Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 151: Thân mật



Mục Dung khoanh chân ngồi trên giường, tóc đen xoã dài. Trên đùi  là quyển tiểu thuyết A Miêu bắt cô đọc, nói là 'Không đọc không được' tiểu thuyết bách hợp: <Xấu xí hiệp>.

Tang Du chân trần đứng trước gương, đỏ mặt tự nhìn chính mình. Bộ đồ này mua ở trên mạng vẫn chưa có cơ hội mặc lần nào.

Nàng ôm lấy khuôn mặt nóng hổi, ảo não nỉ non nói: "Có phải quá lộ liệu không? Lỡ Mục Dung không thích thì sao?? Chị ấy sẽ cảm thấy mình kỳ quái mất.?!"

Tang Du vươn tay nhéo nhéo tai mèo trên đầu: Xấu hổ muốn chết hà!!

Nàng cắn môi tự đấu tranh tâm lý, cuối cùng khát vọng cũng đánh bại xấu hổ, cầm lấy điện thoại.

Quen nhau mấy tháng rồi, lúc nào nàng cũng nằm trên, nàng cũng có nhu cầu chớ bộ??!!!!

"Ting ting"

Mục Dung nhìn tin nhắn trong điện thoại: Chị em về chưa?

"Về rồi, không có giận."

"Kéo màn cửa, cám ơn!"

Mục Dung mờ mịt quay đầu nhìn thoáng, bấm điện thoại: "Kéo màn."

Mục Dung còn đang cầm điện thoại chờ tin nhắn của Tang Du, Tang Du đã quay lại phòng, nàng chân trần nhẹ đi vào, một đường không có tiếng động nào.

Mặt Tang Du đỏ như máu, khẽ hô nhẹ gây sự chú ý đến đối phương 

"Tắm xong rồi..?"

"Ừm."

"Cạch" một tiếng, điện thoại rớt xuống quyển sách.

"Tang Du?!" Giọng nói ai kia khẽ run.

Tang Du bứt rứt không biết nên để tay ở đâu đành phải tự ôm lấy mình.

Nàng xấu hổ cúi đầu tự nhìn đôi tay trắng nõn của mình, dùng hết dũng khí nói: "Em...em chính là quà năm mới của chị."

Một câu nói cũng đủ nhen nhóm mồi lửa của Mục Dung, mỗi tề bào trong người lập tức xáo động, kêu rào.

Mục Dung đặt sách lên tủ đầu giường, mắt không chớp nhìn Tang Du, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng.

Lúc này Tang Du đang mặc bộ nội y màu tím có viền ren, vô cùng tinh xảo.

Bên ngoài phủ một lớp áo choàng ngủ mỏng, để mọi thứ như ẩn như hiện. 

Trên đầu đội băng cài hình tai mèo, cổ đeo vòng vải ren. Cả căn phòng chỉ có ngọn đèn nhỏ đầu giường, ánh sáng nhu hoà hợp với bầu không khí lúc này vô cùng.

Mục Dung nâng tay chạm vào bả vai nàng, có thể cảm nhận được nhiệt độ để dưới lớp tơ lụa mỏng manh.

"Tang Du?"

"Dạ."

Tang Du xấu hổ nhìn Mục Dung, thấy ngọn lửa trong mắt đối phương, nhịp tim lại càng nhảy loạn. 

Nàng nhón chân hôn lên môi Mục Dung, hai tay ôm lấy eo đối phương, nũng nịu nói: "Quà này chị có muốn hay không?"

Mục Dung nuốt nước bọt: "Muốn!"

Hai người đi tới giường, ôm lấy nhau. Tang Du dựa vào người Mục Dung, hai đường cong hợp lại cùng nhau. 

Mục Dung si mê  nhìn Tang Du: "Em hôm nay thật đẹp."

"Bình thường không đẹp sao?"

"Không phải, bình thường cũng đẹp, nhưng hôm nay đặc biệt...ưm"

Tang Du hôn lên môi Mục Dung, không cho cô giải thích. Hai tay Mục Dung trượt vào bên trong áo ngủ nhẹ xoa eo của nàng. Tang Du phối hợp để Mục Dung cởi áo ngủ nàng ra, nhịn không được khẽ hôn lên cổ cô.

Mục Dung khẽ ưm một tiếng đáy mắt động tình, đôi tay vẫn còn ngang dọc trên lưng Tang Du. Cô sờ đến đầu dây cột trên lưng, nhẹ kéo, vải vóc trên người Tang Du chỉ còn đúng một mảnh.

Tang Du thuần thục tháo trở ngại phía trên xuống, ở xương quai xanh và ngực  Mục Dung để lại một chuỗi dấu hôn.

Mục Dung hoá thành một vũng xuân thuỷ, đôi tay trắng nõn đặt trên người Tang Du. Thân thể này chỉ có Tang Du là hiểu rõ nhất, còn rõ hơn cả chủ nhân của nó.

Nơi nào kích thích nhất, nơi nào mẫn cảm nhất, dùng lực ra sao, cách nào để cô phát cuồng thậm chí là mở miệng xin tha, Tang Du đã sớm một lần lại một lần tìm tòi ra hết thảy.

Hai bên đã sớm không còn mảnh vải che thân nào, Tang Du trườn xuống phía dưới, mỗi một tấc đều sẽ đặt xuống một nụ hôn.

Nàng nhẹ mở ra hai chiếc đùi ngọc.

"Tang Du~!" Mục Dung khẽ động hai chân hai khép lại kẹp lấy bả vai Tang Du.

Gương mặt cô đỏ bừng, đôi môi mỏng mở ra khe khẽ thở dốc.

"Ừm?"

Mục Dung kéo Tang Du lên trên người mình, vẻ mặt muốn nói lại thôi 

Dáng vẻ này tương phản rất lớn với dáng vẻ thường ngày của Mục Dung, làm lòng Tang Du ê ẩm căng cứng, hận không thể đem tất cả cho cô.

Nụ hôn triền miên kết thúc, Tang Du lại hôn lên mặt Mục Dung.

"Sao vậy?"

"Không phải em nói..."

"Ừm?"

"Em, em là quà sao?"

Tiếng cười Tang Du trong veo như chuông bạc, trìu mến hôn lên khoé miệng của Mục Dung, một tay đặt lên ngực cô, dùng ngón tay kích thích.

"Em dạy chị~"

Mục Dung bỗng nhiên cắn môi, nhưng tiếng rên nỉ non vẫn thừa dịp phát ra, Tang Du nhân lúc Mục Dung chưa chuẩn bị, thuận thế công vào.

....

Tang Du lấy khăn ướt lau cho Mục Dung, tay bị Mục Dung chụp lấy.

Nàng kinh hô một tiếng ngã xuống giường, Mục Dung nghiêng người nhìn chằm chằm Tang Du: "Tới lượt chị."

Trong lòng Tang Du hơi hơi sợ, nhớ lại lúc nãy vừa dùng thủ đoạn 'trêu ghẹo' Mục Dung, ai đó tức khí kêu rào muốn trả lễ, khí thế Tang Du lập tức yếu xìu.

Hôn lấy lòng Mục Dung, nàng hỏi: "Chị không mệt hả~"

"Không mệt."

Mục Dung không nói gì nhẹ nhàng xoa nắn nơi mềm mại trước ngực Tang Du, người kia thân thể thả lõng vươn tay vuốt ve bụng dưới của Mục Dung: "Chỗ này còn khó chịu không? Lúc nãy run rất lợi hại đó."

Hô hấp Mục Dung tăng nhanh, xoay người một cái ép Tang Du dưới thân, vẻ mặt 'hung ác', nói: "Còn dám trêu chị."

"Ưmmm..."

Sự thật chứng minh, Mục Dung là một học sinh tốt vô cùng.

Tang Du dạy cô cái gì cô đều học được, đồng thời thực hành rất giỏi, ở trên người Tang Du làm không chỉ một lần.

Hai người dây dưa không dứt, Mục Dung càng chiến càng mạnh, càng yêu càng lên tinh thần.

Tang Du cảm thấy mình như chiếc thuyền nhỏ ở giữa đại dương bao la, một lần lại một lần bị đánh chìm.

"Mục Dung~, đừng...đừng mà~ tha em~!"

"Còn dám trêu chị nữa không?"

Khoé mắt Tang Du ẩn nước, thân thể run rẩy kêu lên: "Không dám, không dám nữa mà~Đừng..~ Ưm...!"

Mục Dung kiêu ngạo hừ một tiếng, dừng tay.

Tang Du tức giận nghĩ: Nhìn em lần sau thu phục chị thế nào.!

Mục Dung sửa sang lại tóc cho nàng, nhu hòa hôn xuống trán nàng, tỉ mỉ kéo chăn cho nàng, đứng dậy đi rửa mặt.

Mục Dung thoải mái quay lại phòng, trong tay cầm khăn nóng.

Tang Du ra rất nhiều mô hôi ngủ như vậy không thoải mái rất dễ cảm.

Làm xong mọi thứ, Mục Dung quay lại giường hài lòng ôm lấy Tang Du, thấy đối phương vẫn chưa ngủ liền vuốt ve bụng nàng: "Chỗ này có không thoải mái không?"

Tang Du yếu ớt 'ừm' một tiếng.

Mục Dung học theo giọng điệu của Tang Du, nói tiếp: "Lúc nãy run rất lợi hại đó."

"Thấy ghét~" người gì mà thù dai ớn à!

Tang Du tiến vào lòng Mục Dung, tìm tư thế thoải mái ngủ thật say.

...

Trong giấc mộng của Mục Dung

Ở nơi đưa tay không thấy ngón, không có âm thanh thậm chí cũng không cảm giác được sự tồn tại của không khí.

Cô lục lọi tìm kiếm đường ra nhưng không có kết quả, liền mất khống chế chạy như điên.

Bóng tối không đáng sợ, đáng sợ là bóng tối mang tới vô tận vô cùng sự cô độc.

Nơi này tựa như không có điểm cuối cùng, chỉ có màu đen bao phủ lấy cô, như bóng với hình không thể trốn chạy.

Không biết chạy bao lâu, Mục Dung chịu không nổi nữa ngã xuống, ngay cả té ngã cũng không phát ra âm thanh nào.

Mục Dung nằm sấp tại chỗ không nhúc nhích, tiếng thở dài tĩnh mịch phát ra, dần dần mất đi ý thức, giác quan bị bóng tối chiếm lấy.

Đúng lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng nước.

Đúng vậy, chính là tiếng nước!

Dùng chút sức tàn, Mục Dung chạy như điên về nơi phát ra tiếng nước.

Truớc mắt đau xót, một vệt hồng quang làm đau mắt cô.

Hồng quang sắc bén, vô tình kiên quyết xé toạt bóng tối.

Nơi cuối bóng tối có một cô gái đang đứng, ánh sáng là từ cơ thể người đó toả ra!

Mục Dung từ trong bóng tối đi ra, trên người cô gái không một mảnh vải, tóc đen suôn dài như thác nước xoã dài trên mắt đất, hoà cùng một thể với bóng tối sau lưng.

Ánh mắt ngây thơ của cô gái hoá thanh  minh, nàng nhìn thấy Mục Dung, biểu cảm tự nhiên hào phóng đi tới, đứng trước người Mục Dung cười hỏi: "Ngươi là ai?"

...

Tiếng chuông chói tai kêu vang inh ỏi, kéo Mục Dung trở về thực tại.

Còn chưa kịp mở mắt tiếng chuông đã ngừng lại, giọng nói của Tang Du vang lên.

Giọng nói của nàng rất nhẹ, như cố ý nhỏ giọng.

"Chị."

...

"Chớ chút nữa nha, Mục Dung vẫn chưa dậy, hay chị với tiểu Phương đại sư ăn trước đi."

...

"Dạ, vậy cơm tối cùng nhau ăn."

Tang Đồng cúp điện thoại, kêu Tô Tứ Phương ăn cơm: "Chúng ta ăn đi, hai đứa nó không qua."

"Ừm."

Tang Đồng gấp rau đặt vào chén Tô Tứ Phương: "Ăn xem đã lạnh chưa, không qua ăn cơm cũng không nói tiếng nào, giờ nào rồi vẫn chưa chịu dậy."

Tang Du quay đầu thấy Mục Dung đang nhìn mình, nàng ôm lấy Mục Dung áy náy nói: "Đánh thức chị hả?"

"Không có, mấy giờ rồi?"

"Một giờ rồi."

"Nên dậy thôi."

"Nằm tiếp đi, bên ngoài tuyết rơi đầy trời á, chút nữa chị muốn ăn gì?"

Vẻ mặt Mục Dung có chút hốt hoảng, thì thào nói: "Lúc nãy chị nằm mơ."

"Mơ thấy gì?"

Mục Dung nhíu mày: "Không nhớ nổi, nhưng hình như là ác mộng, toàn phải chạy, rất mệt."

Tang Du trấn an vỗ vỗ lưng Mục Dung: "Không sao, quên nó đi."