Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 159: Hoàng Tuyền cổ quốc



Tang Đồng trừng mắt nhìn Vương Hạo một lúc lâu mới chậm rãi ngồi xuống.

Tâm tư Tang Đồng càng lúc càng nặng nề: sự xuất hiện của Vương Hạo làm rối loạn bố cục của cô, cũng chấm dứt việc đẩy Mục Dung và Tang Du ra khỏi vùng chiến sự.

Đừng nói là hai người ấy, đến cả là Tang Đồng cũng chưa chắc có khả năng trốn khỏi tay Vương Hạo.

Bản thân đặc dị công năng đã là một lĩnh vực thần bí, mười lăm tuổi Vương Hạo gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt, mười sáu tuổi làm khoa trưởng, đứng nhất khoa đặc dị công năm liên tiếp mười năm trời.

Có thể nói hắn là thân kinh bách chiến, dưới tay hắn một lứa đổi một lứa, đại đa số đều hy sinh vì nhiệm vụ, chỉ có hắn là đánh hoài không ngã.

Dựa vào biểu hiện mấy năm gần đây, rất nhiều người đều nghĩ hắn sẽ là cục trưởng nhiệm kỳ tới, vì bảo hộ 'vương bài' nên năng lực của Vương Hạo là một trong những lệnh cấm cơ mật nhất.

Tình chiến hữu của Tang Đồng và Vương Hạo được xây dựng khi làm chung nhiệm vụ, lần làm nhiệm vụ đó chỉ có hai người họ sống sót, nỗi đau mất đi chiến hữu kéo gần khoảng cách hai người, cộng thêm trải qua cửu tử nhất sinh làm bọn họ sinh ra cảm giác cùng chung chí hướng.

Tang Đồng biết rất rõ: lần làm nhiệm vụ đó cô có thể sống sót phần lớn là nhờ vận khí, so với Vương Hạo không chút bị thương là một trời một vực.

Vương Hạo đến đây làm Tang Đồng có cảm giác càng thêm không yên tâm. Tuy năng lực của hắn mạnh nhưng không ai chịu làm cộng sự của hắn, nguyên nhân rất đơn giản: nhiệm vụ nào có Vương Hạo tham gia thì tỉ lệ tử vong cực kỳ cao.

Ngưu cục trưởng khoát tay: "Hai người định nhìn nhau mãi sao, ngồi đi. A Hạo không làm gì thất lễ đâu."

Tang Du và Mục Dung một trái một phải ngồi cạnh Tang Đồng, Vương Hạo thì người kế bên cục trưởng.

Trước bầu không khí nặng nề, cục trưởng thản nhiên nâng chun trà nhấp một ngụm: "Người đến đủ rồi, chúng ta bắt đầu thôi."

"Cục trưởng, xin cân nhắc lại ý kiến của tôi."

Ngưu cục trưởng đặt chén trà xuống, mỉm cười chậm rãi nói: "Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách*, các người nghĩ đúng không?"

(Suy vong của một quốc gia, mỗi người đều phải có trách nhiệm.)

Lời này tuy là trả lời Tang Đồng nhưng hắn lại nhìn Tang Du, người sau lập tức cảm giác được trong ánh mắt hoà ái kia ẩn chứa vô vàn thiên cơ, làm người ta không thể trốn tránh cũng không thể cự tuyệt.

Chỉ có thể kiên trì nhẹ gật đầu, sau đó dời tầm mắt.

Ngưu cục trưởng lúc này mới nhìn Tang Đồng: "Ở trong cục cô đã là lão đồng chí, nhưng ở phương diện tự thân giác ngộ thì còn phải học hỏi ở em cô nhiều.",

Lời Tang Đồng muốn nói bị nghẹn ở yết hầu, đúng lúc này Mục Dung đột nhiên lên tiếng: "Tôi không đồng ý."

Đuôi lông mày của Ngưu cục trưởng hơi giật, dùng ánh mắt hoà ái nhìn Mục Dung: "Còn chưa kịp nói lời cảm ơn cô Mục Dung. Nhóm ấu linh vô tội bị giam ở trung tâm Giai Giai cũng may nhờ có cô giúp đỡ, kết thúc nhiệm vụ lần này trong cục sẽ tiến hành khen ngợi cô."

"Không cần, tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm, chuyện ngài vừa nói tôi không đồng ý."

"Không ham hư danh, điều này rất tốt. Nhưng khen ngợi thì vẫn phải khen ngợi. Nội dung cụ thể của nhiệm vụ lần này hẳn là cô chưa biết rõ?"

"... Ừm."

"Hay là cô nghe tôi nói trước vài câu, có chút nội tình tôi vẫn chưa kịp nói với Tang Đồng."

"Mặc kệ là nguyên nhân gì, lập trường của tôi sẽ không đổi. Tang Du chỉ là công dân bình thường, không có nghĩa vụ phải tham dự vào chuyện nguy hiểm."

Ngưu cục trưởng từ chối trả lời chỉ cười cười, tựa như không để ý sự 'vô lễ'của Mục Dung: "Tháng sáu năm ngoái địa khu Tây Nam xuất hiện dị tượng, tôi phái một tiểu đội qua đó khống chế cục diện, trải qua tám tháng đấu tranh, toàn bộ tổ viên đều mất liên lạc, chỉ có một mình Vương Hạo trở về. Ba năm trước trong nước liên tục xảy ra thảm án diệt môn, trải qua điều tra đã xác định được điểm giống nhau, còn nhớ A Minh ở 402 chứ?"

Tang Du và Mục Dung liếc mắt nhìn nhau, nhẹ gật đầu.

Ngưu cục trưởng nói tiếp: "Hộp âm nhạc này được công ty Đông Doanh sản xuất số lượng lớn vào thời thế chiến đệ nhị, khi đó Nhật Bản dồn toàn lực đánh vào quốc gia, đến cả nữ sinh trung học cũng bị buộc phải ra tiền tuyến làm y tá hậu cần, phía sau công ty Đông Doanh có tập đoàn thần bí cổ xưa chống lưng, bọn họ cực kỳ ủng hộ chuyện Nhật Bản xâm lược nước ta, mỗi một học sinh ra tiền tuyến đều được phát một hộp âm nhạc, sau khi kháng chiến thành công, hộp âm nhạc một phần bị hư một phần thì được đưa ra nước ngoài, phần còn lại thì ở lại trong nước, đây không phải hộp âm nhạc bình thường mà là sự chuẩn bị trước của bọn họ, dưới trướng tập đoàn có một nhóm âm dương thuật sĩ, bọn họ đã yểm tà đạo vào trong hộp âm nhạc, ba năm trước đột nhiên kích dẫn tạo thành vô số thảm án diệt môn của những người giữ hộp âm nhạc. Vị A Minh tiên sinh này là người duy nhất sống sót, điều này là do hắn may mắn gặp được các cô."

"Nhật Bản lòng lang dạ thú chưa bao giờ chịu ngừng tay, trải qua nghiên cứu tổ chức quyết định: điều động đồng chí Tang Đồng ẩn núp ở địa khu Đông Bắc, còn nhớ chuyện âm thanh giày cao gót trong phòng toilet ở trung tâm Giai Giai không?" . Truyện Full

Biểu cảm của Mục Dung và Tang Du y như nhau, một nửa như bừng tỉnh thông suốt một nửa sợ hãi không dám tin.

Ngưu cục trưởng dừng nói, đẩy hai phần hiệp nghị bảo mật về phía trước: "Sự tình phía sau rất cơ mật, các người muốn nghe thì phải ký hiệp nghị trước."

Hắn vừa cười vừa nói với Mục Dung: "Cô yên tâm, hiệp nghị bảo mật chỉ là một trình tự, các cô ký nó tôi cũng không thể buộc các cô làm việc gì."

Tang Du quay đầu nhìn Tang Đồng, không thể không thừa nhận Ngưu cục trưởng rất có sức hấp dẫn mắt người ta, hai chuyện tựa như không liên quan nhau nhưng lại ẩn chứa sự thật kinh người!

Tang Đồng cầm phần hiệp nghị của Tang Du tỉ mỉ lật xem một lần: "Nếu em muốn nghe thì ký đi "

Hai mắt Tang Du lấp lánh, ký tên in dấu tay lưu loát một mạch, Mục Dung thấy vậy cũng làm theo.

Ngưu cục trưởng nâng chung trà nhấp một ngụm, êm tai nói: "Nguyên nhân gây nên âm thanh giày cao gót là do ở trong phòng toilet có nữ quỷ bị giam cầm, thứ giam cầm ả là 'câu hồn trận' đã thất truyền tám mươi năm, được ghi lại trong một bản gọi là. <Lỗ công bí thuật>, tác giả của cuốn cổ tịch  này chính là tổ sư gia của thợ mộc trong truyền thuyết Lỗ Ban. Thợ mộc từng là một trong những nghề rất được kính trọng, nhưng bọn họ không có năng lực siêu độ quỷ hồn, nếu tổ trạch có quỷ nháo hoặc là quỷ bên ngoài vào nhà quậy phá thì sẽ sử dụng chiêu 'câu hồn trận' này, phát minh nguyên bản của chiêu này là ngăn cách âm linh và người sống, thế nhưng dự tính ban đầu có tốt thế nào thì khi rơi vào tay người xấu cũng trở thành công cụ hại người. Thời kỳ kháng chiến quốc gia tổn thất không chỉ là sinh mệnh của những vị tiền bối, còn có rất nhiều cổ tịch bị biến mất không chút tung tích, 'câu hồn trận' xuất hiện trong cục rất coi trọng, cuối cùng chúng tôi cũng xác định được <Lỗ công bí thuật> đã lưu lạc đến Nhật Bản."

Tang Du hỏi: "Ý ngài là..thảm án ở trung tâm Giai Giai là do người Nhật làm?"

Ngưu cục trưởng cười nói: "Chớ nóng vội." Sau đó hắn khoát tay áo, chàng trai phía sau lấy ra một khối lập phương lớn chừng bàn tay đưa cho Ngưu cục trưởng.

Ngưu cục trưởng để khối lập phương vào lòng bàn tay nhìn thẳng vào nó, một vệt sáng màu xanh xuất hiện quét võng mạc của hắn.

"Tích" một tiếng, khối lập phương bắn ra một máy quét vân tay nhỏ như tiền xu. Ngưu cục trưởng đặt khối lập phương lên bàn, ngón tay cái đặt lên máy quét.

Trước mặt mọi người xuất hiện màn hình chiếu bằng không gian ba chiều, trên màn hình đã có sẵn mấy sấp văn kiện.

Ngưu cục trưởng đưa tay quét một cái, màn hình cảm ứng như điện thoại, văn kiện trong đó lập tức di chuyển, Ngưu cục trưởng lại duỗi tay chỉ một cái, màn hình ngừng chuyển động.

Hắn mở ra một văn kiện, vô số điểm từ tạo thành một bức hình.

Điểm đỏ bắt mắt trong bức hình tạo thành sáu thanh kiếm, mũi kiếm đều chỉ về một hướng.

Ngưu cục trưởng dùng ngón tay vẽ lên từng mũi kiếm, vừa vặn tạo thành một hình tròn.

"Nơi này là Hoàng Sa Mạc Lĩnh.", Nói xong hắn dùng tay phóng to bức hình

Mục Dung kinh ngạc nhìn nói: "Đây là sơ đồ quan sát của thành phố Sơn Dương."

Ngưu cục trưởng nhẹ gật đầu: "Không chỉ có thành phố Sơn Dương, còn có mấy thành thị tiếp giáp."

Hắn phóng bức hình ra cực đại, sau đó chỉ vào điểm đỏ: "Các người nhìn xem, đây là toilet có quỷ nháo, đây là xưởng thép bị hoả hoạn, chính là nơi của nhóm ấu linh vô tội được các cô cứu."

Lời vừa dứt, Ngưu cục trưởng thu nhỏ bức ảnh lại, biến lại sơ đồ của sáu thanh kiếm.

"Chúng tôi truy tìm nguồn gốc và tiến hành phép loại trừ, từ khi Nhật Bản tuyên bố đầu hàng, địa khu Đông Bắc rất hay xảy ra sự kiện linh dị, lấy Đông Bắc làm điểm nóng dùng phương thức giải chú, ưu hoá phân tích bỏ đi chướng nhãn pháp thì được cái đồ hình này. Sáu thanh kiếm đều chỉ về Hoàng Sa Mạc Lĩnh, các người nhìn nơi này."

Ngưu cục trưởng chỉ vào một chỗ: "Nơi này chính là bãi tha ma lớn nhất Hoàng Sa Mạc Lĩnh, tập đoàn Nhật Bản sau khi đấu thầu mảnh đất này đã xây dựng một toà cao ốc mang hình dạng búp bê mặc kimono lên nó."

Tằng Thiên Hàm kinh ngạc nhìn bản sơ đồ: "Trời ơi..."

Ngưu cục trưởng thở dài: "Sau khi chiến tranh kết thúc, quốc gia chúng ta đã sắp xếp một nhóm đồng chí nhập cư vào Nhật Bản, trải qua ba đời cố gắng, rốt cuộc cũng có một vị đồng chí được gia nhập vào tập đoàn đó, hắn dùng sinh mệnh đổi lấy tư liệu quý giá về cho chúng ta, ở bên trong tập đoàn cất giữ một quyển cổ tịch thần bí, bên trong ghi chép một truyền thuyết: Trong thần thoại Nhật Bản có một vị thần mặt trời, gọi là Thiên Chiếu Đại Ngự Thần, vị đại thần Amaterasu* này có sáu thanh Thảo Trĩ Kiếm. Quyển cổ tịch kia viết, nếu có thể tập hợp đủ sáu thanh Thảo Trĩ Kiếm hiến tế hồn phách của vạn người thì có thể mở ra đại môn của Hoàng Tuyền quốc."

Ngưu cục trưởng liếc mắt nhìn năm người đang ngồi ngay ngắn: "Nếu đại môn của Hoàng Tuyền quốc mở ra, sẽ cố vố số ác linh bên trong nó tuôn vào nhân gian, đến lúc đó nhật nguyệt vô quang, đất trời sụp đổ, hồng thủy tràn lan, khắp nơi xảy ra bệnh dịch, thiên tai sẽ phá hủy hết kiến trúc và kinh tế, quỷ mị khống chế lòng người làm xã hội bạo động, các thành phố sẽ nghiêng ngã chỉ trong một đêm, sinh linh đồ thán."