Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 65: Chúng ta về nhà ăn tết đi



65. "Chị vẫn thấy, có khả năng dì đã đoán được chút ít."

Dưới weibo lại ồn ào, đúng là không hiểu nổi có cái gì hay mà cãi vả.

Buổi trưa ngày hôm sau, sau khi thức dậy Chân Sảng nhìn tài khoản bị mọi người vây công kia, tài khoản mới không biết từ đâu tới, thầm nghĩ, dù là cố ý lập một tài khoản đến phá, nhưng giọng điệu rất hòa khí, không cần nhiều người tới cấu véo như thế a.

"Mọi người nhạy cảm quá, so với chúng ta còn nhạy cảm hơn." Nàng cầm ly nước đứng tựa ở khung cửa.

Đào Mộng Trúc cười: "Fan của em đều là chủng tộc chiến đấu, vừa nhạy cảm vừa hung hãn, muốn xem lúc trước chị bị chửi như thế nào không? Chị chưa dọn tin nhắn riêng, lướt một hồi là có thể tìm được."

Chân Sảng lắc đầu, nói: "Không xem không xem."

Vừa dứt lời, nàng ngẫm nghĩ một chút, hình như lại hiếu kỳ rồi, bước mấy bước tới bên cạnh Đào Mộng Trúc, cúi người xuống, nhìn chằm chằm màn hình vi tính, nói: "Chị mở cho em xem."

"Không phải nói không xem sao?" Đào Mộng Trúc nhịn không được bật cười.

"Phụ nữ là hay thay đổi, bây giờ em lại muốn xem." Chân Sảng nói lẽ thẳng khí hùng.

Đào Mộng Trúc không tiếp tục châm biếm Chân Sảng nữa, bấm mở xem toàn bộ tin nhắn riêng, sau khi lướt một hồi, lướt đến phần tháng 5 năm ngoái.

Những lời thuần một sắc mỉa mai kia, quả thật dọa sợ trái tim bé nhỏ của Chân Sảng.

Nàng chưa bao giờ biết fan của mình lại hung hãn như vậy, nhắn tin mắng Đào Mộng Trúc giống như mắng chó... xem ra bọn họ hay đùa rằng ai dám khi dễ nàng là cho người đó gâu đai*, thật sự không phải chỉ là nói đùa a.

*Là 'cẩu đái' đồng âm với Go die

"Lúc đó sao chị... sao chị không nói với em."

"Lúc đó chị nói, chị treo em, bị fan chân ái của em phát hiện." Đào Mộng Trúc nói.

"Sặc... em cũng không biết bọn họ phát hiện như thế." Âm lượng của Chân Sảng càng lúc càng nhỏ, giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.

Đào Mộng Trúc nhún vai, nói: "Để ý chuyện này làm gì, đã là chuyện trước đây rồi, chị còn tính toán với em sao? Hơn nữa quả thật lúc đó chị treo em trước, bị mắng cũng là đáng đời."

"Cũng đúng ha." Chân Sảng vậy mà lại coi câu khách sáo này là thật.

Nhất thời Đào Mộng Trúc không còn gì để nói.

Nàng suy nghĩ một chút, nói: "Nói thật, nếu như ngày nào đó gia đình em lên weibo nhìn thấy chúng ta, nhịn không được bình luận giáo dục một phen, không chừng sẽ bị fan của em chửi nát."

"Chị đừng làm em sợ." Chân Sảng nói, xua xua tay, xoay người trở về phòng mình, nói: "Em đi mở stream."

"Chị đi với em, hôm nay không cần gõ chữ."

"Tới a, em lại có thể dự đoán được màn chữ sẽ xuất hiện cái gì rồi." Chân Sảng nói, nhún nhún vai.

Dù sao chắc chắn lại là ngược cẩu, tú ân ái các loại.

10 phút sau, trong lúc bị những bình luận và tin nhắn riêng oanh tạc, một bài weibo tiến vào mắt mẹ Chân.

Tam Khuy Khẩu Nha:

Tôi thích ai là tự do của tôi, đời này yêu ai, cuộc sống sau đó tốt hay xấu, không ai có thể rõ ràng hơn tôi. Nếu như tự do của tôi làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bạn, bạn có thể lựa chọn block tôi, hy vọng mọi người không nên tranh cãi với ai, họ thích hay ghét cũng là tự do của họ, coi như không thấy là được rồi, không cần lo lắng cho tôi, hệ thống lọc trong đầu tôi vẫn rất tốt. Cuối cùng nói một chuyện vui, tôi mở stream rồi, nhấp vào đây: [ đường liên kết ]

Mẹ Chân ngớ người rồi.

Con gái tôi vậy mà lại ăn nói hùng hồn như thế!

Mày có bản lĩnh hờn mẹ trên weibo thì có bản lĩnh khai thật với mẹ a!

Bà hít sâu một hơi, mang theo hiếu kỳ, lần đầu tiên nhấn vào stream của con mình.

Sau đó, nhận thức của bà đối với thế giới này xảy ra đổi mới rồi.

Trên internet vậy mà lại có trang web video như vậy, một đống bình luận người ta gõ ra sẽ chạy ngang màn hình video, có đôi khi bình luận chạy đầy che hết cả màn hình! Cho nên, rốt cuộc bọn họ đang xem cái gì? Một đống bình luận màu trắng chạy từ phải qua trái à?

Thế nhưng xem thêm một hồi, không hiểu sao bất ngờ cảm thấy những bình luận lướt qua màn hình này lại thú vị...

Không không không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, con gái của bà và Minh Chủ đại nhân kia cùng nhau stream chơi game, hai người nói qua nói lại đều là những lời sến súa!

Bà vừa kinh ngạc xem stream vừa không ngừng nhận được những câu mắng chửi đến từ cộng đồng mạng.

Tâm tình của bà trở nên đặc biệt vi diệu.

Sao những người này còn chưa thôi nữa?

Nhưng mà... hình như nói khá là có lý...

Mẹ Chân xem stream, lâm vào một phen trầm mặc.

Suy nghĩ thật lâu thật lâu, bà đứng dậy đi ra phòng khách, vẫy vẫy tay với cha Chân đang chui trong chăn trên sofa, nói: "Tới đây cái, cho ông xem cái này."

Cha Chân lười biếng trên sofa hồi lâu, chậm chạp không muốn ra.

Hiếm khi cuối tuần, ông chỉ muốn ngồi ở sofa coi TV, ngủ một hồi.

Không chịu nổi mẹ Chân gọi quá nghiêm túc, sau mấy giây chần chừ, dường như ông cảm thấy được một việc mang tầm vóc trọng đại, vội vã đứng dậy đi vào thư phòng.

Mẹ Chân dọn cho ông một cái ghế, mở weibo lên, nói: "Chăm chú xem cho hết, rồi nói cho tôi biết, ông thấy thế nào."

Cha Chân ngẩn người, kề sát hai mắt vào màn hình vi tính, sắc mặt từng chút từng chút từ mờ mịt chậm rãi chuyển sang nghiêm túc.

***

Cuộc sống chính là vài nhà vui sướng vài nhà sầu lo, có đôi khi cùng một nhà cũng có thể chia làm hai phái, mang tâm sự của riêng mình.

Cuộc sống của Đào Mộng Trúc và Chân Sảng trôi qua thật tĩnh lặng, cách xa nghìn dặm cha Chân mẹ Chân lại mang gương mặt ngớ người. Bên này sóng yên biển lặng, không chút nào cảm nhận được sóng lớn dâng trào ở bên kia.

Đảo mắt đã 1 tháng trôi qua, sau khi Đào Mộng Trúc nghỉ ngơi một khoảng thời gian ngắn, lại tiếp tục mở hố mới.

Sau khi đăng chương mới xong, nàng nhìn qua ngày tháng ở góc phải màn hình, không khỏi đứng dậy đi qua gian phòng của Chân Sảng, hỏi: "Em mua vé về quê ăn tết chưa?"

Chân Sảng ngẩn người, lắc đầu nói: "Vẫn chưa."

"Còn chưa mua, đến lúc đó mắc lắm." Đào Mộng Trúc cười ngồi xuống bên cạnh Chân Sảng, vô cùng tự nhiên mà đưa tay kéo nàng vào lòng.

Chân Sảng thuận thế tựa lên người Đào Mộng Trúc, nói: "Em không muốn về một mình, đi một lần là nửa tháng, chị có muốn về cùng em không?"

"Chị? Chị dùng thân phận gì về quê mừng năm mới với em a?" Đào Mộng Trúc nói, lắc đầu: "Làm gì có ai đưa bạn cùng phòng về nhà ăn tết, đây là ngày... người một nhà đoàn tụ."

"Em không muốn chị lại ở nhà một mình a." Chân Sảng cắn răng, nói: "Chị về với em đi."

"Em định ăn nói thế nào?"

"Thì ăn ngay nói thật a, trong nhà chị không có thân nhân nào khác, ngày lễ ngày tết đều một mình, tới nhà em cùng ăn một bữa cơm đoàn viên, cha mẹ em sẽ không khó chịu đâu... thật sự không được thì, nói hết ra." Chân Sảng nói, đưa tay nắm lấy ngón út Đào Mộng Trúc, lặp lại một lần nữa: "Em không muốn chị lại ở nhà một mình."

Đào Mộng Trúc trầm tư chốc lát, cười: "Được rồi."

Sau khi xác định sẽ cùng nhau về quê, hai người mua hai vé máy bay, định xong ngày về.

Chân Sảng thấp thỏm ở trong lòng một hồi lâu, ấn gọi về nhà.

Điện thoại tu vài tiếng, trái tim của Chân Sảng lại khẩn trương vài lần.

Mấy giây sau, rốt cuộc điện thoại cũng thông.

Đầu bên kia, truyền đến giọng nói quen thuộc của mẹ Chân: "Alô?"

"Alô, mama." Chân Sảng ấn nút rảnh tay, nuốt nước bọt, cưỡng chế nỗi khẩn trương trong lòng, dưới ánh nhìn chăm chú của Đào Mộng Trúc, tiếp tục mở miệng nói: "Bạn cùng phòng của con a, mẹ biết chị ấy... trong nhà chị ấy ngoại trừ chị ấy ra không còn ai khác, con định..."

"Con định?" Trong giọng nói của mẹ Chân mang theo một phần cảnh giác.

Chân Sảng lại càng khẩn trương: "Con định, chị ấy ăn tết một mình quá tội nghiệp a, con định... con định để chị ấy về nhà chúng ta cùng nhau ăn tết."

"..." Đầu bên kia điện thoại lâm vào một trận trầm mặc.

Lần trầm mặc này đến quá mất tự nhiên, đúng là khiến cho Chân Sảng có chút không biết làm sao.

"Mẹ?" Bỗng nhiên nàng rất sợ mẹ Chân sẽ từ chối, cái loại cảm giác này, giống như sợ hãi giấu mật ong ở trong lòng bỗng nhiên bị người móc ra, đặt dưới đất hung hăng mắng chửi.

Đào Mộng Trúc ở bên cạnh, sâu sắc cảm nhận được một trận xấu hổ.

Phần xấu hổ này, đến từ sự yên lặng ở đầu bên kia điện thoại.

Mẹ Chân trầm mặc một hồi lâu, nói: "Được, đến ăn tết đi, nhiều hơn một chén một đũa mà thôi. Ngày mấy hai đứa về? Cần mẹ và cha đi đón không?"

Chân Sảng ngẩn người, sau khi lấy lại tinh thần liền mừng rỡ, liên miệng đáp: "Không không không, không cần, con biết đường mà, cha mẹ ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, đến lúc đó con đưa Mộng Trúc về."

Đào Mộng Trúc kinh ngạc, với nỗi xấu hổ thoáng qua vừa rồi nàng đã sắp nghĩ rằng người ngoài như mình bị bài xích rồi, ai mà ngờ bầu không khí đột nhiên xảy ra biến hóa lớn.

Nghe Chân Sảng nói như vậy, hình như... mẹ Chân đồng ý rồi?

Sau mấy câu hàn huyên, Chân Sảng cúp điện thoại, xoay người ôm cổ Đào Mộng Trúc, nói: "Chúng ta có thể cùng nhau về nhà rồi! Minh Chủ, sau này, một ngày nào đó, nhà của em chính là nhà của chị! Sau này, ngày lễ ngày tết, chúng ta sẽ cùng nhau trở về, cả nhà cùng đoàn tụ!"

Đào Mộng Trúc trầm mặc một hồi lâu, giơ tay lên, nhẹ vỗ vỗ lưng Chân Sảng, nói: "Thật ra chị không ngại đâu, nếu như làm vậy sẽ khiến em cãi vả với cha mẹ, chị tình nguyện duy trì hiện trạng."

Như là vụng trộm, vụng trộm cũng tốt.

Chỉ cần được ở bên nhau là tốt rồi, không cần nhiều, nàng không quá muốn để Chân Sảng chịu khó xử.

"Chị đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta thuận theo tự nhiên, một ngày nào đó bọn họ sẽ quen thuộc chị, chấp nhận chị." Chân Sảng nói.

Đào Mộng Trúc trầm mặc một hồi, nói: "Hồi nãy dì yên lặng rất lâu."

"Ừa... dù mẹ em rất hay hiếu khách, nhưng tết nhất thì khác với bình thường." Chân Sảng suy nghĩ một chút, nói: "Em nói như vậy, chắc là mẹ rất kinh ngạc, dù sao em cũng chưa từng dắt bạn về nhà ăn tết."

"Thật sự chỉ là như vậy sao?" Đào Mộng Trúc ngẩng đầu nhìn bóng đèn treo trên trần nhà, nói: "Hy vọng là chị nghĩ nhiều... chị vẫn thấy, có khả năng dì đã đoán được chút ít."

Sự yên lặng đó tuyệt đối không giống kinh ngạc, càng giống như là đã sớm biết Chân Sảng sẽ nói như vậy, lại vẫn không nhịn được mà do dự một hồi.

Sở dĩ cảm thấy như thế là bởi vì phản ứng của mẹ Chân quá bình tĩnh, tết nhất, gia đình hiếm khi được tụ họp một lần, bỗng nhiên bây giờ lại dư ra một người lạ, vậy mà một câu hỏi han cũng không có, nhìn thế nào cũng không bình thường.

"Không thể nào..." Chân Sảng nhíu mày, nói: "Nếu biết, mẹ tức giận mới phải a!"

"Vậy đúng là chị nghĩ nhiều." Đào Mộng Trúc nói, đưa tay vuốt mi tâm đang nhíu lại của Chân Sảng, đùa giỡn nói: "Chị theo em về nhà rồi, lạ nước lạ cái, em đừng đem chị đi bán."

Chân Sảng bật ra từ trong lòng Đào Mộng Trúc: "Xì, nói như bán có ai mua không bằng!"

===

Không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai hoàn.