Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!

Chương 91: Phim tàn người tan



: Phim tàn người tan.

Ba người Mục Dung đang nhìn đến mê mẩn thì đột nhiên cổ hoạ 'mất linh'.

"Sao vậy Yên Yên?"

"Ừm... Không có gì, mọi người vẫn muốn xem hả?"

"Sao lại không xem? Hiện tại đâu có nói chuyện được với Tần Hoài An đâu, chúng ta hiểu quá khứ cậu ấy mới có thể giúp cậu ấy hoàn thành tâm nguyện chứ."

"Vậy được rồi."

Hình ảnh khôi phục, Tang Du đột nhiên kinh hô một tiếng.

Tô Tứ Phương chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Mục Dung trước là nghi hoặc, sau là đỏ mặt, quay đi.

Trên cổ hoạ, hai cô gái không một mảnh vải động tình ôm lấy nhau.

Nhân vật chính đương nhiên là Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng.

Động tác hai người đều rất ngây ngô, đều là cẩn thận từng li từng tí thăm dò, nhưng ánh mắt của hai người rất dễ nhận ra, hai người đều đã động tình.

Bởi vì La Như Yên cho xem là ký ức của Tần Hoài An, cho nên cổ hoạ sẽ lấy thị giác của Tần Hoài An làm góc nhìn.

Trang Điệp Mộng vươn tay, ôm lấy cổ Tần Hoài An, đáy mắt cuồn cuộn sóng tình

"Hoài An~"

"Tiểu Điệp."

La Như Yên giải thích: "hồn thể của Tần Hoài An đã quá suy nhược, ký ức cũng bắt đầu sụp đổ, ta chỉ có thể thấy được ký ức mà nàng ta khắc cốt ghi tâm thôi, trên cơ bản đều là những hình ảnh này, các ngươi còn muốn xem không?"

Tâm Tang Du nhảy loạn, từ trong cổ hoạ truyền ra tiếng hờn trách, tiếng rên rỉ động lòng người, kích thích màn nhĩ của nàng. Ánh mắt của nàng rơi lên người Mục Dung, vốn định lén lút nhìn người ta thôi, lại không nghĩ đến Mục Dung cũng đang nhìn nàng.

Hai người cứ như vậy, dưới 'bản nhạc nền trong cổ hoạ' mà nhìn nhau.

"A!" Tang Du xấu hổ muốn chết khẽ hô, sau đó che mắt, Mục Dung thì có chút không biết nên làm sao.

Tang Du còn đỡ, mặc dù chưa từng trải nghiệm, cơ mà nàng thông qua internet cũng tìm hiểu được đôi chút.

Nhưng mà Mục Dung thì khác à, mười tuổi cô đã làm Âm sai, bị giữ lại yêu phách và hỉ phách, từ đó nhốt mình cách xa xã hội, không cần internet cũng ít xem TV, để hiểu được thế giới bên ngoài ra sau đa phần đều nhờ đọc báo, hoặc cùng Hách Giải Phóng trò chuyện, hoặc nhìn thấy khi đi câu hồn.

Nhưng mà trên báo hổng có viết cái này à nghen!!!

Hai người con gái,...có thể...có thể sao?????

Cùng Tang Du đối mặt vài giây, Mục Dung cảm giác tim mình ngừng đập mấy giây, đầu óc trống rỗng.

"Yên Yên, Yên Yên dừng lại!"

"Ủa đòi nhìn sao lại không nhìn??? Cùng lắm chỉ là âm thể tương hợp thôi mà, trong Yêu Giới bọn tớ loại này so với âm dương song tu còn tăng nhanh tu vi hơn đó."

"Yên Yên!!"

"Được được ~~ biết rồi ~" cổ hoạ nhấp nhánh sáng, trong cổ hoạ lại tối sầm, Tang Du không dám thúc giục.

La Như Yên lên tiếng: "Hồn thể Tần Hoài An sắp diệt, ký ức bắt đầu biến mất rồi, các người đợi ta sắp xếp một chút, lấy ra ký ức quan trọng nhất cho các người nhìn."

Qua mấy phút sau, cổ hoạ lại sáng lên.

Tang Du và Mục Dung đè xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, tập trung tinh thần nhìn vào cổ hoạ, bọn họ biết: Tần Hoài An đã quá suy yếu rồi, hình ảnh cuối cùng này chính là hồi ức quan trọng nhất của Tần Hoài An.

Hình tượng thay đổi, thời gian lại qua ba năm.

Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng lúc này đã là Giác nhi có danh có tiếng, hai người không còn là người ai muốn mời thì mời, rạp hát cho giá cao còn phải xem tâm tình của hai vị này.

Cửu gia cũng đối với hai người vô cùng khách khí. Nhà lại đổi, lớn hơn nhà trước gấp mấy lần, hai người đường đường chính chính ở chung một chỗ, nói với bên ngoài là để tốt cho luyện kịch.

Tuy chiến sự liên quan đến tồn vong của quốc gia còn đang diễn ra, nhưng vẫn luôn có vô số quan quyền không chút sợ hãi, ở hậu phương 'thái bình' hưởng thụ cảnh ca múa hát hò.

Tần Hoài An mười chín tuổi, đã là cô gái có tuổi nghề. Mặc dù nghề cầm ca là hạ cửu lưu*, nhưng lấy về làm thiếp vẫn không ảnh hưởng gì đến toàn cục.

(Hạ cửu lưu: Cửu lưu tức gọi nghề nghiệp, phân ra làm thượng trung hạ, còn xuống thấp cái nghề cái nghiệp càng thấp, dưới chương này sẽ có giải thích sau.)

Cửu gia dời đoàn kịch đến phía nam Trường Giang, đồng thời bổn cũ soạn lại, lần nữa dựa hơi đại thụ, người này chính là tướng lĩnh cấp cao, phó quan Tần tiên sinh.

Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng lên sân khấu, hắn nhất định có mặt.

Vị Tần tiên sinh này là người phong lưu, làm lính thời trẻ đánh đông dẹp tây, sau khi về nước được trọng dụng, qua tuổi bốn mươi trong nhà đã có sáu bà vợ.

Hắn nhắm trúng Tần Hoài An, mỗi lần ra tay khen thưởng đều hơn mấy chục lượng vàng, kỳ trân dị bảo, trang sức trân quý không chút keo kiệt.

Lời ra tiếng vào thế nào, Tần Hoài An trong miệng người đã thành vợ thứ bảy chưa qua cửa của Tần tiên sinh.

Sân nhà Tần gia bao phủ một tầng mây đen, Trang Điệp Mộng đã mấy ngày không nói chuyện với Tần Hoài An.

Ngày thứ hai sau khi chuyện xấu đồn xa, Trang Điệp Mộng một mình về phòng, đồng thời tại lúc lên sân khấu, bỏ rơi Tần Hoài An, một mình hát <Đại Ngọc đốt sách>.

Ngày ấy, Tần Hoài An ở phía sau sân khấu, nhìn Lâm Đại Ngọc hương tiêu ngọc vẫn mà lòng đau như cắt.

Ban đêm, Tần Hoài An ở trong phòng Trang Điệp Mộng cả đêm, đốt nến cả đêm chờ nàng, lại không thấy Trang Điệp Mộng mở cửa

Trên cổ hoạ hình ảnh lại biến thành lộn xộn, La Như vậy giải thích: "Thời gian của Tần Hoài An không còn nhiều nữa, ta sẽ hết sức cô gắng."

Mục Dung và Tang Du cùng nhìn cổ hoạ thở dài.

"Yên Yên, chuyện xảy ra tớ đại khái cũng đoán ra được rồi, cậu chọn một ít hồi ức quan trọng hơn đi."

"Được."

Tần tiên sinh đưa cho Cửu gia cái giá hời, năm ngàn đồng bạc được đòn gánh gánh đến đoàn kịch, vàng nặng như vậy chỉ để đổi một đào kép, đủ để gây chấn động một thời.

Các đoàn viên cả đời chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hai sọt lớn đựng đầy tiền đặt trong sân, mọi người đối với Tần Hoài An vừa hâm mộ vừa ước mơ, Tần Hoài An là cái bóng mà mọi người đều muốn trở thành.

Cửu gia nắm trong tay sinh tử khế của Tần Hoài An, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải được Cửu gia gật đầu. Tuy hắn luyến tiếc Tần Hoài An, nhưng nghĩ đến sang năm cô đã hai mươi, hòa tàn ít bướm, có thể kiếm được một đống tiền, lại có thể dựa hơi Tần tiên sinh, lo gì không tìm ra được Giác nhi mới?

Nghĩ thông suốt mọi nẻo đường, Cửu gia tủm tỉm cười thu nhận sính lễ, giao khế sinh tử cho quản gia. Tần Hoài An khi biết tin, lần nữa đứng trước cửa phòng Trang Điệp Mộng, cô trực tiếp xông vào nhìn thấy Trang Điệp Mộng ngồi trên giường, đau xót rơi lệ.

Cô ngồi trên mép giường, nhìn khuôn mặt của Trang Điệp Mộng gầy gò đang khóc đến lê hoa đái vũ, tâm cũng vì vậy mà đau nhức không ngừng, Trang Điệp Mộng tựa như con rối bị rút dây, không nhúc nhích, ánh mắt vô hồn.

Tần Hoài An ôm Trang Điệp Mộng vào lòng: "Tiểu Điệp, chẳng lẽ em không hiểu lòng chị sao?"

"Tâm của chị? Tâm của chị thì làm được gì, tâm của em thì có lợi ích gì? Chúng ta bất quá chỉ là hai cái mạng quèn, ngay cả sinh tử cũng không thể tự mình quyết định thì cần tâm làm cái gì?"

Tần Hoài An cười, hôn lên trán Trang Điệp Mộng: "Em còn nhớ Ngũ tỷ không?"

Trang Điệp Mộng an tĩnh lại không ít: "Nhớ."

"Ngày mai em đi khỏi đây đi, lộ phí chị cũng đã chuẩn bị cho em rồi, chị đi tìm Cửu gia chuộc lại khế sinh tử của em, đã đốt luôn rồi, sau này em đã là người tự do rồi đó."

"Sao Cửu gia lại chịu giao cho chị?"

"Chị bây giờ đâu phải kịch viên nhỏ bé mặc hắn sai khiến đâu, mười lăm tháng sau chị sẽ gả vào Tần gia, hơn nữa chị đem tất cả gia tài dành dụm được đưa cho hắn, thì hắn dù sao cũng phải nể mặt mũi chị mấy phần chứ."

Trang Điệp Mộng vừa ngẩng đầu nước mặt lại tuông rơi, nép vào lòng Tần Hoài An thương tâm khóc nấc, nàng giơ đôi bàn tay trắng nõn đánh vào người kia: "Tự do một mình thì em cần làm gì?"

"Tiểu Điệp, em sợ chết không?"

"Kết cục này sao? Chi bằng được chết."

"Chúng ta bỏ trốn đi, giống như Ngũ tỷ năm đó."

...

Trang Điệp Mộng chuyển ra khỏi Tần gia, Tần tiên sinh phái người 'bảo vệ' tòa nhà của Tần Hoài An, nhưng cũng không ngăn Trang Mộng Điệp rời đi.

"Tiểu Điệp, em nhất định phải đi, căn nhà này đã bị bao vây rồi, em mang theo lộ phí tìm một chỗ trốn trước đi, đừng nói với ai hết cũng không cần gửi tin cho chị, vào mười lăm tháng này chị sẽ tranh thủ lên sân khấu lần cuối để cáo biệt, họ Tần kia tự cho mình phong lưu nên nhất định sẽ đồng ý! Cửu gia sẽ dựa vào lần cuối này tuyên truyền rộng rãi lúc đó người đông tấp nập chị sẽ dễ bề hành động, lúc em nghe được tin chị lên sân khấu thì chạy ra miếu nhỏ cách thành mười lăm dặm chờ chị, chúng ta cao chạy xa bay!"

Một đêm này, Tần Hoài An và Trang Điệp Mộng ngủ cùng nhau, các nàng nói chuyện cả đêm, thảo luận xem sau khi rời khỏi đoàn kịch sẽ đi đâu, sau này sẽ làm gì sinh sống, tận cho đến khi mặt trời ló dạng mới mệt mỏi ngủ thật say.

Hình ảnh lại chuyển đổi, đêm sương gió lạnh, Tần Hoài An vẫn còn mặc đồ hóa trang Giả Bảo Ngọc đứng bên dưới cây quế già trong miếu nhỏ cách thành mười lăm dặm.

Cô ngồi xổm dưới đất, co ro thân người, thân thể nhẹ run rẩy. Ba người bên ngoài cũng khẩn trương theo, cùng nhau cầu nguyện lần 'bỏ trốn' này có thể thành công.

Thế nhưng...Tần Hoài An kiên trì chờ đến hừng đông, Trang Điệp Mộng vẫn chưa xuất hiện.

Trong cổ họa, một đêm trôi qua chỉ trong cái nháy mắt, nhưng Mục Dung lại có thể cảm nhận được tất cả bất an lẫn tuyệt vọng của Tần Hoài An.

Vợ thứ bảy chưa qua cửa của Tần tiên sinh mất tích, trong thành khắp nơi đều là lính đi tuần, Tần Hoài An không thể quay về nữa.

Mặt trời cuối cùng tỏa nắng, Tần Hoài An nhìn nơi cuối con đường: "Tiểu Điệp, là chị đến trễ hay do em không đến? Thật xin lỗi, em sợ không đợi được chị...chị...chị cũng không đợi được em nữa rồi."

Tần Hoài An ngồi dưới táng cây, nghẹn ngào hát:

Lâm muội muội...ta đến chậm rồi!

Kim ngọc lương duyên là thứ gạt người,

Hại muội muội hồn về Ly Hận.

...

Tiểu Điệp, nếu có kiếp sau...

Tần Hoài An bỏ mặc khiếp sợ cả đời của mình, người không có một đồng, địa vị cũng không có, cô đối với Cửu gia, đối với Tần tiên sinh đều là sợ hãi.

Nhưng nếu không phải bởi vì Tiểu Điệp, loại chuyện bỏ trốn này cô nhất định sẽ không có dũng khí để làm.

Ngũ tỷ ở trước mặt mọi người bị rạch nát mặt, đánh gãy lưng, đã là ám ảnh khắc thật sâu trong linh khảm của thiếu nữ, cả một đời không thể nào quên.

Tiểu Điệp không đến, hay là Tiểu Điệp không chờ được cô? Tần Hoài An muốn tin tưởng câu nói sau hơn.

Cô biết: Tần tiên sinh là người sỉ diện, coi như cô trở về, thứ chờ đợi cô còn đáng sợ hơn cái chết, là vô cùng vô tận sự tra tấn.

Sợ hãi lẫn tuyệt vọng phá hủy toàn bộ ý chí của Tần Hoài An.

Hát xong một khúc, cô đối mặt với cây quế, lui về sau một đoạn dài, dùng hết sức lực chạy lấy đà, đập đầu vào cây quế trong miếu nhỏ cách ngoài thành mười lăm dặm.

~~~~~~~~

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện xưa dân quốc đến đây là xong, chương sau chỉ có một chút liên quan nhưng mà manh mối trọng yếu cho sau này à nghen~