Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 52: Mộng cảnh Tang Đồng - 2



Note từ tác giả: Tất cả khẩu huyết trong chương này và phương pháp xử lý sự việc đều là do tác giả bịa ra, xin đừng làm theo. Xan kìu~

Tang Đồng cười lạnh: "Yêu là yêu, còn muốn lấy tên người à? Ngươi sát hại hai nhân mạng, còn hại đến Tô Tứ Phương, ngươi đợi xem đến khi tất cả Cửu Thiên Huyền Lôi giáng xuống, có đánh ngươi hồn tiêu phách tán không!"

Trong mắt Tang Đồng lóe lên tia nghi hoặc: Không biết trong thế giới này có thể triệu hồi Cửu Thiên Huyền Lôi không?

"Cho tới bây giờ ta vẫn không có suy nghĩ muốn hại người, ta chỉ muốn giống với các ngươi, có thể sống trên đời này, vì sao lại không cho ta cơ hội?"

"Ngươi không còn cơ hội đâu!"

"Người ngươi đang ôm cũng không phải ta làm bị thương, vì sao muốn tính lên đầu ta? Hơn nữa cô ấy vẫn chưa chết, ta hiện thân là muốn cùng ngươi làm một thỏa hiệp."

Thấy Tang Đồng không nói gì, La Như Yên nói tiếp: "Ta có thể thả các người đi, nhưng ta muốn ngươi dùng Nguyên Thân của chính mình thề, sau khi ra ngoài không được làm hại ta."

"Hồn phách của Lý Gia Minh và Bảo Tiểu Huyên đâu?"

La Như Yên nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đáy mắt lóe lên chút khó hiểu: "Hai người đó đã hòa làm một thể với thế giới này, nơi này trở thành 'thế giới chân thật' của bọn họ chẳng lẽ không tốt sao? Bọn họ vẫn sẽ là vợ chồng, không già cũng không chết, đây không phải là mục tiêu nhân loại các người theo đuổi sao?"

Tang Đồng ôm Tô Tứ Phương, nhìn vạt áo bị nhuộm đỏ, lòng đau đến khó thở. Từ trước đến giờ cô đều cùng người trong lòng âm thầm tranh cao thấp, nhưng thua thiệt thê thảm. Thời gian trôi qua, chính Tang Đồng cũng không thể không thể thừa nhận 'mình không bằng người', qua nhiều năm như vậy, chỉ cần gặp mặt, cô sẽ luôn tìm cách khi dễ Tô Tứ Phương, nhưng người này trước sau đều sẽ không biểu hiện một chút bất mãn nào.

Tang Đồng ngẩng đầu nhìn La Như Yên: "Ta có thể đồng ý, nhưng ta muốn ngươi thề."

"Tại sao? Họa hồn bọn ta sẽ không nói dối."

"Được, nếu không chấp nhận, ta tình nguyện cùng ngươi đồng quy vu tận."

"Được thôi, ta La Như Yên, sẽ thả hai người đi, nếu không sẽ chết không tử tế."

Tang Dồng dựng thẳng bàn tay, cụp xuống ngón út và ngón cái nói:"Ta là Tang Đồng xin thề với trời, nếu La Như Yên để ta và Tô Tứ Phương ra ngoài, đời này kiếp này sẽ không động vào cổ họa, nếu không sẽ chết không tử tế."

La Như Yên quơ quơ ống tay áo, trước mặt Tang Đồng thình lình xuất hiện cánh cửa: "Từ chỗ này đi ra là thế giới của các người."

Tang Đồng vòng tay qua người Tô Tứ Phương, cật lực kéo người đã không còn tri giác đến cửa.

'Xoạt' một cái, cảnh tượng trước mắt liền thay đổi, quanh cảnh biến thành phòng 402 ở gia viên Hân Hân. Bày biện trong phòng không chút thay đổi, chỉ là trên tường treo thêm một bức cổ họa, Tô Tứ Phương chắp tay trước ngưc, xếp bằng ngồi trước cổ họa, bên cạnh là nhục thân của cô.

Mục Dung bay giữa không trung, nhưng không nhìn thấy Hách Giải Phóng và Tang Du đâu.

"Những người khác đâu?"

Mục Dung trả lời: "Cô đi năm ngày, Tang Du một mực ở đây đợi, đã mệt rã rời, tôi khuyên cô ấy đi nghỉ ngơi rồi, Hách Giải Phóng có việc, đã về trước."

"Cám ơn."

"Tiểu Phương sư phụ sao vậy?"

Tang Đồng không trả lời, nói:"Tôi về nhục thân trước, cô giúp tôi rút đào mộc kiếm trong bụng em ấy ra, dán một lá bùa lên đầu em ấy, đừng để Nguyên Thần của em ấy tan đi."

"Được."

Mục Dung làm theo lời, Tang Đồng trở về nhục thân, không nhìn đến Tô Tứ Phương liền đi thẳng đến phòng tắm, chốc lát sau bên trong truyền ra tiếng nước ào ào chảy.

Tắm rửa xong, Tang Đồng mở valy, lấy ra đạo bào màu vàng, đạo bào nhìn qua có chút cũ, hai bên vạt áo thêu Phục Hi bát quái đồ.

Bên trái là: Thiên Càn, Trạch Đối, Hỏa Cách, Lôi Chấn.

Bên phải là: Địa Khôn, Sơn Cấn, Nguyệt Khảm, Phong Tốn.

Bên trên vạt áo thêu Phục Hi bát quái đồ là Bát Quái âm dương.

Tang Đồng đội mũ lên, mũ được thêu trận đồ Nhật Nguyệt, ở giữa còn có một viên đá nho nhỏ.

Cô yên lặng dọn ra bàn thờ, đốt ba nén nhang, nâng lên giữ mi tâm, cung kính bái ba bái mới cắm vào lư hương, sau đó quỳ xuống, cúi đầu sát đất hành đại lễ. Lặp đi lặp lại như vậy ba lần mới từ từ đứng lên: "Đệ tử Tang Đồng, nghiệp chướng quá nặng, hư thực không phân, sau khi vào thế giới trong tranh, bị mê hoặc làm tổn thương Nguyên Thần của bạn bè, nay muốn chuộc nghiệp tội, khẩu thỉnh Lịch Đại Tổ Sư Gia trợ giúp pháp lực, giúp đỡ đệ tử sử dụng Cưu Thiên Quy Nguyên thuật chữa trị Nguyên Thần cho bạn."

Dứt lời, ba nén nhang cùng nhau lóe lên, Tang Đồng mừng rỡ: " Cám ơn Lịch Đại Tổ Sư Gia."

Cô cầm bút chu sa lên,vẽ phù văn phức tạp lên người Tô Tứ Phương, lấy kim đâm vào vào ngón giữa, lấy máu của mình điểm vào giữa mi tâm của Tô Tứ Phương.

Cô khoanh chân ngồi bên cạnh Nguyên Thần của Tô Tứ Phương, nhỏ giọng đọc khẩu quyết: "Thiên nhân bảo hộ, Đinh Sửu bảo tâm, Nhân chi độ quyết, nhân linh quản hồn, Đinh Tị dưỡng thần, thái âm hòa cái, giải hộ Thiên môn, ta nhận Vũ bộ, Huyền Nữ Chân Nhân, minh ấn khai mở, ẩn phục ẩn thân..."

Một bộ khẩu quyết cổ xưa kỳ lạ phức tạp, cứ vậy niệm đủ năm phút, Tang Đồng choàng mở mắt: "Cửu Thiên Quy Nguyên thuât, cấp cấp như luật lệnh!"

Đây là lần đầu tiên Tang Đồng sử dụng loại chú pháp cấp cao này, sư phụ từng dặn dò: Sử dụng Cửu Thiên Quy Nguyên thuật phải là đại năng giả, nếu pháp lực không đủ sẽ bị động Nguyên Thần, lâm vào nguy hiểm.

Cô từng nhìn thấy một lần. Lần đó cô ôm thân thể của sư tỷ, leo lên trực thăng của cục cấp tốc trở về môn phái.

Sư tỷ của cô chính là mẹ của Đan Đan. Lúc đó, thật ra sư tỷ đã chết: Nguyên Thần đã tan, Tinh Huyết cháy hết, tam hồn thất phách cũng đã tiêu, ngay cả nhục thân cũng tràn ngập thương tích.

Thế nhưng Tang Đồng không tin, cô không thể nào chấp nhận người đã một lòng dạy bảo cô, trở giúp cô, an ủi cô từ lúc cô mới nhập môn, vừa là sư tỷ vừa là bạn của cô, cứ như vậy chết trước mặt cô.

Sư phụ của cô cũng là người có tính cách ngang bướng quật cường, biết rõ không thể làm gì cũng mời ba vị đại lực giả ở trong cục, cùng nhau triệu hồi Cửu Thiên Quy Nguyên thuật....

Tang Đồng hiểu rõ, bằng với tu vi của cô, rất có thể sẽ kiệt sức mà chết trong quá trình triệu hồi, nhưng cô không thể trơ mặt nhìn Tô Tứ Phương hồn tiêu phách tán.

Nguyên Thần mà chết thì đến cả cơ hội đầu thai cũng không còn!

Cho nên cô mới đặc biệt mời Lịch Đại Tổ Sư Gia trợ giúp...

Làm cho cô không nghĩ tới chính là: Qua trình diễn ra vô cùng thuận lợi, ngoại trừ cơ thể hơi mệt thì không có phản ứng cực đoan nào. Nguyên Thần bị thương của Tô Tứ Phương hồi phục nhanh đến không tin nổi. Tang Đồng nhíu nhíu mày, cảm thấy có gì đó là lạ...nhưng cô còn chưa kịp nghĩ sâu thì Nguyên Thần của Tô Tứ Phương đã chậm rãi mở mắt.

"Tứ Phương!"

"Đồng sư tỷ, chúng ta đang ở đâu?"

"Ở nhà, nhà tôi, tôi mang em ra ngoài, cái gì cũng đừng nói, để tôi mang Nguyên Thần của em về lại nhục thân."

....

"Mục Dung, tiểu Phương đại sư! Mau nhìn!" Tang Du chỉ vào cổ họa, hoảng hốt nói, Mục Dung,Hách Giải Phóng và Tô Tứ Phương nghe vậy liền bu lại nhìn.

Bên trong cổ họa, bia đá bên cạnh Họa yêu ẩn ẩn hiện hiện khuôn mặt thứ ba.

Chính là Tang Đồng!

"Tại sao lại vậy!?"

Mục Dung quay đầu nhìn bấc đèn trên đỉnh đầu Tang Đồng, bấc đèn không vấn đề nhưng ngọn lửa lại rất nhỏ, trong phòng không gió không sương vậy mà lửa chập chờn, bất kỳ cũng lúc nào cũng có thể tắt.

Sắc mặt Tô Tứ Phương nghiêm trọng: "A Di Đà Phật, e là Đồng sư tỷ đã gặp nguy hiểm."

"Tiểu Phương đại sư, làm sao bây giờ! Chị...chị ấy..."

Tô Tứ Phương ngồi xuống bên cạnh Tang Đồng, duỗi hai ngón tay thăm dò hơi thở của Tang Đồng, cũng thăm dò hơi thở của Lý Gia Minh và Bảo Tiểu Huyên.

"Ba người đều còn thở, Nguyên Thần Đồng sư tỷ nhập họa, nếu Nguyên Thần chết thì nhục thân cũng sẽ chết theo, bây giờ vẫn còn hô hấp, nhưng bảo hồn đăng* lửa nhỏ như vậy, bên trong cổ họa lại xuất hiện mặt của Đồng sư tỷ, sợ là đã gặp hiểm nguy trong đó rồi."

(bảo hồn đăng*: Cách gọi cái đèn dầu đặt trên đỉnh đầu Tang Đồng ý.)

"Nguy hiểm??"

"Tứ Phương chưa từng gặp qua yêu họa, lần này là lần đầu tiên, theo tôi phỏng đoan, hẳn không phải là nguy hiểm đến tính mạng đâu, nhưng cụ thể là gì thì tôi nhìn không thấu."

Tang Du quỳ xuống bên cạnh Tang Đồng, nức nỏi gọi: "Chị, chị không thể có chuyện được, đừng bỏ lại em mà."

Mục Dung nhìn Tang Du, lại đưa mắt nhìn cổ hỏa, vứt bỏ tạp niệm trong lòng, hết lực chăm chú nhìn chằm chằm vào cổ họa, ý định thức tỉnh 'đôi mắt linh quang' của mình, đáng tiếc không như mong muốn.

Cô đành phải đi đến bên cạnh Tô Tứ Phương, nhỏ giọng nói: "Tiểu Phương đại sư, cô cũng không nhìn thấy bên trong họa xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, thở dài: "Không thể, cổ họa trải qua ngàn năm nhật nguyệt, bên trong đã hình thành thế giới của nó, đôi mắt của tôi bất quá chỉ là pháp nhãn thôi, không thể nhìn thấy nơi xa xôi như vậy."

Mục Dung nhíu mày: Tô Tứ Phương nói vậy, chẳng lẽ còn có thứ lợi hại hơn pháp nhãn?

Tiếng khóc sau lưng vang vọng, hồi ức của Mục Dung cuồn cuộn tuông trào.

Mười sáu năm trước, toàn lực cảnh sát rà soát khắp nơi,sau ba ngày tìm được cô năm đó gần mười tuổi nằm trong hang động.

Khi đó cô chỉ biết Mục Hải Tuấn muốn bán cô đi, bán tại nơi rất xa rất xa, không thể về nhà, không thể gặp lại mẹ. Lúc nào chạy trốn, Mục Hải Tuấn còn nói, nếu bắt được cô sẽ đập gãy chân cô.

Cô rất sợ hãi, chỉ có thể nghe lời mẹ dặn dò, liều mạng bỏ chạy, thời điểm cảnh sát tìm được cô, cô đã trong tình trạng thoi thóp, đến khi thân thể dần hồi phục, cái nhìn thấy lại là tro của của mẹ.

Cô đã từng giống Tang Du lúc này, bất lực quỳ trên mặt đất, trước mặt từng dãy giá đỡ cao cao, bên trong có vô số ngăn chứa, bên trong ngăn chưa có vô số loại hộp.

Cô quỳ ở nơi đó, ôm chặt tro cốt của mẹ vào lòng, tiếng khóc quẩn quanh nơi cất giữ tro cốt, ở một nơi như vậy tiếng khóc của cô càng làm người khiếp sợ, những người đi ngang qua đều tránh né cô, chưa từng có người ngừng chân nhìn, cũng chưa từng có ai an ủi cô.

~~~~~~~~~~~~~

Thương Dung~ Đọc không hiểu cái khẩu quyết huhu, chỉ có thể chấp vá chỗ này một chút chỗ kia một chút, tại sao xú lão Tiếu không bê nguyên văn khẩu quyết trong phim ra để người ta còn dễ tìm chớ.~