Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 82: Thiên Cương Địa Sát



Mẹ Lý nghe Tang Đồng nói xong, lúc đầu kiểu gì cũng không tin, Tang Đồng hết cách liền nhỏ hai giọt ngưu nhãn cho bà, để bà thấy Mục Dung linh hồn xuất khiếu bà mới chịu tin.

Mẹ Lý ngẩn ngơ ngồi một chỗ không nhúc nhích, lấy lại được tính thần liền che mặt khóc rống. Bà khóc đến tê tâm liệt phế, phải vỗ ngực mấy lần để giữ tỉnh táo.

"Con trai ơi con trai, con làm gì vậy hả? Người là con cứu mà, con đi mẹ rất đau lòng, bây giờ sao con lại hại người hả? Con trai, con muốn mẹ sau này sống sao đây a."

Cả phòng không ai biết nên an ủi bà ra sao, đột nhiên bà 'bịch' một tiếng quỳ xuống trước Mục Dung.

"Dì! Dì làm gì vậy, mau đứng dậy đi."

Mục Dung chỉ có một tay, kéo như thế nào cũng không kéo được mẹ Lý.

Ở trong lòng mẹ Lý, nếu Mục Dung là âm sai thì dù trên người có bị xiềng xích kỳ quái thì vẫn là người nắm giữ quyền sinh sát của con trai bà.

"Cô gái, tôi van cô, cô có thể nể tình con tôi cứu người mà không đày nó xuống Địa Ngục không? Đời tôi có tán gia bại sản cũng sẽ ráng làm việc thiện, kiếp sau làm trâu làm ngựa cũng nguyện báo đáp cô, cầu xin cô."

Cả đám người nháo nhào đi đỡ mẹ Lý, nhưng đều bị bà từ chối, bà kiên cường quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ cùng cầu xin, kiểu như nếu Mục Dung không đồng ý, bà đến chết không đứng dậy.

Mục Dung nhìn người trước mặt, trong lòng dậy sóng.

Từng có lúc cô lén xông vào Địa Phủ, cửu tử nhất sinh chạy đến Phong Đô, cũng là như vậy quỳ trước mặt người khác, khẩn cầu bọn họ tha thứ cho mẹ mình.

Mục Dung suy nghĩ đến xuất thần, không biết có nên đem chân tướng sự việc nói hết cho người mẹ này. Cô tạm thời không thể xem được tử sổ, nhưng Lý Hàn Sở thuộc về tuổi trẻ uổng mạng, chỉ cần hắn ở trong dòng sông an tĩnh chờ đợi, chờ đợi kẻ chết thay thì có thể đi đầu thai.

Lại thêm việc hắn cứu được hai nhân mạng, kiếp sau nhất định có thể đầu thai vào nhà tốt.

Thế nhưng mà...hắn lại không buông bỏ được cừu hận, liên tiếp hai ba mạng người, bất luận là Địa Phủ hay dương gian cũng sẽ không buông tha hắn. Huống hồ còn có Tang Đồng, dựa theo tính cách của cô ấy, Lý Hàn Sở nhất định hồn phi phách diệt!

Nghĩ đến đây Mục Dung kiềm lòng không được nhìn Tang Đồng. Tang Đồng lòng nao nao, cảm nhận được ánh mắt khẩn cầu của Mục Dung.

Cô ấy hi vọng mình có thể tha cho Lý Hàn Sở!

Tang Đồng do dự, trong cục có quy định: tình huống như Lý Hàn Sở phải ưu tiên giúp đỡ, không được lấy một xu.

Nhưng còn có một quy định khác, chính là: đối với những việc có nguy cơ phá hoại an toàn quốc gia, xã hội, tập thể hoặc gây rối sinh mệnh tài sản nhân sinh, thì phải giống như gió thu càn quét lá rụng, không được nhân nhượng...

Lý Hàn Sở cả hai đều chiếm, dựa vào tiêu chuẩn của Tang Đồng, nhất định sẽ căn cứ vào điều hai để xử hắn, nhưng mà...

Cô nợ ân tình của Mục Dung quá nhiều rồi, đây là lần đầu tiên người ta cầu giúp, không lẽ cô lại từ chối như vậy sao?

Tang Đồng đỡ tay mẹ Lý: "Dì đứng lên đi, bây giờ không phải lúc nói cái này, ngày mai là vừa đúng thất đầu của con trai dì, oán khí của nó sẽ đạt tới điểm cao nhất, việc khẩn cấp trước mắt là bảo vệ tính mạng của người nhà họ Sa, yêu cầu của dì cũng phải cho bọn tôi chút thời gian để suy nghĩ, bình an vượt qua ngày mai rồi hẳn nói sau."

Mẹ Lý từ dưới đất bò dậy, nắm chặt tay Tang Đồng: "Để tôi, để tôi đi, để tôi đi khuyên nó, Hàn Sở là đứa nhỏ ngoan, hiểu chuyện hiếu thuận lại thiện lương chính trực, tại sao chết lại biến thành thế này a? Để tôi đi đi, nó sẽ nghe lời tôi."

"Nếu dì đồng ý giúp thì bọn tôi cầu còn không kịp."

Mục Dung đi đến cạnh Tô Tứ Phương, lặng lẽ hỏi: "Tiểu Phương sư phụ, nếu giao Lý Hàn Sở cho cô, cô có cách cảm hoá hắn không?"

"Hiển nhiên có cách, Tứ Phương sẽ thu hắn vào trong bình bát, mang theo bên người ngày đêm tụng kinh, để cho hắn thụ hưởng chân lý Phật pháp, chọn ngày lành, tiến Tam Tạng diệu đạo tiễn hắn đi lên cực lạc, nhưng mà..."

Tô Tứ Phương đưa mắt nhìn Tang Đồng, Mục Dung hiểu rõ, hết thảy phải được Tang Đồng đồng ý mới được, nếu không thì lúc đối phó Lý Hàn Sở, Tang Đồng trực tiếp để hắn hồn phi phách diệt, tính cái gì cũng vô ích.

Cha Sa đã tỉnh, kể lại đầu đuôi mọi việc, cả đám liền phát hiện: Lý Hàn Sở hình như không định lấy mạng cha Sa.

Điều này càng củng cố ý định cứu người của Mục Dung.

Cha Sa nhìn vợ con trên giường bệnh, trăm mối ngổn ngang, hối tiếc nói: "Đều tại tôi, tôi đã sớm khuyên vợ mình tích chút khẩu đức rồi, bù đắp cho gia quyến người mất một chút, kết quả bả không những không chịu, còn nói rất nhiều lời châm chọc, cũng vì chuyện này mà tôi với bả gây nhau rất nhiều lần. Sau đó tôi nghĩ đến con trai, nghĩ không đáng vì chuyện này mà làm căng với bả, ai ngời lại ủ thành đại hoạ như vậy! Chị, nếu nhà tôi may mắn không chết, vớt xác tốn bao nhiêu nhà tôi cũng nguyện ý trả, tất cả chỉ phí hậu sự bên tôi cũng sẽ lo liệu, còn muốn bù đắp cho chị một chút, xin lỗi, thật xin lỗi."

Mẹ Lý nghe xong lại khóc, những ngày qua bà lao tâm lao lực quá độ, nỗi đau mất con, còn gia trưởng của hai đứa bé thì 'bốc hơi' làm bà một lần lại một lần hoài nghi thế giới này có phải không có chính nghĩa hay không, tại sao phải làm người tốt?

Cái thái độ cảm kích đến chậm này châm vào tâm khảm của bà.

Mẹ Lý lau lau nước mắt: "Cái gì cũng đừng nói nữa, ngay từ đầu tôi cũng có trách các người, nhưng mà Hàn Sở lại làm loại chuyện này, tôi..."

Tang Đồng để Tằng Thiên Hàm ở lại phòng bệnh canh giữ, cùng mấy người khác mượn phòng họp nhỏ của bệnh viện.

"Chúng ta không thể ngồi chờ chết được, ngày mai là vừa đúng thất đầu của Lý Hàn Sở, hắn hiện tại đã hung ác đến vậy thì kéo đến ngày mai chỉ e càng khó giải quyết hơn. Chút nữa chúng ta chia ra hai tổ, bên bệnh viện giao cho Tô Tứ Phương, em cần tài liệu gì cứ đề xuất với đội trưởng Lưu, em có nắm chắc sẽ giữ vững phòng bệnh không cho Lý Hàn Sở vào không?"

Tô Tứ Phương nhẹ gật đầu: "Em đề nghị nên đổi địa điểm điều trị, bệnh viện quá nhiều người, xem như em có thể giữ vững thì cũng sẽ tạo nên khủng hoảng không cần thiết."

Đội trưởng Lưu trả lời: "Chút nữa tôi sẽ đi hỏi ý bác sĩ xem có thể tạm thời dời phòng bệnh đến phòng thẩm tra ở đồn công an hay không."

"Ừm vậy là tốt nhất, mặt khác tôi muốn các người phong toả ba cây số xung quanh Diệp Lâu sông, các người đã dựng xong lều ở bờ sông chưa?"

"Sớm đa dựng xong rồi nhưng mà cảnh sát ở hiện trường vừa gọi điện báo lều bị gió quật ngã, tôi đã sai bọn họ sửa lại. Còn bên kia bờ sông thì không thuộc quản lý của bọn tôi, tôi cần phải báo cáo với lãnh đạo, nhờ cục công an bên Hiệp Môn trợ giúp."

"Dựng lều xong thì các người rút hết đi, chốc nữa tôi nhờ ngài làm vài thứ, hi vọng ngài dùng hết nhân lực giúp tôi bố trí, hành động tối nay tất cả nhân viên cảnh sát không cần tham gia, tránh tạo nên thương vong không cần thiết."

"Vậy sao được, giữ gìn an toàn sinh mệnh, tài sản của nhân dân là thiên chức của bọn tôi, sao có thể chạy trốn chứ?"

Tang Đồng cười nói: "Lưu đội trưởng, ngài đừng nói đùa với tôi chứ, chúng ta lệ thuộc cục bộ khác nhau, tôi cũng không thuộc sự quản lý của lãnh đạo phía trên ngài, thực tế mà nói, ngài nghĩ súng trên tay ngài có thể đối phó với Lý Hàn Sở sao?"

Đội trưởng Lưu ngượng ngùng cười cười, xem như ngầm đồng ý với Tang Đồng.

"Mục Dung, chút nữa cô và Tằng Thiên Hàm đi với tôi, Du nhi thì ở đây với Tô Tứ Phương."

"Chị Đồng Đồng, em muốn đi với chị."

Nói xong Tang Du nhìn nhìn Mục Dung, trên người Mục Dung vẫn còn thương tổn, một tay hành động lại bất tiện, với cả nếu Mục Dung xuất hồn thì cũng cần có người coi chừng nhục thể của cô ấy, nàng đương nhiên phải đi cùng chứ.

Tang Đồng thở dài: "Em muốn đi thì đi, theo sát chị cũng tốt, miễn cho chị lo lắng thêm."

"Cám ơn chị Đồng Đồng."

Tang Đồng vỗ tay: "hành động!"

Một giờ sau, bảy mươi hai cây gỗ đào dài ba tấc ba phân bày ra trước mặt Tang Đồng, dựa theo yêu cầu của cô, đội trưởng Lưu chạy muốn gãy chân mới tích góp đủ.

Tang Đồng ai oán trừng mắt nhìn Mục Dung: Nếu tay người này không bị thương thì đã có thể kêu người này hoạ giúp bảy mươi hai lá bùa dán lên rồi, giơ thì hại cô tán gia bại sản rồi~

Tang Đồng hít sâu một hơi, từ trong valy lôi ra bình sứ cổ. Cô nâng bình sứ lên nhẹ nhàng vuốt ve, giống như đang ve vuốt gương mặt người yêu: "Xin lỗi, xin lỗi em!"

Cô mở nấp, mùi tanh đập vào mặt, bên trong bình có màu đỏ thẫm.

Đội trưởng Lưu bịt mũi: "Tang đồng chí, đây là gì?"

"Đây là máu chó mực già và máu gà già sống ba mươi sáu năm tinh chế ra đó, chỉ còn có một bình duy nhất thôi."

"Ba mươi sáu năm? Chó với gà có thể sống dai vậy à?"

"Vậy nên mới gọi là trân quý, đuợc chứ?"

Tang Đồng tự tay phủ huyết cao lên từng cây gỗ đào, tuy đau lòng nhưng lại không chút tiết kiệm qua loa.

Phủ đủ bảy mươi hai cây gỗ, bình huyết cao thiếu điều cạn đáy. Tang Đồng đau lòng che ngực, cảm giác bản thân mạt rồi.

Bảy mươi hai, ba mươi sáu, không tính cũng khớp với Thiên Cương Địa Sát, Lý Hàn Sở chết ngày đại hung, lại còn trúng mùa mưa dầm dề, coi như ứng với thiên thời địa lợi.

Cô nghĩ tới nghĩ lui, liền quyết định dùng cách này để áp chế hắn!

Thực ra phải dùng 108 cây gỗ đào mới phát huy hết uy lực, nhưng Tang Đồng không có làm vậy, phần vì đau lòng huyết cao của mình, phần vì lúc nãy Mục Dung len lén nhìn cô, mong cô có thể chừa cho Lý Hàn Sở một con đường sống, từ tiêu diệt biến thành đả thương bắt sống, giao cho Tô Tứ Phương siêu độ.

Đây là lần đâu tiên Mục Dung mở miệng nhờ cô, vì nguời vì việc nên cô quyết định tôn trọng Mục Dung, cho Lý Hàn Sở một con đường.

Nếu như cô sử dụng 108 cây gỗ đào, Lý Hàn Sở nhất định phải chết.

Bảy mươi hai cây, Tang Đồng cũng không dám hứa chắc Lý Hàn Sở có thể chịu nổi hay không, nhưng chí ít cũng có chút hi vọng sống.

~~~~~

Thiên Cương Địa Sát, thỉnh seach gg, mị cũng không biết giải nghĩa sao cho phải, nhưng mà thông tin trên wiki cũng khá hay đó.