho Chân Sảng.

Đặt xong bữa cơm cả người Chân Sảng đã vui vẻ đến không xong, hớn ha hớn hở nhảy nhót về phòng mình, gặp được tiểu Nhật Thiên ở cửa, còn ngồi xổm xuống xoa mấy cái.

Đào Mộng Trúc thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Đầu bên kia QQ, Vu Hiểu Thu khinh bỉ nói: "Trộm coi cô quéo đến như vậy."

"Tôi không cảm thấy cô có tư cách khinh bỉ tôi." Đào Mộng Trúc quay qua máy vi tính liếc một cái khinh thường —— kìm lòng không đậu.

"Khửa khửa khửa." Vu Hiểu Thu nói.

"F_ck cô." Đào Mộng Trúc thản nhiên đáp lại.

Sau đó, hai người tắt voice chat, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng chưa xảy ra, tự mình suy tư tiểu bí mật trong lòng.

...

Buổi tối 6 giờ rưỡi, Đào Mộng Trúc đang gõ chữ đến thích thú, đang đứng trong trạng thái tuôn trào ý tưởng.

Cơm trong bếp đã sớm nấu xong, giữ ấm đủ 40 phút hơn, vẫn ồn ào kêu đói quá rốt cuộc Chân Sảng cũng chờ được cá nướng nàng tâm tâm niệm niệm, lòng tràn đầy vui mừng giục Đào Mộng Trúc ăn cơm.

"Ra liền!" Đào Mộng Trúc đáp lời, vội vã nhìn văn bản mới nhất ghi nhớ đại khái linh cảm chợt bắn ra khỏi đầu, đứng dậy vứt máy tính đi vào bếp.

"Chị chậm quá a, ngay cả ăn cơm cũng không tích cực, phê điểm kém thái độ cuộc sống!" Chân Sảng nói, cầm chén đũa đặt trước mặt Đào Mộng Trúc.

"Tôi cảm thấy hôm nay trong cơ thể có một sức mạnh hồng hoang." Đào Mộng Trúc nói, gõ gõ mâm cá nướng trên bàn, nói: "Nếu như muộn một chút nữa, không chừng tôi có thể bùng nổ tốc độ, nhưng mà không có gì bất ngờ xảy ra, cơm nước xong sức mạnh hồng hoang sẽ bị phong ấn, thiếu chút nữa tôi không muốn ăn rồi."

"Em không hiểu sức mạnh hồng hoang của mấy chị." Chân Sảng nhún vai, gắp một đũa cá.

Đào Mộng Trúc cười cười, không nói.

Không đùa, nếu như đổi lại lúc trước, nàng tình nguyện không ăn cơm, cũng không rời máy tính lúc đang có tinh thần nhất.

Tiểu Nhật Thiên ở một bên ăn thức ăn cho chó, giương mắt sủa mấy tiếng về phía hai chủ nhân đang ăn tôm cá, vẻ mặt ủy khuất kia, nhìn đến Chân Sảng nhịn không được cầm một cái chén nhỏ tráng qua nước, rửa sạch ớt trên cánh gà, bỏ vào chén cho nó.

"Chó ăn cay không tốt." Đào Mộng Trúc nói, tiểu Nhật Thiên đã hai ba cái nuốt cái cánh gà kia, vẻ mặt ăn chưa đủ nhìn Chân Sảng.

"Rửa rồi, ăn một chút chắc không có vấn đề gì lớn? Chị xem nó thèm a." Chân Sảng nói, sờ sờ đầu tiểu Nhật Thiên.

Đào Mộng Trúc cười cười, nói: "Nhanh ăn đi, nắm chặt thời gian, ăn xong dắt chó đi dạo, dắt xong tôi còn phải đi "nện" bàn phím a."

"Dạ vâng! Minh Chủ đại nhân!" Chân Sảng nói, đứng dậy rửa tay, về bàn ăn cơm.

Sau cơm tối, hai người giống như bình thường dắt tiểu Nhật Thiên ra cửa.

Hiện tại tiểu Nhật Thiên đã không giống hồi đầu được nhặt trở về nữa, vừa ra khỏi cửa liền chạy loạn xung quanh, đuổi đến hai người thở hồng hộc.

Hiện tại, dù không cần đeo xích nó cũng sẽ chiếu cố tốc độ của Chân Sảng và Đào Mộng Trúc, chạy vài bước, quay đầu lại chờ hai vị nữ chủ nhân của mình.

Có đôi khi trên đường gặp được chó cái xinh đẹp, tiểu Nhật Thiên sẽ quen tính hớn ha hớn hở chạy tới làm phiền, nhưng chỉ cần Chân Sảng hô mấy câu, nó cũng ngoan ngoan cụp tai chạy về, vẻ mặt không nỡ mà nhìn "Cô Lương" xinh đẹp đi càng ngày càng xa.

Hai người một chó đi dạo ở bờ sông, đúng là hiếm khi gặp được bà bà bán hồ lô ngào đường, hai mắt Chân Sảng sáng ngời, vội vã kéo Đào Mộng Trúc chạy tới.

"Minh Chủ Minh Chủ! Cái này đã lâu em chưa có ăn!" Chân Sảng nói, ngửa mặt chỉ chỉ một xâu to trên đó, nói: "Khi còn bé trên đường tan học về sẽ có một cô ngày nào cũng bán, khi đó tiền tiêu vặt mỗi ngày một đồng, một cây hồ lô ngào đường, một cây kem, hôm nào không có tiền thì không có gì, quả thật đau khổ..."

"Khi bé tôi ăn nhiều kẹo, sâu răng, sau đó không thích ăn đồ ngọt nữa." Đào Mộng Trúc nói, gở hai xâu xuống, nói: "Hồ lô ngào đường đúng là chưa ăn qua lần nào..."

"5 đồng." Bà bà cong mày nói: "Thời nay trẻ con không thích ăn cái này nữa, lớn con như hai đứa lại vẫn thích ăn."

Lớn con sao?

Đào Mộng Trúc và Chân Sảng nhìn nhau cười, móc ra 5 đồng lẻ từ trong túi tiền ra, nhìn theo bà bà đi xa.

"Khi còn bé em thích ăn rất nhiều thứ, bây giờ món nào cũng rất hiếm thấy." Chân Sảng giơ hồ lô ngào đường trong tay, vươn vai một cái.

Đào Mộng Trúc trầm mặc mấy giây, nói: "Chỗ này trước đây là một công viên, rất náo nhiệt, mấy năm trước công viên bị dọn đi, nơi này cũng quạnh quẽ rất nhiều... lúc tôi còn rất nhỏ, mỗi cuối tuần cha mẹ đều dắt tôi ra công viên chơi, khi đó rất thích ăn ngọt, chỉ cần đi ngang qua sạp gia gia làm người đường trong công viên, bọn họ sẽ lấy tiền cho tôi chọn hai con."

"Chị thích nhất con gì?"

"Phượng hoàng." Đào Mộng Trúc nói, hốc mắt không khỏi phiếm đỏ: "Đó là lần cuối cùng tôi ra công viên chơi cùng bọn họ..."

"Tại sao?" Chân Sảng thuận miệng hỏi ra, giương mắt liền thấy sắc mặt Đào Mộng Trúc không đúng, nhất thời xấu hổ ngậm miệng lại.

Tại sao? Bởi vì... sau đó, bọn họ bắt đầu không ngừng cãi nhau, ngày nào cũng vậy... mãi đến một hôm, bọn họ bắt đầu đánh nhau.

Cách đã lâu rồi, nàng đã sớm không nhớ rõ rốt cuộc hôm đó xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mang máng bóng dáng một người phụ nữ dắt hành lý xoay người bỏ đi, quyết tuyệt đến làm cho nàng không dám giữ lại. Nhớ mang máng, đêm đó, baba thống khổ ngã xuống giường, cho đến khi cuộn người lại ngủ.

Từ đó trở đi, gia đình nàng không còn hoàn chỉnh nữa.

Nhưng vậy thì sao? Nhiều năm rồi, đều đã qua.

Đào Mộng Trúc lắc đầu, gượng cười nói: "Bởi vì, trưởng thành a."

"Xin lỗi... hình như em hỏi điều không nên hỏi."

"Làm gì có điều không nên hỏi." Đào Mộng Trúc tỏ vẻ không hề gì nhìn mặt nước, nói: "Bọn họ ly hôn sớm, sau 8 tuổi tôi chưa từng gặp qua mẹ nữa, ngẫm nghĩ lại, cũng không có tình cảm gì, nhiều năm để mặc tôi và ba như vậy, lúc ba tôi ra đi cũng không gặp được bà, chỉ bắn tới chút tiền..."

Chân Sảng hít sâu một hơi, đưa tay vỗ vỗ lưng Đào Mộng Trúc, nói: "Không sao không sao, coi như bà không tồn tại là được rồi! Chị xem, chị có nhiều độc giả tiểu thiên sứ như vậy, mỗi ngày đều yêu chị như M, còn có Cầu, Ngọc Ngọc, Hồ Dương nữa, tuy chị và Khinh Nguyệt đã chia tay, nhưng cô ấy còn rất quan tâm chị... còn nữa a, còn em và tiểu Nhật Thiên!"

Đào Mộng Trúc rũ mắt nhìn tiểu Nhật Thiên ngồi chồm hổm dưới đất, một đôi mắt nhìn chằm chằm xâu hồ lô ngào đường.

Trong cuộc sống trước đây, nàng thật sự rất sợ cô đơn, mặc kệ trên internet có bao nhiêu người làm bạn, nàng vẫn cảm thấy bản thân chỉ có một mình.

Mãi đến khi, nàng gặp gỡ cô gái ngốc nhặt con tiểu chó điên này về...

Chân Sảng liếc về phía Đào Mộng Trúc đang ngưng mắt nhìn, chợt cảm nhận được ánh mắt của tiểu Nhật Thiên, như bừng tỉnh giữa giấc mộng nàng lột màng bọc hồ lô ngào đường đi, nói: "Tới đây tới đây, không nghĩ đến chuyện không vui này nữa, chúng ta ăn hồ lô ngào đường, coi hột như rác mạnh mẽ phun ra, tâm tình sẽ tốt lên, chị thử xem, rất..."

Nàng còn chưa nói xong, liền bị Đào Mộng Trúc kéo vào lòng, bất ngờ chưa kịp phòng bị, chỉ cảm thấy trong đầu "Loảng xoảng" một tiếng, toàn bộ chữ nghĩa đều biến thành khoảng không.

===

KLQ: Có lẽ tiếng lòng không ngừng kêu gào nhưng không cùng ngôn ngữ của mình đã được Vô Liêu nghe thấy nên bạn ý up bài cover hồi sinh nhật lên host khác mình có thể nghe rồi 'v' /