Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 86: Vườn kịch Xuân Thu



M

ọi người dừng tại Quan Nhĩ Châu thêm hai ngày, xử lý xong xuôi mọi việc, Tết Trung Nguyên cũng đã sắp đến.

Lúc đang cùng nhau ăn sáng, trong lòng Mục Dung có chút không yên, cứ nhìn nhìn Tang Đồng, cô đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Còn mấy ngày nữa là đến Tết Trung Nguyên, chúng ta có phải nên xuất phát đi Cửu Hoa Sơn không?"

Tằng Thiên Hàm để đũa xuống, không trước không sau, nói: "Chuyện của Lý Hàn Sở tuy đã giải quyết xong, nhưng trên tay tôi còn có một số việc cần Tang Đồng giúp đỡ, cô ấy cũng đã đồng ý rồi."

"Đúng vậy, trước đó tôi đã đồng ý hỗ trợ Tằng Thiên Hàm."

Mục Dung rũ mắt: "À... vậy chờ xong việc rồi đi cũng được..có thể nhìn thấy là tốt rồi." nói xong mất mác rời đi

Một người luôn luôn bình tĩnh như Tô Tứ Phương vậy mà lần đầu tiên biểu lộ không vui, nàng nhìn chằm chằm Tang Đồng, vừa muốn mở miệng khuyên thì Tang Du đã nói trước: "Chị Đồng Đồng, chị với Tằng Thiên Hàm có phải hơi quá đáng rồi không?"

Tang Đồng giật mình: "Bọn chị thế nào?"

"Tại sao chị luôn nhắm vào Mục Dung vậy? Chẳng lẽ bởi vì một chuyện không như ý mà chị hành xử như vậy sao? Chẳng lẽ vì chuyện đã rồi mà chị muốn phủ định mọi chuyện trước đó? Hơn nữa kế hoạch ban đầu của tụi mình là đi Cửu Hoa Sơn mà, dừng lại ở Quan Nhĩ Châu mới là chuyện vô ý phát sinh đó."

Mặc dù lý trí nói cho Tang Đồng biết Tang Du nói không sai, nhưng miệng lại không chịu thừa nhận, nói: "Lúc đó cô ấy là người duy nhất có thể hành động, nhưng cái gì cũng không làm được, súyt chút hại chết em đó."

Tang Du thất vọng nhìn Tang Đồng: "Nếu không nhờ Mục Dung thì em còn có thể đến Quan Nhĩ Châu sao? Tay của cô ấy là thế nào bị thương? Xiềng xích trên người cô ấy là thế nào thành? Còn không phải bởi vì cô ấy vi phạm mệnh lệnh, không chịu câu đi hồn phách của em à? Chị Đồng Đồng, chịu suy nghĩ kỹ đi, ngoại trừ chuyện này, Mục Dung đã từng làm gì cho chúng ta, cô ấy đã từng đòi hỏi trả ơn chưa? Cô ấy là người, không phải thần tiên, năng lực cô ấy có hạn, cô ấy đã cố gắng lắm rồi, sao chị cứ luôn hà khắc với cô ấy như vậy? Sao chị có thể cố tình không phân, đổi trắng thay đen đến vậy? Chuyện này vốn là chị đồng ý với Mục Dung trước mà, bây giờ lại đột nhiên nói khác, chị của trước đây có phải loại người vậy đâu chứ." Tang Du nói xong đứng dậy rời đi.

Tang Đồng há to miệng nhìn bóng lưng của Tang Du, muốn giải thích bản thân không nghĩ như vậy. Nhưng ý nghĩ vừa loé liền có một giọng nói âm u phủ định nó.

"Tôi là nghĩ vậy đó, Du nhi là người tôi đặt vào lòng che chở mười lăm năm, sai lầm của Mục Dung súyt nữa hại chết Tang Du, không thể tha thứ được."

Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại: "A Di Đà Phật."

Nhờ Tang Du 'nhắc nhở', Tang Đồng xuất phát theo lộ trình ban đầu, hứa với Tằng Thiên Hàm: Làm xong chuyện ở Cửu Hoa Sơn, trên đường về sẽ ghé lại Quan Nhĩ Châu, hỗ trợ xong mới quay về Đông Bắc.

Ngày tiếp theo, Tang Đồng mua chuyến bay sớm nhất bay đến Cửu Hoa Sơn.

Tương truyền nơi này là nơi Địa Tạng Bồ Tát tu đạo, chân núi Cửu Hoa Sơn nối thẳng đến U Minh. Vào Tết Trung Nguyên, Quỷ Môn Quan sẽ thêm thời gian mở cửa, ở chỗ này thi pháp sẽ có thể thông linh đến nơi vĩnh viễn không thể thấy mặt trời -- Thiết Vi Sơn, cũng chính là nơi giam giữ mẹ của Mục Dung.

Bên trên Cửu Hoa Sơn có một toà miếu nhỏ vô danh, bốn người tạm thời trú lại bên trong miếu nhỏ.

Trong đại điện thờ phụng Địa Tạng Vương Bồ Tát, ngoài điện là quảng trường hình chữ nhật, cuối quảng trường là cổ thụ treo đầy dây đỏ, dưới gốc cây có một cái giếng.

Vô danh miếu có một vài vị tăng nhân, sinh hoạt thường ngày đêu dùng nước trong giếng.

Tết Trung Nguyên ngày đó, Tang Đồng ở trước miệng giếng bày ra thần án, trăng lên giữa trời, bóng trăng in hoàn chỉnh vào trong giếng.

Tang Đồng đốt nhang đốt bùa, trước giếng niệm một đoạn chú ngữ, nhìn Mục Dung nói: "Cô có thể nhìn thấy bà ấy..."

Mục Dung lao đến bên cạnh giếng, ôm miệng giếng lạnh băng, đưa đầu xuống dò xét, lát sau kinh hỉ hô lên: "Mẹ."

Tang Đồng ngẩng đầu nhìn trăng trên bầu trời: "Lần này gặp nhau thời gian dài ngắn thế nào đều do lão thiên gia quyết định, khi bóng trăng không còn hoàn chỉnh nữa cũng là lúc hình ảnh mẹ cô biến mất."

Mọi người trở về phòng của mình, trong viện chỉ còn quẩnh quanh tiếng khóc của Mục Dung.

Không có ai biết Mục Dung và mẹ có thể gặp nhau được bao lâu. Đêm đó cũng không có ai ra ngoài, đến cả mấy vị tăng nhân cũng khoá mình trong phòng, để lại đình viện cho một mình Mục Dung.

Mục Dung ngồi bên cạnh giếng cả đêm, sau khi hình ảnh của mẹ cô biến mất, cô chỉ yên lặng dựa lưng vào giếng ngẩng đầu nhìn trăng.

Mục Dung ở bên ngoài, Tang Du ở đâu? Mục Dung ngồi một đêm, Tang Du cũng một đêm không ngủ.

Trời tờ mờ sáng, Tang Du lén lút đẩy ra một góc cửa sổ, nhìn thấy Mục Dung vẫn còn ngơ ngác ngồi bên cạnh giếng nước, kiên định trông giữ miệng giếng nước không chịu rời đi, giống như đứa nhỏ lạc đường chờ đợi mẹ của mình tìm đến.

Tang Du chua xót không thôi, người càng kiên cường bao nhiêu, lúc mềm yếu càng làm cho người ta đau lòng bấy nhiêu.

Lúc ăn sáng, Mục Dung khom lưng thật sâu nói cám ơn với Tang Đồng, lần này Tang Đồng không mở miệng châm chọc. Bốn người không ở lại Cửu Hoa Sơn thêm nữa, lập tức quay về Quan Nhĩ Châu.

Vào cái ngày xe chết máy, Tang Đồng và Tằng Thiên Hàm đã từng trao đổi tin tức với nhau, Tằng Thiên Hàm từng nói: Hắn gặp một việc rất khó giải quyết, muốn Tang Đồng giúp đỡ.

Tang Đồng vốn nghĩ là chuyện của Lý Hàn Sở, nhưng sau đó Tằng Thiên Hàm nói không phải, còn có chuyện khác cần Tang Đồng hỗ trợ xử lý.

"Tôi đã nói mà, trong cục sao có thể phái cậu đi giải quyết chuyện lớn đến vậy, liên quan đến Diệp Lâu Hà Yêu, liên quan đến hàng vạn chúng sinh, phái cậu đi là quá qua loa rồi."

Tằng Thiên Hàm cười cười: "Chuyện của Lý Hàn Sở là trùng hợp thôi, cái chuyện này là cần cô thay tôi toàn quyền xử lý."

"Rất khó à?"

"Cũng không phải, chỉ là thứ kia rất thông minh, nhìn thấy lai lịch của tôi liền trốn qua bên kia bờ sông Diêp Lâu."

Tang Đồng hiểu, nhà Tiên không qua sông mà, Tằng Thiên Hàm là truyền nhân chính tông đạo Shaman Đông Bắc, không thể mang theo pháp lực qua bờ bên kia.

Năm ngươi đi xe búyt, ngồi suốt bốn mươi phút mới đến được bên kia bờ.

Xuống xe, Tằng Thiên Hàm lại mua thêm năm vé xe, cả đám lại leo lên xe búyt, ngồi thêm hai tiếng đồng hồ mới đến trạm dừng.

Tằng Thiên Hàm lại mang cả đám leo lên xe khách nhỏ, loại siêu cũ nát, cửa sổ xe có thể mở ra, lên xe mua vé, có thể ngừng xe bắt khách ở bất kỳ chỗ nào.

Tuyến xe này hình như toàn là đường đất, xốc nảy vô cùng, những thiết kế kiến trúc đã khuất bóng bên ngoài cửa sổ, trong không khí tràn ngập mùi phân và nước tiểu của động vật.

Tang Đồng cau mày, cố nén khó chịu, hỏi: "Cậu mang bọn tôi đi đâu?"

"Sắp đến rồi."

"Sao cậu biết chỗ này?" Không phải nói qua sông là mất pháp lực à?

Tằng Thiên Hàm nhỏ giọng, ở bên tai Tang Đồng giải thích: "Trước khi lên đường tôi có nhờ lão tiên bấm quẻ dùm, vị trí lão tiên chỉ tôi nhất định sẽ không sai."

"Còn xa không?"

"Sắp, sắp đến!"

Bước xuống xe khách trời đã xế chiều, cả đám bụng đói kêu vang, nhưng mà chỗ bọn họ dừng chân là đường đất, không có cột mốc chỉ đường, không có biển báo, chớ nói chi đến tiệm cơm.

Quả thật có thể dùng câu 'đồng không nhà trống' để miêu tả.

Tằng Thiên Hàm tự tin tràn đầy đưa tay nhìn đồng hồ, lão tiên chỉ hắn tuyến đường và thời gian, đoạn đường đi siêu thuận lợi.

"Tằng Thiên Hàm, đây là chỗ quỷ nào? Cậu muốn đưa bọn tôi đi đâu hả?"

"Xụyt, còn ba phút thôi, lập tức đến."

Hai phút sau, đầu đường đất vang lên âm thanh 'xình xịt'

Tang Đồng quay đầu nhìn: "Đừng nói cậu kêu bọn tôi ngồi máy kéo nha?"

"Chính nó! Lão tiên nói: xe máy kéo sẽ dẫn các ngươi đến nơi cần đến."

Tằng Thiên Hàm chạy ra giữa đường, quơ quơ tay: "Đồng hương, ngừng lại!"

"Cái thằng nhóc chết tiệt này, đứng giữa đường làm gì đó?"

"Đồng hương, có thể cho tụi cháu quá giang một đoạn không?"

"Cũng được, nhưng xe này tôi vừa cho heo vào thành phố, các người không ngại thì leo lên đi."

"Không ngại, không ngại!"

"Tôi ở Tiểu Hoa thôn, các người muốn đi chỗ nào?"

"Chèn, đúng lúc ghê luôn, bọn con cũng đến Tiểu Hoa thôn!"

"Mấy người đến thôn tôi làm gì? Thăm người thân hả? Sao tôi chưa từng gặp??"

Tằng Thiên Hàm đã soạn bài từ sớm, trả lời: "Tụi con là sinh viên đại học nghệ thuật XXX, luận văn tốt nghiệp chọn tiêu đề nghệ thuật hí khúc, còn nghe nói ở Tiểu Hoa thôn có một đoàn kịch siêu nổi tiếng nên muốn đi thu thập tài liệu quý giá ạ."

Người đàn ông lộ chút vẻ kiêu ngạo sau đó chuyển thành hơi lo lắng, Tang Đồng nhìn thấy biểu cảm của ông ấy liền hỏi: "sao vậy chú? Đoàn kịch dời đi hay sao ạ?"

Người đàn ông khoát tay nói' "Hiện tại người nghe hí kịch đã ít, học hí kịch càng ít, đoàn kịch ở thôn bọn tôi giờ chỉ còn cái xác rỗng thôi."

"Không sao, chỉ cần còn mấy vị lão tiền bối ở đó, bọn con cũng nguyện ý đi một lần! Những tài liệu thu thập được sẽ thành tài nguyên quý giá, giống như Nhị Thủy Ánh Nguyệt năm đó, nếu không nhờ có người trong nghề chỉnh lý, thủ khúc hay như vậy có thể đã thất truyền rồi."

Người đàn ông muốn nói gì đó, nhưng thấy Tằng Thiên Hàm mười phần tràn đầy phấn khởi liền nuốt lời muốn nói vào: "Haiz, lên đi, các người muốn thì có thể ở nhà tôi, trong nhà chỉ có tôi và vợ thôi, ba gian nhà ngói trống hai gian rưỡi, con trai tôi đang làm việc ở Chỉ Châu, ở thành phố lớn quen rồi không muốn về nhà nữa! Con gái tôi chắc chạc tuổi các người, học năm hai đại học Viễn Thông, ý con bé chắc cũng không muốn về nhà, ở lại thủ đô tìm việc, haiz...Sớm biết vậy tôi đã không xây nhà mới, nhà thì rộng lại chỉ có hai vợ chồng, rất trống trải."

Người đàn ông rất nhiệt tình, cũng rất cô đơn. Trong mắt hắn, đám người Mục Dung cũng chạc tuổi con gái mình, nên nói chuyện rất tự nhiên.

"Chỉ là tôi nghe đầu thôn tây nói, mấy hôm nay xảy ra chuyện kỳ quái, nhà bọn tôi ở đầu đông nên cái gì cũng không nghe được, ban ngày các người có thể tùy tiện đi dạo, ban đêm thì.."

Máy kéo khởi động, tiếng 'xình xịt' giấu đi nửa câu cuối của hắn.

~~~~~