Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 197: Chuyện của Mục Dung



Tang Đồng trở tay muốn đánh một quyền, nhưng lại bị Hoa Vân Nguyệt chụp lấy cổ tay, không biết do bị trúng cổ mất sức hay do Hoa Vân Nguyệt thể hiện bản lĩnh thật sự, Tang Đồng phát hiện ra mình vậy mà không rút tay ra được!

Vì vậy cô lại dùng một tay khác đánh tiếp, kết quả vẫn bị Hoa Vân Nguyệt chụp lại, Hoa Vân Nguyệt ngồi trên bụng của Tang Đồng, đè hai tay Tang Đồng xuống đất, người cúi thấp mũi đụng mũi với Tang Đồng.

"Tôi hảo tâm chiêu đãi các người, lại giúp các người giải cổ, kết quả cô lại đốt nhà tôi, đây là cách người Hán thể hiện phương thức cám ơn sao? Hử?!"

Tang Đồng vặn người muốn đẩy Hoa Vân Nguyệt ra, nhưng bụng dưới lại quặn lên từng cơn, mồ hôi rịn ra một tầng mỏng.

Hoa Vân Nguyệt nhíu mày: "Lộn xộn nữa là cổ trùng sẽ chui vào tim."

Tô Tứ Phương không biết từ lúc nào xuất hiện bên cạnh hai người, vỗ vỗ vai Hoa Vân Nguyệt: "Hoa thí chủ, Đồng sư tỷ đắc tội, nhưng xin ngài trước hết thả Đồng sư tỷ ra."

Hoa Vân Nguyệt nhẹ cười, buông tay Tang Đồng ra đứng lên, Tô Tứ Phương ngồi xuống chậm rãi đỡ Tang Đồng dậy.

Tang Đồng tức giận trừng mắt nhìn Hoa Vân Nguyệt, Tô Tứ Phương yên lặng phủi phủi bụi trên người cô.

"Chúng ta đi."

Tô Tứ Phương nắm lấy tay Tang Đồng, thí lễ với Hoa Vân Nguyệt: "Hoa thí chủ, có thể giải cổ cho Đồng sư tỷ không?"

"Không cần!"

Hoa Vân Nguyệt duỗi lưng, mệt mỏi nói: "Hôm này mệt rồi, ngày mai lại đến, phúc lễ như cũ."

"Đa tạ Hoa thí chủ."

Tang Đồng giựt tay khỏi Tô Tứ Phương, đỡ Mục Dung đi xuống núi, sau lưng truyền đến giọng nói không nhanh không chậm của Hoa Vân Nguyệt: "Bạn của cô chí ít cũng cần phải ngủ một đêm, nếu cô lại vận động quá sức thì cổ độc sẽ công tâm lúc đó sẽ hoá ngu hoá dại, còn nữa Miêu trại ban đêm không bình an như ban ngày, quy tắc sư phụ tôi lập ra đối với người ngoài vô dụng, nếu gặp trúng cổ bà có lòng dạ độc ác hạ cổ đòi mạng thì tôi cũng không có cách giúp."

Tang Du khuyên: "Chị Đồng Đồng, hay là nghe theo lời Vân Nguyệt tiểu thư đi, máy bay trực thăng cách nơi này quá xa, nếu lỡ chị xảy ra chuyện thì sao?"

Nói xong lại đi tới trước mặt Hoa Vân Nguyệt: "Vân Nguyệt tiểu thư, nhà cháy chúng tôi sẽ nghĩ cách sửa lại, tối nay có  thể cho chúng tôi ngủ nhờ một đêm không?"

"Đi theo tôi."

Hoa Vân Nguyệt quay vào nhà cầm đèn pin ra, ra hiệu cho mọi người đi theo sau.

Vương Hạo cõng Mục Dung, La Như Yên thì ôm A Miêu, Tang Du đỡ Tang Đồng, Tô Tứ Phương đi cuối cùng.

Đi nửa giờ đường núi, trước mặt xuất hiện một căn nhà trúc dựa lưng vào núi: "Đến rồi, đêm nay ở đây."

Không nghĩ tới Hoa Vân Nguyệt còn một căn nhà khác, căn này đủ rộng để chứa hết mọi người.

Một ngày đi đường ai cũng mệt muốn chết, rất nhanh liền ngủ say, trong đêm Tang Du bị La Như Yên đánh thức, nàng xoa xoa mắt: "Sao vậy Yên Yên?"

La Như Yên đưa điện thoại cho Tang Du, trong loa là tiếng gào thét của Hách Giải Phóng: "Làm gì mà gọi cho Mục Dung lẫn A Miêu hoài không được?!"

Tang Du tỉnh ngủ, khoát ác khoác đi ra phòng: "Anh Hách, xảy ra chuyện gì?"

"Đã định được thời gian đầu thai của mẹ Mục Dung, là tháng sau cũng là ba ngày sau ở dương gian, Diêm Vương đại nhân phê chuẩn cho hai mẹ con cô ấy gặp nhau lần cuối, cô lập tức kêu cô ấy đến Địa Phủ đi."

"Cám ơn anh Hách."

"Ừm cúp đây."

Tang Du gọi hoài Mục Dung không tỉnh, chấn hồn phù cũng vô dụng nốt nên đành phải cầu cứu Hoa Vân Nguyệt, Tang Du vừa mới tới gần thì người trong phòng đã mở mắt.

"Vân Nguyệt tiểu thư, xin lỗi trễ vậy còn làm phiền ngài, có chuyện gấp muốn nói với ngài, cho tôi vào phòng được không?"

Hoa Vân Nguyệt lấy ra mảnh lá thổi một hơi: "Vào đi."

"Cám ơn."

Hoa Vân Nguyệt cột lên mái tóc rối: "Chuyện gì?"

"Là như vầy..."

Tang Du kể sơ lược về thân thế của Mục Dung, nói rõ ràng chuyện mẹ Mục Dung sắp được đầu thai, Mục Dung cần đến Địa Phủ gấp.

"Tôi gọi Mục Dung không dậy, chấn hồn phù cũng không kéo được hồn phách của chị ấy, chuyện rất gấp nên chỉ có thể phiền ngài."

Hoa Vân Nguyệt gật đầu: "Nếu theo cô nói thì đúng là chuyện lớn, cổ độc trong người cô ấy chưa tan linh hồn không thể thoát ra nhục thân, tôi có cách làm cô ấy lập tức tỉnh lại nhưng cô đừng ngạc nhiên."

"Chỉ cần ngài làm cho Mục Dung tỉnh lại là được, đây là nguyện vọng nhiều năm của chị ấy, tuyệt đối không thể bỏ qua "

"Đi thôi."

Hai người đi tới phòng Mục Dung và Tang Du, kết quả nhìn thấy Tang Đồng cũng ở đó.

"Chị Đồng Đồng, em làm chị thức hả."

"Không có, ngủ không được nghe tiếng động nên tới nhìn một chút."

Hoa Vân Nguyệt nhẹ cong khoé miệng, cô hạ cổ thời gian dài như vậy mà Tang Đồng không đau đến lăn lộn đầy đất đúng là ngoài dự đoán của cô.

Loại phệ tâm cổ này là loại lập tức phát tác, đau đớn sẽ theo thời gian tăng lên, nhìn bộ dạng yếu xìu của Tang Đồng là đủ biết.

Trong lúc bối rối theo bản năng cô bắn  ra cổ trùng, cũng may vào giây cuối cùng kịp phản ứng mà làm chệch hướng đi để cổ trùng bay vào trong bụng Tang Đồng, nếu không dựa vào thủ pháp của cô, hạ cổ nhất định sẽ phải trúng vào tim.

"Anh Hách gọi tới nói ba ngày sau mẹ Mục Dung sẽ đầu thai, nên em mời xin Vân Nguyệt tiểu thư giúp đỡ."

Tang Đồng nhẹ gật đầu, đau đến không ra lời.

Hoa Vân Nguyệt đã nói trước lúc giải cổ đừng nên ngạc nhiên, trực tiếp đi tới giường Mục Dung, miệng đối miệng với Mục Dung.

Tang Đồng há miệng, chỉ chỉ Hoa Vân Nguyệt.

"Chị, Vân Nguyệt tiểu thư đang giải cổ cho Mục Dung, chúng ta đừng lên tiếng "

Hoa Vân Nguyệt môi đỏ hơi hé, một đường ánh sáng mờ nhạt từ miệng cô bay vào trong miệng Mục Dung, đạo hạnh của Hoa Vân Nguyệt thâm sâu tự có cách sắp xếp cổ trùng, cho nên cô rất hiếm khi hạ cổ người khác, càng hiếm khi giúp người khác giải cổ 

Cổ trùng trong người Mục Dung đối với cô mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng cô lại thi pháp lấy bản mệnh cổ của bé gái kia đưa vào trứng gà là để ép bé gái đi vào khuôn khổ, cũng bởi vì bản mệnh cổ của cô quá mức đặc biệt.

Mười giây trôi qua, Hoa Vân Nguyệt đứng dậy: "Ngủ thêm mấy phút là có thể tỉnh."

"Cám ơn, cám ơn Vân Nguyệt tiểu thư!"

Hoa Vân Nguyệt đi tới trước mặt Tang Đồng: "Có muốn tôi giúp cô giải cổ luôn không?"

Tang Đồng mồ hôi đầm đìa tay ôm bụng dưới, quật cường không chịu thua, Hoa Vân Nguyệt lại nói: "cổ của tôi ngoại trừ sư phụ không ai giải được, nhưng cách giải cổ của tôi chỉ có một, nếu không được thì cô ráng chịu đến ngày mai, tôi để bạn cô thay tôi giải cổ."

Tang Đồng cứng đầu không lên tiếng, Tang Du khuyên: "Chị Đồng Đồng, chị cứ xem Vân Nguyệt tiểu thư như bác sĩ đi, Vân Nguyệt tiểu thư nhờ cô nha, tôi ra ngoài trước."

Trong phòng chỉ còn hai người, và Mục Dung đang ngủ say, cộng với ánh đèn mờ tối.

Hoa Vân Nguyệt dạng chân ngồi trên đùi Tang Đồng, vịn bả vai cô: "Cô đốt nhà tôi, tôi để cô chịu chút khổ cũng không quá đúng không?"

"Bớt nói nhảm, nhanh bắt đầu."

Hoa Vân Nguyệt cười hôn xuống môi Tang Đồng, Tang Đồng hô hấp hơi khựng, kiềm lắm mới không đẩy người ra.

Vài giây sau, Tang Đồng cảm thấy từng tia nhẹ nhàng khoan khoái chạy dọc cơ thể, đau đớn bụng dưới cũng từ từ biến mất.

Hoa Vân Nguyệt thu lại bản mệnh cổ nhưng không rời đi, nhìn Tang Đồng hai mắt nhắn chặt, môi cong cong giảo hoạt.

Tang Đồng nhíu mày mở mắt, Hoa Vân Nguyệt hỏi: "Còn đau không?"

Mục Dung chống người ngồi dậy, nghi hoặc nhìn hai người: "Hai người làm gì? Tôi đang ở đâu?"

Tang Đồng bỗng nhiên xoay người: "Quên cái cô vừa thấy!" Sau đó đẩy Hoa Vân Nguyệt ra đi ra ngoài.

Hoa Vân Nguyệt mỉm cười hiền lành với Mục Dung: "Cô trúng cổ, đây là nhà tôi, bạn cô có chuyện tìm cô, tôi đi về trước."

Sau khi Hoa Vân Nguyệt đi Tang Du mới quay lại, đưa chấn hồn phù cho Mục Dung: "Anh Hách gọi kêu chị lập tức đến Địa Phủ, ba ngày nữa là dì đầu thai rồi, em ở đây chờ chị quay lại."

Mục Dung xuất hồn, "xoạt" một cái xuyên tường bay đi, sau đó lại quay lại: "Chị sẽ về sớm."

"Em biết, mau đi đi."

"Ừm."

Mục Dung mở hết tốc lực lao đi vùn vụt, tiếng gió thét gào bên tai trong chớp mắt đã ra khỏi Miêu trại.

Cô lấy điện thoại bấm số Hách Giải Phóng: "Tôi gửi vị trí cho cậu, cậu tìm giúp tôi âm dương dịch trạm gần đây nhất là ở đâu."

"Có Diêm Vương điện phê chuẩn nên cô có thể đến miếu Thành Hoàng gần nhất xin Thành Hoàng đưa cô thẳng tới Phong Đô, cô đừng loạn để tôi giúp cô điều tra miếu Thành Hoàng gần nhất là ở đâu.",

"Được, cậu nhanh lên."

"Ừm...ba trăm cách số hướng Đông Bắc có một miếu Thành Hoàng, trên miếu toả kim sắc rất dễ tìm."

"Cám ơn, chút nữa gặp."

"Ừm."

...

Mục Dung chỉ dùng một tiếng đồng hồ đã đi tới miếu Thành Hoàng, bị tiểu đồng trước miếu cản lại: "Người đến là ai?"

"Tiên đồng, ta là Mục Dung âm sai Phong Đô, phụng chỉ khẩu dụ của Diêm Vương điện khẩu thỉnh Thành Hoàng Lão Gia đưa ta đến Phong Đô."

"Chờ đây, ta vào thông báo."

"Cám ơn."

Mục Dung đi theo tiên đồng vào đại điện Thành Hoàng, nhìn thấy một vị lão nhân đầu đội Hoàng Thổ kim quang chói sáng toả ra uy nghiêm, Mục Dung khom người hạ bái: "Mục Dung tham kiến Thành Hoàng Lão Gia."

"Đã là khẩu dụ của Diêm Vương thì bổn quân sẽ mở đường tắt cho ngươi." Nói xong Thành Hoàng chỉ tay, phía sau Mục Dung xuất hiện cánh cửa phát sáng.

Mục Dung bái ba bái đi vào trong cửa, hoa mắt chóng mặt cảnh vật thay đổi.

Cửa ra vào của Phong Đô thành có hai vị Quỷ Tướng vô danh chấn giữ, sau lưng Quỷ Tướng còn có một hàng âm binh.

"Ai!"

Hách Giải Phóng từ trong thành chạy ra: "Khởi bẩm Tướng Quân, Diêm Vương điện khẩu dụ dẫn Mục Dung đi vào Phong Đô.

"Đưa lệnh bài ra."

Mục Dung đưa lệnh bài ra, Quỷ Tướng kiểm tra xong liền phất tay cho qua.

Hách Giải Phóng lôi Mục Dung vào thành, Mục Dung quay đầu nhìn không khỏi nghi hoặc: Lần trước đến đây, cửa thành không có nhiều thủ vệ như vậy...