Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 57: Chúng ta phân cách ở hai nơi



57. Có lẽ, người cách xa, nhưng so với trước con tim lại càng gần.

Một câu nói của Hồ Dương làm Đào Mộng Trúc sửng sốt hồi lâu, mãi đến khi sắp lên máy bay mới phản ứng được câu nói kia là đến từ oán niệm của tộc chó độc thân.

Trên chuyến bay trở về, rốt cuộc Vu Hiểu Thu cũng được như ý nguyện ngồi bên cạnh Cổ Lương Châu, hai người nhỏ giọng nói chuyện trời đất, còn thường hay phát ra tiếng nén cười giống như sóc chuột.

Mà Đào Mộng Trúc vẫn bị vây trong trạng thái thất thần, hai mắt ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết đang nghĩ gì.

Còn Hồ Dương ở bên cạnh sau khi máy bay đã ổn định thì mở máy tính ra gõ chữ.

Nàng không thể so với Đào Mộng Trúc vừa hoàn thành có thể nghỉ ngơi, lần đi chơi này bản thảo của nàng đã bị thả ra sắp không còn gì, vừa hâm mộ Cổ Lương Châu có dũng khí để lúc nào cũng ngừng cập nhật, vừa giành giật từng giây muốn bổ sung lại ngài Bản Thảo của mình.

Ra sân bay, ba người tìm một quán ăn gia đình để ăn tối, sau đó ai về nhà nấy.

Về đến nhà Đào Mộng Trúc nhìn căn phòng yên tĩnh vô cùng này, nhất thời cảm thấy trống rỗng, giống như thiếu đi chút gì.

Nàng vội vã gọi điện thoại cho cô nương phục vụ đã đưa tiểu Nhật Thiên đi, cô nương phục vụ nói, mấy ngày nay đã đến bệnh viện kiểm tra lại, vết thương trên chân tiểu Nhật Thiên đã bình phục, nhưng mà vắng mặt chủ nhân, gần đây nó không muốn ăn uống gì.

Sau khi hỏi hết những tình trạng gần đây của tiểu Nhật Thiên, Đào Mộng Trúc lập tức bức thiết bày tỏ ý nguyện hy vọng ngày mai mình có thể đón tiểu Nhật Thiên về nhà.

Cúp điện thoại, nàng mờ mịt ngồi về trước máy vi tính đã tích một lớp bụi mờ.

Trầm mặc, sau mấy giây trầm mặc, nàng đứng dậy đi lấy chậu và giẻ lau, lau sạch sẽ phòng của mình và của Chân Sảng một lần.

Buổi tối 8 giờ hơn.

Đào Mộng Trúc đang tập trung viết dàn ý cho hố mới, chiếc điện thoại bị tiện tay vứt trên giường bỗng nhiên vang lên tiếng chuông.

Đào Mộng Trúc đứng dậy phốc một cái, bay đến bắt lấy điện thoại, ấn nút tiếp cuộc gọi: "Alô."

"Lúc em vừa tới nơi điện thoại bị hết pin, vừa cơm nước xong, chị có ăn chưa đó?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Chân Sảng.

Trái tim trống rỗng cả chiều hôm nay của Đào Mộng Trúc nháy mắt giống như được lấp đầy, nàng mừng rỡ đứng ở đầu dây bên kia nơi Chân Sảng không nhìn thấy được, thậm chí quên trả lời.

"Này, chị có ăn cơm chưa đó!" Đầu dây bên kia Chân Sảng truy hỏi.

"Rồi, ăn với bọn Cầu." Đào Mộng Trúc nói, suy nghĩ một chút, thêm: "Trong nhà đã tích bụi rồi, chị vừa lau phòng hai ta, cũng gọi cho cô nương phục vụ bên Cầu rồi, cô ấy nói gần đây tiểu Nhật Thiên rất ngoan, thương trên chân cũng khôi phục rất tốt, chỉ là hai ta không có đó, nó không muốn ăn gì."

"A, chắc chắn Nhật Nhật gầy đi lắm..."

"Ngày mai chị sẽ đi đón nó về, trước lúc em trở lại, nuôi nó trắng trẻo mập mạp như trước đây." Đào Mộng Trúc nói ra lời đã được quyết định trước.

Chân Sảng chăm chú gật đầu, lại nhớ tới Đào Mộng Trúc không nhìn thấy được, vì vậy thập phần chăm chú đáp một câu: "Ừm! Ngày mai chụp ảnh nó cho em xem a, chờ em trở lại lấy ra so sánh, coi chị có thực hiện được lời mình đã nói hay không."

"Không thành vấn đề!" Đào Mộng Trúc nói, đắc ý đạp văng dép, nằm lên giường duỗi người một cái.

"Tối hôm nay đi ngủ sớm một chút nha!"

"Ừm."

"Em giám sát chị, không được giả bộ offline!"

"Ừm!"

Chân Sảng căn dặn như mẹ già, bỗng nhiên ở xa truyền đến giọng nói của một người khác: "Gọi điện cho ai đó? Mày có bạn trai rồi à?"

"Mẹ này! Không phải ai hết, chính là người bạn sống chung với con!" Chân Sảng lớn tiếng đáp lại, Đào Mộng Trúc kéo điện thoại ra xa theo phản xạ.

"Ờ, vậy nên quan tâm người ta một chút, nhìn bản thân mày đi cái gì cũng không biết làm, ở ngoài đều nhờ người ta chăm sóc mình thôi đúng không?"

Nghe giọng nói từ xa đến gần của mẹ Chân, Đào Mộng Trúc không khỏi cười thành tiếng.

"Làm gì có! Bình thường đều là con chăm sóc chị ấy hết! Chị ấy rất lười biếng!"

"Điện thoại còn chưa cúp đã ăn nói như vậy, con nhỏ này thật là... ở bên ngoài phải dựa vào bạn bè, trở lại thì đem chút thổ sản ở đây của chúng ta cho bạn cùng phòng của mình, biết chưa?"

"Mẹ! Quan hệ của con với chị ấy rất tốt, muốn tặng cái gì trong lòng con tự có rồi!"

"Trong lòng tự có? Mày y chang ba mày, không biết săn sóc, ở đó mà trong lòng tự có, từ nhỏ ở nhà bị cưng chiều riết quen rồi, không biết đối xử tốt với người ta, mày xem ba mày, nếu như không có người nhắc nhở ổng tặng quà sinh nhật cho tao, ổng cũng chỉ biết nói một câu sinh nhật vui vẻ, sau đó tiếp tục ôm cái điện thoại bể đó chơi Tiêu Tiêu Nhạc! Mày a..."

Nghe giọng nói liên miên cằn nhằn của mẹ Chân ở đầu bên kia, nhất thời Đào Mộng Trúc muốn cười nhưng không dám cười.

Có lẽ do phần yêu ai yêu cả đường đi, nàng vậy mà lại cảm thấy giọng nói nghe thì thấy vô cùng dài dòng này rất thân thiết.

Chân Sảng dở khóc dở cười nói một câu cho Đào Mộng Trúc ở đầu bên kia: "Lát lên YY gặp!" Sau đó cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía mẹ mình, nói: "Mẹ nhắc làm con nhớ ra rồi!"

"Chứ gì nữa, làm mẹ chính là cẩn thận hơn mấy đứa con nít như mày." Mẹ Chân vẻ mặt tự hào.

"Sinh nhật của chị ấy 7 ngày nữa là tới rồi!" Chân Sảng đặt mông ngồi xuống giường, đã lâu không ngủ trên chiếc giường này, nhất thời đúng là không được quen.

Nàng trầm tư một hồi, nói: "Con nên tặng chị ấy cái gì..."

Cũng không thể mới vừa về nhà, Trung Thu còn chưa ăn, đã chạy về chúc mừng sinh nhật Đào Mộng Trúc đúng không?

Làm vậy thế nào cũng bị cha mẹ mắng cho chết!

"Ế, bạn cùng phòng của mày là người thế nào? Hai đứa ở chung có tốt không? Ngày nào mày cũng ầm ĩ như vậy, cô ấy nhịn mày cực khổ lắm đúng không?" Mẹ Chân ngồi xuống bên cạnh Chân Sảng ríu rít hỏi.

Nếu như Đào Mộng Trúc may mắn gặp được vị mẹ vợ tương lai này, đương nhiên sẽ cảm thấy thường ngày Chân Sảng ồn ào như vậy là có nguyên nhân, mẹ nào nuôi ra con nấy, tuyệt đối không sai.

Mẹ Chân chính là cường nhân một khi lên tiếng lải nhải thì đến Chân Sảng cũng phải sợ đau đầu.

"A a a, con với chị ấy sống chung rất tốt a, thật sự tốt! Chị ấy không chê con ầm ĩ, chị ấy còn thích video của con a!" Chân Sảng nói, đưa tay nhẹ nhàng bịt miệng mẹ mình, nói: "Chị ấy là người tốt, còn là tác giả."

"Chết không, con gái của tôi quen được tác giả này!" Mẹ Chân mừng rỡ, một tay túm lấy Chân Sảng, nói: "Bạn của con có danh tác gì a, cho mẹ xem! Hồi nhỏ mẹ thích xem tiểu thuyết lắm, lúc đó thường hay đến thư viện mượn sách, bốn đại danh a, Kim Dung Cổ Long Quỳnh Dao a..."

"Truyện chị ấy viết không hẳn hợp khẩu vị của mẹ đâu..."

"Coi này, mẹ cũng cần đuổi kịp bước tiến của thời đại, mấy ngày trước mẹ còn xem một vài bộ phim xuyên không nổi tiếng, Thanh xuyên*, mỗi một Tứ A Ca và Bát A Ca đều đặc biệt ngầu, ha ha ha rất thú vị, con coi hoàng cung nhỏ như vậy, Nhược Hi và Tình Xuyên vậy mà lại không đụng mặt nhau..." Mẹ Chân nói, lại một lần nữa mở ra hình thức nói chuyện trời đất: "Còn có thằng nào đó rớt xuống nước chết đuối, xuyên không về thời xưa biến thành cô nương, sau đó còn cưa gái**, ai da thật sự buồn cười chết người... nghe nói cái đó cũng cải biên từ tiểu thuyết a, bạn con viết tiểu thuyết gì?"

*Một thể loại tiểu thuyết, nghĩa mặt chữ: Xuyên không về nhà Thanh

**Dịch từ mặt chữ, editor chưa xem phim cần được xác nhận

"Haiz, vì tương lai và cuộc đời của con, con phải đi stream kiếm tiền đây, mẹ từ từ xem tiểu thuyết xuyên không a." Chân Sảng xoay người đi đến máy tính ấn khởi động máy, móc sound card và micro trong balô ra.

"Ế, con nói tên của bạn con cho mẹ biết a... này, này này này!"

...

Trời nóng nực, Đào Mộng Trúc chợt hắt xì liền ba cái, không biết có phải do mở điều hòa quá lạnh hay không.

Gõ rồi gõ, trang web xem stream bỗng nhiên nhảy lên thông báo, Đào Mộng Trúc vội vã đeo tai nghe, leo vào kênh YY thường ngày Chân Sảng stream sẽ lên.

"Cuối cùng tôi cũng khuyên được mẹ tui ra khỏi phòng rồi." Chân Sảng nhỏ giọng cằn nhằn, "Lên stream lên stream, hôm nay chơi cái gì thì tốt nhỉ... ế, Minh Chủ chị nhanh quá a!"

"Vẫn mở sẵn trang stream, thấy thông báo là chạy vào." Đào Mộng Trúc cười nói.

"Haiz, trên cái máy vi tính này không có gì hết, vừa rồi em còn phải chịu khổ." Chân Sảng nói, ngáp một cái: "Vẫn là ở nhà thoải mái hơn."

"Nói như nơi em đang ở không phải là nhà." Đào Mộng Trúc có chút đắc ý, "Nhưng mà chỗ của chị quả thật tự tại, em không cần cường điệu, chị hiểu."

"Hình như... đúng ha." Chân Sảng sửng sốt, giây tiếp theo lập tức đáp trả: "Chị gõ chữ đi! Coi cái gì mà coi!"

Đào Mộng Trúc cười mà không nói, trên stream vẫn tối thui chưa có mở bất cứ hình ảnh nào, chỉ có âm thanh để nghe, khán giả xem stream đều đang spam "Tú ân ái" "Ngược cẩu" đầy màn hình.

Cũng không biết là từ lúc nào, cũng không quản là stream hay video thu lại, có không ít các fan thích ghép couple.

Đây là việc hầu như là chủ bá nào cũng gặp phải, hai người tương tác nhiều, ở trong mắt fan liền trở nên ám muội, giới tính không quan trọng, có để ghép là tốt rồi.

Nhưng mà có người ghép couple, đương nhiên cũng có người khẩn trương, sợ chủ bá tức giận.

Cho nên trên màn chữ cũng có không ít: "Đừng ghép couple có được không! Thật sự thích thì tự moe đi a, Minh Chủ và Ô muội đều ở đây, mấy người ghép như vậy, họ sẽ xấu hổ!"

Mỗi lần Đào Mộng Trúc nhìn thấy đều rất muốn nói mình tuyệt không để ý, lần này cũng vậy.

Nhưng mà ngay lúc này, bỗng nhiên Chân Sảng nói một câu: "Ghép couple cũng không sao a, nhưng mà xin ghép tui là công có được không!"

Đào Mộng Trúc bĩu môi, nhìn thoáng qua màn chữ, nháy mắt bị đầy những câu "Ta là công" và "Ngươi là thụ" chọc cười, cũng thuận tay spam một câu ra.

Chân Sảng bất sảng* áo áo kêu loạn mấy tiếng, rốt cuộc cũng mở hình ảnh, tùy tiện chọn một trò chơi trên màn chữ để chơi.

*Chơi chữ; chân sảng = rất dễ chịu, bất sảng = không dễ chịu

Đào Mộng Trúc duỗi người một cái, tắt micro đi, mở loa ngoài, vừa nghe âm thanh Chân Sảng stream, vừa tiếp tục thiết lập dàn ý.

Giữa thảng thốt, Đào Mộng Trúc cảm thấy cự ly của mình và Chân Sảng cũng không có xa xôi phân cách đất khách quê người như vậy, thậm chí còn cảm thấy Chân Sảng vẫn ở trong căn nhà này, hơn nữa còn ở ngay bên cạnh, phát ra những âm thanh tức cười, giống như từ trước đến giờ... lại dường như không quá giống như.

Có lẽ, người cách xa, nhưng so với trước con tim lại càng gần.