Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 173: Rời khỏi Đông Bắc



"Lý do?"

"Vì an toàn, tôi cảm thấy Ngưu cục trưởng có vấn đề."

"Cô phát hiện ra gì sao?"

"Hắn bố trí nhiệm vụ lần này rất sơ sài, rất nhiều chi tiết không rõ ràng, vừa rồi hắn còn muốn giết cô và Tang Du, nếu không phải thời khắc quan trọng cô chịu hi sinh chính mình thì Hoàng Tuyền quốc rất có thể là bị chúng ta mở ra."

"Ý cô là Ngưu cục trưởng lợi dụng chúng ta mở đại môn Hoàng Tuyền quốc?"

"Trước mắt tôi không dám chắc, nhưng có quá nhiều dấu hiệu làm tôi thấy không ổn.",

"Tại sao hắn làm vậy, mở Hoàng Tuyền quốc thì có ích lợi gì cho hắn."

Tang Đồng bực bội vuốt tóc: "Tôi không biết, ít nhiều gì cô cũng phải cho tôi thời gian suy nghĩ chứ, nhưng là, nếu như Ngưu cục trưởng thật sự có vấn đề thì chúng ta rất có thể bị diệt khẩu, hơn nữa.."

"Sao nữa?"

"Lão ta.là cục trưởng cục xử lý sự kiện đặc biệt, thuộc thẩm quyền của trung ương, quyền lực tương đương với một bộ ngành, Ngưu cục trưởng còn nắm trong tay hạch tâm khoa học kỹ thuật, nếu như lão thật sự vấn đề thì quốc gia sẽ lâm nguy.",

"Nếu chúng ta vội vàng rời đi khác nào bứt dây động cỏ, cô có nghĩ nếu chúng ta án binh bất động thì hắn sẽ nghĩ chúng ta không biết gì cả, chúng ta cứ cắm đầu chạy như vậy có khi nửa đường hắn đã phái người xuống tay."

Tang Đồng trầm mặc một hồi: "Quyền lực của cục lớn lắm, Ngưu cục trưởng có thể một tay che trời, mặc dù tôi không biết hắn tính cái gì, nhưng hắn nhất định đang bố trí một bàn cờ rất kinh  khủng, chúng ta đã không còn giá trị với hắn nữa, đứng ở vị trí của hắn thì hắn không cần chơi trò tâm lý chiến này với chúng ta, tiêu diệt chúng ta mới là cách tốt nhất."

"Không còn cách nào sao, trong cục không phải còn hai vị phó cục sao?"

Tằng Đồng cười lạnh: "làm sao biết được bọn họ có sạch sẽ hay không, người trong cục tôi không tin ai nữa, chỉ tin chúng ta, cô quay về thủ dọn hành lý đi, chúng ta mau rời khỏi đây."

"Cô, tiểu Phương đại sư và Tang Du đi trước đi, tôi muốn ở lại đây thêm vài ngày."

"Cô điên hả!"

"Mấy ngày nữa Địa Phủ sẽ thu xếp cho mẹ tôi đi đầu thai, Diêm Vương còn ân điểm cho tôi đi gặp mặt bà một lần, nên tạm thời tôi không thể rời khỏi đây."

"Xác thực đây đúng là chuyện lớn, bất quá nên cô ở lại thì Tang Du sẽ không đi, tôi còn muốn về Tứ Xuyên dẫn cha mẹ theo, thời gian rất gấp.",

"Bên phía Tang Du tôi sẽ nói với em ấy, mọi người đi trước đi. Tôi xong chuyện sẽ tập hợp với mọi người."

"Một mình cô ở đây tôi không an lòng, hay là cô thử cách này: Trước tiên cô thu dọn hành lý đi cùng bọn tôi, sắp xếp xong xuôi thì dùng hồn thể bay về thành phố Sơn Dương."

"Tôi gọi Hách Giải Phóng hỏi xem thời gian cụ thể rồi trả lời cô."

"Được."

"Phải rồi, có việc muốn nói với cô."

"Hửm?"

"Chuyện tôi và Bát Chỉ Kính ký khế ước hi vọng mọi người giữ bí mật."

"Tôi biết, nhưng Ngưu cục trưởng dẫn Tằng Thiên Hàm đi, bắt Vương Hạo ở lại đây, không biết hắn có ý đồ gì nữa, để tôi tìm cơ hội dò la hắn. Còn phần Tằng Thiên Hàm, cô có ơn với hắn, hắn sẽ không bán cô."

"Vậy tôi đi trước."

Mục Dung gọi cho Hách Giải Phóng, đối phương nói thời gian Đường Khiết đầu thai ít nhất cũng là một tháng dương gian, Mục Dung nhờ Hách Giải Phóng nếu có tin tức gì lập tức thông báo cho mình, liền tuân theo đề nghị của Tang Đồng thu dọn hành lý.

Ban đêm Tang Du tỉnh lại, Mục Dung ghé sát người Tang Du nhìn nàng nói: "Không thoải mái sao?"

"Không có, ngủ một giấc rất thoải mái. Chị có sao không?",

"Để chị nói em nghe tin tốt."

"Ừm " Tang Du nằm nghiêng nhìn Mục Dung.

"Diêm Vương cho phép mẹ chị đi đầu thai, Hách Giải Phóng nói tháng sau sẽ có sắp xếp, trước khi mẹ đầu thai chị có thể gặp mẹ một lần."

"Thật hả! Vậy thì tốt quá rồi!"

"Thật!"

"Yeah~!"

Tang Du bổ nhào lên người Mục Dung, nụ cười xán lạn.: "chuyện vui như vậy chúng ta phải ăn mừng ~~~"

Trước cái nhìn ôn nhu của Tang Du, Mục Dung đỏ mặt nói: "Muốn ăn mừng cái gì, sáng mai chúng ta phải bay rồi."

"Đi đâu hả?!"

"Đi Tứ Xuyên."

Tang Du hôn lên môi Mục Dung, hai người lại dây dưa hôn nhau, tận đến khi hô hấp hai người rối loạn Tang Du mới quyến luyến tách ra, nhẹ hôn tiếp lên khoé môi Mục Dung: "Lấy lợi tức trước đã. Chị Đồng Đồng dẫn bọn mình đi chơi hả?"

"Ừm..cô ấy nói lâu rồi không về nhà, muốn dẫn bọn mình về."

Mục Dung ra dấu im lặng, kéo Tang Du vào toilet, học theo dáng vẻ của Tang Đồng, mở vòi sen mở vòi nước, nói hết nghi vấn về Ngưu cục trưởng.

Tang Du hơi nặng lòng, do dự một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng nói: "Vậy chuyện hắn hứa không thể thực hiện rồi."

Mục Dung nhớ ra: Ngưu cục trưởng từng hứa với Tang Du, sau khi chuyện này thành công sẽ nghĩ cách cho Tang Du gặp mặt cha mẹ một lần.

Tang Du cúi đầu nhu thuận, làm Mục Dung càng thêm đau lòng, cô có thể hiểu được tâm trạng của Tang Du, từ góc độ nào đó mà nói, hai người rất giống nhau.

Mục Dung ôm Tang Du vào lòng, khẽ vuốt lưng nàng: "Đừng quá đau lòng, nhất định sẽ có cách khác "

"Cách gì ạ."

"Chờ mẹ chị đầu thai thì ràng buộc giữa chị và mẹ không còn nữa, chị muốn làm gì cũng không sợ liên lụy đến bà, đừng quên chị là âm sai, muốn điều tra nhất định sẽ có cách."

Tang Du ôm lấy eo Mục Dung, vùi đầu vào ngực cô, nhỏ giọng nói: "không cho phép chị làm chuyện điên rồ đâu, Ngưu cục trưởng cũng nói mà, cha mẹ em là người tốt, đời này của họ nhất định sẽ sống rất hạnh phúc. Hơn nữa qua nhiều năm rồi có một số việc cũng đã thay đổi, có lẽ em không nên đi quấy rầy cuộc sống mới của họ, gặp mặt có khi họ thấy em là một bà dì kỳ quái nữa.',

Khóe miệng Mục Dung nhẹ cong, lại vuốt mái tóc mềm của nàng, cô đã quyết định sau này sẽ tìm cơ hội thực hiện tâm nguyện của nàng.

Đêm hôm ấy, Mục Dung và Tang Du dẫn theo La Như Yên và A Miêu quay về cửa tiệm.

Trong sân đặt một chậu hoa lớn, cây quế già đã được dời về đây. Để đảm bảo cho cây có thể sống với khí hậu Đông Bắc, lúc trồng cây ở đây người trong cục đã cố gắng bảo lưu toàn bộ bộ rễ, đất trong chậu cũng được đào từ đất ở rạp hát trong thôn Tiểu Hoa 

Mục Dung lấy toả hồn liên quấn quanh thân cây: "Yên Yên, chuẩn bị."

La Như Yên biến về bản thể, cổ hoạ mở ra một cánh cửa phát sáng. A Miêu khẩn trương nuốt nước bọt, Tang Du chắp tay trước ngực, cầu nguyện.

Mục Dung nhắm mắt, nhớ lại lời dạy của Bát Chỉ Kính, chốc lát sau cô mơ hồ cảm nhận được khí tức sinh mệnh một mạnh một yếu, cỗ sinh mệnh yếu ớt kia bám vào trong thân cây rất chặt.

Bát Chỉ Kính nói: Vạn vật đều có linh tính, chỉ cần Mục Dung có thể cảm nhận được thì có thể dùng toả hồn liên kéo ra, không chỉ giới hạn ở nhân loại 

Mục Dung nắm chặt toả hồn liên kéo ra ngoài một phát, Tang Du kinh ngạc thốt lên.

Cơ thể Tần Hoài An cuộn tròn như bào thai trong bụng mẹ, hai mắt nhắm nghiền vẻ mặt an yên.

Trên người cô ấy được vô số sợi tơ lục sắc bao quanh, giống như một cái kén.

Những sợi tơ này được kéo ra ngoài, cây quế xanh um đột nhiên khô héo, lá cây vàng úa khô tàn, nhao nhao rụng đầy.

Mục Dung cẩn thận đặt Tần Hoài An vào trong cánh cửa, La Như Yên sắp xếp xong biến về nữ thể.

"Thành công không!", Tang Du kích động hỏi.

La Như Yên cười đáp: "Yên tâm."

Sáng sớm hôm sau, đoàn người đúng giờ xuất phát, vừa xuống lầu đã nhìn thấy có người đang chờ sẵn.

"Vương Hạo."

Vương Hạo mặc quần áo thể thao, đội mũ lưỡi trai, sau lưng còn vác cái balo du lịch, nhìn bốn người khoát tay: "Buổi sáng tốt lành."

"Cậu tới đây làm gì."

"Đương nhiên là đi cùng các cô."

Tang Đồng mặt lạnh kéo Vương Hạo sang bên: "Chúng ta đã nói rồi mà, cậu thả bọn tôi một lần, sau này tôi sẽ giúp cậu một việc."

Vương Hạo nắm bả vai Tang Đồng: "Tôi đổi ý rồi, muốn cùng cô làm một vụ  giao dịch."

Tang Đồng hừ lạnh, cắn răng nói: "Cậu biết chọn thời điểm quá ha!"

"Tôi hộ tống các cô đi, cô giúp tôi cứu cha mẹ tôi ra, không giấu cô nữa, thật ra từ lâu tôi đã muốn nghỉ việc."

Vương Hạo không chờ Tang Đồng trả lời, nhỏ giọng nói: "Mười giây nữa Mục Dung sẽ nói với cô: Sắp đến giờ rồi. Ba mươi giây nữa taxi sẽ đến đây, tài xế là nữ."

Dứt lời, quả nhiên Mục Dung đi tới: "Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải đi."

Ngay sau đó chiếc taxi dừng trước mặt bọn họ, tài xế là nữ...

Vương Hạo nói nhỏ vào tai cô: "Tôi có thể đoán trước ba phút tương lai, dẫn tôi theo bảo đảm các cô có thể bình an vô sự."

Tang Đồng kinh ngạc nhìn Vương Hạo, khó trách hắn chưa hề bị thương khi làm nhiệm vụ!

"Tôi không muốn chi phiếu khống."

Vương Hạo nhún vai: "phó cục trưởng đại nhân đâu cần mua chi phiếu."

Tang Đồng trừng mắt nhìn Vương Hạo: "Đi."

Vương Hạo làm Tang Đồng cảnh tỉnh, cô và cục vẫn chưa thật sự quyết liệt với nhau, có lá bài Vương Hạo bên người, cô có thể thoải mái lợi dụng năng lực của hắn.

Coi như Vương Hạo là nội ứng do Ngưu cục trưởng xếp vào, thì cô vẫn có thể tương kế tựu kế.

...

Năm người xếp hàng kiểm tra, Vương Hạo lại một lần nữa sử dụng năng lực, hắn chọt chọt vai Tang Đồng nói nhỏ: "Con rắn trong balo em gái cô nên xử lý, kiểm soát viên sẽ phát hiện ra! Cô là đang chuyển nhà thật hả? Mang theo hai con quỷ chưa đủ sao, còn mang theo rắn."

~~~