Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 186: Một cô gái



Mục Dung và La Như Yên đi cùng với mọi người lên sườn đồi rồi lượn lờ khắp nghi thôn kỳ bí.

Quả nhiên Mục Dung đoán đúng người phụ nữ kia đã kêu thêm viện binh quay lại, hai người đứng giữa không trung nhìn thấy không xa đứng tụ tập một đám người, đa số là đàn ông.

Trong tay bọn họ cầm đủ loại vũ khí, người phụ nữ kia dẫn đầu đoàn người, dùng tiếng địa phương Mục Dung nghe không hiểu để nói chuyện.

Mục Dung quay đầu nhìn, xác định đám người Tang Đồng đang ở sườn đối mới an tâm.

"Chúng ta đi một vòng nhìn xem."

"Ừm."

Ngày lúc Mục Dung và La Như Yên dự định muốn đi, "vèo" một tiếng một cây dao phay bay thẳng tới đầu Mục Dung.

Mục Dung vội vàng tránh né theo bản năng, thôn dân hô hào cầm vũ khí xông vào chỗ hai người.

"Mục Dung! Bọn họ thấy chúng ta!"

Mục Dung suy nghĩ một lúc nói: "Không sao, chúng ta bay cao lên."

"Được."

Hai người cùng bay lên cao, đám người tụ tập ở dưới la hết ầm ĩ.

"Tại sao lại như vậy?" La Như Yên giật mình  hỏi.

"Để ta hỏi Tang Đồng." Mục Dung nhắm hai mắt tìm kiếm quỷ khế trong đầu, truyền đạt lại lời muốn nói với A Miêu.

"Chị đại, Mục Dung đại nhân nói: Người trong thôn có thể nhìn thấy ngài ấy và Yên  Yên, đang công kích bọn họ!"

"Xảy ra chuyện gì? Mục Dung có sao không?"

"Mục Dung đại nhân cũng không biết lý do nên kêu ta hỏi chị đại, ngài ấy và Yên Yên tạm thời an toàn."

"Kêu Mục Dung rút về."

"Được.",

Mục Dung nhận được tin tức suy nghĩ nghĩ lát rồi nói với La Như Yên: "Yên Yên, ngươi bay đi nơi khác lượn một vòng sườn đồi rồi quay về tập hợp, đồ vật dương gian không tổn thương được ta, ta sẽ thử nói chuyện với bọn họ."

"Vậy ngươi cẩn thận."

"Yên tâm.",

La Như Yên bay về hướng khác, một số người lập tức đuổi theo cô, còn số còn lại thì vẫn đứng một chỗ nhìn chằm chằm Mục Dung.

Những thôn dân đuổi theo đến tận cửa thôn mới chịu từ bỏ.

Mục Dung hít sâu một hơi chậm rãi hạ xuống đất, vừa hạ xuống thì các thôn dân đã xông lên, nông cụ đòn gánh, dao phay trên tay thôn dân liên tục đánh xuống người Mục Dung, nhưng đồ vật dương gian căn bản không thể nào đả thương được cô.

Mục Dung làm tư thế đầu hàng giơ hai tay lên đầu mặc cho thôn dân công kích, mấy phút sau thôn dân thấy không đánh được Mục Dung thì ngừng tay,.miệng nói tiếng gì đó kỳ quái.

Mục Dung dò hỏi: "Chào mọi người, xin hỏi có hiểu được tôi nói gì không."

Mục Dung để ý: khi nghe cô nói, vẻ mặt của thôn dân không đồng nhất, có người vẫn tức giận không phản ứng, có người hoài nghi, còn có người đề phòng.

Mục Dung lập lại lần nữa, đúng lúc này có một cô gái mặc quần áo thể thao màu xanh từ sau đi ra, đi tới bên cạnh thôn trưởng nói nhỏ vài câu.

Cô gái kinh ngạc nhìn nhìn Mục Dung, vẻ mặt cổ quái 

"Cho hỏi, cô có hiểu tôi nói không?"

Cô gái gật đầu.

Mục Dung thở phào: "Xin chào, tôi là Mục Dung, bạn của tôi vô tình phát hiện chỗ này, theo tôi được biết thì nơi này là khu không người của quốc gia, tại sao lại có một thông làng ở đây."

Cô gái trầm mặc, tựa như hạ quyết tâm mở miệng nói: "Đ...đi nh...a.nh!"

(Cô gái này dùng phương ngữ ở đây, nên là Mục Dung nghe cái hiểu cái không, mị edit cho dễ hiểu thôi.)

Nghe giọng cô gái Mục  Dung kinh ngạc, cô gái trước mặt dáng người chuẩn phương đông nhưng vì sao nói chuyện y như người ngoại quốc học quốc ngữ?

Phát âm của cô gái cứng nhắc, nhấn mạnh từng chữ một rất phí sức,.Mục Dung miễn cưỡng phân biệt được cô gái nói với cô: đi nhanh đi.

"Có phải cô gặp khó khăn gì không, nói ra có lẽ tôi có thể giúp được!"

Trong mắt cô gái ánh lên chút hi vọng nhưng lại lập tức ảm đạm, cô lắc đầu lập lại: "Đ..i nh...anh!" Sau đó quay người đi.

"Xin chờ một chút!" Tay Mục Dung xuyên qua cô gái, cùng lúc đó vũ khí cũng xuyên qua hồn thể của Mục Dung.

Mục Dung nhìn thôn dân, lớn giọng nói: "Nơi này tại sao lại có thôn làng, mọi người là công dân quốc gia đúng không, xin trả lời tôi!"

Đám người vừa yên tĩnh lại ầm ĩ lên, bọn họ nói chuyện Mục Dung nghe không hiểu, nhưng vẫn có thể cảm thấy họ đang tức giận.

Cô gái đi tới bên cạnh thôn trưởng nói vài câu, thôn trưởng gật đầu giơ tay hô lên, đám thôn dân lại yên lặng.

Cô gái lại nói: "C...ô..đ...i nh..anh!"

Mục Dung điểm chân bay lên, cúi đầu nhìn cô gái rồi theo hướng của La Như Yên bay một vòng sau đó tập hợp ở sườn đối.

Tang Đồng tiến lên: "Thế nào?"

Tâm tình Mục Dung phức tạp, quay đầu nhìn thôn làng, đám người trong thôn vừa lúc cũng tản đi.

"Mau nói!"

"Là như vầy, kết luận sơ bộ người trong thôn là công dân quốc gia, chỉ không biết tại sao bọn họ không hiểu lời tôi nói. Hoặc là bởi vì tôi và Yên Yên là hồn thể nên bọn họ mới biểu hiện địch ý như vậy, trong làng có một cô gái đặc biệt có thể hiểu lời tôi nói cũng có trả lời tôi, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì!"

"Cô ta phát âm rất kỳ, nghe vào giống như người ngoại quốc tập nói quốc ngữ, cái lưỡi cứng ngắt đọc từng chữ rất tốn sức, nhưng mà cô ấy có thể nói chuyện với người trong thôn!"

"Cô ta nói gì."

"Cô ây kêu tôi đi nhanh, nói ba lần như vậy."

Tang Đồng trầm tư, bầu không khí không biết tên bao vây mọi người.

Cô gái có lòng nhắc nhở lại khiến người ta trăm mối ngỗn ngang.

Cô gái nhất định đã bị cái gì đó, nhưng tại sao cô gái không yêu cầu Mục Dung giúp đỡ, người trong thôn đâu hiểu tiếng phổ thông.

Hẳn là ngoại trừ cô gái thì vẫn còn có người nghe hiểu tiếng phổ thông nên cô ấy mới không tiện nói.

Trước đó cô cảm giác thôn dân dùng tiếng địa phương Tứ Xuyên để nói chuyện, chẳng lẽ cô nghe lầm sao?

Mục Dung nhìn trời nói: "Sắp tối rồi, hay là mọi người cùng Tuyết nhi tiểu Hắc quay về đi, tôi và Yên Yên ở lại ban đêm tìm cách đi tìm cô gái kia hỏi lại, có tin tức gì tôi sẽ báo với A Miêu."

Tang Đồng đồng ý nhưng tiểu Hắc và Tuyết nhi nhận lệnh bảo vệ Mục Dung, cô không đi thì hai con sói cũng không đi, không còn cách nào cô đành phải để A Miêu và Yên Yên ở lại trông coi, ba người khác quay về căn cứ.

Trên đường về đã không còn hào hứng, Tang Đồng để Tô Tứ Phương ngồi sau, cô nắm lấy lông bờm của Tuyết nhi nhưng không còn tâm tình hưởng thức phong cảnh 

Trong đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong sáu năm gia nhập cục xử lý sự kiện đặc biệt,  bao gồm cả những việc nhỏ cũng không có gì liên quan đến cái thôn này.

Thôn làng nằm cách căn cứ không xa, tám năm trước lúc nhân viên sơ tán  tuyệt đối không có khả năng sơ suất.

Cô nhìn Vương Hạo, mảnh đất này đến cùng là có vấn đề gì.

Có lẽ nên hỏi một chút 

Trở về căn cứ Mục Dung trả Tuyết nhi và tiểu Hắc cho Tiếu Nguyệt, cảm ơn thêm lần nữa rồi đi tìm Tang Du.

"Cốc cốc cốc."

"Vào đi."

Tang Du nhìn thấy Mục Dung liền vui vẻ, kéo tay cô đi vào phòng: "Bên kia thế nào, chị có gặp nguy hiểm gì không."

Mục Dung thở dài nói hết chuyện trong thôn.

Tang Du nghe xong sợ hãi không thôi: "Tại sao lại như vậy, tất cả thôn dân đều có âm dương nhãn sao, vậy cô gái nghe hiểu tiếng phổ thông có phải là người bị hại không?"

"Âm dương nhãn là thứ thần bí làm sao ai ai cũng có được, huống chi có nhiều âm dương nhãn tụ lại một chỗ, em không thấy kỳ lạ sao?"

"Chị em nói sao."

"Không nói gì hết, gọi Vương Hạo ra ngoài nói chuyện rồi, có lẽ thôn làng đó có quan hệ với chuyện tám năm trước ở đây, nếu có ai biết rõ chân tướng thì chỉ có một mình Vương Hạo."

"Anh Hạo thấy thôn làng cũng không nói gì sao."

Mục Dung lắc đầu, Tang Du im lặng một lát khẽ gọi: "Mục Dung."

"Ừm."

"Chị nói xem anh Hạo là thật không biết, hay là...",

Mục Dung thở dài một hơi: "Chị hy vọng hắn không biết thật, nếu không thì thật đáng sợ."

"Đúng vậy"

Hai người sóng vai ngồi trên giường mười ngón đan xen, hưởng thụ chút không gian hai người.

Tang Du nhìn bàn tay hai người sau đó nghiêng đầu lên vai Mục Dung.

"Sau này..."

"Dạ."

Mục Dung chậm rãi nói: "Sau này chúng ta mở quán cà phê sách có được không."

"Vậy còn cửa hàng."

"Đóng cửa thôi, lúc đầu chị kinh doanh vàng mã là vì muốn tích công đức giúp mẹ, mẹ đã thoát khỏi khổ ải thì chị cũng không muốn làm nữa, mặc dù kiếm được nhiều tiền nhưng lại ở gần trung tâm mai táng và chăm sóc linh cữu quá, mỗi ngày đều phải tiếp khách sầu bi, có chút mệt mỏi."

Mục Dung cảm khái, từng có lúc hai chữ 'mệt mỏi' này sẽ tuyệt không được xuất hiện trong từ điển của cô.

Lúc trước cô giống như người máy, mỗi ngày đều lập lại vòng tròn đã định, không thay không đổi, ngày qua ngày, năm qua năm.

Vừa nghĩ tới mẹ ở Thiết Vi Sơn chịu khổ, thì cô liền cảm thấy thế giới của cô và Phong Đô không khác nhau, đều là bầu trời âm u mờ mịt.

Mãi cho đến ngày có một vị khách trọ xa lạ xâm nhập vào cuộc sống cô, để cuộc sống của cô lại bắt đầu chuyển biến.

"Mục Dung."

"Ừm "

"Nghĩ gì mà xuất thần vậy nè."

Mục Dung cười nhạt: "Chị đang nghĩ em là mặt trời, chiếu sáng cuộc đời chị."

Tang Du khẽ run: "Em chỉ sẽ làm mặt trời cho một mình chị." Nói xong chủ động hôn lên mặt Mục Dung, xong lại nói.

"Chừng nào thì  dì đi đầu thai?"

"Chị nhờ Hách Giải Phóng để ý rồi, có gì cậu ấy sẽ gọi cho A Miêu."

"Những năm này chị vất vả rồi."

Mục Dung xót xót mũi, siết chặt tay Tang Du.