Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 193: Cái chết ly kỳ



Tang Đồng nói lại nội dung trò chuyện cho mọi người, Mục Dung nói: "Người trong thôn này không thân thiện, ý kiến của tôi là nên quay lại máy bay trở về căn cứ đợi hôm khác lại tiếp tục tìm, trời cũng sắp tối chỗ để ở chúng ta cũng không có nữa là."

Tang Đồng biết Mục Dung nói có lý, nhưng lúc này trở về thì lại không cam tâm.

"Bất Hoán Thi có thể xuất thế bất kỳ lúc nào, thời gian của chúng ta không còn nhiều, Hoa Phong Tuyết là vương bài của chúng ta, chúng ta phải đi tìm bà ấy, ít nhất cũng phải hỏi xem căn nhà này bị cái gì."

"Cô không sợ bị hạ cổ à?"

"Chúng ta đi tìm Hoa Miêu hoặc Bạch Miêu hỏi, nên tìm trai tráng để hỏi."

'đi thôi."

Mọi người quay lại, đi thêm một đoạn thì xung quanh dần dần có nhiều nhà hơn, Mục Dung nhìn thấy một vị thiếu nữ Hoa Miêu, ra hiệu với Tang Đồng: "Xin chào, có thể hỏi ngài chút chuyện không."

Thiếu nữ nghi ngờ dò xét Mục Dung, giọng phổ thông đơ đớ: "Từ nơi nào đến."

"Đông Bắc."

"Tại sao đến thôn chúng tôi."

"Tìm người."

Trong mắt thiếu nữ loé lên nghi ngờ, nhìn ra sau lưng Mục Dung, thấy đoàn người đa số đều là nữ, nói: "Tìm ai."

"Ngài có biết nhà trúc cuối đường tại sao lại biến thành phế tích không?"

Thiếu nữ mở to hai mắt, sắc mặt không tự nhiên. Cô theo bản năng lui về sau hai bước, điệu bộ như gặp quỷ nhanh chân bước đi, Mục Dung ở phía sau kêu hai tiếng nhưng đối phương không thèm quay đầu lại.

Mục Dung quay đầu nhìn Tang Đồng, người sau trầm ngâm.

Nơi này đã xảy ra chuyện gì, Hoa Phong Tuyết sau khi rời cục đã làm những gì, vị thôn dân kia rõ ràng biết chỗ phế tích, hơn nữa còn rất sợ hãi nơi đó 

Tại sao cô ta lại sợ căn nhà cháy đó? Hay cô ta sợ người từng ở nơi đó?

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, chọn đại một người đàn ông Hoa Miêu nhìn có vẻ hiền hoà: "Chú ơi, có thể hỏi vài câu không."

Người đàn ông rít sâu một hơi thuốc, biểu cảm thoải mái, gật đầu.

Mục Dung ngồi xổm, nhỏ giọng: "Chú có biết căn nhà cuối đường xảy ra chuyện gì không."

Người đàn ông híp mắt, giọng nói Phổ thông đớt đớt: "Người ngoài đừng lo chuyện bao đồng."

"Không dám giấu, thực ra chúng tôi đến đây tìm người."

"Tìm người ở trong nhà đó à."

Mục Dung gật đầu, sắc mặt người đàn ông trầm xuống, khoát tay áo: "Đi đi đi, chuyện Hắc Miêu tôi không biết."

Mục Dung lại lần nữa đạp đinh, bất đắc dĩ quay lại.

Tang Du nói: "Chị Đồng Đồng, hay chúng ta thử sửa kế hoạch đi,chị nói Hắc Miêu và Bạch Miêu quan hệ không tốt mà, chi bằng chúng ta cứ trực tiếp hỏi người Hắc Miêu đi."

" Hắc Miêu quá nguy hiểm."

"Chúng ta chọn trai tráng hỏi cho dễ."

Vương Hạo vỗ vỗ bả vai Tang Đồng, cười nói: "có phải cô quên gì không?"

"Quên gì.'

"Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, hỏi không như vậy ai thèm trả lời."

"...tôi không có mang tiền."

Vương Hạo mở balo rút ra mấy tờ tiền, kín đáo đưa cho Tang Đồng: "Nhớ trả lại đó nha."

Tang Đồng trợn mắt nhìn Vương Hạo: "Quỷ hẹp hòi."

Vương Hạo nghiêm túc nói: "Giải quyết việc chung, tôi kiếm  tiền cũng không dễ."

Tang Đồng dẫn đoàn đi một vòng trong thôn, ở trên đường nhỏ thấy một cậu trai  tay cầm rìu lưng mang củi đang đi tới.

Tang Đồng kêu mọi người ở nguyên chỗ chờ, cùng Mục Dung đi lên: "Tiểu ca."

Cậu trai nhảy về sau, cầm rìu đưa lên giữa ngực.

Tang Đồng cười cười, kéo Mục Dung về sau một bước: "Chúng tôi không có ác ý, có thể hỏi cậu mấy câu không, sẽ không hỏi không đâu."

Nói xong Tang Đồng đung đưa tiền trên tay: "cậu chỉ cần trả lời thì tiền này của cậu."

Tại nơi thôn làng lạc hậu, hai trăm đồng đối với thiếu niên mà nói rất có sức hút 

Cậu trai buông rìu: "Thật sự cho tôi sao."

Tằng Đồng thở phào nhẹ nhõm, xem ra ngôn ngữ của quốc gia bành trướng rất tốt, tiếng phổ thông của chàng trai này tốt hơn hai người ban nãy.

"Cho cậu, chỉ cần cậu trả lời câu hỏi."

Tang Dung và Mục Dung liếc nhìn nhau, cùng đi lên phía trước nhỏ giọng hỏi: "Thôn này có ai tên Hoa Phong Tuyết không."

Chàng trai lại cảnh giác, khát vọng tiền tài nháy mắt biến mất.

Tang Đồng quả quyết nói: "Trả lời tôi, tôi lại đưa thêm hai trăm."

"Thật?"

"Nói xạo thì cho cậu lấy rìu chặt tôi."

Cậu trai nuốt nước bọt, cẩn thận quay đầu nhìn xung quanh, thấy trên đường không có ai, nhìn nhìn tiền trong tay  Tang Đồng: "Chết rồi."

"Chết!?"

Cậu trai gật đầu, đưa tay nắm lấy tiền.

Tang Đồng lấy thêm bốn trăm, hỏi: "cậu trả lời tôi mấy vấn đề, một vấn đề một trăm."

"Cô hỏi đi!"

"Hoa Phong Tuyết làm sao chết?"

"Mẹ tôi nói bà ấy dùng cổ quá nhiều nên gặp báo ứng, mùa thu năm ngoái có một trận mưa lớn, sấm sét đánh vào trong nhà bà ấy, mưa lớn quá chừng mà không thể dập tắt lửa, bà ấy chết trong nhà "

Tang Đồng rút một tờ đưa cho cậu trai, cậu trai được món hời nên không muốn đi nữa, hai mắt sáng rỡ nhìn Tang Đồng.

"Làm sao đây?" Mục Dung hỏi.

Tang Đồng thở dài: "Ý trời."

"Chị gái, chị còn vấn đề gì muốn hỏi không?"

Tang Đồng lắc đầu: "Cám ơn, cậu có thể đi rồi, tiền này nhớ cất kỹ "

Cậu trai liếm liếm đôi môi khô khốc: "Chị gái, hỏi thêm mấy câu đi, Hoa bà chết rất ly kỳ, bây giờ ngoại trừ tôi không ai dám nhắc đến bà ấy đâu."

Tang Đồng đem hết tiền đập vào tay chàng trai, hưng phấn hỏi: "Biết cái gì nói hết với tôi."

Cậu trai vui vẻ cười nứt miệng, cầm tiền trên tay, như vô tình nhắc đến chuyện liên quan tới Hoa Phong Tuyết.

"Hoa bà là cổ bà lợi hại nhất trong thôn chúng tôi, mấy cổ bà khác cũng rất sợ bà ấy.  Ba tôi nói bà ấy lớn lên ở Hắc Miêu, chỉ là cổ bà sẽ không bao giờ ra khỏi làng, nhưng bà ấy từng đi ra ngoài mấy năm mới trở về."

"Mẹ tôi và mấy thím lúc nói chuyện có vô tình nhắc tới, lúc Hoa bà bị hoả thiêu đến chết trong người bà ấy có hàng ngàn côn trùng bò ra! Những con côn trùng đó là cổ Hoa bà nuôi trong thân thể, hơn nữa Hoa bà không giống bị thiêu chết, ngày xử lý tang sự tôi có lén lút nhìn một chút. Trên người bà không có bị cháy đen, chỉ giống như đang ngủ thôi."

"Hoa Phong Tuyết chôn ở đâu?"

"Không biết."

"Còn gì nữa."

"Hoa bà không có con cái, ít năm trước không biết từ đâu nhặt được một bé gái nên nuôi dưỡng xem như con, tôi nghe mẹ và cha tôi nói, đệ tử của Hoa bà có lòng dạ ác độc, lấy thi thể của Hoa bà đi nuôi cổ."

Tang Đồng nắm bắt mấu chốt, nắm lấy tay cậu trai: "Đệ tử bà ấy ở đâu."

Cậu trai nhấc hai ngón tay chỉ vào ngọn núi: "Sau khi nhà trúc bị đốt, cô ta một mình ở trong núi."

"Dẫn tôi đi!"

Cậu trai lắc đầu như trống: "Không được không được, mẹ tôi nói Hoa bà bị luyện thành Thi cổ, ăn thịt người đó! Ngọn núi  đó là cấm địa, người trong thôn không ai dám vào."

"Tôi cho cậu thêm năm trăm, cậu dẫn chúng tôi vào."

"Không được không được, các người dọc đường này đi thẳng, đi qua nhà trúc là có thể nhìn thấy ngọn núi kia, đường lên núi chỉ có một nên rất dễ tìm. Tôi phải về nhà, trễ nữa mẹ sẽ mắng."

Cậu trai nói xong nhấc chân chạy biến.

Mục Dung nhớ tới cô gái đeo giỏ trúc: "Có phải là cô gái lúc nãy chúng ta nhìn thấy ở trước nhà Hoa Phong Tuyết không."

"Chắc không sai, chúng ta đi thôi."

Lần nữa đi tới trước phế tích, giương mắt nhìn có thể thấy đường mòn quanh co đi vào núi.

Tang Đồng mở  valy lấy ra vài lá bùa: "Đây là bùa đuổi rắn tôi và Mục Dung nghiên cứu ra, mỗi người giữ một lá đi."

Đường núi rất hẹp và dốc, thảm vật hai bên xanh tươi um tùm thỉnh thoảng xẹt lên mặt mọi người, Mục Dung mở balo lấy ra áo khoắc tay dài đưa Tang Du: "Những thực vật này không biết có độc hay không, em cẩn thận một chút."

"Vậy còn chị?"

Mục Dung quơ quơ cây gỗ: "Chị cẩn thận chút là được, em ngoan khoát áo lên người đi."

Trong lòng mỗi người nhiều ít cũng có lo lắng, sự nguy hiểm của rừng rậm Tây Nam cả nhóm đã trải qua, cho nên ai cũng đề phòng dò xét mấy bụi cỏ, sợ có thứ gì đó từ trong bụi cỏ nhảy ra.

Cũng may đường đi bình an vô sự, hơn bốn mươi phút sau, trước mặt mọi người xuất hiện một căn nhà gỗ, nhà gỗ được đặt ở khu đất trống.

"Xì" một tiếng, đột nhiên từ đâu có hai con rắn bò ra cản đường.

Hai con rắn nhô thân lên, thè lười thỉnh thoảng hé miệng cảnh cáo, nhưng không công kích.

Mục Dung giang hai tay bảo vệ Tang Du, Tang Đồng cầm dao quân dụng lùi về sau mấy bước, lớn tiếng hô: "Có ai ở nhà không, chúng tôi là cố nhân của tiền bố Hoa Phong Tuyết, không cố ý mạo phạm xin chủ nhà ra gặp mặt!"

Không có ai trả lời, Tang Đồng lại nói: "Chúng ta và sư phụ cô khi còn sống là đồng nghiệp, có chuyện quan trọng muốn tìm dì ấy!". 𝘛rờ‎ u𝓂‎ tru𝓂‎ huyề𝓃‎ trù𝓂‎ [‎ 𝘛𝚁𝖴M𝘛𝚁𝖴YỆ‎ 𝐍.V𝓃‎ ]

"Kẹt kẹt" một tiếng, cửa nhà gỗ bị đẩy ra, thân ảnh yêu kiều từ trong đi ra, chính là cô gái lúc nãy.

Thiếu nữ tháo khăn trùm đầu xuống, tóc đen xoã dài đứng trước cửa nhàn nhạt nói: "Sư phụ tôi qua đời rồi, các người quay về đi."