Bạn Cùng Phòng Có Độc

Chương 7: Vóc người bạn cùng phòng thế nào



7. Tôi sắp kiềm chế không được, kiềm chế không được

Chân Sảng tắm rửa thập phần thỏa mãn, tuy quá trình cứ ngâm nga hát không ngừng, nhưng so với ngày thường hú hét với máy vi tính thì yên tĩnh hơn nhiều lắm.

Đào Mộng Trúc vốn định nhân lúc đó gõ chút chữ, có thể gõ được bao nhiêu thì gõ, nhưng lúc này toàn bộ kế hoạch đều loạn hết rồi.

Cái gì gọi là không khiến người bớt lo? Cái này chính là không khiến người bớt lo!

Quả thật Đào Mộng Trúc không dám tưởng tượng, nếu như cô nương này không gặp phải chủ nhà phúc hậu như nàng, mà là một tên đàn ông, có thể xảy ra chuyện lớn gì hay không... cô bạn cùng phòng này nếu không phải là thiên nhiên ngốc, nàng cắn lưỡi tự sát liền! Đây đâu phải chỉ là vấn đề không có tâm đề phòng người khác đơn giản như vậy, quả thật chính là bị người ta rình xem trộm còn có thể ngáo ngơ giúp người ta quét tước vệ sinh, ngoài ra còn thêm tiết tấu hâm cơm hâm đồ ăn kiêm gọi cơm ngoài a!

Đào Mộng Trúc cắn răng, cuối cùng thẳng thắn nắm lấy chiếc điện thoại trên bàn, đứng dậy đi về giường, vừa chui vào ổ chăn, vừa nhắm mắt làm ngơ.

Dù một chút buồn ngủ cũng không có, thế nhưng nháy mắt nằm xuống giường, Đào Mộng Trúc vẫn thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.

Nàng ôm điện thoại chơi Audition một hồi lâu, bỗng nhiên trong toilet truyền ra một tiếng cười đầy ma tính, sợ đến thiếu chút nữa nàng ném điện thoại đi.

"Cô cười cái gì!!"

"Ha ha ha ha ha, thật ngại quá chủ nhà! Thập phần ngại quá! Ha ha ha ha, vừa rồi, tui vô ý làm ướt bra và áo ngủ rồi, chị có thể giúp tui lấy một bộ khác để thay không?" Chân Sảng vừa nói vừa cười, giọng điệu không hiểu sao lại có thập phần tự đùa tự vui, cũng không khó mà nghe được giờ khắc này nàng đang cảm thấy kiêu ngạo vì chính mình vừa làm chuyện ngu xuẩn.

"..."

Con nhỏ này là thẳng, không phải đang trêu mình! Mình phải kiềm chế, kiềm chế (╯‵□′)╯︵┻━┻

Đào Mộng Trúc hít sâu một hơi, đứng dậy hỏi: "Cô để ở đâu?"

"Trong ngăn kéo dưới giường! Sankiu sankiu!"

Đào Mộng Trúc liếc mắt khinh thường, đi tới căn phòng bên cạnh tìm một chiếc áo ngủ và bra cho Chân Sảng, vẻ mặt ghét bỏ không còn gì để nói mang cái vật nhỏ xíu này quay lại phòng mình.

Cho nên, nàng dựa vào trái tim "Tôi vốn lương thiện" mà mặc niệm phi lễ vật thị.

Ngoài ý muốn chính là, khi vào phòng tiềm thức của nàng muốn phúc hậu cố gắng không nhìn chằm chằm vào cánh cửa toilet kia, nhưng lại trở thành một lần biến khéo thành vụng viết trong ngoặc kép —— Chân Sảng đúng là trực tiếp thoải mái kéo cửa ra, chỉ mặc một cái 'pan ti' cứ như thế vô tư đứng trước mặt Đào Mộng Trúc!

Giờ này khắc này, nàng đang nghiêng đầu dùng khăn lau tóc, giang sơn trước ngực tuy nhỏ, nhưng cũng nhẹ run run theo động tác hai tay, kích thích lòng người nhộn nhạo.

Đào Mộng Trúc ngẩn người hai giây, trong nháy mắt hoàn hồn lòng nàng căng thẳng, một đôi mắt không biết nên đặt đâu, hoảng loạn đến nàng bật người tiến lên mấy bước, ném hết quần áo trong tay vào lòng Chân Sảng, xoay mặt đặt mông nặng nề ngồi về trước mặt máy vi tính, cầm cốc giữ ấm lên uống ừng ực.

Cái con nhỏ này là thẳng, không phải đang trêu mình! Mình phải kiềm chế, nhất định phải kiềm chế (╯‵□′)╯︵┻━┻

"Cám ơn chủ nhà!"

"Không cần cám ơn..." Đào Mộng Trúc đưa tay ấn huyệt thái dương, ngẩng đầu góc 45 độ nhìn lên trần nhà.

"Cái bồn tắm đó rất thoải mái a, có mát-xa, còn có sóng nữa, siêu cấp dễ chịu! Sao chủ nhà không xài vậy? Rất đáng tiếc a! Nếu như cảm thấy khó cọ rửa, tui có thể giúp a!" Chân Sảng vừa mặc quần áo vừa nói, tuy Đào Mộng Trúc không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe giọng điệu cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mặt mày hớn hở thỏa mãn của nàng.

Đào Mộng Trúc không được tự nhiên gãi gãi vành tai đỏ bừng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Chân Sảng, thấy nàng đã mặc quần áo, thở phào một hơi như trút được gánh nặng, nói: "Em gái này, ừ, mở cửa ra mặc quần áo, thường ngày cô đều thoải mái như vậy à?"

"Đều là nữ, sợ gì a? Không phải đại học ai cũng như vậy sao? Đừng nói là chị chưa từng tắm nhà tắm công cộng trong trường nha." Chân Sảng nói, tiến lên vỗ vỗ vai Đào Mộng Trúc.

Đào Mộng Trúc ngẩn người, quả thật nàng chưa từng.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, từ khi nhận thức được hướng tính của mình, nàng liền nhạy cảm với phương diện này hơn, chẳng những không muốn người khác nhìn cơ thể của mình, cũng càng ngày càng không thể nhìn thẳng vào cơ thể người khác.

Cho nên hồi đại học nếu muốn tắm nàng sẽ ra nhà tắm ngoài trường học cái loại có cách gian, không chấp nhận nhà tắm chung ở trường.

"Ế? Chủ nhà?" Chân Sảng thấy Đào Mộng Trúc không trả lời, không khỏi mờ mịt nhìn nàng.

"Quả thật tôi chưa từng, không cách gian sao có thể tắm? Mặc kệ là nhìn người khác, hay là bị nhìn, đều cảm thấy rất kỳ quái." Đào Mộng Trúc giả vờ bình tĩnh nói, bàn tay lại siết chặt cốc giữ ấm, xòe ra siết lại mấy lần muốn nhờ vào nó để che giấu gợn sóng nhỏ trong lòng.

Sau khi phát hiện càng làm vậy càng thấy khẩn trương, Đào Mộng Trúc vội vã cầm cốc nước đi ra phòng ngủ: "Tôi đi rót nước."

"Ờm..."

Sao thấy chủ nhà có gì đó là lạ?

Chân Sảng mím môi, xoay người muốn quay về toilet lấy quần áo của mình về, nhưng mà liếc mắt một cái nàng liền nhìn thấy cánh cửa kia...

Nàng chấn kinh hai giây, không kêu một tiếng đi vào toilet, đứng trước cửa nhìn ra ngoài một lần, lại đi ra, từ bên ngoài nhìn vào một lần nữa.

—— Mặc kệ là nhìn người khác, hay là bị nhìn, đều cảm thấy rất kỳ quái.

—— Mặc kệ là nhìn người khác, hay là bị nhìn, đều cảm thấy rất kỳ quái.

—— Mặc kệ là nhìn người khác, hay là bị nhìn, đều cảm thấy rất kỳ quái.

Câu nói ghét bỏ của chủ nhà đại nhân chợt vang lên bên tai.

Tâm tình dị thường phức tạp _(:з" ∠)_

...

Sau khi Chân Sảng quay về phòng, Đào Mộng Trúc sửa góc cánh cửa lá sách lại, ngồi trước máy vi tính phát ngốc nửa ngày, mới phát hiện group chat bốn người lại bị đổi tên.

【Minh Chủ, phi lễ vật thị!】

Mộng cho Trúc: Có thể đổi tên khác không vậy?

【Vóc người bạn cùng phòng thế nào?】

Mộng cho Trúc: Lại đổi đi [ chảy mồ hôi ]

【Play bồn tắm bạch bạch bạch】

Mộng cho Trúc: [ cái dạng này của ngươi không có con trai nào thích ]

Mộng cho Trúc: [ đương nhiên cũng không có con gái ] @Ô Cầu (乛▽乛)

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ]

Văn Hoang Cầu: [ thông minh ngưng mắt nhìn ]

Mộng cho Trúc: Tên group quá ô rồi!

Văn Hoang Cầu: Gõ chữ đăng chương chưa?

Hồ Dương: Gõ gõ gõ, 2732!

Lang Sơn Ngọc: Ngọc Ngọc xem xong video sẽ gõ.

Mộng cho Trúc: Ghét bỏ ﹁_﹁

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] đừng như vậy, Ngọc Ngọc đã rất cố gắng.

Văn Hoang Cầu: Cố gắng trì hoãn.

Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười như chuông ] video này hay lắm a, Ngọc Ngọc chia sẻ cho mọi người!

Lang Sơn Ngọc: Chia sẻ văn kiện [ Chúng ta cùng nhau xem a.mp4 ]

Mộng cho Trúc: Cuối tuần 2 rồi, bảng số lượng từ của cậu đủ chưa?

Lang Sơn Ngọc: Ặc, được rồi, chúng ta gõ chữ [ tiếng cười như chuông ]

Mộng cho Trúc: Không cần quản Ngọc Ngọc nữa, Hồ Dương gõ chữ thôi.

Hồ Dương: 3241 gõ xong một chương rồi, tớ đi sửa lỗi chính tả một chút.

Mộng cho Trúc: [ bye-bye ] tôi tự gõ là được rồi.

Hồ Dương: (⊙o⊙)...

Đào Mộng Trúc nói, mở văn bản lên gõ chữ.

Nàng vốn tưởng không bao lâu phòng bên cạnh sẽ bắt đầu ầm ĩ, nhưng lại không ngờ hôm nay gõ chữ thuận lợi dị thường, phòng bên cạnh thập phần yên tĩnh, mãi đến hơn 5 giờ rưỡi chiều, Chân Sảng mới đẩy cửa dò đầu vào, hỏi: "Chủ nhà ơi chị muốn ăn cơm chưa?"

Đào Mộng Trúc gật đầu theo phản xạ, liền thấy Chân Sảng quay đầu lại đi về phía bếp.

Sao mới tắm rửa một trận, con người liền thành thật rồi? Đừng a...

Nàng có chút đăm chiêu nhìn Chân Sảng đi vào bếp, tựa một lên góc bàn cơm, yên lặng nhìn vị tiểu công nhân gương mẫu này hai ba cái hâm xong đồ ăn.

"Chủ nhà, những món bạn chị đưa đến lần trước đêm nay ăn hết rồi, trưa mai còn có thể nấu mì một bữa." Chân Sảng nói, bưng cơm nước lên bàn.

"Bình thường tôi đều gọi đồ ăn ở căn tiệm dưới lầu, gọi một lần có thể ăn 2-3 ngày, so với cơm ngoài thì tiện hơn nhiều." Đào Mộng Trúc nói, gắp một đũa đồ ăn: "Một lát đưa thực đơn cho cô, tôi không kiêng ăn, về sau cô thích cái gì thì gọi cái đó, chúng ta chia đôi là được rồi."

"Được được, con người chủ nhà đúng là siêu tốt luôn!" Gương mặt Chân Sảng mang vẻ hạnh phúc.

Đào Mộng Trúc hiểu ý cười, híp mắt hỏi: "Được rồi, sao cô còn gọi tôi là chủ nhà a? Đều là bạn, gọi tên tôi là được rồi."

"Dạ dạ dạ!" Chân Sảng gật đầu, sau khi trầm mặc một lát, gãi gãi ót, ngại ngùng nói: "Cái kia... chủ nhà đại nhân, chị tên gì vậy?"

"..."

"He he... nói ra thật xấu hổ, hôm đó có hơi khẩn 'chương', tui không nhớ rõ tên chị..."