Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 153: Mê game



Con trai dì Lưu mặc xong quần áo lại xông vào toilet vệ sinh qua loa, đi tới ngồi xuống trước mặt mọi người.

"chào mấy người đẹp, tôi là Lý Húc."

"Lý tiên sinh, dì Lưu là khách của bọn tôi, không cần quá khách sáo."

"Khách?"

"Ừm, đến xem phong thủy."

"Vậy à, mẹ đem mâm trái cây đến đây."

"Không cần làm phiền, dì Lưu lại ngồi đi, chúng ta trò chuyện một chút. Lý tiên sinh là con một à?"

"Trên tôi còn một chị gái."

Ở cục xử lý sự kiện đặc biệt Tang Đồng từng được huấn luyện, có thể  moi được tin tức cô cần trong khi nói chuyện.

Mệnh cách của dì Lưu và bạn già Tang Đồng có thể chắc chắn suy tính của mình là đúng, hai người đều sinh ra ở gia đình nghèo khổ được người giới thiệu rồi kết hôn với nhau, tình cảm vợ chồng trước giờ rất tốt đẹp.

Hai người cùng nhau làm trong xí nghiệp, sau khi mở ra cải cách kinh tế hai người cùng nhau nghỉ việc, vì nuôi sống ngôi nhà này mà hai người chịu không ít khổ, buôn bán vỉa hè, tạp vụ, quét dọn có đủ.

Dựa vào ý chí kiên cường và tính cách chịu khó, thái độ cần cù siêng năng nên rốt cuộc cũng hưởng được chút gió đông, trải qua nhiều phong ba cuối cùng cũng đã tìm được hòm tiền đầu tiên.

Dù bạn già dì Lưu trình độ văn hóa không cao, nhưng đối với sự biến hoá của thị trường lại rất nhạy, trước khi bất động sản trở thành cơn sốt toàn cầu ông gom hết tiền bạc mua vào rất nhiều bất động sản.

Thiếu niên nghèo khổ, trung niên giàu sang, lão niên...

...

Dì Lưu kể về quá khứ đi qua cùng bạn già, nỗi buồn cứ như cuộn tròn lấy bà.

Tang Đồng chống cằm không nói gì thỉnh thoảng dò xét Lý Húc.

"Lý tiên sinh làm việc ở đâu?"

Lý Húc xấu hổ cười một tiếng: "tự mình mở buôn bán nhỏ thôi, thời gian trước cha tôi nhập viện không có thời gian kinh doanh nên sang nhượng rồi."

"Lý tiên sinh kết hôn chưa?"

"Người yêu của tôi về nhà ngoại rồi." Dì Lưu bên cạnh khẽ hít sâu một hơi.

Tang Đồng nói ra mục đích của mình: "Lý tiên sinh, cho hỏi dạo gần đây ngài có gặp chuyện gì lạ không? Thực không giấu gì, bọn tôi là được dì Lưu mời về đây để điều tra sự việc linh dị, dì Lưu từng nói nhìn thấy cha của ngài đánh ngài trong lúc ngài đang ngủ."

Biểu lộ của Lý Húc mất tự nhiên, ấp úng nửa ngày lấp bấp trả lời: "Cha tôi...có lẽ là còn tâm nguyện chưa hoàn thành, mấy ngày trước tôi và chị gái có đi chùa cầu siêu cho cha."

"Là trước hay sau khi ngài bị té?"

Lý Húc trầm mặc: "Trước đó."

"Nếu như tối đó dì Lưu không nhìn lầm thì siêu độ thất bại rồi."

Tang Đồng và Mục Dung thương lượng với nhau một chút, sau đó quyết định: Mục Dung sẽ vẽ pháp tường bao lấy nhà dì Lưu, còn Tang Đồng thì cho dì Lưu ba lá bùa hộ thân, quan sát thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp.

"Dì Lưu, ba lá bùa này chia cho ba người, chút nữa tôi sẽ bố trí lại căn nhà này một chút, nếu như được thì dì kêu con gái dì về nhà này ở vài hôm luôn đi."

Nhà của Lưu gia sáng sủa sạch sẽ phong thủy cũng không có vấn đề gì, Mục Dung nói tối nay cô sẽ thử tra tử sổ, loại hồn phách của bạn già dì Lưu không thể nào ở lại dương gian quá lâu 

Đi ra ngoài cửa tiểu khu, Khúc Đình Đình gọi Mục Dung lại: "Có cần tôi đưa cô, các cô về không?"

"Cám ơn, chúng tôi tự bắt xe là được.",

"Vậy được, lần này cám ơn cô."

"Không có gì, tạm biệt."

"Tạm biệt." Khúc Đình Đình chậm rãi bước chân.

Tang Đồng hài lòng đối với câu trả lời của Mục Dung, vừa định nói gì đó với Tang Du thì lại thấy nàng chơi điện thoại.

"Du nhi, sao mấy nay em cứ chơi điện thoại suốt vậy?"

"Dạ? À do cái trò này chơi vui lắm, hay là chị cũng chơi đi, chúng ta cùng nhau chơi."

"Không chơi, em cũng nghỉ đi, đang đi trên đường đó!"

"Dạ." Lời nói Tang Đồng vẫn còn tác dụng, Tang Du không muốn cũng tắt điện thoại

Trên đường về Tang Đồng nói với Mục Dung: "Cô có bằng lái không?"

"Không có."

"Đi học đi, mấy hôm nữa chúng ta đi coi xe, làm việc cũng thuận tiện hơn."

...

Về đến nhà Mục Dung tra tử sổ, bạn già dì Lưu mất lúc sáng nên cô gọi cho Hách Giải Phóng.

Đối phương xác nhận: hồn phách của chồng dì Lưu đã được câu đi đưa tới âm dương dịch trạm, là hắn tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không có chuyện trả về dương gian.

Mục Dung đi đến 402 nói rõ tình hình cho Tang Đồng, Tang Đồng nói: "Chẳng lẽ đó dì Lưu thương nhớ quá độ nên hoa mắt, có lẽ Lý Húc bị ngã là do trùng hợp thôi?"

"Có phải trùng hợp hay không thì tối nay tôi cũng sẽ đến đó vẽ pháp tường."

"Cũng tốt, như vậy tôi yên tâm hơn."

"Vậy tôi đi trước."

"Chờ chút, Du nhi như vậy bao lâu rồi?"

"Em ấy thế nào?"

"Chơi điện thoại không biết ngày đêm, chơi bao lâu rồi?"

Mục Dung nghĩ như trả lời: "Chắc cỡ một tuần, tối tôi đi làm, A Miêu và Yên Yên vẫn chưa quay về, em ấy ở nhà một mình cũng có chút cô đơn."

"Cô tìm cơ hội hỏi xem Du nhi chơi trò gì."

"Ừm."

Ban đêm Mục Dung đi tới nhà dì Lưu vẽ pháp tường xong mới đi câu hồn, sáng hôm sau dì Lưu còn gọi điện cám ơn Tang Đồng.

Bà nói đeo hộ thân phù buổi tối ngủ rất ngon.

Mục Dung nói với Tang Đồng, trò Tang Du đang chơi tên là <Mộng tưởng>

Lại qua thêm nửa tháng, mọi người sắp sửa quên mất chuyện của dì Lưu thì bà ấy lại đến. Đi theo còn có con gái và Khúc Đình Đình.

Khúc Đình Đình ở trong sân nhắc nhở: "Dì Lưu dì phải tỉnh táo, mấy vị đại sư này tuyệt đối không gạt người!"

Nửa tháng không gặp dì Lưu già đến doạ người, tóc hoa râm trước kia giờ trắng xoá, người cũng gầy đi rất nhiều.

Dì Lưu lảo đảo chạy tới mặt Mục Dung, nắm lấy tay cô cuồng loạn khóc nói: "Lừa đảo! Đền mạng con trai tôi đi!"

Con trai dì Lưu chết rồi!

Kể ra cũng lạ, vị tiên sinh này từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nhà, tự nhiên ngày hôm đó trúng tà hay sao mà lại chủ động đi phơi quần áo.

Giá treo quần áo ở ban công xảy ra vấn đề, hắn đứng trên bệ cửa sổ sửa lại, xui xẻo té xuống.

Mấy ngày hôm nay nhiệt độ rất thấp, trên bệ cửa sổ đóng một lớp băng mỏng, vật liệu kiên cố đều bị đông đến giòn rụm.

Con gái dì Lưu, Lý Hân kích động giật hộ thân phù trên cổ xuống quăng vào mặt Tang Đồng: "Quân lừa đảo, tuổi còn nhỏ mà giả thần giả quỷ, đền mạng cho em trai tao, nếu không dù có tán gia bại sản tao cũng kiện chúng mày vào tù!"

Khúc Đình Đình ôm dì Lưu khuyên: "Dì Lưu, dì buông  ra đi, Mục Dung không gạt dì đâu."

Chị và mẹ Lý Húc hùa nhau đánh Mục Dung, một mình Khúc Đình Đình can không nổi 

Cục diện cửa hàng hỗn loạn, Tang Du rốt cuộc cũng chịu để điện thoại xuống đi tới khuyên can.

Tang Đồng để Lý Hân đánh một cái sau đó bấm gọi cảnh sát.

Mục Dung và Tang Đồng mỗi người in một bạt tay trên mặt đi đến cục cảnh sát, Mục Dung nghiêm trọng hơn Tang Đồng, mặt bị cào trầy mấy đường, quần áo trên người nhăn nhúm.

Vì muốn lắng dịu lửa giận của  gia quyến người chết, cảnh sát cưỡng chế ép buộc cửa hàng tạm thời không được kinh doanh, hoàn lại bốn ngàn tệ.

Đương nhiên cũng giáo huấn lại tư tưởng của dì Lưu một trận: Lý Húc là tự ngã lầu, không liên quan gì đến đám người Tang Đồng, mọi người không nên mê tín dị đoan.

Bởi vì lịch sử quốc gia đặc biệt, nên quốc gia đối với 'mê tín dị đoan' không quá mức tỏ thái độ, một ít hành vi tục lệ chỉ cần không quá khích thì sẽ mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu xảy ra vấn đề lớn thì sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Mặc dù chỉ cần Tang Đồng gọi một cuộc là có thể giải quyết vấn đề nhưng cô không có ý  này, cửa hàng đóng cửa mấy hôm cũng tốt, cô có hai vấn đề quan trọng hơn cần xử lý.

Quay lại 402, Tô Tứ Phương nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mọi người liền giật mình, Tang Du đi vào phòng bếp nấu mấy quả trứng gà, Tô Tứ Phương thì đi lấy hai cái khăn ướt.

Tô Tứ Phương đưa cho Tang Du một cái khăn, rồi ngồi xuống bên cạnh Tang Đồng, lau cho cô.

"Đồng sư tỷ, có chuyện gì sao?"

"Tôi không sao, không cần lau."

"Sưng hết cả rồi, nên đắp một chút đi."

Tang Đồng không lay chuyển được Tô Tứ Phương nhưng cũng không quen được nàng chăm sóc: "Để tôi tự làm."

"Ừm." Tô Tứ Phương xếp lại khăn đưa cho Tang Đồng.

"Du nhi."

"Dạ?"

"Đưa điện thoại đây."

Tang Đồng cầm điện thoại, tìm app <Mộng tưởng> xoá, nghĩ nghĩ lại trực tiếp tịch thu điện thoại.

"Chị, chị làm gì vậy?"

Tang Đồng quăng khăn mặt xuống, đứng dậy: "câu này chị hỏi em mới đúng, em muốn làm gì hả?!"

"Em thế nào? Em lớn như vậy rồi chị còn tịch thu điện thoại của em?"

"Tịch thu? Nói như vậy là em cũng biết mình làm chuyện gì sai đúng không?"

"Nếu không tịch thu thì cần gì chị bỏ điện thoại của em vào túi quần?"

Mục Dung nãy giờ im lặng nhẹ giọng nói: "Tang Du, xác thực dạo này em hơi lạ."

"Em sao?"

"5 giờ mười phút sáng nay chị dậy, em còn chưa ngủ."

"Em, em đang đợi chị dậy mà, sẵn chơi một chút thôi."

Mục Dung áy náy nhìn Tang Du: "Xin lỗi." Chính mình vậy mà không phát hiện ra Tang Du kỳ lạ.

"Sao tự nhiên lại xin lỗi em?"

Tang Đồng cười lạnh nói: "Em còn nhớ lần trước có khách xung đột với Mục Dung em đã làm gì không? Vừa nãy chị và Mục Dung bị đánh em đang làm cái gì hả?!"

Tang Du ngây ngẩn cả người, miệng há to một câu cũng không nói được.

"Không sai, xã hội bây giờ chỗ nào cũng có 'tộc cúi đầu', nhưng chị của em đây làm công việc gì em chẳng lẽ không biết hả? Đây là không bình thường, em hiểu không? Tinh thần khí của một người có hạn, em còn như vậy..."

Tang Du đột nhiên hét to: "Trả điện thoại lại cho em!"

Mọi người giật mình, đây là Tang Du nhu thuận hiểu chuyện thường ngày sao????

Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì Tang Du đã xông tới trước mặt Tang Đồng, đụng một cái làm cô lảo đảo.

Tang Đồng giữ chặt túi: "em muốn làm gì hả?!"

Tang Du vươn tay chằm chằm nhìn cô gằng từng chữ: "trả điện thoại lại cho em!"