Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 141: Lòng có minh ngộ



Mục Dung kéo tay Hách Giải Phóng: "Không phải cậu nói nếu Tì Bà Quỷ Vương ăn mất hồn phách thì không thể siêu sinh sao? Tôi nhìn thấy quá khứ của Khúc Đình Đình, cô ấy chỉ cầu tài chưa từng hại ai, hơn nữa tuổi thọ cô ấy không còn nhiều nữa, đây cũng coi như là trừng phạt thích đáng rồi, vĩnh thế không được siêu sinh thật sự là quá nặng."

"Thì sao? Nếu trách thì trách lòng tham của cô ta đi, nếu như cô ta an phận làm ăn không trêu chọc bọn ngũ quỷ kia thì mắc gì bị ma quỷ ám hả."

"Hách Giải Phóng, cậu có biết ở dưới Địa Ngục một năm trôi qua thế nào không hả?"

"Hừ, tự làm tự chịu đi, đáng đời!"

"Vậy cậu cảm thấy mẹ tôi nên chịu phạt ở Thiết Vi Sơn sao? Cả một đời bà ấy cần cù chịu khổ, làm người nơm nớp lo sợ vì sao lại bị kết cuộc này?"

Hách Giải Phóng nghẹn lời, Mục Dung nói tiếp: "Không có người trời sinh đã là người xấu, nếu như lúc đó có người đứng ra giúp đỡ mẹ tôi, dù là giúp bà báo cảnh sát hoặc động viên bà ly hôn thì mẹ tôi có cần phải đi đến nước đường đó không? Lúc trước tôi cưỡng ép chính mình, ép buộc bản thân không được mở lòng với thế giới bên ngoài, nhưng từ khi nhìn thấy mẹ, rất nhiều suy nghĩ của tôi đã dần thay đổi, còn có..." Trong đầu Mục Dung hiện lên hình ảnh của Tang Du, nhưng cô không nói ra miệng.

"Cậu nói đúng, có rất nhiều chuyện tôi không thể quản nổi, nhưng chí ít tôi không thể để cho bản thân mình trở thành kẻ vô tình, tôi biết rõ Khúc Đình Đình vĩnh viễn không thể siêu sinh, chẳng lẽ bởi vì đối phương là Tì Bà Quỷ Vương mà bo bo giữ mình sao?"

"Mục Dung, lượng sức mà làm mới là người giỏi, đạo lý này tôi đã dạy cô lúc nhỏ rồi."

"Á!!"

Tiếng hét phá nát bầu trời đêm, Mục Dung nhìn thoáng qua nơi Khúc Đình Đình đứng, vừa rồi tranh luận gay gắt với Hách Giải Phóng nên không để ý người nọ không còn đứng ở cửa!

"Tùy cậu, chúng ta tự giữ chính kiến của bản thân."

Hách Giải Phóng nhìn bóng lưng của Mục Dung hung hăng mắng một câu, lại co giò đuổi theo.

Hai người xuyên tường vào nhà, nhìn thấy Khúc Đình Đình đang bọc trong chăn ngồi trên ghế sofa thét lớn, không biết từ đâu xuất hiện một đàn chuột đông như quân Nguyên ở trong phòng khách, ở giữa khe hở của đàn chuột còn có hằng hà sa số những con gián lớn.

Ngay cả Mục Dung và Hách Giải Phóng nhìn thấy da đầu cũng tê rần theo, huống chi là Khúc Đình Đình.

Mục Dung từng gặp qua đàn chuột lớn như vậy.

Nhưng mà bọn chuột này cùng với tử tôn của Khôi bà bà khác nhau một trời một vực, trên thân bọn nó toả ra mùi hôi thối nhức mũi, trên da dính chất dịch nhờn tanh hôi không biết tên, hơn nữa bọn chuột này dường như không có sinh khí.

"Cứu tôi, cứu tôi với!"

"Cô đứng trên ghế đi, đừng nhào xuống đây! Ở trạng thái này tôi không chạm vào cô được, cô đừng nên động, cứu viện sẽ tới nhanh thôi!"

Mục Dung vừa dứt lời, cả đàn chuột đồng loại kêu 'chít chít' rồi ngã hết xuống đất, giống như bọn nó ăn trúng thuốc diệt chuột, đau đớn giãy dụa trên mặt đất.

Khúc Đình Đình bịt chặt hai tai, đứng trên sofa không ngừng dậm chân, hai mắt nhắm chặt không ngừng hét lớn.

Mục Dung trơ mắt nhìn đàn chuột giãy dụa càng lúc càng nhanh, từ trong miệng bọn nó chảy ra dòng máu tươi hôi thối, sau đó chết.

Phòng khách trăm mét vuông, lít nha lít nhít xác chuột.

Mùi hôi càng  lúc càng nồng, làm mọi người có mặt đều cảm thấy buồn nôn.

Hách Giải Phóng chịu không nổi, lấy tay che miệng chạy ra ngoài 

Mục Dung cố nén cơn buồn nôn, phiêu phiêu trên đống xác chuột an ủi Khúc Đình Đình.

Chuột chết rồi, nhưng gián vẫn còn sống.

Hằng hà sa số những con gián bò lên ghế sofa, Khúc Đình Đình cầm nệm ra sức quơ quào, vừa khẽ cong người mùi tanh chua đánh thẳng vào mũi cô.

"Oẹ"một tiếng, Khúc Đình Đình nôn ngay tại chỗ.

Có thể nói cục diện Khúc gia bây giờ một mảng hỗn độn, Mục Dung thích sạch sẽ lại có bệnh yêu sạch sẽ nên để cô ở trong hoàn cảnh này thì chi bằng một đao giết chết cô có khi còn sảng khoái hơn. ngôn tình hoàn

Đột nhiên, những con gián bung cánh, đồng loạt bay lên!

Gián phương  Bắc đầu nhỏ không biết bay, đây là lần đầu tiên Mục Dung nhìn thấy gián biết bay, chưa kịp hết kinh ngạc thì Khúc Đình Đình trợn mắt một cái, ngất xỉu.

"Khúc Đình Đình!"

"Hoả Thần, Phong Thần mau tới!"

Sóng nhiệt từ sau lưng Mục Dung bay tới, Tang Đồng đứng trước cửa tay cầm kiếm Ngũ Đế, trên kiếm dán hai lá bùa.

Những ngọn lửa này tựa như có sinh mệnh, từ cửa bay vào né tránh đồ vật trong nhà chỉ đốt đống xác chuột.

Mùi hôi thối tản đi không ít, thay vào đó là mùi khét của thịt bị thiêu đốt, Mục Dung cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu cực kỳ, chỉ sợ đời này cô sẽ  không bao giờ ăn thịt nướng nữa.

Những con gián bay loạn kia cũng bị hoả diễm đuổi trúng, nhao nhao ở trên không hoá thành tro bụi.

Cũng may mùi vị này không ở tụ lại quá lâu, sau trận hoả diễm là một trận gió lớn, thanh tẩy mùi xũ uế trong không khí.

Khúc Đình Đình bồng bềnh ở giữa không trung, Tang Đồng sử dụng Thanh Phong quyết nâng cô lên.

Mục Dung vội vã chạy ra ngoài, ở trước cửa xoay lưng không ngừng nôn khan.

Trời cuối thu không khí mát mẻ, không gió nên có chút oi.

"Bụp!" Một tiếng, tất cả đồ vật chiếu sáng trong Khúc gia đồng loạt hỏng, cả căn biệt thự hoá thành một mảnh tối đen.

Mục Dung một tay vịn tường, một tin chống eo thở hổn hển, Hách Giải Phóng ở cách đó không xa hút thuốc, Tang Đồng nhẹ đặt Khúc Đình Đình nằm trên bãi cỏ, ngửa đầu nhìn trời 

Một đám mây đen từ đâu bay tới che mất trăng tròn trên cao: "Đến rồi."

"Tang Đồng."

"Ừm?"

"Tì Bà Quỷ Vương pháp lực cao thâm, chỉ sợ chúng ta khôg phải đối thủ của hắn."

Tang Đông tùy ý ngồi xuống đất, lấy điếu thuốc châm lửa rít một hơi: "Tôi biết chứ."

Cô nhìn thấy Mục Dung có vẻ không hiểu, nên kiên nhẫn nói: "Tuyên ngôn của sư môn tôi là trợ giúp thiên hạ, tế thế cứu người, nếu có yêu ma chi vật muốn làm hại dương gian thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ chạy. Hơn nữa, là thành viên của cục xử lý sự kiện đặc biệt, bảo vệ công dân quốc gia không bị yêu ma quấy nhiễu là chức trách cũng là sứ mệnh của tôi, coi như đổi Khúc Đình Đình thành người khác, tôi cũng không thể khoanh tay ngồi yên; Sáu mươi năm trước Tì Bà Quỷ Vương ở Tây Nam truyền dịch sốt rét ăn hồn phách người, trong cục bọn tôi phái ra rất nhiều tiểu đội liều mạng với hắn, bây giờ hắn mới tái sinh hồn thể cực kỳ suy yếu, cần số lượng lớn hồn phách để bồi bổ, các cô có thể trốn nhưng tôi thì không thể, cho dù là Khúc Đình Đình gieo gió gặt bão, chỉ cần có nguy cơ gây nguy hại đến quốc gia nhân mệnh thì tôi gặp một trận phải đánh một trận. Vậy thì tại sao không nhân lúc hắn suy yếu nhất ra tay tiêu diệt đúng không? Mỗi lần hắn hấp thụ hồn phách thì pháp lực sẽ hồi phục một phần, phần thắng của chúng ta sẽ càng lúc càng thấp."

Cô quay đầu nhìn Mục Dung:"Cô về nhà đi, Du nhi đang đợi cô."

Tang Đồng dụi thuốc lá, chống hai tay, thân thể hơi ngửa ra sau 

Mây đen che kính mặt trăng, nhưng sao trên đầu lại rực rỡ, tối nay hình như cô nói hơi nhiều, Mục Dung im lặng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của cô.

"Cô nhìn xem, lãnh thổ này, quốc gia này lớn như vậy, nhân khẩu của chúng ta lại quá khổng lồ thì kiểu gì cũng phải nghĩ đến cách sinh tồn đúng không, sau khi dựng nước trong cục từng tiến hành thanh tẩy dị loại phạm vi cả nước, trừ bỏ quy hàng, có thể trốn khỏi tay bọn tôi hoặc là quá thông minh hoặc là bọn tôi chẳng làm gì được, ví như Diệp Lâu Hà Yêu, Tì Bà Quỷ Vương, bãi tha ma lớn nhất Đông Bắc, Nguyệt Hương ở Nguyệt Hương thôn, còn có một số rơi vào trạng thái ngủ say, bọn tôi cũng không dám đến trêu chọc."

Nghe Tang Đồng chủ động nhắc đến Nguyệt Hương thôn, trong lòng Mục khẽ run lên, cô lén lút xem xét biểu cảm của Tang Đồng, phát hiện trên mặt người kia ngoài cảm khái không hề có loại tâm tư khác.

"Những thứ yêu ma chi vật này, một khi xử lý không tốt sẽ mang đến hạo kiếp cho mọi người, tuy người dân vẫn còn đó chút mê tín, nhưng nếu như thật sự xuất hiện yêu ma thì người dân sẽ không tiếp thu nổi đâu. Dân an lòng thì xã hội mới có thể ổn định, quốc gia mới có thể phát triển hình thành vòng tuần hoàn mạnh mẽ nhất, cục xử lý sự kiện đặc bọn tôi chính là tiểu đội không thể nhìn thấy, đối mặt không phải là lửa khói chiến tranh; Phù Tang tà thuật, Cao Ly Khôi Lỗi thuật, thuật hiến tế và nguyền rủa của người phương Tây, bọn họ từng nhiều lần có ý đồ xâm lấn nhưng đều bị bọn tôi đánh bại."

Tiếng thắng xe chói tai vang lên đánh gãy cuộc nói chuyện, Tang Đồng nhảy lên phủi phủi bụi đất trên người chạy ra cửa.

"Chị Đồng, rượu để ở đâu?"

"Để trong sân đi, một bên bày năm vò, nhanh lên!"

"Được, cái này cho chị, thời gian cấp bách chị xài được cứ xài."

...

Chân Mục Dung gần như mọc rễ, cô không động, thấm nhuần dư vị của Tang Đồng.

Quả thật, cô không như Tang Đồng, cũng không có phần sứ mệnh và tinh thần trách nhiệm như cô ấy.

Trước đây cô một mực đối đãi lạnh nhạt với người bên ngoài, trong lòng chỉ có một ý niệm duy nhất, phải sống để cứu mẹ.

Sau đó Tang Du xuất hiện làm sự lạnh lùng và yên tĩnh của cô có một lỗ hỏng nhỏ, lần lượt lại tới Tang Đồng, Tô Tứ Phương, Tằng Thiên Hàm.

Cuộc sống yên tĩnh của cô triệt để bị đánh vỡ, lời nói của bọn họ trong lúc vô thức ảnh hưởng đến cô, mà sự thay đổi này đều bắt nguồn từ mẹ cô.

Lời Tang Đồng vừa nói, để trong lòng Mục Dung có minh ngộ.

Cô luôn cảm thấy hình như mình quên đi một chuyện rất quan trọng, giống như quên mất đường trở về nhà, chỉ có thể ở bên ngoài phiêu đãng mờ mịt.

"Mục Dung, đến đây giúp đi!"

"Tới ngay."

Ngoại trừ mười vò rượu ngon còn có hai thùng chất lỏng màu hồng hồng đỏ đỏ thật to, Tang Đồng nói đó là máu gà.

Chó mực và hoàng kê là hai huyết thánh của dương gian, chó mực canh đêm, hoàng kê báo sáng.

Đối phó với Tì Bà Quỷ Vương không thể dùm máu chó mực, làm vậy chỉ buff thêm công lực cho hắn, máu hoàng kê mới là tốt nhất 

Dọn xong thần án, Tang Đồng kêu người nhấc Khúc Đình Đình đặt lên đó, lấy thần án làm tâm, dùng máu gà khoanh tròn bán kính hai mét.

Mục Dung nhắm mắt cầm bút lông trên tay, nhớ lại phù văn thần bí từng vẽ khi vô tình đụng trúng bóng đen.

Cô hít sâu một hơi. 

Chậm rãi mở mắt, đáy mắt mười phần kiên định, cô cẩn thận nâng bút, vẽ!