Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 168: Nếm thử thay đổi



Mục Dung tỉ mỉ quan sát phật châu trong tay, xác định đây là của Tô Tứ Phương, hạt châu có dấu bị bào mòn vì sử dụng nhiều nhưng vết cắt thì vẫn còn mới, hơn nữa phật châu trang nghiêm như vậy không nên xuất hiện những từ này.

Human?

Tô Tứ Phương làm vậy nhất định là có ý muốn truyền đạt tin tức quan trọng đến mình.

Chữ trên xâu chuỗi có hai nghĩa, nếu như ghép theo Hán ngữ thì là tên người: Hồ Mạn.

Nếu ghép từ đơn Tiếng Anh, thì sẽ là 'nhân loại'.

Mục Dung ngồi trên giường sờ từng hạt châu trầm tư, thêm một ngày rưỡi nữa thì thế giới này bị thiết lập lại, thời gian của cô quá ít, nhất định phải nhanh tìm ra mục đích của những người còn lại.

"Chị!" Cẩu Đản nhào vào giường Mục Dung, trong tay cầm châu chấu và cái lồng cỏ.

"Cho chị nè, em và Hầu Tử bắt được đó."

"Cám ơn, Cẩu Đản, mấy nay chị bệnh đến mơ hồ, xâu chuỗi này là ở đâu ra?"

Cẩu Đản nghiêng đầu nhìn Mục Dung, cười nói: "Là chị Đông Mai đưa cho chị á."

"Chị Đông Mai là ai?"

"Là độc nữ của phú hộ Lưu gia đó, tháng trước thành thân với anh Hưng Dân á, thiệp mời phát cả thôn luôn, nhưng mẹ không đi cũng không cho chúng ta đi."

"Tại sao?"

Cẩu Đản thu lại tươi cười, nhìn chằm chằm Mục Dung: "Chị, chị có chút kỳ cục."

Mục Dung khẩn trương, sợ Hứa Cẩu Đản lại giống như mẹ Hứa, đột nhiên thay đổi hình dạng sau đó giết chết cô, cô cố tự trấn định, cười nói: "mấy nay đầu óc chị mơ màng, không dám nói ra sợ mẹ lo."

Cẩu Đản cúi đầu nhìn hai chân đang đung đưa, Mục Dung không thể nhìn thấy vẻ mặt của nó.

Thật lâu sau,  Cẩu Đản ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn trong suốt như cũ: "vậy em nói cho chị biết.",

"Ừm!"

"Cha bị Ngô gia hại chết đó, sau khi cha chết mẹ không cho chúng ta lui tới Ngô gia nữa, bình thường mà bệnh thì nhà chúng ta đi tìm bác Đỗ, ổng sống dựa vào săn bắt cho nên hiểu biết chút thảo dược,  ruộng ở nhà hơn một nửa là của Lưu gia cho nhà thuê, xâu chuỗi này là của chị Đông Mai đưa chị, mấy hôm trước chị Đông Mai có qua thăm chị, thấy chị bệnh nên mới đeo chuỗi phật này lên tay chị, nói phật châu có thể phù hộ cho chị sớm ngày hết bệnh."

"Ăn cơm thôi!"

Cẩu Đản nhảy xuống giường, chạy đi như làn khói.

Cơm tối diễn ra như trong kịch bản, chỉ là Mục Dung nói dối mình không đói bụng, cho Cẩu Đản ăn hết trứng chiên.

Ăn cơm xong, Mục Dung nói với mẹ Hứa: "Mẹ con muốn ra ngoài với Cẩu Đản một chút, có được không?"

Mẹ Hứa không đồng ý: "Không cho đi, đi tắm rồi còn ngủ sớm.",

Cẩu Đản chớp mắt nhìn nhìn Mục Dung, nhón chân nói vào tai cô: "Chị muốn ra ngoài hả?"

Không biết tại sao, nhưng Mục Dung cảm thấy câu nói này của Cẩu Đản có ẩn chứa ý gì đó, làm sóng lưng cô hơi lành lạnh.

"Ở nhà hoài thân thể bũn rũn hết, muốn ra ngoài dạo bộ một chút."

"Vậy mai em dẫn chị đi chơi."

"Ừm."

Mục Dung ngồi trong sân nhìn bầu trời đêm, thế giới này quá chân thực, bầu trời cũng quá thực.

"Chị, mẹ kêu chị đi ngủ kìa."

"Ừm." Nhưng Mục Dung không động.

Cẩu Đản ngồi bên cạnh Mục Dung: "Chị có tâm sự."

"Sao nói vậy?"

"Có phải chị nghĩ đến việc lập gia đình không?"

"Khụ khụ khụ..." Mục Dung ho một hơi.

"Mẹ nói thân thể chị không khoẻ, cha mất sớm nên mẹ muốn giữ chị lại thêm mấy năm, thêm hai năm nữa sẽ tìm chồng cho chị đó."

"Cái đầu nhỏ xíu nghĩ toàn gì đâu, chị không có nghĩ cái đó."

"Thiệt không có?"

"Thật."

"Đại Nha, Cẩu Đản, nhanh đi ngủ, ngồi đó thầm thì cái gì."

"Mẹ, mẹ ngủ trước đi, con nói chuyện với Cẩu Đản một chút sẽ ngủ mà."

Mẹ Hứa vào phòng, Mục Dung quay đầu nhìn Cẩu Đản một hồi, trong lòng thương xót: Nếu Cẩu Đản có thể thoát khỏi trận hạo kiếp đó, hẳn là hiện tại đã có con cháu, một nhà vui vẻ.

Nhưng chỉ tiếc là, nó vĩnh viễn dừng tại năm mười tuổi, bị giam ở chiều không gian này, bên ngoài đã qua bao mùa.

"Cẩu Đản, em từng ra ngoài thôn chưa."

"Có, mỗi năm mẹ đều dẫn em ra chợ trấn á."

"Còn đi chỗ nào xa hơn thị trấn không?"

Cẩu Đản lắc đầu.

"Chị thật sự muốn dẫn em ra ngoài nhìn ngắm thế giới."

Mục Dung đắng chát cười cười, bất quá Cẩu Đản chỉ là một oan hồn, nói không chừng sẽ vì thế giới này tan rã mà biến mất, mình ở đây nói mấy lời ngốc nghếch này làm gì.

"Cẩu Đản, chị có chuyện muốn thương lượng."

"Hả?"

"Mai đừng đi chơi, ở nhà với chị thôi."

"Không được, em có hẹn với Hầu Tử rồi, mai tụi em đì mò cá ngoài sông á."

Mục Dung trấn ép cảm xúc của mình, vỗ vỗ vai Cẩu Đản, đứng dậy đi về phòng.

Sau khi tìm thấy Bát Chỉ Kính, cô muốn hỏi Tang Đồng và Tô Tứ Phương, có cách nào để những quỷ hồn ở đây đi vào luân hồi không, nếu cứ lặp lại cái chết này thì thật sự quá tàn nhẫn...

Ngày hôm sau, Mục Dung và mẹ Hứa cùng nhau ra cửa, cô chậm rãi đi trên đường đất tiến đến đầu thôn đông.

Mấy tiếng nữa thế giới lại bị thiết lập, mỗi lần thiết lập cô chỉ có một ngày, làm Mục Dung cảm nhận được sự bất lực rất sâu sắc, hiện tại cô chỉ muốn biết Tang Du có ổn hay không.

Nhà Triệu Thiết Sơn không khó tìm, Mục Dung đứng ngoài hàng rào nhìn thấy Tang Du đang quét sân.

Nhìn thấy hình dáng quen thuộc, tâm tình Mục Dung lại chuyển biến, đầu tiên là an tâm, sau đó ủy khuất, cuối cùng chuyển về bình thản.

Rõ ràng mới chỉ mấy lần chớp mắt, cô lại cảm giác đã rất lâu không nhìn thấy Tang Du.

Đúng lúc Tang Du xoay người, để chổi xuống.

"Xin chào, tôi là..."

Tang Du duỗi ngọn tay đặt lên môi Mục Dung, khẽ cười nói: "em biết."

Mục Dung quay đầu nhìn thoáng qua, xung quanh không có ai: "em vẫn khoẻ chứ."

Thân thể gầy gò này của Mục Dung thấp hơn Tang Du nửa cái đầu, Tang Du tự nhiên ôm cô vào lòng: "Có nhớ em không?"

Mục Dung đỏ mặt đẩy Tang Du ra: "Chúng ta không được làm mấy chuyện không hợp."

Tang Du cười càng thêm tươi, cưng chiều nói: "Được được.",

Vì để Mục Dung yên tâm, nàng ở tai Mục Dung nói nhỏ: "Triệu Thiết Sơn ngủ trưa trong phòng, hắn là người mù, chị có thể yên tâm."

Tang Du thấy thần sắc mất mác của Mục Dung, ôn nhu hỏi: "Phiền lòng vì cái gương kia sao?"

"Một nửa thôi.",

Nàng dắt tay Mục Dung đi đến dưới bóng râm: "Nơi này rất an toàn, chị muốn nói gì cứ nói đừng để trong lòng."

"Chị cảm thấy thế giới này quá tàn nhẫn, tất cả những người chết ở đây không ngừng lập lại bi kịch đó, mỗi lần luân hồi đều chỉ có chị một ngày, chị không đủ thời gian tìm manh mối, cũng không có thời gian liên lạc với mọi người, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm được."

Hai mắt Tang Du yêu thương nhìn Mục Dung, yên tĩnh nghe cô nói, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán cô: "thế giới này bị thao túng, cho chị quá ít thời gian là vì nó sợ chị, người không có năng lực gây sợ hãi thì xuất hiện càng sớm, mười tám năm trước Tằng Thiên Hàm đã đến đây, nhưng hắn lại không thể hiểu thấu huyền cơ ở thế giới này, phí thời gian sống."

Mục Dung kinh ngạc nhìn Tang Du, suy nghĩ hàm ý bên trong câu nói.

"Nếu có người có thể tìm thấy nó, em tin người đó chắc chắn là chị, làm chuyện chị muốn làm đi, em sẽ ở bên cạnh hầu chị."

Tang Du ngừng lại câu chuyện, cười như không cười nhìn sau lưng Mục Dung: "Em chị tới tìm kìa."

Mục Dung vội vàng kéo dài khoảng cách với Tang Du, nhìn thấy Cẩn Đản thở phì phò chạy tới,  nắm lấy tay cô kéo về hướng ngược lại, miệng la hét: "Thiệt tình, em tưởng chị muốn đi chơi với em nên chạy tới bờ sông nói với Hầu Tử một tiếng ai dè chị ra ngoài chơi mình ên, biết vậy em đi bắt cá cho rồi."

Mục Dung quay đầu nhìn Tang Du, thấy nàng an tĩnh đứng dưới tán cây, ánh nắng vương trên mặt nàng, điềm tĩnh y như tranh vẽ.

"Mẹ kêu em gọi chị về ăn cơm đó."

Mục Dung và Hứa Cẩu Đản biến mất nơi cuối con đường, "xoẹt"một tiếng, bên cạnh Tang Du xuất hiện bóng người, giọng điệu không thân thiện chất vấn Tang Du: "Ngươi nuốt lời!"

Tang Du thu hồi lại nét dịu dàng trên mặt, lạnh lùng nhìn người kia, bình thản nói: "thì sao"

Người đối diện tức đến thở gấp: "chúng ta đã thoả thuận, ta không làm khó bốn người đó, ngươi phải khoanh tay đứng nhìn, miệng cứng như bưng!"

Ánh mắt Tang Du loé lên tia nguy hiểm: "nếu không phải muốn nàng vui vẻ, hủy ngươi thì có làm sao?"

Người đối diện nhất thời cạn lời, mềm giọng nói: "Nói đến thì ta và ngươi cũng có chút nguồn gốc, ta phân ra một tầng thời không cho ngươi xem kịch, ngươi lại nhẫn tâm nói vậy với ta."

Tang Du khẽ cười: "Nàng nhất định sẽ tìm tới ngươi, ngươi khống chế thời gian của nàng thành một ngày, là vì ngươi sợ nàng thức tỉnh thôi."

Bóng người hừ lạnh, biến mất.

Tang Du bước vào thế giới này thì bản thể của nàng đã lập tức thức tỉnh, Bát Chỉ Kính biết không thể khống chế Tang Du cho nên chủ động hiện thân thoả thuận với nàng.

Tang Du đứng ngoài xem kịch, Bát Chỉ Kính sẽ không tổn hại những người còn lại.

...

Cẩu Đản ăn trưa như sói chết đói rồi chạy ra ngoài, Mục Dung gọi mấy tiếng hắn cũng không quay đầu lại, tựa như đang rất bực cô.

Tiếng súng vang lên, mẹ Hứa hốt hoảng dẫn Mục Dung vào kho củi, mở cửa hầm.

Mục Dung dùng hết sức đẩy mẹ Hứa một cái, nhanh nhẹn đóng cửa hầm lại, lấy củi khô chắn lên cửa: "Mẹ, mẹ núp ở đây đừng đi ra, con đi tìm em!"