Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 214: Lại Cải Mệnh



Dọn xong thần án, Tô Tứ Phương tự lấy dây đỏ đã ngâm máu tươi của mình quấn quanh hình nộm, cũng viết bát tự của mình lên phía sau hình nộm.

Chuẩn bị kỹ càng, Tô Tứ Phương cầm lên đào mộc kiếm và chuông đồng mượn của Thanh Hư chân nhân, chân bước pháp bộ, đọc cùng chú ngữ với Tang Đồng.

"Cửu U chi môn, mở!"

"Oanh" một tiếng, nơi bị đào mộc kiếm chém xuống thình lình hiện ra một vết nứt, Tô Tứ Phương quăng tờ giấy có viết bát tự của Tang Đồng vào trong.

"Tam hồn thất phách trên tế đàn, Nghịch Thiên Cải Mệnh chuyển âm dương.!"

Lần này tớ giấy vàng viết bát tự của Tang Đồng bốc lên ngọn lửa màu xanh biển biếc, từ trong khe nứt tuôn ra một vệt ánh sáng xanh vờn quanh người Tô Tứ Phương, cùng lúc đó hai đốm lửa nhỏ như hạt đậu nành từ trong khe bay ra biến mất nơi chân trời.

"Ầm" một tiếng hai đường ánh sáng kịch liệt va vào nhau, Kim Thân La Hán ngồi phía sau Tô Tứ Phương ầm vang đổ sụp.

Nàng đau đớn che tai, quỳ rạp xuống đất.

...

Tang Đồng tỉnh dậy nhưng chậm chạp không muốn mở mắt, dù sao trong mắt cũng chỉ có một màu đen kịt.

Thế nhưng cô đột nhiên cảm thấy là lạ, trái tim đập loạn không thôi.

Một tay ấn ngực trái, chậm rãi mở mắt.

Ánh đèn nơi đỉnh đầu làm mắt cô đau nhức, Tang Đồng ngồi dậy chớp mắt mấy lần, nhìn thấy rất rõ bên trong căn phòng!!!

Cô vén chăn muốn xoay người xuống giường, đột nhiên nhớ ra hai chân mất cảm giác nên liên nghiêng người về phía trước, giang hai tay.

Nhưng cô không ngã nhoài, hai chân đứng rất vững vàng.

Tang Đồng kích động đứng yên không nhúc nhích, lát sau đưa tay tự nhéo đùi mình, đau!!

Cô khôi phục xúc giác, hơn nữa cũng không phải nằm mơ!

Cô cùi đầu nhìn bàn tay của mình, lật bàn tay qua lại, ngón tay giật giật, siết thành nắm đấm.

Vẻ mặt cô mừng rỡ như điên, cố gắng đi cà nhắc cho đến khi hai chân có lại thói quen.

Thị giác và xúc giác mất rồi lại có!!!!

Cô nhìn mình trong gương cảm thấy có chút xa lạ, tóc tai rối bời, mắt thâm môi tái.

Cô đi vào phòng tắm rửa thật sạch, lại đổi một bộ quần áo mới rồi đi ra ngoài.

Đi qua hành lang rồi tới đại sảnh, người trong đại sảnh giống như bị ấn nút tạm dừng.

Tất cả mọi người đều ngừng lại công việc, dùng vỏn vẹn ba giây để nhìn chằm chằm Tang Đồng.

"Cục trưởng ngài xuất quan rồi sao?"

"Xin chào cục trưởng!"

Tang Đồng nhẹ gật đầu: "Khoản thời gian này vật vả mọi người, đang có chuyện gì sao?"

Một vị kỹ thuật viên cầm bản thiết kế ba chiều chạy tới: "Khoản thời gian này Mục khoa trưởng cũng bế quan, Vương khoa trưởng thì dẫn người đi hút nước ở địa cung, đồng thời tiến hành chụp quét trên mặt đất, kế hoạch lúc đầu là để máy bay không người lái tiến vào địa cung để thăm dò, nhưng lại không được."

"Tại sao?"

"Dưới địa cung hình như được có gì đó quấy nhiễu từ trường, máy bay không người lái khi vào trong đó thì không thể kiểm soát, chỉ có thể phái người vào trong."

Tang Đồng như bừng tỉnh, cô biết đặc phái viên của trung ương không ngu như vật tự thân xuống địa cung, hoá ra là có nguyên nhân này 

"Kết quả quét hình thế nào?" 

"Bộ kỹ thuật và tổ chuyên gia đang cấp tốc xử lý, chỉ đáng tiếc hình quét chỉ vẽ ra lộ tuyến dưới địa cung, không thể phân tích tình hình cụ thể."

"Khi nào có kết quả thì lập tức báo cho tôi."

"Vâng."

"Vương Hạo đâu?"

"Khoa trưởng vẫn đang ở dưới địa cung chỉ huy nhân viên cân chỉnh thiết bị."

"Ừm, tiếp tục làm việc."

"Vâng."

Tang Đồng nhìn những người bận rộn trước mặt, tâm lại bay ra xa, cô nhịn xuống suy nghĩ về Tang Du, dưới chân vô tri vô giác mở rộng bước.

Khi cô lấy lại được tinh thần thì đã đứng trước cửa phòng Tô Tứ Phương.

Mấy ngày nay trải qua nhiều chuyện làm tâm tính Tang Đồng trầm ổn lại không ít, cô nhớ tới đoạn thời gian trước làm chuyện không phải với Tô Tứ Phương thì xấu hổ không thôi, hít sâu một hơi, gõ cửa.

Trái tim đập nhanh không ngờ, Tang Đồng đột nhiên có chút khẩn trương.

Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ khi Tô Tứ Phương thấy mình 'bình thường lại'.

Sẽ giống như lúc trước chứ? Dáng vẻ của nàng sẽ bình chân như vại, không chút biểu tình, sau đó nhàn nhạt gọi mình một tiếng: Đồng sư tỷ.

Hay là vẻ mặt vui vẻ, nhẹ nhàng hỏi: chị đã ổn chưa?

Tang Đồng hoàn toàn không lo lắng về việc hai người sẽ có khoảng cách, cho dù cô có làm chuyện quá đáng thế nào.

Người kia tính tình như vậy, đừng nói là cô, cho dù là người xa lạ đánh đấm nàng, cũng chưa chắc có thể làm nàng nổi giận.

Nghĩ như vậy, tâm tình khẩn trương của cô yên tĩnh lại không ít.

Nhưng mà, Tang Đồng đợi rất lâu, rất lâu, cửa vẫn không mở.

Tang Đồng lại gõ cửa, gọi một tiếng: "Tô Tứ Phương?"

Cánh cửa cách đó không xa mở ra, Hoa Vân Nguyệt đưa đầu ra, nhìn thấy Tang Đồng đã hồi phục như Tô Tứ Phương nói, bước ra.

"Cô thật sự hồi phục?"

Trong lòng Tang Đồng có một chút cảnh giác: "Cô biết tôi sẽ hồi phục?"

"Không phải tôi, là Tô Tứ Phương nói.",

"Em ấy nói thế nào? Người đâu?"

"Chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi."

"Đi theo tôi."

Hai người đi tới phòng họp nhỏ, Tang Đồng gấp gáp hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tô Tứ Phương đi rồi."

"Đi rồi? Đi đâu?"

"Không biết, nhưng cô nghe tôi nói... nửa tháng trước Tô Tứ Phương đột nhiên hẹn tôi ra ngoài, nói là cô ấy hoàn tục."

Tang Đồng kinh hãi đứng lên: "Không thể nào! Từ nhỏ em ấy đã được đại tông thu dưỡng, lớn lên ở Phật môn, tuyệt đối không thể nào hoàn tục được!" Huống hồ cô đã thấy Nguyên Thần của Tô Tứ Phương, chỉ thiếu một chút là có thể nhục thân thành Thánh, làm sao lại có thể hoàn tục được!!!

"Là thật hay giả tôi cũng  không rõ, chỉ là cô ấy nói như vậy, còn có hai chuyện cô ấy nhờ tôi truyền đạt lại."

"Chuyện gì?"

"Cô ấy nói, nếu có một ngày cô khôi phục lại như cũ thì nguyên nhân là cho dù Nghịch Thiên Cải Mệnh có bá đạo, nhưng là giao dịch công bằng, nếu Tang Du không thể quay về thì thứ cô hiến tế tự khắc trả lại, hơn nữa cô ấy tự nguyện từ chức cố vấn..."

Tang Đồng chậm rãi ngồi xuống, trầm mặc thật lâu: "Còn gì nữa không?",

Hoa Vân Nguyệt phát ra tiếng thở dài: "Cô ấy còn nói nếu Bất Hoán Thi đã sắp xuất thế thì không muốn hy sinh vô ích, dứt khoát hoàn tục làm một người bình thường."

Tang Đồng nhếch miệng, cười lạnh: "Em ấy có nói sau khi hoàn tục sẽ đi đâu không?"

"Vân du tứ hải.",

"Nói chuyện sảng khoái, đáng tiếc một chữ cũng không đáng tin."

"Cô không tin tôi?"

"Không, tôi không tin em ấy." Tang Đồng không tin Tô Tứ Phương lấy lý do này để hoàn tục, nàng ấy không phải người ham sống sợ chết, đêm đối chiến với Tì Bà Quỷ Vương cô vẫn còn nhớ rất rõ, Tô Tứ Phương có Phật nhãn, có thể biết trước.

Nếu như nàng sợ chết, thì có thể thuận lý thành chương không thèm đếm xỉa đến, cần gì phải nhảy vào vũng nước đục này?

Lại nói, Bất Hoán Thi xuất thế sẽ gây ra hạo kiếp nhân gian, vân du tứ hải có thể thoát khỏi sao?

Bộ dạng trách thời thương dân của nàng, tuyệt đối sẽ không ngồi im đứng nhìn.

Thiên tính của một người, nào có thể dễ dàng thay đổi như vậy. 

"Mục Dung đâu?"

"Đóng cửa không ra, tôi đi xem mấy lần đều thấy cô ấy nhốt mình trong phòng ngồi thiền niệm kinh, hình như Tô Tứ Phương mang hết pháp khí Phật gia đưa cho Mục Dung, trong phòng Mục Dung rất hay truyền ra tiếng gõ mõ."

"À, thú vị. Một người hoàn tục, một người xuất gia? Trong đội tôi kiểu gì cũng phải có một tên hòa thượng nhỉ?"

"Chuyện này đối với Mục Dung có đả kích rất lớn, tôi nghĩ cô ấy thật sự muốn xuất gia."

"Tôi đi tìm cô ấy."

Tang Đồng đứng trong đại sảnh, nhìn đường trước mặt, bất động.

Bên trái là nơi đặt di thể của Tang Du, bên phải là phòng Mục Dung.

Cô nhìn hành lang bên trái mũi đau xót, cô không dám đi qua, sợ bức tường cô vất vã xây lên lại sập lại đổ.

Mục Dung mở cửa, nhìn thấy Tang Đồng thì có chút ngoài ý liệu, cô nghiêng người để Tang Đồng vào phòng, dáng vẻ có mấy phần giống đệ tử Phật gia.

Tang Đồng nhìn quanh một vòng, dưới đất có bồ đoàn*, trước bồ đoạn là mõ gõ.

(Bồ đoàn: là cái gối để toạ thiền ý)

Trên giá sách có mấy quyển kinh thư, trên bàn đặt một quyển kinh, Tang Đồng cầm lên liên nhận ra chữ người viết, trong lòng dấy lên ngọn lửa vô danh.

Hay lắm Tô Tứ Phương!

"Ồ, muốn xuất gia sao?"

"Tu hành tại tâm, không theo hình thức."

Tang Đồng giận hoá quá cười: "Là Tô Tứ Phương dạy cô? Bây giờ cô quả thực giống với em ấy."

Mục Dung cúi đầu không nói, Tang Đồng lại tiến lên  một bước hỏi: "Là muốn khám phá hồng trần hay vẫn là bi quan muốn trốn bỏ đây?"

Mục Dung không trả lời.

Tang Đồng đưa tay lên cổ Mục Dung, người sau lập tức lùi lại, che lấy mặt dây chuyền, vừa sợ vừa giận nói với "Cô muốn làm gì?"

"Người xuất gia là phải lục căn thanh tịnh, cô là bạn của tôi, tôi có thể viết thư tiến cử xin cao tăng nhận cô làm đệ tử, chỉ là cô phải trả lại thứ trên cổ cô cho tôi trước."

Tang Đồng bước tới trước mặt Mục Dung, hốc mắt phiến hồng: "Dây chuyền này là em ấy tự tay đeo lên cho cô khi còn sống, em ấy vì cô không tiếc tính mạng, chẳng lẽ là muốn nhìn thấy bộ dạng này của cô sao? Cô có hiểu cho em ấy không?  Cô có hiểu được cái gì gọi là yêu không?"

Hốc mắt Mục Dung cũng đỏ, đẩy Tang Đồng ra, gào lên: "Tôi hiểu! Không ai yêu em ấy hơn toi?! Hai phách tôi vê, thân phận âm sai cũng mất! Tôi tìm không được em ấy, tìm không được nữa rồi!"

Tang Đồng hít mũi một cái, cười: "Cô xem, cô vẫn chưa có tư cách xuất gia đâu, nếu đổi lại là Tô Tứ Phương thì tuyệt sẽ không tức giận, cùng lắm là tâm bình khí hoà nói đạo lý với tôi thôi."

Nói hết lời, Tang Đồng giật mình: mình bị sao vậy? Mở miệng đóng miệng đều là nói tên người kia???

~~~

Mẹ ghẻ có lời muốn nói: Tiểu Phương sẽ lui về cánh gà một đoạn thời gian, nhưng sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại.

Mị: ờ~ đến hoàn luôn nhỉ??? 

~~~~~