Bạn Cùng Phòng Luôn Nhiệt Tình Giúp Đỡ Tôi

Chương 4: Có Lục Dữ Hồi thật tốt, chẳng phải lo lắng điều gì



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pa

Văn Hoài chẳng biết mình có cao thêm được không nhưng chắc chắn sẽ tăng cân.

Trước đây, Lục Dữ Hồi cũng không ăn đủ ba bữa một ngày nhưng từ khi Văn Hoài xuất hiện, mỗi ngày anh đều nhìn chằm chằm cậu, một bữa cũng không rời. Ngoài việc phải ăn đúng giờ, đủ cân đủ lạng ra thì Lục Dữ Hồi còn cho cậu ăn thêm nhiều đồ ăn vặt. Anh tham khảo theo thói quen ăn uống của Lục Thiên Húc. Lục Dữ Hồi thấy Lục Thiên Húc mập như heo, cứ nuôi Văn Hoài theo nó thì kiểu gì cũng đắp thêm được vài lạng thịt lên người.

Văn Hoài trước đây không ăn vặt mấy nhưng giờ Lục Dữ Hồi cho cậu ăn cả ngày, Văn Hoài cũng không từ chối, ngược lại trong lòng còn rất vui vẻ. Sau giờ học tối, Lục Dữ Hồi dẫn cậu đến siêu thị, anh bỏ rất nhiều đồ ăn vào trong giỏ. Lần trước Văn Hoài nói chocolate quá ngán nên anh không mua nữa, chỉ nhặt thêm mấy gói thạch trái cây cậu khen ngon.

Lúc thanh toán Văn Hoài hơi ngại vì lần nào Lục Dữ Hồi cũng tranh trả tiền.

"Để tớ trả đi." Lúc hai người xếp hàng thanh toán, Văn Hoài đứng ở bên ngoài nắm nhẹ giỏ hàng, thẹn thùng ngẩng đầu nói với Lục Dữ Hồi.

Lục Dữ Hồi chỉ cười dịu dàng rồi đáp: "Không sao, tôi muốn mua, tôi ăn mà, cứ để tôi trả."

Nhưng tất cả đều vào bụng tớ mà. Văn Hoài đang định phản bác thì bị cắt ngang.

"Vậy lần sau cậu thanh toán nhé, được không?" Thấy Văn Hoài khó xử, Lục Dữ Hồi đành mềm lòng đáp ứng.

Văn Hoài ngượng ngùng nở một nụ cười chân thành trên môi rồi gật đầu.

Lục Dữ Hồi không nhịn được đưa tay lên xoa đầu cậu, lúc hạ tay xuống còn vờ như vô tình nhéo tai Văn Hoài. Tự nhiên vành tai đỏ ửng lên, Văn Hoài cười ngây ngốc, chẳng biết gì.

Hai người chậm rãi quay về ký túc xá, Lục Dữ Hồi xách đồ, lôi ra một túi xoài sấy. Văn Hoài ngốc nghếch dễ nói chuyện nhưng cái miệng lại cực kỳ kén ăn, hết chê cái này vị quá nồng đến cái kia vị quá lạ... Nhưng Lục Dữ Hồi phát hiện chỉ cần anh đút thì cậu sẽ ngại từ chối, cho gì ăn nấy.

Anh xé gói trái cây sấy, lấy một miếng, đút vào miệng Văn Hoài. Văn Hoài đã quen, lập tức há miệng cắn, sau đó phồng má nhai một hồi.

"Vị khác gói lần trước một chút, có thấy ngon hơn không?"

Lục Dữ Hồi vừa đi vừa nhìn Văn Hoài chăm chú nhai nhai nuốt nuốt, cậu mím chặt môi, hai má phồng lên mũm mĩm, rồi gật gật. Lục Dữ Hồi không nhịn được khẽ bật cười.

Buổi tối Văn Hoài trằn trọc mãi mới thiếp đi, sáng hôm sau lại lăn lóc không dậy nổi.

Sáng nay không có tiết, nhưng phải tới họp lớp, Lục Dữ Hồi đợi mãi không thấy Văn Hoài dậy. Từ lúc sống trong ký túc xá, ăn ngủ cùng Văn Hoài thì lần đầu tiên trong đời, Lục Dữ Hồi mới có nhịp sinh hoạt lành mạnh, ăn ngủ đúng giờ như thế.

Dù không muốn phá giấc ngủ ngon của Văn Hoài nhưng nếu không dậy thì không kịp ăn sáng, Lục Dữ Hồi ngồi dậy, dựa vào tường, nhẹ nhàng vén lớp chăn đang che kín mặt Văn Hoài.

Hai người ngủ đối đầu nhau, chẳng khác gì đang nằm cùng một giường, có thể nghe rõ từng cử động của đối phương, mỗi đêm Lục Dữ Hồi chẳng thể làm được gì khác ngoài việc nằm đó nghe từng nhịp thở của Văn Hoài.

Văn Hoài vẫn còn đang say giấc, tư thế ngủ rất quy củ, cậu nằm thẳng ở giữa giường, tóc mái xõa ngược về phía sau, lộ ra vầng trán sáng mịn. Khó khăn lắm trên mặt mới có chút sắc khí hồng hào, đôi môi hơi mím lại, ánh nắng ban mai rọi rõ lớp lông tơ mỏng, Khung cảnh ấy như cào nhẹ vào tim Lục Dữ Hồi. Anh trầm lặng ngắm ngắm nhìn nốt ruồi son đặc biệt hấp dẫn trong buổi sớm như thế này, bình thường Lục Dữ Hồi sẽ cố gắng né tránh không dám nhìn tới nơi đó, nhưng khoảnh khắc này, rốt cuộc anh đã có thể lớn mật xâm chiếm nó bằng ánh mắt của mình.

Giang Hạo Duy đã ra ngoài từ sớm, giờ trong ký túc xá chỉ còn hai người họ. Không gian yên tĩnh, chỉ cần anh vươn tay là chạm tới Văn Hoài trong khi cậu thì chẳng hề phòng bị. Mạch đập rộn ràng, trong lòng Lục Dữ Hồi vẫn luôn ẩn chứa những ham muốn thầm kín. Anh vươn tay vượt qua lan can chắn giữa hai giường, trong lòng căng thẳng, bắt đầu nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai nhỏ xinh, thanh tú.

Dục vọng của tuổi trẻ dễ bùng cháy vào buổi sáng, một tay chạm vào ngọn nguồn dục vọng trong lòng, tay kia nắm lấy thứ đang cứng ngắc, nóng hổi giữa háng mình, ánh mắt khao khát, máu nóng sục sôi khắp cơ thể. Tựa như một sợi dây len lỏi giữa hai thân thể, một đầu là dục vọng trần trụi nguyên sơ trong con người mà đầu dây bên kia là vẻ mặt ngây thơ đang vùi trong giấc ngủ.

Lúc đầu Lục Dữ Hồi chỉ dám dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai, nhưng gương mặt đang say giấc ấy khiến anh càng khao khát, tham lam chiếm lấy nhiều hơn nữa, được đằng chân lân đằng đầu. Đầu ngón tay bắt đầu lần sờ từng chút trên vành tai, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng xoắn lấy vành tai mềm mại. Bởi hành động của anh mà vành tai nhỏ đã duỗi ra, uốn cong rồi lõm vào giữa vì ngón tay, làn da trắng nõn, mềm mại ban đầu dần ửng hồng gợi cảm.

Dục vọng trong anh càng ra sức kêu gào muốn đập tan gông cùm xiềng xích của lý trí, muốn mạnh mẽ hơn, hung hãn hơn, muốn lưu lại dấu vết, muốn đánh dấu chủ quyền lên gương mặt ấy. Nhưng Lục Dữ Hồi buộc phải kiềm chế, anh chỉ có thể dồn nén mọi cảm xúc của mình rồi trút tất cả sự thô bạo lên bàn tay đang đặt dưới háng.

Lúc đang vân vê, xoa nắn vành tai của Văn Hoài, Lục Dữ Hồi vô tình mất khống chế, trong nháy mắt anh lỡ kéo Văn Hoài ra khỏi mộng mị.

Văn Hoài đột nhiên tỉnh lại, cậu mở he hé mắt, nheo mắt lại thấy Lục Dữ Hồi đang dựa vào tường, một tay còn đang đặt bên tai cậu. Có lẽ là cậu ấy định đánh thức mình dậy. Nhưng Văn Hoài mệt quá, cậu muốn ngủ tiếp.

Lục Dữ Hồi lập tức bị dọa sợ nhưng bản thân đang bị cuốn theo dục vọng không thể dừng lại được, anh hoàn toàn mất lý trí, bất chấp nguy cơ bị phát hiện, động tác trên tay không hề ngừng lại.

Nhưng Văn Hoài vẫn ngủ như heo ngốc, hé mắt nhận ra là anh liền tiếp tục nhắm lại, vươn tay ra khỏi chăn, khẽ nắm lấy bàn tay đang làm loạn trên tai mình, nghiêng mặt cọ cọ, giọng mơ màng, mềm nhũn gọi "Lục Dữ Hồi", mấy câu sau thì ậm ừ nghe chẳng rõ.

Khoảnh khắc nghe thấy Văn Hoài gọi tên mình, Lục Dữ Hồi liền bắn. Nỗi sợ bị phát hiện càng kích thích, mèo con chẳng có chút phòng bị nào còn nỉ non, thì thầm đến nhũn tim khiến máu nóng trong cơ thể anh chạy rần rần, Lục Dữ Hồi lập tức đạt được cao trào khoái cảm.

Thân thể được thỏa khiến mãn dục vọng dần dần lặng sóng. Nhìn kỹ đôi mắt của người đang say giấc lại thấy chẳng thư thái lắm, thậm chí còn có chút quầng thâm. Cuối cùng Lục Dữ Hồi cũng không nỡ đánh thức cậu, vội vã tới cửa hàng tiện lợi trước cổng trường mua đồ ăn sáng trước để Văn Hoài được ngủ thêm nửa tiếng.

(wattpad @paaa03)

Lúc đến lớp, đa số mọi người đã đông đủ. Văn Hoài đi bên cạnh Lục Dữ Hồi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ khiến cậu chẳng dám ngẩng đầu, cho dù cậu biết, chẳng qua họ chỉ đang nhìn Lục Dữ Hồi.

Khai giảng chưa được bao lâu, chủ yếu mọi người chỉ quen biết những người bạn cùng phòng với mình nhưng chẳng ai là không biết Lục Dữ Hồi cả. Trong quá trình huấn luyện quân sự, Lục Dữ Hồi vô cùng nổi bật. Đừng nói là lớp của anh, mà ngay cả lớp khác mỗi lần đi đội hình Phương trận [1] qua cũng không kìm được mà ngoảnh lại nhìn anh thêm một chút, bất chấp cả nguy cơ bị sĩ quan huấn luyện mắng mỏ.

Lục Dữ Hồi bình thản kéo Văn Hoài xuống dãy bàn cuối cùng. Buổi họp lớp hôm nay chủ yếu là để chọn ban cán sự lớp, ai có hứng thú thì lên bục giảng phát biểu tranh cử, sau đó mọi người sẽ bỏ phiếu.

Nhiều người hy vọng Lục Dữ Hồi sẽ lên tranh cử, nhưng đến phút chót vẫn chẳng thấy người đâu.

Bấy giờ, Lục Dữ Hồi còn đang bận cho Văn Hoài ăn sáng ở bàn cuối cùng. Anh mở sandwich, bóc lớp màng rồi bọc lại cẩn thận đưa cho Văn Hoài.

"Mau ăn đi."

Trời lạnh, anh đã quay nóng bằng lò vi sóng ngoài cửa hàng tiện lợi rồi nhưng chẳng được bao lâu đã nguội. Văn Hoài thấy đang ngồi họp lớp mà ăn thì không hay lắm, cậu bẻ miếng sandwich rồi do dự quay sang nhìn Lục Dữ Hồi.

Lục Dữ Hồi đang bóc trứng, vừa nhìn Văn Hoài là hiểu ngay cậu đang ngại. Hôm nay, tâm trạng anh cực kỳ vui vẻ nên không nhịn được mỉm cười trêu chọc cậu:

"Hoài Hoài, cao như này thì cậu ngồi ăn ở cuối lớp cũng không ai thấy được đâu."

Văn Hoài nghẹn lời, mà cũng phải thừa nhận Lục Dữ Hồi nói nghe hợp lý ghê rồi vùi đầu cắn từng miếng sandwich nhỏ.

"Há miệng cắn một nửa phía trên."

Lục Dữ Hồi bóc gần hết quả trứng, bẻ lòng trắng đưa lên miệng Văn Hoài. Lục Dữ Hồi nghĩ thầm, vừa rồi vội vàng quá nên quên mua sữa nên không dám cho cậu ăn lòng đỏ, sợ Văn Hoài nghẹn. Văn Hoài nuốt nhanh miếng bánh trong miệng rồi hé miệng cắn miếng trứng. Mỗi khi ăn, Văn Hoài rất chăm chú, không bao giờ nhìn ngó xung quanh, chỉ chăm chăm nhìn đồ ăn, dường như toàn bộ cơ thể đều tập trung vào miệng, nhai từng miếng, từng miếng như một bé chuột lang.

Lục Dữ Hồi đút cho cậu ăn xong mới bỏ nốt phần lòng đỏ còn lại vào miệng mình.

Một tuần sau khi khai giảng, hai người cứ như hình với bóng, bữa nào cũng có Lục Dữ Hồi ngồi cạnh trông chừng Văn Hoài. Nhưng hôm nay, Lục Dữ hồi bảo buổi tối sẽ đi liên hoan với đội bóng rổ. Đội bóng rổ của trường vừa được thành lập trong đợt huấn luyện quân sự, giải đấu cho tân sinh viên vừa khởi tranh, tối nay là bữa đầu tiên để mọi người làm quen với nhau.

Nghĩ đến chuyện tối nay phải ăn cơm một mình khiến Văn Hoài hơi buồn một chút. Bỗng nhiên cậu nghĩ đến món chuối chiên ở quầy xa nhất trong canteen thì lập tức hào hứng trở lại. Cậu đã thèm món này lâu rồi, nhưng ăn chuối chiên xong mà Lục Dữ Hồi vẫn bắt ăn cơm nữa, Văn Hoài không thể ăn hết tất cả được.

Vậy nên, tối nay cậu chỉ ăn mỗi chuối chiên thôi!

"Cậu đi cùng với tôi."

Một câu của Lục Dữ Hồi liền đánh vỡ ảo tưởng của Văn Hoài. Văn Hoài lập tức bối rối.

"Không được đâu, tớ không phải người của đội mà."

Ngoài chuyện thèm chuối chiên ra thì Văn Hoài còn sợ tụ tập đông người, chưa kể bữa liên hoan này chẳng liên quan gì đến cậu. Như thế thì ngại lắm.

Lục Dữ Hồi vẫn kiên trì.

"Không sao đâu, chúng ta chỉ đi một lát thôi. Sau đó mình lại đến chỗ khác ăn cơm, được không?"

Văn Hoài vẫn muốn từ chối, đúng lúc chuông vào tiết, chiều nay có ba tiết, thôi đợi tan học rồi nói.

Học xong ba tiết, Văn Hoài thấy hơi váng đầu, cậu vẫn đang băn khoăn không biết từ chối Lục Vũ Hồi như thế nào mới ổn. Lục Dữ Hồi tốt như vậy... nhưng cậu cũng rất khó xử. Mặc dù cảm thấy hơi áy náy nhưng nghĩ đến chuyện phải gặp một đống người lạ, ngồi ăn chung mà chỉ có mình cậu lạc quẻ thì thật sự rất khó chịu.

"Lục Dữ Hồi..."

"Thôi được rồi, tôi đi một mình. Cậu ăn no rồi về ký túc xá đợi tôi."

Văn Hoài không ngờ mình còn chưa nói gì thì Lục Dữ Hồi đã dễ dàng đồng ý như thế, thậm chí trong lòng cậu còn thấy hơi hoảng, cậu ấy đang tức giận sao? Có vẻ không giống lắm, trông Lục Dữ Hồi vẫn đang vui vẻ.

Văn Hoài tạm biệt anh rồi đi thẳng tới nhà ăn, vừa đi vừa lục trong túi tìm thẻ sinh viên.

Hả? Không có trong túi. Nó có trong ba lô không nhỉ?

Trong ba lô cũng không có.

Văn Hoài tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng nhận ra mình đã làm mất thẻ sinh viên rồi. Trước khi đi ra ngoài, cậu còn cố ý mang thẻ theo.

Cậu hơi lo, đã tìm khắp các nẻo đường rồi mà vẫn không thấy đâu.

Trái lại, cậu lại tìm thấy Lục Dữ Hồi. Anh vẫn còn đứng ở ngã tư, đúng chỗ họ tách ra khi nãy, Văn Hoài lon ton chạy đến trước mặt Lục Dữ Hồi với vẻ buồn bã rồi nói:

"Lục Dữ Hồi, tớ là mất thẻ sinh viên rồi."

"Buổi trưa có cầm theo không? Tìm kỹ trong người chưa?"

"Tìm hết rồi."

Cuối cùng, Lục Dữ Hồi dắt Văn Hoài đi ăn tối.

Trên đường đi, Lục Dữ Hồi an ủi, bảo cậu đừng cuống rồi nhấc máy gọi cho phòng hệ thống quản lý giáo dục báo mất thẻ cho cậu, còn nói thứ hai phòng quản lý làm việc thì Lục Dữ Hồi sẽ dẫn cậu đi làm lại.

Văn Hoài nghĩ thầm, có Lục Dữ Hồi thật tốt, chẳng phải lo lắng điều gì.

_____

[1] Đội hình Phương trận: Đội hình Phalanx,, là một đội hình quân sự số đông hình chữ nhật, thường được tập hợp hoàn toàn từ bộ binh nặng được vũ trang giáo, kích, hoặc những vũ khí tương tự như vậy. Thuật ngữ này đặc biệt sử dụng cho đội hình chiến tranh Hy Lạp cổ đại.

Nguyên thủy, từ "phalanx" xuất phát từ "phalangos", trong tiếng Hy Lạp có nghĩa là "ngón tay". Bản thân từ 'phalanx' không được dùng chỉ một loại biên chế đơn vị quân sự như Binh đoàn La Mã hoặc sư đoàn hiện đại), mà chỉ là một đội hình tổng quát của binh sĩ trong một đội quân. Vì vậy phalanx không có kết cấu hoặc năng lực tác chiến tiêu chuẩn.