Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 227: Vận tốc sinh tử



Bát Chỉ Kính lại nói: "Đi nhanh, còn đứng đó, đi!"

"Hừ!" Một tiếng, Bát Chỉ Kính phát ra tiếng thống khổ, Dương Tống Nô bóp chặt cổ Bát Chỉ Kính, đánh giá nói: "Đồ tốt."

Mục Dung từ dưới đất bò dậy chạy tới Tang Đồng, Bát Chỉ Kính nhìn thấy Mục Dung như vậy, bất đắc dĩ thở dài: Đúng là si nhân.

Sau đó hắn hoá thành khói trắng biến về bản thể, Dương Tống Nô lơ lửng cầm gương cổ dò xét.

Trước mắt là nguy cơ sinh tử, Mục Dung bộc phá sức mạnh không ngờ, cô gánh Tang Đồng lên vai chạy vào rừng cháy 

."hừm?"

Dương Tống Nô thấy trên đường viền của Bát Chỉ Kính có khắc hai chữ, chữ khắc rất mới, chính là: Mục Dung.

Ánh mắt Dương Tống Nô trầm xuống, vuốt vuốt Bát Chỉ Kính: "Tự cam đoạ lạc."

Bát Chỉ Kính cuời lạnh: "Tuy Mục Dung nhỏ yếu, nhưng nhân phẩm và tâm địa thì đều mạnh hơn thứ người không ra người, ma không ra ma như ngươi!" 

"Đừng cùng ta múa võ mồm, ta giết chết nàng sẽ ký khế ước với ngươi!"

"Ta và Mục Dung ký khế ước bản mệnh, nàng chết ta lập tức biến thành khối đá ngủ say ngàn năm, ha! Súyt chút thì quên, ngươi bất tử bất diệt, chờ một ngàn năm cũng không vấn đề."

Mặc dù ngữ khí Bát Chỉ Kính nhẹ nhàng, thậm chí có ý khiêu khích, nhưng tâm thì rối bời vô cùng.

Lần này bọn họ xem như chịu đắng.

Không ai ngờ Bất Hoán Thi lại xuất thế trước Kim Tằm Cổ, hơn nữa thực lực người này thâm sâu, dường như rất gần với Thần Thánh, hắn tiện tay bóp một cái đã làm mình hiện nguyên hình.

Cho dù đã ký kết khế ước bản mệnh với Mục Dung, nhưng trong lòng Bát Chỉ Kính vẫn không nắm chắc.

Lỡ đâu Bất Hoán Thi biết cách giải trừ khế ước? Việc hiện tại có thể làm là câu thời gian, để Mục Dung chạy được bao xa thì chạy!

Bát Chỉ Kính nhìn bóng lưng của Mục Dung, tức giận: Mạng mình còn giữ không xong, lại còn cứu người!

Dương Tống Nô cười lạnh, tiện tay bổ vào không khí, giữa không trung xuất hiện khe nứt màu đen.

Bát Chỉ Kính kinh hãi: "Ngươi..."

Dương Tống Nô ném Bát Chỉ Kính vào khe, khe nứt lập tức biến mất.

Mục Dung dừng lại, cô nghe thấy giọng nói mờ mịt của Bát Chỉ Kính: "Dương Tống Nô hắn..."

Giọng nói đột nhiên đoạn mất, Mục Dung lo lắng trong lòng kêu gọi nhưng vẫn không thể liên lạc với Bát Chỉ Kính.

"Cẩu Đản!" Mục Dung lại khiêng Tang Đồng tiếp tục chạy, ánh mắt mơ hồ.

Vất vả chạy vào rừng sâu, mặt dây chuyền đột nhiên tuông ra ánh sáng chói mắt, bao phủ Mục Dung.

"Rầm!" Một tiếng, lỗ tai Mục Dung ong ong, sau lưng đau đớn đại lục đẩy cổ ngã nhoài xuống đất, Tang Đồng cũng bị văng ra ngoài.

Túi trên vai rơi xuống, pháp khí rơi loạn.

Mục Dung nằm trên đất, đầu chóng mắt hoa, tử quang chói mắt làm cô không mở nổi mắt.

"Tang Du..."

Cho dù vòng bảo hộ đã đánh tan chín phần lực, nhưng một kích này vẫn tương đối sát thương Mục Dung.

Cổ họng tuông ra dòng nước nóng, máu tươi thuận theo khoé miệng rơi xuống.

Lục phủ ngũ tạng gần như dời vị trí, ù tai cực kỳ.

Bên trong tử sắc, Mục Dung phảng phất thấy được Tang Du: Nàng chân trần đi đến, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp quen thuộc.

"Tang Du...."

Mê mang tan đi, trước mắt chỉ có lửa rừng và hơi nóng.

Toàn thân như bị xe cán qua

Dương Tống Nô không thừa thắng xông lên, hắn chắp tay cách đó không xa, nắm tay siết chặt, máu thịt be bét dần khôi phục.

Hắn nhìn vòng sáng bảo vệ Mục Dung có chút kiêng kỵ, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhóm quạ đen tụ lại một chỗ, mặt trăng trên trời đã bị 'trộm' hai phần ba.

Dương Tống Nô thèm thuồng Bát Chỉ Kính, không cam tâm để một con kiến hôi có tiện nghi, hắn mở rộng bước chân đi tới Mục Dung, dự định hành hạ cô một chút.

Hắn cúi người kéo cổ áo Mục Dung, ngón tay vừa chạm đến thì tử sắc lập tức công kích, bắn ngón tay hắn bật ra.

Dương Tống Nô cắn rằng, dứt khoát đào đất xung quanh Mục Dung.

Mục Dung mê màng mở mắt, hơi thở yếu ớt.

Rõ ràng thân thể rất đau, nhưng ý chí lại kiến cường không cho chính mình rơi vào hôn mê.

Cô nhìn Tang Đồng bất tỉnh nhân sự nằm đó, trong lòng có chút vui mừng 

Trong miệng lại thì thào gọi tên Tang Du: Chị không thể bảo vệ em, cũng may còn có thể bảo vệ người nhà của em.

Mục Dung cảm giác cả đầu lay động, một giây sau, đất đá bay lên một khối lớn, nâng cô càng bay càng xa.

"Buông nàng ra!"

"Mục Dung!"

"Mục Dung đại nhân!"

"Vèo"một tiếng, cơn gió sắc bén như dao ập tới, Dương Tống Nô kinh hãi, miếng đá đang nâng Mục Dung hạ xuống.

Yêu Lang toàn thân đỏ rực nhào tới, đầu sói lớn như hai quả bóng đóng chồng lên nhau, trực tiếp nhai nuốt một người cũng không khó.

Dương Tống Nô không làm liều lập tức lao về sau, một kích không thành Yêu Lang không truy tiếp, đứng bên cạnh Mục Dung ngẩng đầu nhìn Bất Hoán Thi, mắt đỏ mũi đỏ, toàn thân đều đỏ rực.

Yêu Lang to như ngọn núi nhỏ này chính là bản thể của Lang Vương Tiếu Nguyệt!

Lúc nãy cô nghe được tiếng triệu hồi từ sâu trong tâm thức, đúng lúc Hoa Vân Nguyệt xuất quan, nên lập tức biến về bản thể chở Hoa Vân Nguyệt và Vương Hạo đến đây 

Nhìn người kia muốn mang Mục Dung đi, liền không chút do dự công kích.

Trăng trên trời bị quạ đen che hơn nửa, Tiếu Nguyệt nhìn trăng, đồng tử liền co rút, không chống nổi bản năng ngửa cổ tru dài 

Quạ đen lập tức nháo nhào, sợ hãi vỗ loạn cánh, muốn tản đi 

Dương Tống Nô giận dữ, lơ lửng trên không nâng tay lên, hắc khí từ tay hắn bắn ra.

Quạ đen đột nhiên ngừng kêu, dần dần tập trung lại chỗ cũ, lần nữa che khuất vầng minh nguyệt 

Tiếng tru của Tiếu Nguyệt kéo dài mấy phút, sau khi dừng lại thì từ chỗ rừng sâu truyền đến hồi đáp.

Rất dễ nghe thấy trong tiếng sói tru tràn đầy hưng phấn, Tiếu Nguyệt run lắc lông bờm, biến về bộ dạng thân người, nhìn nơi tiếng tu truyền đến, cau mày: "Không phải bảo các ngươi tìm chỗ trốn sao?"

Lang Vương Tiếu Nguyệt nhằm hai mắt, phát ra tiếng sói tru, âm thanh xa xa im bặt.

Tiếu Nguyệt than nhẹ: "Không phải không cần các ngươi, là nơi này rất nguy hiểm."

Trên vai Vương Hạo khiên một cái pháo dài, nhắm vào Dương Tống Nô, bóp cò.

"Vèo" một tiếng, đạn bắn ra ngoài, Dương Tống Nô quay đầu nhìn, thấy là thứ tầm thường liền không chút tránh né, vẫn giơ tay khống chế đàn quạ đen.

"Ầm!" Một tiếng, đạn pháo tung toé Hoa Vân Nguyệt ôm Mục Dung vào lòng, nhìn máu tươi trên khoé miệng và sắc mặt tái nhợt, lòng trầm xuống: "Có bị thương ở đâu không? Tang Đồng đâu?"

Mục Dung thở dài, vô lực giơ ngón tay chỉ vào rừng rậm: "Bên kia."

"Vương Hạo! Tang Đồng ở bên kia!"

"Được." Vương  Hạo bỏ vũ khí xuống chạy đi, nhìn pháp khí rơi đầy đất giật mình.

Tang Đồng nắm cách đó không xa, Vương Hạo kéo người vào lòng, thăm dò hơi thở: "Còn sống."

Hắn gánh người trên vai, tiện tay nhặt kiếm Ngũ Đế chạy về.

Vòng bảo vệ màu tím thu nhỏ lại, nhưng lần này không quay vào trong mặt dây chuyền mà là biến mất trong người Mục Dung.

Mục Dung cảm nhận được trong người chảy ra dòng nước ấm, chạy khắp toàn thân. Thân thể lập tức khôi phục không ít 

Hoa Vân Nguyệt thấy Tang Đồng hôn mê bất tỉnh, hỏi: "Tang Đồng sao vậy? Người đang bay là ai?"

"Hắn là Dương Tống Nô, cũng là Bất Hoán Thi!... Tang Đồng nói đang là lúc quan trọng nên muốn câu thời gian cho cô, cô ấy khai đàn thỉnh thần mời đạo trưởng Mao Tiểu Phương hạ giới đại chiến với Bất Hoán Thi, bị thương nhẹ, nguyên nhân hôn mê là vì tiêu hao tinh lực khi thỉnh thần, lần này chỉ sợ ngủ ít lắm cũng mười ngày nửa tháng."

"Bất Hoán Thi? Hắn?"

Hoa Vân Nguyệt không tượng tưởng ra nổi, Khoáng thế ma vật trong truyền thuyết lại là mỹ thiếu nam!

Mặc dù trước đó Mục Dung lập lại rất nhiều lần về dung mạo tựa tranh của Dương Tống Nô, nhưng mô tả ít nhiều cũng không trùng thật, không tưởng tượng ra...

"Nếu hắn đã là Bất Hoán Thi Thi thì đã không còn việc của các cô, Vương Hạo dẫn người đi đi, Tiếu Nguyệt sẽ bảo vệ các cô, nơi này giao cho tôi!"

Mục Dung nắm tay Hoa Vân Nguyệt: "Bất Hoán Thi khó đối phó, trận chiến này liên quan tồn vong của nhân loại, chúng ta có thể trốn nơi nào? Bọn tôi sẽ ở lại giúp cô!"

"Nhưng mà..."

Hoa Vân Nguyệt nhìn Tang Đồng đang hôn mê, nếu như mình chết trận, người này có lẽ là hi vọng cuối cùng.

"Vân Nguyệt tiểu thư, Bất Hoán Thi cướp Bát Chỉ Kính của tôi, nó là chìa khóa mở ra đại môn Hoàng Tuyền quốc! Nhưng nếu như tôi chết Bát Chỉ Kính sẽ biến thành khối đá ngủ say ngàn năm! Nếu như trận này không thắng, tôi cũng sẽ tự sát!"

"Được, cô ở lại. Vương Hạo đưa Tang Đồng rút lui, nếu hai chúng ta thất bại, Tang Đồng là hi vọng cuối cùng của nhân loại."

"Được."

Vương Hạo nói: "Tôi ở lại các cô đi đi, đến lúc nào rồi!"

Mục Dung chưa kịp khuyến, Vương Hạo đã đổi giọng: "Được, tôi mang Tang Đồng rút lui trước, quay về căn cứ lập tức phái máy bay chở các cô về, giữ liên lạc."

"Ừm."

Mục Dung nhìn kiếm Ngũ Đế trong tay Vương Hạo, đột nhiên nhớ tới lúc này Mao Tiểu Phương kêu cô cầm kiếm đưa hắn, thầm nghĩ có lẽ nó là thứ có thể giết được Bất Hoán Thi!

"Chờ chút!"

"Sao?"

"Đưa kiếm Ngũ Đế cho tôi."

Vương Hạo đưa kiếm cho Mục Dung, cõng Tang Đồng: "Bọn tôi đi."

"Bảo trọng."

Vương Hạo ngang đầu nhìn bầu trời khói lửa, khoát tay áo nâng Tang Đồng chạy ra ngoài.

~~~~

Nói chớ nếu không up chương mới thì lại kéo dài tiến độ, quá trình edit đã vào những hồi cuối cùng, rất có thể mị sẽ dồn chương up một lần như vã vào mặt mọi người:))~ nên là đừng vội nếu phải đợi 1 2 3 hôm nha. ~ yêu~~~