Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 48: Chúng ta đừng giả bộ nữa



48. Tôi thích cô, muốn cùng cô sống hết quãng đời này.

"Ờ."

Ờ, ờ? Ờ!

Đây là câu trả lời của Chân Sảng sau mấy giây trầm mặc, sau đó, không có sau đó.

Cùng là thích phải thẳng, Vu Hiểu Thu có thể khiến cho Cổ Lương Châu ỷ lại mình một nghìn một vạn lần, nàng lại nhiều lần làm bạn cùng phòng sợ đến không dám nói nhiều lời, chênh lệch giữa người với người có cần phải lớn như vậy không?

Đào Mộng Trúc cảm thấy mình là Nhạt Nhẽo đại vương có vấn đề nghiêm trọng với việc giao tiếp, mặc kệ là trong đám người ồn ã, hay là tụ hội nhỏ giữa 3-5 người, nàng chỉ thích chui vào một góc ôm máy tính hoặc điện thoại yên lặng gõ chữ.

Dù sao nói gì cũng mang theo một nỗi gượng gạo, chi bằng ngậm miệng lại để cho thế giới một phần yên tĩnh.

Nàng nghĩ, coi như là hết, mình không có khả năng xứng với bất cứ cô gái nào.

Giây tiếp theo, lại nhịn không được ghét bỏ chính mình —— mã đức chế trượng*, không xứng thì không thể sửa lại sao!

*M_ nó bại não

"Bắt xe về thôi, nóng quá, cảm giác như sắp tan chảy rồi." Chân Sảng nói, đi ra ven đường bắt xe.

Đào Mộng Trúc hít sâu một hơi, đi theo sau Chân Sảng, về đến nhà.

Ngày tháng yên lặng trôi qua mấy ngày, Đào Mộng Trúc vẫn như trước quen thói ngủ muộn dậy trễ, cơm chiều vẫn là hai người cùng ăn cơm ngoài.

Chỉ là, trong mấy ngày này, bầu không khí giữa hai người rõ ràng vắng lặng hơn trước rất nhiều.

Mắt thấy rằm tháng 7 cứ như thế đến rồi, lướt trang chủ weibo nhìn thấy Chân Sảng chuyển phát cám ơn lời chúc sinh nhật từng cái từng cái, tâm tình của Đào Mộng Trúc một lời khó mà nói hết.

Mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghĩ, với quan hệ ngày hôm nay của mình và Chân Sảng, rốt cuộc nên tặng quà sinh nhật gì mới không có vẻ quá xấu hổ.

Nghĩ tới nghĩ lui, lại phát hiện ra hôm nay mình tặng cái gì, ở trong mắt Chân Sảng sợ là đều có mấy phần ý đồ khác đúng không?

Nàng tự hỏi rất lâu, cuối cùng tốn hết 4 ngày, xóa xóa sửa sửa viết ra một phần đoản văn 8 ngàn chữ, đăng làm quà sinh nhật.

Chân Sảng vẫn kích động đáp lại, ở trong mắt người ngoài, nàng vẫn còn là fan chân ái nhiệt tình mê truyện đến mức đã có vài phần não tàn như lúc trước.

Nhưng bất đắc dĩ, ở trong lòng Đào Mộng Trúc nàng rõ ràng hơn bất cứ ai, khoảnh khắc nàng đăng bài weibo đó lên, bạn cùng phòng bên kia liền lâm vào một hồi trầm mặc, trầm mặc đến như chưa bao giờ tồn tại, lại hoặc là đã biến mất.

Sau cơm trưa, tiểu Nhật Thiên phe phẩy đuôi cắn xé một con búp bê vải đã rách.

Món đồ chơi này nó cắn hỏng lúc hai chủ nhân đang ăn cơm, cả góc bàn đều là bông gòn bị ướt nước, nó vẫn ngậm món đồ hư đó, ra sức vẫy đầu lên xuống, bản thân thì đi đứng khập khiễng mà lại chơi đến vui vẻ vô cùng.

Chân Sảng vọt nhanh đến dọa tiểu Nhật Thiên nhảy dựng, sau đó đoạt đồ chơi trong miệng nó về ném vào thùng rác, dưới ánh mắt đau buồn của nó, trở về phòng lấy một món mới ra cho nó chơi.

Cứ vài ngày là tiểu Nhật Thiên lại phá hỏng một món đồ chơi, cho nên Chân Sảng lên Taobao mua không ít món, không ngoại lệ cái nào cũng rất xấu, lúc đó nàng còn ôm cái rương đồ chơi đó nói với Đào Mộng Trúc: "Chị xem chị xem! Vừa xấu vừa tiện, mặc kệ tiểu Nhật Thiên cắn em cũng không thấy tiếc!"

Hôm nay nhìn lại, không ngờ bạn cùng phòng đã không giống như lúc trước bất cứ lúc nào cũng mặt mày rạng rỡ nữa.

Đào Mộng Trúc lười ngồi phát ngốc trước máy vi tính, đã không còn nhiệm vụ đăng chương, dù cả người ung dung hơn, nhưng tâm lại không tĩnh.

Bình thường gõ chữ gõ mệt rồi luôn có cách để sờ cá, dường như tùy tiện làm cái gì đó cũng thoải mái hơn đối mặt với văn chương, hiện tại không gõ chữ, có cả một đống lớn thời gian, lại không biết có thể làm gì.

Nàng hiếm khi bỏ máy vi tính, ôm điện thoại nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ, sau khi thức dậy, đã hơn 2 tiếng sau, 7 giờ rưỡi.

Ngoài cửa sổ sắc trời đã tối, phòng bên cạnh rất yên tĩnh.

Nàng rửa mặt, ngồi trên giường phát ngốc hồi lâu, rốt cuộc cúi người lấy ra 4 quyển tiểu thuyết ở ngăn tủ dưới giường, mấy cái này đều là nàng hứa cho Chân Sảng, cố ý đợi đến ngày hôm nay.

Ôm 4 quyển sách này, nàng đứng dậy đi qua căn phòng bên cạnh, mà lúc này Chân Sảng đang mang tai nghe, chuyên tâm lướt web, hoàn toàn không phát hiện Đào Mộng Trúc đang đứng ngoài phòng.

Đào Mộng Trúc vốn định đi vào đưa sách đến tay Chân Sảng, thuận tiện hỏi tối nay định chừng nào nấu mì, nhưng lại bất ngờ sau khi tới gần vài bước, chân và ánh mắt vô thức bị kiềm lại.

Nàng thấy trang web Chân Sảng đang lướt toàn là ảnh chụp phòng ở, phía dưới mỗi cái đều để giá cho thuê.

Quả nhiên, vẫn là muốn đi à...

Đào Mộng Trúc đứng phía sau cách Chân Sảng hai thước, nhất thời phức tạp, khó có thể nên lời.

Giây tiếp theo, dường như Chân Sảng cảm giác được sau lưng có người, vội vã tắt trình duyệt, xoay người kinh ngạc nhìn Đào Mộng Trúc, vẻ mặt giấu đầu hở đuôi đó, Đào Mộng Trúc không biết nên khóc hay nên cười.

Bỗng nhiên Đào Mộng Trúc nhớ đến khoảng thời gian học đại học, cô gái biết được nàng là đồng tính liền cuống quít rời đi, ra ngoài trường thuê phòng.

Nàng còn nhớ rõ, lúc đó cô gái ấy đưa theo bạn trai đến phòng giúp dọn đồ, trong ánh mắt tràn đầy đều là chán ghét và khinh miệt.

Cùng là thích, chẳng lẽ còn phải phân ra cao thấp đắc rẻ sao?

Cùng là thích, lẽ nào thật sự sẽ vì vấn đề giới tính, khiến người khác bất chấp lý lẽ, không thể nào vượt qua như vậy sao?

Nếu đã muốn bỏ đi, cần gì phải quan tâm đến cảm nghĩ của nàng?

Nếu đã sợ phải sống chung, cần gì phải quan tâm đến ánh mắt của nàng?

Nàng tình nguyện Chân Sảng giống như bạn học năm đó, rời đi với vẻ mặt chán ghét nàng, mà không phải vừa để ý đến cảm nghĩ của nàng, vừa âm thầm sắp đặt một ngày kia mãi mãi biến mất khỏi thế giới của nàng.

"Cô sợ tôi như vậy sao?" Đào Mộng Trúc bỏ mấy quyển sách trên tay lên bàn vi tính.

"Không, không phải..." Chân Sảng khẩn trương bẻ bẻ ngón tay một chút, nói: "Em, em chỉ tùy tiện xem."

"Sau khi xem xong thì? Tìm được nơi thích hợp, rồi dọn đi phải không? Cũng khỏi phải thông báo cho tôi một tiếng." Bỗng nhiên Đào Mộng Trúc có chút không thể khống chế tâm trạng của mình, mặc dù trước lúc bước vào đây, nàng đã chuẩn bị xong tất cả tâm lý, đối mặt với sự xa lánh của Chân Sảng.

Nhưng mà, thật sự đến lúc này rồi, nàng mới phát hiện sự chuẩn bị này giống như học tra* không chịu ôn tập, khi kỳ thi đến rồi thì ôm một đống tượng Phật, không hề có bất cứ tác dụng gì.

*Chỉ những học sinh nước đến chân mới nhảy

Đối với mất đi, nàng đã sớm quen quá rồi, cũng đã nguội lòng quá rồi.

Nhưng nguội lòng nhiều năm như vậy, giờ khắc này lại không biết nên bình tĩnh thế nào.

Nàng không làm được, không làm được bình tĩnh ôn hòa coi như không có việc gì đối mặt với tình cảnh này, nàng cảm thấy quả thật ông trời có thù oán với nàng, luôn cầm mọi thứ đưa đến trước mặt nàng, trong lúc nàng không muốn buông nhất lại lấy nó đi.

"Chân Sảng, đừng giả bộ nữa, chúng ta đừng giả bộ nữa." Nàng nói, nhịn không được đỏ hoe hai mắt.

"..."

"Tôi thích cô, muốn cùng cô sống hết quãng đời này. Tôi không có gì nhiều, chỉ hy vọng mãi mãi giữ cô lại dưới mái nhà này, tương lai nguyện ý tùy cho cô chi phối." Nàng dừng một chút, nói thêm: "Trước khi gặp được cô, tôi chưa từng nghĩ tương lai của mình nên trôi qua như thế nào, chỉ muốn sống qua một ngày cho xong, nhưng những ngày vừa qua tôi nghĩ rất nhiều điều, trong tương lai có hơi ảo tưởng, không thực tế, mỗi một nơi đều có cô, không có người khác... tôi rất hy vọng, nó không chỉ là ảo tưởng tồn tại trong tôi, mà có thể trong một ngày nào đó ở tương lai từng việc từng việc chân chính trở thành sự thật."

"Có lẽ cô không biết, ngày đầu tiên cô bước vào ngôi nhà này, đã phá đi tự do mà tôi tự cho là thế, khiêu chiến tất cả hạn mức của tôi. Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ vì cô mà trở nên càng ngày càng tệ hại, nhưng sự thật thì ngược lại, sống 23 năm, hiểu chuyện mấy chục năm, năm nay mới là năm đầu tiên tôi không hề chán ghét chính mình." Đào Mộng Trúc nói, hít sâu một hơi, "Lúc trước luôn có người nói tính cách không chịu cầu tiến của tôi không có thuốc nào trị được, nhưng thật ra, là do bọn họ chưa từng gặp cô..."

Nàng đỏ hoe hai mắt: "Tôi vẫn là một người rất tệ, lười biếng, làm việc lại chậm, giao tiếp có cản trở, tính tình vẫn không tốt... tôi đã nghĩ rất lâu, tôi thật sự không xứng với cô, nhưng đáp án là, mọi chuyện trên đời này không nhất định đều tuyệt đối như vậy."

Khoảng cách giữa người và người, không phải không có cách nào vượt qua.

"Con trai có thể cho cô, ngoại trừ con cái, tôi đều có thể cho cô. Tôi có nhà ở, không cần cô cố gắng, tôi có thu nhập riêng, không ảnh hưởng chất lượng sinh hoạt hiện tại của cô. Tôi sẽ không đi sớm về muộn với các loại lý do 'Đi làm cả ngày mệt mỏi' mà bắt cô hầu hạ, tôi sẽ không suốt ngày không thấy bóng dáng đâu, chỉ cần cô cần, tuyệt đối bất cứ lúc nào cô gọi là đến. Tôi nguyện ý du lịch cùng cô, nguyện ý cùng cô ra ngoài cùng cô về nhà, nguyện ý nghe cô không có việc gì mà ồn ào với máy vi tính, càng nguyện ý cùng cô trải nghiệm học hỏi rất nhiều thứ trước đây chưa bao giờ làm qua, ví dụ như, chúng ta có thể thử nấu vài món ăn đơn giản, không cần cả đời đều gọi cơm ngoài..."

"Hai người ở bên nhau nâng đỡ lẫn nhau đến già, là một chuyện không dễ dàng gì, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng nỗ lực cố gắng hoàn thành lời hứa bạch đầu giai lão, chỉ cần một câu đồng ý của cô, tôi có thể dùng hết sức mình."

Chân Sảng vẫn duy trì vẻ mặt vô cùng kinh ngạc lúc ban đầu, nghe xong nhiều câu như vậy, cả người vẫn duy trì trạng thái ngẩn ra.

"Tôi biết, cô biết hết... nếu như cô không muốn, có thể từ chối, không cần quan tâm đến cảm nhận của tôi." Đào Mộng Trúc nói, nở nụ cười khổ: "Dù sao tôi cũng chuẩn bị sẵn sàng rồi... ngay từ đầu, tôi không ôm quá nhiều hy vọng."

So với từng đao từng đao lăng trì hành quyết phần tình cảm này, chi bằng đi đến một kết thúc sạch sẽ gọn gàng.

Rốt cuộc nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng, nàng nhìn Chân Sảng, trong lòng có một nỗi vui sướng không nói nên lời, nhưng cũng có một nỗi bi ai không rõ là gì.

Đã phá tan lớp giấy ấy, muốn giả bộ như không có việc gì, còn có thể không?

Chân Sảng muốn nói lại thôi mấy lần, cười mím môi, trừng to hai mắt, dùng một loại giọng điệu cực kỳ ngốc nghếch lại nghiêm túc nói: "Nhưng mà, nhưng mà... em không thể yêu người cùng giới, gia đình của em mấy đời con một, hiện tại chỉ còn thừa một giống duy nhất là em!"

Đào Mộng Trúc làm sao cũng không thể ngờ tới mình lại nhận được một đáp án như vậy, giữa kinh ngạc không thôi đồng thời mừng rỡ vì mình không bị trực tiếp từ chối.

Nàng cố gắng hiểu những lời Chân Sảng vừa nói, nhất thời dở khóc dở cười: "Dù cô yêu người khác giới, sinh con ra cũng không mang họ cô a, cô còn muốn nối dõi tông đường sao?"

Chân Sảng không khỏi ngẩn người, vẻ mặt ngớ ra nói: "Hình như... hơi có lý ơ."