Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 237: Hung thủ vô ảnh.



Theo một trận bạch quang, cảnh tượng như đã xuất hiện trong xe lửa, Mục Dung tiến vào bên trong thời không Huyễn Ảnh.

Dương Khả Nhi ngồi trên giường của Lưu Hồng Đức, nhìn hắn run rẩy chùm căn thành một cục, giọng nói sợ hãi đến biến đổi từ chăn phát ra.

"Đừng giết tôi, đừng giết tôi! Tôi còn trẻ tôi không muốn chết, trong thôn chỉ còn một mình tôi, lão thiên gia từ bi thương xót, lưu giữ huyết mạch Nguyệt Hương thôn đi!"

Trên mặt Dương Khả Nhi có chút bi thương: "Ngươi và ta đã kết minh cưới, đời này kiếp này...cho dù ngươi chết cũng không thoát khỏi ta."

Nguyệt Hương thôn bị thảm sát đả kích rất lớn với Lưu Hồng Đức, sau đó lại bị cục xử lý gọi đi thăm hỏi rất nhiều vấn đề, quốc gia theo lý đền bù cho hắn một khoản cũng bắt hắn ký hiệp nghị bảo mật.

Lưu Hồng Đức rất thông minh, hắn thấy làng của mình  xảy ra cố sự thì hung thủ rất có thể sẽ tìm đến hắn để diệt cỏ tận gốc, dứt khoát thôi việc, mua một mớ tượng Phật to to nhỏ nhỏ đặt trong nhà, nhưng lại không cách nào tự trấn an nỗi sợ của mình, tinh thần mỗi ngày đều hốt hoảng.

Cứ như vậy tình trạng cơ thể càng lúc càng suy, ban đầu vất vả lắm mới có thể lim dim thì chợt thấy lạnh sóng lưng, quay đầu nhìn thấy Dương Khả Nhi đang nằm bên cạnh.

Bì hù vài ngày hắn không dám ngủ nữa, quỳ trước tượng Phật niệm kinh sám hối, nhưng tình hình lại càng lúc càng nghiêm trọng, diễn biến đến độ ban trưa ánh năng gây gắt vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy hình ảnh của Dương Khả Nhi.

Hình tượng chạy lướt qua mắt Mục Dung, mắt thấy Lưu Hồng Đức gần như không còn chống đỡ nổi, Dương Khả Nhi tuy được toại nguyện ở bên cạnh người vừa yêu vừa hận, nhưng trong lòng lại có cảm giác khác thường.

Thời gian trong Huyễn Ảnh đột nhiên chậm dần, Mục Dung biết sắp đến nguyên nhân cái chết của Lưu Hồng Đức!

Cô tập trung tinh thần, lưu ý tất cả góc ngách trong phòng.

Dương Khả Nhi hoảng sợ, nhìn vào cửa sổ trống không: "Ngươi là ai?"

Mục Dung  nhíu mày nhìn, trong phòng ngoại trừ Dương Khả Nhi và Lưu Hồng Đức thì không thấy ai khác.

"A!". Dương Khả Nhi kêu thảm một tiếng, hồn thể của cô như tờ giấy đưa vào máy cắt giấy, nhanh chóng tan biến.

Ngay sau đó Lưu Hồng Đức bị sức mạnh vô hình lôi từ trong chăn ra, hắn thống khổ giẫy dụa giữa không trung một lúc, sau đó quỳ trên mặt đất miệng bị xe rách mở to, nước bọt chảy ra. Hai mặt lồi ra ngoài, vẻ mặt đau đớn.

Cũng vào lúc này lá bùa Mục Dung để lại 'rầm' một tiếng, lá bùa dường như bị sức mạnh vô hình đánh tan.

Mục Dung giơ tay ấn lên ngực, lá bùa vỡ vụn cảm giác đau tim vẫn còn đâu đây.

Ngay sau đó máu tươi của Lưu Hồng Đức chảy ra, sàn nhà một màu đỏ.

Mục Dung nhìn thấy: Từ trong thất khiếu của Lưu Hồng Đức bay ra một làn khói trắng, vặn vèo giữa không trung, hồn phách Lưu Hồng Đức bị người cưỡng ép kéo ra!

Hình tương dừng lại, Mục Dung chậm rãi mở mắt.

Nhìn Tằng Thiên Hàm đang tò mò nhìn mình, cô mở miệng nhưng lại không biết bắt đầu tư đâu, cái chết của Lưu Hồng Đức quá kỳ lạ, đến cả Phật nhãn cũng không nhìn thấy hung thủ.

"Báo cảnh sát."

"Cô ngồi nửa ngày chỉ để nói câu này?"

"Một lời khó nói hết, báo cảnh sát trước đi."

Cảnh sát chạy tới rất nhanh lập tức phong tỏa hiện trường, lãnh đạo trong cục đã dặn dò nên bọn họ không làm khó dễ Mục Dung và Tằng Thiên Hàm, vô cùng khách sáo mời hai người về cục làm một bản tường trình.

Giám định sơ bộ của pháp y là Lưu Hồng Đức mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, máu trên sàn nhà đều là của người chết, kỳ quái ở chỗ không phát hiện ra vết thương chí mạng gây mất máu quá nhiều.

Từ cục cảnh sát đi ra, Tằng Thiên Hàm chở Mục Dung về An Thuận đường của hắn, cửa hàng nằm trong con hẻm nhỏ, phía trước là con phố sầm uất.

Cách không xa đã nghe được câu hát kỳ lạ của đạo Shaman, Tằng Thiên Hàm cười giải thích: "Tôi nhận đệ tử, thiên phú rất được."

"Chúc mừng."

Bên trong cửa hàng có mấy người khách, đồ đệ của Tằng Thiên Hàm mặc Tát Mãn bào, i i a a hát.

Mục Dung chú ý người phụ nữ nông gia ngồi trên ghế sofa, mắt miệng của người này méo xệch, thân thể run rẩy, mấy anh nông dân ra sức ấn người này xuống ghế 

Tằng Thiên Hàm bước tới, cầm trống da đánh ra tiếng trống thanh thúy, Thẩm Đông mừng rỡ nhìn Tằng Thiên Hàm, người nọ gật đầu ra hiệu cho hắn tiếp tục.

"Ai má!" Chị nông dân đột nhiên nắm lấy cánh tay người bên cạnh, há miệng cắn đến không chịu nhả ra, Mục Dung nhìn chằm chằm chị nông dân, giữa hai đầu chân mày của chị nông dân có một đám khói vàng, tiểu chồn vàng đang nhập vào chị.

Ánh mắt Tằng Thiên Hàm nghiêm nghị, ấn bả vai Thẩm Đông kêu hắn ngừng gõ trống: "Tiểu nghiệt súc không biết sống chết, ta niệm tình tổ tông của ngươi lại nói hiện nay tu hành không dễ, mới cùng ngươi thương lượng, hay là muốn ta phải phế bỏ tu vi của ngươi, đánh ngươi hiện ra nguyên hình rút gân lột da mới vừa lòng?"

Máu tươi trên cánh tay anh nông dân chảy xuống, chị nông dân đảo mắt, ánh mắt hung hăng nhìn Tằng Thiên Hàm, hàm hồ nói: "Yêu cầu của ta rất đơn giản, mở khấu đường mỗi thế hệ đều phải cung phụng ta, ngươi là người của Mã gia, hẳn là nên giúp ta!"

Thẩm Đông tức giác quát: "hay cho một con nghiệt súc không biết trời cao đất rộng, bà ngươi, tổ nãi nãi cũng chưa có tư cách Xuất Mã, chỉ dựa vào ngươi lại muốn người đời cung phụng, không sợ trời đánh à? Ngoại trừ ngươi quấy nhiễu nhà người khác thì có bản lĩnh gì?"

Tằng Thiên Hàm khoát tay, ra hiệu an tâm, khuyên nhủ nói: "không quy không củ sẽ loạn, Mã gia trước giờ đều dựa vào nguyên tắc tự nguyện, ngươi và gia đình này không ân không oán, người ta lại không muốn làm khấu đường đại đệ tử của ngươi, ngươi cần gì cưỡng cầu? Tuy lời nói của đồ đệ ta khó nghe nhưng đạo lý không sai. Đạo hạnh của ngươi còn kém, về núi tu luyện thêm trăm năm đi rồi hẳn tính tiếp".

"Ngươi lo nhất thời không thể lo một đời, bản thể của ta không ở đây, xem như hôm nay ngươi cưỡng ép bắt ta ra, sau này ta vẫn sẽ đến!"

Người đàn ông có tuổi nghe vậy liền lo sợ: "Tằng đại tiên, thân thể con dâu của tôi không tốt, chịu không nổi những thứ này đâu, trong nhà còn có con nhỏ xin ngài thương xót."

Tằng Thiên Hàm nhẹ gật đầu, nhìn Thẩm Đông, Thẩm Đông hiểu ý lấy một mét vải đó dưới bàn thờ ra, Tằng Thiên Hàm thả tam bảo xuống, rút một tờ giấy đỏ trong ngăn kéo ra rồi cuộn tròn, lại đi tới phía sau tượng Quan Âm xin mấy giọt cam lộ đổ vào ống giấy, chắp tay sau lưng đi ra.

Hắn đi tới trước mặt chị nông dân, không chút lưu tình cầm ống giấy bổ xuống đỉnh đầu chị, 'rầm' một tiếng, linh thể chồn vàng bị đánh ngã trên đất, chị nông dân trợn mắt ngất xỉu.

Thẩm Đông cầm vải đỏ chụp lại chồn vàng, trong vải đỏ nhìn thì thấy không có gì nhưng lại kịch liệt giãy dụa, hù mấy người có mặt xanh mét.

Gia đình chị nông dân thiên ân vạn tạ Tằng Thiên Hàm xong khiêng chịu nông dân đi, trước khi đi còn cúng tiên đường ba mươi tệ, Tằng Thiên Hàm mỉm cười tiễn người ra cửa, quay lại cửa tiệm hắn rút một tờ tiền đưa cho Thẩm Đông: "Đi mua cho ta gói thuốc, hôm nay không làm việc, nếu không phải việc gấp sống chết thì ai cũng không tiếp."

"Vâng sư phụ."

Tằng Thiên Hàm thay pháp bào xong ngồi xuống ghế: "Tiền này kiếm quá cực."

"Cậu định xử lý nó thế nào?" Mục Dung chỉ vào con chồn vàng đang giãy dụa trong túi đỏ.

"Nghiệt súc này làm nhiều việc ác mưu toán bất chính, tôi định phế bỏ tu vi của nó rồi ném lên núi tự sinh tự diệt."

Trong vải đỏ truyền lên tiếng xin tha, Tằng Thiên Hàm vỗ lên mặt bàn mấy cái mới thoáng yên tĩnh.

"Cậu có gian phòng nào yên tịnh không? Cho tôi mượn một gian."

"Trên lầu phòng thứ ba là cho khách, không cần khách sáo."

"Cám ơn."

Mục Dung hỏi mượn chu sa và giấy vàng sau đó mang lên lầu hai, lấy xuống dây chuyền đã đeo ba năm để lên tủ đầu giường, cầm lên bút lông chấm vào chu sa vẽ chấn hồn phù, sau đó lại lấy giấy xếp thành điện thoại mang xuống dưới lầu đốt, rồi lại quay về phòng nằm trên giường dán trấn hồn phù lên trán, hồn thể bay ra.

Mục Dung cầm điện thoại bấm số Hách Giải Phóng, bên kia điện thoại vang lên hồi lâu mới kết nối.

Từ lần Mục Dung mơ màng nhảy xuống dòng Vong Xuyên, hai người đã ba năm chưa liên lac, dựa vào thời gian ở Địa Phủ để tính thì cũng đã ba mươi năm.

"Alo."

Nghe được giọng của lão hữu Mục Dung vui mừng: ""Hách Giải Phóng, là tôi."

Đối diện im lặng một hồi: "Mục Dung?" Giọng rất bình thản.

"Ừm, cậu vẫn khoẻ chứ?"

"Rất tốt, sao lại đột nhiên gọi tôi?"

"Có thể tra giúp  tôi xem minh cưới của Dương Khả Nhi và Lưu Hồng Đức vẫn còn chứ? Cái này chắc không phạm kỵ đâu."

"Cô tra nó làm gì?"

"Dương Khả Nhi và Lưu Hồng Đức chết rồi, không, phải nói là còn nghiêm trọng hơn cả chết, đáng sợ hơn là tôi không nhìn thấy dáng vẻ của hung thủ."

"Lúc đó cô cũng có mặt?"

"Không, là sau đó tôi suy tính ra."

"Suy tính? Cô...mở Phật nhãn??" Không còn bình tĩnh như trước, Hách Giải Phóng kích động.

"Ừm."

Trầm mặc hồi lâu, trong điện thoại truyền đến tiếng thở dài: "Xin lỗi Mục Dung, chỉ sợ không giúp được cô."

"A.. không sao tôi hiểu, dù sao tôi cũng không phải âm sai, nghe ngóng chuyện của Địa Phủ cũng không tốt lắm."

Lại một trận im lặng, Hách Giải Phóng cắn răng nói: "Phong Đô đóng cửa đại môn, hiện tại được đi đầu thai toàn là những hồn phách đã được dự trữ từ lâu, cô không thấy cho dù dương gian đã mở chính sách hai con nhưng tỉ lệ sinh đẻ giảm mạnh sao?"

Mục Dung giật mình: "Tại sao? Phong Đô là then chốt của tam giới lục đạo, nếu cứ như vậy thì những hồn phách du đãng ở dương gian phải làm sao?"

Hách Giải Phóng đột nhiên nhỏ giọng: "Tôi chỉ có thể nói nhiêu đó thôi, Học Viên Tử Thần đang có lệnh quản chế, trên dương gian không có một bóng âm sai nào cả, cúp trước đây."

Tiếng tít tít vang lên, Hách Giải Phóng cúp máy.

Mục Dung rơi vào trầm tư, ba năm này cô gửi tình cảm vào sơn thủy không chú ý đến sự thay đổi của đời, không nghĩ đến chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

Phong Đô đóng cửa đại môn, Nam Cương toàn trại ly kỳ biến mất, Phật nhãn thì không thấy được hung thủ, ngay cả Mã gia Đông Bắc cũng loạn cào cào!!

~~~~

Moẹ càng gần hồi kết càng dài~ 

~~~~~