Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 162: Đồng bạn quỷ dị



"Trời! Nha đầu ngốc này! Còn bệnh sao lại ngồi dưới đất hả!"

Mẹ Hứa không biết xuất hiện từ lúc nào, một mạch kéo Mục Dung đi về phòng.

"...mẹ, mẹ thả con ra, con muốn phơi nắng chút mà."

Mẹ Hứa nghe thấy con gái nói vậy, chần chừ dừng bước: "Được không, mấy hôm trước còn nói sợ nắng mà."

"Có thể mà, nằm lâu quá cơ thể con hơi đau, con muốn ngồi với Cẩu Đản một chút."

Mẹ Hứa buông Mục Dung ra, lấy tay sờ đầu cô vui vẻ nói: "Cám ơn trời đất, Bồ Tát hiển linh rồi, thuốc của Đỗ tiên sinh thật tốt, mẹ đang làm cháo thịt cho con, chút nữa sẽ có ngay."

Nói xong chạy như một làn khói về phòng bếp, Mục Dung lại đi tới bên cạnh Cẩu Đản, giả vờ tự nhiên nói: "Trận bệnh này làm đầu óc chị mơ hồ hết rồi, em vừa nói là nhà chú Thiết Sơn có người đến à?"

"Đúng đó, là bà con xa của chú Thiết Sơn á, nghe người lớn nói là nhà chồng chết hết trơn à."

"Đến một tháng trước?"

Cẩu Đản dừng tay, mở to đôi mắt trong suốt nhìn nhìn Mục Dung: "Hình như là vậy đó."

"Ăn cơm!!" Mẹ Hứa ôm cái bàn đi tới, giận la Cẩu Đản một chút: "chỉ biết chơi thôi, còn không lại giúp mẹ!"

Ngón tay Cẩu Đản linh hoạt thắt lại lồng cỏ, nhảy đến trước mặt Mục Dung: "Chị, bỏ châu chấu vào đi nè, nhớ khoá lồng lại không nó chạy đó "

Mục Dung nhận lồng cỏ, lấy hai cọng cỏ khô khoá lồng lại, Cẩu Đản chuyển ba cái ghế đẩu tới, lại đến phòng bếp giúp mẹ Hứa mang đồ ăn ra.

Thời đại này đồ ăn nông gia rất đơn giản, trong đất có cái gì thì ăn cái đó.

Một tô nhỏ ngũ cốc thay cơm, một bát tương nhà làm, hai trái dưa leo, một bó hành nhỏ và một dĩa rau dại đen sì.

Chén cháo ngô thêm chút ít thịt vụn, mẹ Hứa cầm trên tay một dĩa nhỏ.

Cẩu Đản hít hà cái mũi, cầm đũa chạy tới trước mặt mẹ Hứa: "Trứng chiên! Mẹ, mẹ trứng chiên!"

"Đi đi, ăn cái gì mà ăn, chị còn bệnh nhiều ngày cần phải bồi bổ, con không được giành ăn."

Cẩu Đản nuốt nước bọt, nhón chân nhìn vào cái dĩa một chút.

Không khó nhận ra nó thèm dĩa trứng chiên này đến cỡ nào, nhưng Cẩu Đản không giành ăn, chỉ trơ mắt nhìn nhìn. Ba người theo thứ tự ngồi xuống, mẹ Hứa đẩy bát cháo ngô cho Mục Dung: "Đại Nha, ăn đi con."

Sau đó lại đem dĩa trứng chiên đặt trước mắt Mục Dung, lấy bánh bột ngô từ trong chậu ra nhét vào tay cô: "mẹ biết con ăn không ngon miệng, cháo này ăn không no thì ăn thêm chút bánh nha.",

Mẹ Hứa nói xong bới hai chén cơm cho bà và Cẩu Đản, gấp miếng rau dại bỏ vào chén Cẩu Đản: "Ăn đi."

Cẩu Đản cầm đũa nhìn nhìn đĩa trứng chiên, nâng chén cơm lên nuốt một ngụm nước bọt liền cắm đầu ăn.

Tuy là cơm rau dưa nhưng Cẩu Đản ăn rất ngon, hai má phình to không ngừng nhai nuốt, cầm hành lá chấm tương cắn một cái.

Dĩa trứng chiên nhỏ xíu, chắc là chỉ chiên có một quả, Mục Dung gấp nửa miếng trứng cho Cẩu Đản lại bị ngăn lại.

"Nha đầu này, mẹ cho con bồi bổ, con phải ăn không được cho nó."

Cẩu Đản cầm bát, tuy thèm nhưng vẫn hiểu chuyện nói: "Chị ăn đi, hôm qua em và Hầu Tử trộm trứng chim ăn rồi, giờ không thèm đâu."

Mục Dung cầm chén cháo mà nuốt không trôi, bột ngô mài rất thô ăn vào còn có chút cặn, thịt có mùi tanh. Cô giật giật ngón tay cầm bát cháo, nhiệt độ trên đầu ngón tay rất rất chân thực.

Bất luận là cô nhìn thấy, đụng vào, hay nghe được đều giống y như thế giới hiện thực.

Nơi này rốt cuộc là gì, rõ ràng cô và Tang Du cùng nhau đi vào, chênh lệnh trước sau không quá mười giây, nhưng vì cớ gì Tang Du đến sớm hơn cô những một tháng, còn những người khác đâu.

Mặc dù cô không kịp soi gương nhưng cô cảm giác được cơ thể của mình rất nhỏ, có phải ai đi vào thế giới này cũng thay đổi, hay chỉ có mình cô?

Ăn cơm xong Mục Dung định giúp mẹ Hứa rửa bát nhưng lại bị bà đẩy về phòng: "Mẹ không cần con giúp, con màu khoẻ là đã hiếu thảo với mẹ rồi."

Mục Dung đành phải nghe theo, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài sân một mảnh đen sì, chỉ có thấp thoáng vài chỗ có nguồn sáng, thôn này hình như còn chưa có điện.

Mục Dung không quen loại sinh hoạt ăn xong rồi ngủ này. Cô muốn đi tìm Tang Du nhưng tình hình trước mắt thì chỉ có thể chờ đến ngày mai lại tính.

Sáng sớm hôm sau Mục Dung bị mẹ Hứa gọi dậy, bữa sáng của cô là hỗn hợp mỳ sợi và trứng chần nước sôi. Còn phần của mẹ Hứa và Cẩu Đản chỉ có mì và rau dại.

Cẩu Đản gấp rau dại ăn cùng mì sợi, bưng chén lên hút từng ngụm. 

Mục Dung ăn được ba miếng thì đã nghe Cẩu Đản ợ một cái bỏ chén xuống, liếm liếm môi sau đó cầm theo cái bánh chạy ra ngoài.

Mẹ Hứa nhìn bóng lưng Cẩu Đản quát: "Đi chơi suốt thôi, về sớm đó!"

"Dạ!!"

Mẹ Hứa dọn xong bát đũa liền chuẩn bị nông cụ đi ra ngoài, trước khi đi còn dặn Mục Dung: "Mẹ đi ra ruộng một chút là về liền, con đói thì đi vô bếp nấu trứng ăn nha, không đói thì đợi mẹ về nấu."

Mục Dung ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."

Mẹ Hứa đi, Mục Dung kiên nhẫn chờ đợi thêm chút, lại gọi thêm một tiếng để thăm dò, xác định mẹ Hứa đi rồi mới ngồi bật dậy.

Mắt cô tối sầm, phải vịn lấy giường một chút mới chậm rãi đứng lên.

Cô đi trong nhà một vòng, ba gian nhà ngói không tìm thấy gương đâu, đành phải mở nắp vạc nước tự nhìn chính mình.

Cái bóng phản chiếu lại là một cô gái xa lạ, tái nhợt gầy yếu, quần áo vải thô mặc không vừa người, mái tóc mềm mềm cô biến thành Hứa Đại Nha.

Thân thể này suy yếu đến mức đi mấy bước đã phải thở lấy hơi, tư liệu trong đầu Mục Dung là hồi ức lúc già của Hứa Đại Nha, khắp nơi trong thôn đều có cảm giác thân thiết, nhưng đường đi cụ thể thì không nhớ rõ.

Cô nhớ mang máng Triệu Thiết Sơn ở đầu thôn đông, là người đàn ông mù ở goá.

Cô kéo thân thể nặng nề đi tới đầu thôn đông. Trên đường đi thôn dân gặp cô đều chào hỏi: "Aiz, Đại Nha hết bệnh rồi hả con, muốn đi đâu đó?"

"Chú Thiết Căn, con đi tìm Cẩu Đản."

"Thằng nhóc đó đang ở ngoài bờ sông chơi với Hầu Tử đó, khoản thời gian này cực cho mẹ con lắm, sau này ráng nghe lời hiếu thảo với bà, nhanh về nhà đi đừng đi lung tung."

Mục Dung nhẹ gật đầu: "Con nằm lâu quá nên người hơi đau, muốn đi dạo một chút."

Thiết Căn nhìn chằm chằm Mục Dung, không nói thêm gì.

Lại đi thêm một đoạn, ở bên đường Mục Dung nhìn thấy bóng người quen thuộc, chân cô liền bước nhanh đến gần người kia.

Hình dạng của hắn thay đổi, nhưng Mục Dung nhớ rõ quần áo của hắn, trường bào màu đen và mũ chỏm, bên hông mang Đả Thần Tiên.

Tằng Thiên Hàm cũng nhìn thấy Mục Dung, vẻ mặt hắn đột nhiên có chút cổ quái, đi tới gần cô.

"Đại Nha, hết bệnh rồi?"

Mục Dung nhíu nhíu mày, ánh mắt đặt vào Đả Thần Tiên: "Cậu là..."

Thần sắc Tằng Thiên Hàm càng thêm lạ, cười nói: "Tôi là Ngô Hưng Dân, mấy ngày trước chúng ta đã gặp qua."

Trái tim Mục Dung nhảy loạn, cô nhìn chuôi đao lôi ra từ bả vai 'Ngô Hưng Dân', cô có thể xác định người này là Tằng Thiên Hàm, nhưng vì cái gì hắn không nhận ra cô, còn nói đã gặp cô mấy hôm trước?

Cô và hắn đi tới thế giới này mới hai ngày, người Tằng Thiên Hàm nhìn thấy là ai?

Còn có, quần áo trên người cô vẫn là bộ đi vào đây, Tằng Thiên Hàm hẳn là phải nhận ra cô mới đúng??

Dựa theo phản ứng tự nhiên, hắn chí ít cũng phải biết thân phận của cô, tại sao lại nói mấy lời kỳ quặc này??

Trong lòng Mục Dung khẩn trương, cô không biết Tằng Thiên Hàm muốn bán thứ gì trong hồ lô, nên cô quyết định mở miệng trước.

"Cậu là Tằng Thiên...Ưm!"

Vẻ mặt Tằng Thiên Hàm hiện lên tia kinh sợ, một bước xông tới bịt miệng Mục Dung, ở bên tai cô run rẩy nói: "Đừng làm  chuyện không hợp!"

"Đau!"

Tằng Thiên Hàm vịn ót nhảy về sau, Cẩu Đản đột nhiên xuất hiện bên vệ đường, xoay người nhặt lên cục đá nhỏ tay siết chặt, trên chóp mũi còn đọng mồ hôi, tức giận rống lên: "SAO ÔNG PHÁ CHỊ TUI?"

Tằng Thiên Hàm trừng lớn hai mắt nhưng nhìn chằm chằm Mục Dung, trong ánh mắt còn có sự cảnh báo, Mục Dung mím môi, lùi về sau một bước: "Cám ơn anh Hưng Dân."

Cẩu Đản chạy tới bên người Mục Dung nắm lấy tay cô: "Chị, chị cám ơn cái gì, em thấy ổng phá chị mà."

"Em nhìn lầm rồi, lúc nãy tự nhiên chị bị choáng váng súyt ngã, may là có anh Hưng Dân đỡ chị."

Trong mắt Cẩu Đản loé lên nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: "Thiệt không, em thấy ổng bịt miệng chị."

"Nhìn lầm đó, mẹ xuống ruộng làm việc, nói chị biết trứng gà để ở đâu, nên chị ra tìm em, có muốn ăn trứng gà luộc không?"

Cẩu Đản bỏ cục đá trong tay, lôi kéo Mục Dung đi về: "muốn muốn!"

Mục Dung quay đầu nhìn Tằng Thiên Hàm, thấy hắn cũng đang nhìn cô.

Nhưng Mục Dung không nhìn thấy sự mừng rỡ khi gặp được bạn, hắn chỉ ngơ ngác đứng đực ra nhìn cô rời đi, nhìn bộ dạng của Tằng Thiên Hàm, Mục Dung chỉ cảm thấy hắn đang bi thương.

Tại sao Tằng Thiên Hàm lại bi thương???

~~~