Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 74: Anh Shipper



Mục Dung đã quen trầm mặc ít nói, cô không thích ứng được với loại tình hình này, cũng không am hiểu cách an ủi người khác.

Nhìn Tang Du khóc đến bộ dạng lê hoa đái vũ, một bên dùng khăn ướt lau mặt, một bên lại thút tha thút thít, làm cô phải chăm chú suy nghĩ mấy giây, sau đó nghiêm mặt nói: "Dù tôi có chết cũng sẽ trở thành âm sai chính thức không có luân hồi, chúng ta vẫn còn có thể gặp nhau mà."

Tang Du giật mình, nín khóc mỉm cười sau đó sẵn giọng: "Đừng suốt ngày treo chữ chết trên miệng chứ."

Mục Dung thấy Tang Du đã bớt bi thương, khóe miệng nhẹ cười, lại rút ra một tờ khăn giấy ướt lau lau vết máu trên chớp mũi của nàng: "Giống như mèo con vậy, về tắm rữa thay quần áo đi."

"Rầm" một tiếng, Tang Đồng đẩy cửa vào: "Xảy ra chuyện gì??"

Hai người động tác cứng đờ, Mục Dung lấy hộp khăn giấy bỏ vào hộc tủ, nằm xuống giường.

Tang Đồng thấy được nước mắt trên mặt Tang Du, giả bộ như không có gì đi tới, đặt hai hộp giữ ấm lên bàn nhỏ đầu giường Mục Dung, tháo balo quăng lên giường bên cạnh: "Quần áo và sửa rửa mặt đều ở trong này, em đi tắm trước đi rồi ăn cơm."

Lần này Mục Dung xả thân cứu được Tang Du, cô rất muốn thay Tang Du chăm sóc cho Mục Dung, nhưng vẫn là tôn trọng ý nguyện của Tang Du.

"Vậy em đi tắm trước."Tang Du nói xong, cầm theo balo, vội vàng đi vào toilet.

Tang Đồng nâng giường bệnh lên, mở ra một cái hộp giữ ấm, đặt cháo trước mặt Mục Dung, còn có chút đồ ăn thanh đạm đặt thanh một hàng.

"Không cần đâu, tôi không có khẩu vị."

"Nhiều ít gì cũng ăn một chút, như vậy mới mau bình phục, cô không ăn Du nhi cũng sẽ không ăn."

Mục Dung cầm thìa lên, Tang Đồng thỉnh thoảng gấp chút đồ ăn đưa vào chén Mục Dung.

Tiếng nước trong toilet 'ào ào' vang lên, Mục Dung nuốt cháo xuống khẽ nói: "Cô muốn nói gì?"

Tang Đồng nhíu mày: "Cô hiểu ý tôi ghê."

"Tôi tỉnh lại không thấy A Miêu đâu là biết cô đuổi cô ấy đi rồi."

Tang Đồng cười nói: "Hôm nay xảy ra chuyện gì?"

Mục Dung múc một thìa cháo bỏ vào miệng, cúi đầu chằm chằm thức ăn trước mặt, suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

"Mục Dung, tôi xin cô nói rõ chuyện này cho tôi biết, tình hình của Du nhi tôi không tiện nói, nhưng em ấy rất đặc biệt, chuyện của em ấy tôi nhất định phải biết, chỉ cần cô chịu nói, tất cả hậu quả tôi sẽ dốc toàn lực gánh chịu."

"Không phải không thể nói, chuyện cũng qua rồi, nói ra cũng không tính là tiết lộ. Hôm nay lúc tôi đang đi câu hồn thì trong tử sổ bất ngờ xuất hiện tên của Tang Du, nguyên nhân cái chết là tai nạn giao thông, nhưng địa điểm không rõ ràng, cũng may không xảy ra chuyện gì, cô là người tu đạo hẳn là hiểu rõ, người sống trên đời nhất định phải trải qua tam tai, tránh được là tốt rồi."

Sắc mặt Tang Đồng u ám, nhìn như sắp khóc đến nơi, Mục Dung bình thản nói: "Nếu như cô nghĩ muốn trả cho tôi phần ân tình này thì đừng làm lớn chuyện này, miễn làm khó tôi, thiên đạo tự có nhân quả của nó."

Tang Đồng cười lạnh: "Nhân quả sao?"

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Mục Dung, cô cố gắng kiếm nén lửa giận, kết thúc đề tài.

Lại một lát sau, Mục Dung nói mình ăn no rồi Tang Đồng mới một bên dọn dẹp một bên nói: "Chuyện này, xin cô đừng nói cho Du nhi biết."

"Cô không cảm thấy là nên nói cho Tang Du biết rõ một chút sao?" Mục Dung quơ quơ cánh tay đang bó thạch cao: "Giống như chuyện này, cô cảm thấy giấu được sao? Hơn nữa cô là người tu đạo, chỉ cần giải thích một chút về tam tai ba năm thì cô ấy nhất định sẽ hiểu mà, hoàn toàn không biết gì thì cũng không mang đến cho cô ấy an nhàn vui vẻ, sẽ chỉ mang lại cho cô ấy sợ hãi thêm thôi."

"....Tôi sẽ suy nghĩ, lần này cám ơn cô, ân tình này Tang Đồng tôi nhất định trả lại."

"Lúc nào đi Cửu Hoa Sơn?"

"Cô bị thương thế này mà..."

"Tôi không sao."

"Vậy để tôi đổi lại hành trình, đổi thành đi thẳng đến đó."

"Không cần đâu, tôi cũng muốn mượn cơ hội nghĩ nghỉ một chút."

"Còn công viện của cô?"

"Tôi tạm bị cắt chức rồi."

...

Một tuần sau Mục Dung xuất viện, trưởng khoa não còn đích thân tiễn Mục Dung đi, hắn thấy khí sắc Mục Dung không tệ, kích động nắm lấy tay trái của cô: "Bác sĩ như tôi tới đây để tạm biệt bệnh nhân may mắn nhất đây, chúc mừng cô xuất viện."

Cân nhắc đến thể trạng của Mục Dung, Tang Đồng rút ngắn hành trính, chỉ chọn ba nơi.

Trạm đầu tiên: Thủ Đô quốc gia.

Trạm thứ hai: Một trong những thành phố lớn nhất nước, Quan Nhĩ Châu.

Trạm cuối cùng: Cửu Hoa Sơn.

Quốc gia có không ít danh lam thắng cảnh, là con dân yêu nước nhất định phải nhìn một lần nghi thức kéo cờ.

Buổi sáng trời còn chưa sáng, bốn người liền khởi hành, trên quảng trường đã có không ít du khách đang chờ đợi đến lúc bắt đầu nghi thức.

Tang Du vụng trộm chụp lén bóng lưng của Mục Dung, Mục Dung đột nhiên quay đầu, máy ảnh thành công bắt giữ được nửa bên khuôn mặt tinh xảo của cô, Tang Du nhìn tác phẩm mình vừa chụp lén xong, môi khẽ cong.

Quốc ca trang nghiêm vang vang, hồng kỳ từ từ bay lên, Tang Đồng ưỡn ngực nhỏ giọng hát quốc ca, bùi ngùi trong lòng. Mảnh đất này, hồng kỳ này là được vô số người lặng yên trấn thủ, mới có thể bình an phồn vinh như hôm nay.

Cục xử ly sự kiện đặc biệt các cô vĩnh viễn không thể nào được phơi ra ngoài ánh sáng, vì trấn thủ mảnh đất này, từ thời thành lập đã phải hi sinh vô số tiền bối. Tang Đồng cũng là một thành viên trong đó, cô đã sớm giác ngộ sự hinh sinh, nếu quốc gia cần, cô nhất định sẽ phấn đấu quên mình.

Đây là lần đầu tiên Tang Đồng chứng kiến nghi thức kéo cờ, chỉ mấy phút ngắn ngủi cũng có thể làm cô có thật nhiều nghĩ suy.

Những chiến hữu đã từng hi sinh, cũng có chút nhiệm vụ cửu tử nhất sinh của mình.

Nghi lễ kết thúc, bốn người cùng kéo nhau đến điểm tham quan thứ hai --- Cố Cung.

Đi đến một nơi vắng vẻ trong cung, Tang Du kinh hô hét lên, sau đó lập tức lấy tay che miệng, cũng may không có ai chú ý đến nàng.

Tang Du nói nhỏ vào tai Mục Dung: "Cô muốn qua bên kia xem không? Bên đó có mấy cung nữ kìa."

Tang Đồng hiểu ý liền tươi cười, trong lòng tự đắc: Nơi này trong cục đã từng xử lý qua, những cung nữ thái giám đều là chết yểu trong thâm cung, đại đạ số đều bị bỏ xuống giếng, hài cốt không được vớt lên đã từ từ hòa làm một thể với mảnh đất này.

Bất qua bọn họ đều vô hạu, còn có một số hung linh đến cả cục cũng không thể xử lý, nhưng nơi đó sẽ không mở cửa đón du khách. Tang Đồng rất thích nơi này, nhìn rất huyền bí, mỗi một viên ngói viên gạch, một cục đá một cành cây, ngay cả cây định trên cửa nhìn có vẻ bình thường nhưng thật chức là huyền cơ được giấu khắp nơi.

Du ngoạn Cố Cung nửa ngày,bốn người bụng đã đói vang, Tô Tứ Phương về khách sạn mang theo một phần cơm chay, Tang Đồng mang hai người còn lại đi ăn thịt vịt nướng.

Bữa cơm này làm Tang Đồng muộn phiền hết sức, liên tục trợn mắt nhìn Mục Dung. Mục Dung ngửa ra sau tránh né: "Tang Du, tôi no rồi..."

"Ăn ít vậy sao được, tôi tìm hiểu rồi, thịt vịt ăn rất bổ máu, ăn thêm chút đi."

Mục Dung không cách nào đành phải há miệng cắn.

Mắt của Tang Du cong như trăng khuyết: "Tương nhiều quá hả?"

"Không có,ăn rất ngon."

"Vậy ăn thêm một cái, nè ~~~"

Tang Đồng vuốt vuốt ngực, không ngừng trấn an bản thân: Đừng lo, đừng lo! Mục Dung không có yêu phách, Du nhi chỉ là đang báo đáp ân cứu mạng, Tang Đồng, không nên suy nghĩ nhiều!!

Thắng cảnh thủ đô có quá nhiều, nhưng thời gian thì có hạn, chỉ có thể tiếc nuối chọn được mấy chỗ để đi, bốn người lại khởi hành đến trạm thứ hai: Quan Nhĩ Châu.

Một trong những con sông cái của quốc gia: Diệp Lâu sông chảy qua thành phố, uốn lượn quanh co.

Ngày thứ hai đến Quan Nhĩ Châu, sắc trời mờ mị, tầng tầng mây tụ lại khiến lòng người lo lắng.

Tang Đồng mở điện thoại: "Dự báo thời tiết rõ là nói hôm này trời quang mà ta..."

"Chị Đồng Đồng, vậy chúng ta còn đi không?"

"Đi, đương nhiên phải đi, chốc nữa mây sẽ tản đi thôi, với cả thời tiết này thì ít người, càng tốt."

Tang Đồng thuê một chiếc xe, bốn người xuất phát đến cảnh khu ở Diệp Lâu sông.

Tang Đồng mở mui xe, chạy chậm ngắm nhìn xung quanh, xa xa có thể nhìn thấy cảnh sắc của Diệp Lâu sông, hưởng thụ thanh phong, đẹp không sao tả xiết.

Đáng tiếc tiệc vui thì mau tàn, xe chạy đến nửa đường thì chết máy....

Bốn người dốc sức đẩy xe vào ven đường, phía sau xe dựng lên tấm cảnh báo, Tang Đồng gọi cho công ty thuê xe, đối phương nói sẽ lập tức phái người đến.

Chiếc xe giao thức ăn xấu xí vùn vụt lao qua, lại đột nhiên ở cua quẹo quay lại.

Anh shipper dừng trước mặt Tang Đồng, tháo mũ bảo hộ xuống: "Đúng lúc nha~~"

"Tằng Thiên Hàm?"

"Đã lâu không gặp nha, tiểu Tang Đồng."

Tang Đồng ngạc nhiên nhìn Tằng Thiên Hàm: "Cậu đây là?"

Tằng Thiên Hàm cởi mở cười, chớp chớp mắt với Tang Đồng: "Tôi là anh shipper thần bí."

Tằng Thiên Hàm là thành viên trong cục xử lý sự kiện đặc biệt, không cùng tổ với Tang Đồng, hắn cũng là xuất mã đệ tử của Đông Bắc Ngũ đại gia tộc.

"Cậu sao không ở Đông Bắc mà lại đến đây?" Không phải nhà tiên không thể qua sông sao?

Tằng Thiên Hàm nhìn Mục, cười trả lời: "Tôi chuyển tới Quan Nhĩ Châu giao thức ăn chứ sao, không lẽ cậu cũng đến đây giao thức ăn giúp tôi à?"

Tang Đồng lắc đầu: "Tôi chuẩn bị đi Cửu Hoa Sơn, sẵn ở đây du lịch một chút."

"Xe chết máy à?"

"ừm, người của công ty thuê xe đang đến."

"Xe của cô xấu lạ luôn đó, cô dọc theo đường này đi thẳng về trước, phía trước có một đài quan sất đó, phong cảnh rất được còn không cần phải mua vé, tôi nghĩ cô sẽ thích đó. Tôi còn phải đi giao thức ăn, đi trước nha~"

"Ừm, tôi dừng chân tầm ba năm ngày, cậu có thời gian thì gọi tôi, tôi mời cậu ăn cơm."

"Okie~"

Hai người đã trao đổi xong tin tức.

Tằng Thiên Hàm được phái đến Quan Nhĩ Châu làm nhiệm vụ, anh shipper là thân phận ngụy trang của hắn, hơn nữa sự việc rất khó giải quyết, hắn hỏi Tang Đồng có phải là được trong cục phái đến giúp hắn hay không.

Tang Đồng biểu thị không phải.

Tằng Thiên Hàm nói với cô: Phía trước có một chỗ hắn không xử lý được.

Tang Đồng nói với hắn: Nếu hắn cần giúp đỡ, cứ liên hệ cho cô.

~~~~~~~

Sài Gòn dạo này ngấy quá, sao lại không mưa.-. ~

23/04/19 - 3h209

Edit 1/6: Quá trờ lỗi chính tả, xin lỗi nếu làm bạn đọc khó chịu cũng xin thông cảm cho vì mình edit bằng đt và đang khá bận nên không có nhiều thời gian check lại và cũng quá lười để sửa lại:))~

Anw, dù sao cũng cám ơn các bạn đã theo dõi, thật ra với lượng tương tác ít ỏi như vậy mình đã từng muốn drop truyện 3 tháng đấy, nhưng nghĩ lại mục đích ban đầu là edit cho bản thân nên dù không nhiều người xem mình vẫn sẽ cố gắng hoàn truyện.

À, có một vấn đề nữa, mình khá khó ở nên bạn nào cmt hỏi công thụ gì gì đấy thì mình sẽ không rep đâu nhé, nhiều lần nghĩ nếu Wp có chức năng block, ai vào truyện mình edit hỏi công thụ là mình block ngay và liền. Đọc truyện vì yêu chớ ai lại đọc vì nằm trên hay dưới.~.

Thân ái và buê đuê quyết thắng!