Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 69: Đại công cáo thành



Hách Giải Phóng xuất hiện trước cửa phòng Tô Tứ Phương, A Miêu nhìn thấy ngạc nhiên hỏi: "Hách đại ca? Sao anh lại tới đây?"

"Mục Dung ở bên trong?"

"ừm, Mục Dung đại nhân vừa mới..."

Không đợi A Miêu nói hết, Hách Giải Phóng đã xuyên cửa vào, Mục Dung an tĩnh nằm trên giường, Tô Tứ Phương ngồi xếp bằng trước giường, ngay lúc Hách Giải Phóng xuất hiện,tiếng gõ mõ và tiếng tụng kinh cũng ngừng lại.

"Thí chủ có việc muốn làm?"

Hách Giải Phóng sắp xếp lại nỗi lại, cười đùa nói: "Đại sư là phương ngoại chi nhân, vẫn là không nên nhúng tay vào chuyện thế tục."

Nói xong cầm bính sứ đi đến MujcDung.

Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, nhỏ giọng niệm phật: "Thí chủ, khổ ải vô biên,quay đầu là bờ."

Khóe miệng Hách Giải Phóng nhẹ cong, dùng tỏa hồn liên kéo hồn phách Mục Dung ra, đầu không quay lại nói: "Hoàng Tuyền không bờ không bên, đại sư muốn tôi về nơi nào?"

Hách Giải Phóng mở nắp bình, nâng cầm Mục Dung lên, đem thứ bên trong bình sứ đổ vào miệng Mục Dung. Tô Tứ Phương nhẹ thở dài, nhắm lại mắt.

"Mục Dinh, tỉnh lại!"

Mục Dung chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt vẫn còn vài phần mê mang:"Hách Giải Phóng?"

"Cô không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Mục Dung lắc đầu: "Không có, tôi...bị sao vậy?"

"Tôi cảm nhận được cô gặp nguy hiểm nên mới chạy đến xem."

"Tôi? À,đúng rồi, vừa nãy tự nhiên ngực rất đâu...Làm sao cậu biết được?"

Hách Giải Phóng cười cười: "Cô quên cô gửi thứ gì ở Phong Đô rồi à? Phán Quan đại nhân cảm nhận được hai phách của cô bị lay động nên mới phái tôi lên đây tìm hiểu, thuận tiện mang theo thuốc cho cô uống, có phải tốt hơn nhiều rồi không?"

"À, cám ơn, tôi đỡ hơn nhiều rồi."

"Vậy tôi đi trước, tôi với cô đều rời khỏi thành phố Sơn Dương, chỗ đó bây giờ không có một bóng âm sai nào cả, hiện tại phải trở về rồi, khi nào cô quay về thì gọi cho tôi."

"Ừm."

Hách Giải Phóng xuyên tường, hấp tấp rời đi.

'Cốc cốc cốc'

"Tiểu Phương đại sư, Mục Dung thế nào rồi? Tôi có thể vào không?"

Tang Du!

Nghe thấy giọng nói của Tang Du, Mục Dung lại thấy có gì đó không đúng lắm. Chuyện vừa rồi cô nhớ rất rõ, nhưng sau khi tỉnh lại thì trong lòng lại thấy vắng vẻ, mất mát, cảm giác hình như bản thân quên đi một việc rất quan trọng.

Cô cố gắng tìm lại ký ức nhưng cái gì cũng nghĩ không ra. Tang Du ngồi trên giường, nhìn Mục Dung đang suy nghĩ xuất thần, lo lắng kêu: "Mục Dung?"

"Hả?! À...tôi không sao, thật xin lỗi, để cô lo lắng rồi."

"Cô mới vừa nãy bị ngất xỉu."

"Ừm, tự nhiên cảm thấy không thoải mái, chắc do nhục thân có vấn đề, đợi khi về thành phố sẽ đi làm kiểm tra sức khỏe."

"Được, đến lúc tôi đi cùng cô."

"Ừm, cám ơn."

"Có đói bụng không? Tôi nấu cháo cho cô ăn được không?"

"Không cần, cám ơn, tôi không có khẩu vị lắm."

Tang Du giật mình, cảm thấy từ khi Mục Dung tỉnh lại có chút khác biệt, nhưng chỉ trong một lúc ngắn ngủi như vậy cũng có thể thay đổi bất thường sao?????

Nàng nghĩ thầm: Chắc do mình nghĩ quá thôi.

Tô Tứ Phương một mực trầm mặc không nói một lời, cất đi mõ, quay người rời đi.

Tang Đồng chọn ngày hoàng đạo là ngày mười tám, giữa trưa mười bảy cô mới chọn được vị trí cho ngôi mộ, sau đó cùng Mặc Trọng Khê lập tức quay lại, chuẩn bị xong tất cả vật dụng thiết yếu đã là rạng sáng hai giờ.

Ngủ chưa được một giờ, công tác chuyển mộ phần bắt đầu. Bởi vì giữa trưa hôm nay nhất định phải chuyển quan tài của Mặc Thừa Tự, Tố Lan và Mặc Trường Sinh vào mộ mới, thời gian không cho phép, Tang Đồng cố ý chọn mảnh đất ở giữa mộ tổ cũ và thành phố Sơn Dương, như vậy thì đường xe có thể tiết kiệm được một chút. Đồng thời để Lâm Hoan mang theo một đội thi công tu sửa mộ mới, mặt trời vừa nhô ra khỏi bình địa, hai bên đồng loạt khởi công.

Về phần mộ tổ bên này, bởi vì hồn phách của Mặc Trọng Sinh đã diệt, nên chỉ cần tiếp dẫn Mặc Thừa Tự và Tố Lan là được, để tôn tử Mặc Trọng Khê đánh Chiêu Hồn Phiên

Đoàn người Tang Đồng cầm theo đèn pin, mò mẫn đi vào mộ tổ Mặc gia, trời vẫn chưa sáng, bốn phía đều là mồ mã lại thêm Mặc gia lão tổ quấy phá, thổi ra trận trận âm phong làm bầu không khí khẩn trương vô cùng, nữ quyến của Mặc gia không có đi cùng, chỉ có Mặc Tiểu Bảo đang bị hù dọa trốn sau lưng Mặc Trọng Khê.

Tang Đồng đứng trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn về phía Đông, ánh sáng đầu tiên chiếu vào nghĩa địa, cô hùng hồ phun ra hai chữ: Động thổ!

Mặc Trọng Khê ra lệnh, mười hai vị công nhân được cẩn thận lựa chọn nhấc lên dụng cụ trong tay. Căn cứ vào ngày giỗ của Tố Lan và Mặc Thừa Tự,còn có bố cục phong thủy của mộ tổ Mặc gia, mười hai người này đều là 'Khoác Lân Mang Sừng'.

'Khoác Lân Mang Sừng' là gọi người cầm tinh trâu, dê, rồng, rắn. Bốn cái cầm tinh này trời sinh đã mang theo sừng lân, đối với sự vật u ám có năng lực kháng cực khá mạnh, để đề phòng Mặc gia lão tổ làm quỷ dẫn đường, chậm trễ giờ lành.

Tang Đồng vội chạy tới sườn núi, ba cỗ quan tài đã dần hiện ra, Mặc gia mấy đời phú quý, quan tài đều dùng loại gỗ tốt nhất, phủi đi đất cát, quan tài được bảo quản vô cùng hoàn chỉnh, đánh vào còn có tiếng vang. Mấy người công nhân nhảy xuống mộ phần, quấn dây xung quanh quan tài.

Mặc Trọng Khê hỏi: "Tang đại sư, mộ bia giải quyết sao?"

Tang Đông thoáng nhìn Mặc gia lão tổ đang đứng ở chỗ cao nhất: "Không phải kêu các người mang theo đại chùy sao? Đập cho tôi!"

Mặc Trọng Khê vung tay, mấy người cầm theo đại chùy đi lên phía trước, mộ bia biến thành một tầng tá vụn.

Dây thừng quấn xong, công nhân ai nấy vào chỗ, lớn giọng hô: "Một, hai, ba lên!"

Bốn người cùng nhau nhấc một cỗ quan tài, ai nấy đều thuộc dạng lực lưỡng rắn chắc ấy vậy mà ba cỗ quan tài không cái nào nhúc nhích. Trong mắt Mặc gia lão tổ lóe lên tinh quang, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Mười hai người thử nhiều lần, đều không cách nào làm ba cỗ quan trài động đậy, có một vị hiểu được chút tục lệ dân gian liền đặt gậy gỗ trên vai xuống, chạy đến trước mặt Tang Đồng: "Tang tiểu thư, này không phải điềm lành rồi, có phải ba vị này không muốn đi không? Nhấc cái này càng nhấc càng nhẹ mới tốt..."

Tang Đồng cười cười kêu: "Liêm Tử."

"Dạ chị Đồng ~"

Đường Liêm Tử mang theo balo Tang Đồng đã chuẩn bị trước, ánh mắt mọi người đều tập trung vào balo, muốn nhìn xem bên trong đựng pháp bảo gì.

Tang Đồng đứng trước mặt bao nhiêu người, cư nhiên từ balo móc ra một cây củ cải trắng!

Củ cải trắng chứa rất nhiều nước, hơn nữa còn có chút vị ngọt, cắt ra ăn sống cũng có thể giải khát nha~

Nhưng với bầu không khí và hoàn cảnh này, xuất hiện ba cây củ cải trắng thì hơi kỳ kỳ à....

Chỉ có Mặc gia lão tổ khi nhìn thấy củ cải liền thay đổi sắc mặt. Rõ là hắn gặp trúng người trong nghề rồi, ba cái quan tài này, hắn giữ không được nwuxa.

"Liêm Tử, nhìn cho rõ, lần sau gặp tình huống tương tự nhớ chuẩn bị trước mấy cây củ cải."

"Dạ chị Đồng."

Tang Đồng cầm theo củ cải, ném vào ba cái hố.

"Nhấc lại xem."

"Một, hai, ba, lên!"

Nương theo tiếng va chạm giữa dây thừng và ván gỗ, ba bộ quan tài được nhấc lên.

Đường Liêm Tử ngạc nhiên hỏi: "Chị Đồng, đây là sao vậy?"

Tang Đồng cười, kiên nhẫn giải thích:"Cái này gọi là một cái hố một cái củ cải, chúng ta đào cái hố lớn đến vậy, muốn lấy thứ bên trong hố đi thì cũng phải trả chút đồ vào đó mới được."

"À ~ em hiểu rồi."

"Mặc tiên sinh, phất cờ!"

Mặc Trọng Khê dựa vào Tang Đồng đã chỉ trước đó, phất phất Chiêu Hồn Phiên, lớn giọng nói: "Ông nội, bà nội, tôn nhi dẫn hai vị về nhà mới."

Lặp lại ba lần, hồn phách Mặc Thừa Tự và Tố Lan xuất hiện phía sau quan tài, Tố Lan cảm kích nhìn Tang Đồng và Mục Dung.

Tang Đồng hừ lạnh, trợn mắt nhìn Mặc gia lão tổ một cái: "Xuất phát!"

"Soạt" một tiếng, Mục Dung triệu hồi tỏa hồn liên, quấn quanh Mặc Thừa Tự và Tố Lan.

Tang Đồng nhíu mày: "Cô làm gì vậy?"

Mục Dung đáp: "Phòng ngừa vạn nhất."

"Phía trước đánh Chiêu Hồn Phiên, quan tài cũng nhấc lên, bọn họ không có khả năng chạy loạn!"

"Tôi nói, phòng ngừa vạn nhất."

Tang Đồng liếc xéo Mục Dung một cái.

Ở bên khác, Lâm Hoan chỉ huy công nhân xây dựng mộ phần. Mội một cái mộ đều được cẩn thận suy xét phương hướng, thiếu một chút xíu cũng không được, Tang Đồng còn đặc biệt để lại bản vẽ. Chỗ mộ mới này tổng thể phong thủy không bằng mộ tộ kia, thời đại bây giờ, thân thể nhân loại đều bị biến thành ô uế không chịu nổi, muốn tìm một nơi bảo địa để sánh vai với mồ mã tổ tiên là chuyện khó như lên trời.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, Tang Đồng có thể tìm ra mảnh đất này, đã là cố gắng lớn nhất của cô rồi.

Trong suốt quá trình chọn mộ phần, Tang Đồng không dưới một lần cảm thán: Bảo địa không phải không có, mà do đạo hạnh của cô chưa cao đến vậy. Địa mạch tu được chút linh khí, sẽ vì bảo vệ mình mà âm thầm tạo ra sông nước cùng thảm thực vật phong phú để ngụy trang. Tuy cô là truyền nhân chính tông của Đạo gia, hàng yêu phục ma có vô sô thủ đoạn, nhưng dạng 'giang hồ thuật sĩ' này, cô cũng chỉ cao tay hơn so với mấy 'đại sư' trên thị trường một tí thôi.

Ví như người phát hiện mảnh đất của mộ tổ Mặc gia --- Mặc Trọng Khê hay gọi là vị đạo sĩ thích du ngoạn ấy. Người ta chỉ cần dugn một cái trâm cài tóc đã có thể điểm trúng địa mạch, đồng thời suy ra được hướng đi tám trăm năm của nó, mỗi lần Tang Đồng nghĩ đến là đã thấy hâm mộ cùng khâm phục không thôi.

Tang Đồng cũng nói qua với Mặc Trọng Khê: Chỗ tân mộ tổ này, nhiều nhất chỉ có thể đảo bảm đến đời thứ ba của Mặc gia, cũng chính là thế hệ của Mặc Trọng Khê, trăm năm sau cần người khác nhìn xem vẫn nên chôn ở đây hay dời đi chỗ khác.

Thực lực của Mặc gia hùng hậu, mua luôn cả một xe hàng lớn, đặt quan tài tổ tiên ở bên trong xe, Tang Đồng nhìn đồng hồ:Bảy giờ rưỡi.

Hẳn là có thể đại công cáo thành.

Trong xe không ai nói với ai, yên tĩnh cực kỳ. Tốc độ xe chạy cũng dựa theo quy tắc an toàn giao thông, ba giờ sau liền đến nơi.

Một đám người đã chờ sẵn dưới chân núi, một quan tài đổi thành tám người khiên, tốc độ lên núi tăng lên không ít.

Đám người phối hợp ăn ý, khua chiên gõ trống làm theo chỉ thị của Tang Đồng, xẻng đất cuối cùng được lấp vào, vừa đúng thời gian.

~~~~~~~~~~~~~