Bạn Đã Từng Trải Qua Điều Gì Đáng Sợ Chưa?

Chương 1



01

Lúc cha tôi gọi điện báo tin bà đã mất, ông ra lệnh cho tôi phải lên xe về nhà ngay trong đêm.

Vừa mới bước vào nhà, đã thấy quan tài được đặt ở trong linh đường, còn bị đinh đóng chặt lại nữa.

Cha mẹ tôi trực tiếp lấy ra một bộ đạo bào màu vàng tươi, quấn quanh người tôi, rồi dùng một cái dây đan bằng rơm buộc chặt vào eo.

Thế rồi dúi cho tôi một con gà trống lớn màu đỏ, bảo tôi phải cúng bái hành lễ, ngồi ở trên quan tài, làm người trấn quan trong ba ngày tới.

Ăn cơm cũng phải ngồi ở trên quan tài để ăn, thậm chí là đi vệ sinh cũng phải nói với vị đạo trưởng làm công việc cúng bái ấy một tiếng, nhờ ông ta trấn quan giúp, sau đó mới được đi.

Chỉ có những người chết thảm, chết oan, oán khí cực nặng, dễ bị thi biến, hoặc là những người không chịu chôn cất, mới cần người trấn quan.

Hơn nữa thông thường còn phải tìm một đứa bé trai, hoặc là con cháu trong nhà có dương khí mạnh mẽ thì mới có thể trấn quan được.

Tôi là cháu gái năm nay đã 24, 25 tuổi rồi, còn trấn với chả quan gì nữa.

Không phải vẫn còn có anh trai tôi đó hay sao?

Bình thường có việc gì tốt đều nhường hết lại cho anh ấy, nhưng đến cái việc trấn quan quái gở này lại đến lượt một đứa con gái như tôi ư?

Tôi vừa nhắc đến chuyện này xong, khuôn mặt của cha tôi liền trầm xuống, ông gầm gừ với tôi: “Không muốn chết thì đừng có mà hỏi nhiều!”

Mẹ an ủi tôi: “Bà nội thích con nhất, con hãy ở bên bà nhiều hơn một chút đi”.

Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả, nhưng trong linh đường, người qua kẻ lại, mấy người cùng thôn đều đang hiếu kỳ hóng chuyện, như thể đang mong tôi làm ầm lên vậy.

Tôi chỉ còn cách ôm con gà trống, trèo lên quan tài, ngồi nghiêng vào giữa quan tài như lời đạo trưởng nói.

Sau khi ngồi xuống, tôi nhìn linh đường đầy khói nhang bên cạnh, rồi nghĩ đến việc tôi đang ngồi trên chiếc quan tài của người bà đối xử với tôi tốt nhất, thậm chí tôi còn không được nhìn thấy bà lần cuối trước khi qua đời, chứ đừng nói đến chuyện bà đã chết như thế nào.

Khoé mắt tôi cay xè, nước mắt không cầm được mà chảy ra, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng sâu.

Bà nội là một bà đỡ rất nổi tiếng, những đứa trẻ được sinh ra nhờ bàn tay của bà không tới một nghìn thì cũng phải đến tám trăm.

Người ta kể rằng trước đây có rất nhiều trường hợp thai nhi nằm sai tư thế, thành ra khó sinh, mấy ngày mấy đêm mà vẫn không thể đẻ được, nhưng chỉ cần tới tìm bà, thì cả mẹ và con đều sẽ được bình an.

Cho đến tận bây giờ, nhiều người vẫn đưa đứa con trưởng thành của mình về thăm bà trong dịp Tết Nguyên đán, bảo là nếu như không có bà, thì có khi đã thành một xác hai mạng rồi.

Mười mấy năm trở lại đây, người ta đều đến bệnh viện để sinh con, người đến tìm bà để nhờ đỡ đẻ cũng ít dần, nhưng mấy con vật như trâu, lợn, cừu mà sinh thì họ vẫn sẽ gọi bà tới để trông nom giùm.

Hồi ăn Tết ở nhà, bà còn nói rằng bà sẽ đích thân giúp tôi tìm bạn trai, tránh cho sau này lại gả cho người không thuộc về mình.

Tôi nhìn chiếc quan tài đen tuyền, càng nghĩ càng thấy quái lạ.

Sợi dây rơm quấn quanh thắt lưng buộc vào đạo bào có mùi gì đó rất kỳ lạ, giống như mùi tỏa ra từ chiếc quan tài này vậy.

Đám người trong thôn khi nhìn qua đây đã không còn là cái nhìn đầy tôn trọng với bà như trước nữa, mà dường như đều là ánh mắt dò xét.

Nhưng tôi ôm gà trống ngồi trên quan tài thế này, thậm chí ngay cả cơ hội để nói cũng không có.

Ngồi mãi cho đến trưa, tôi thực sự không thể nào nhịn được nữa, liền nhờ đạo trưởng ôm con gà ngồi lên quan tài giúp, rồi mới được đi vệ sinh.

Nhưng lão đạo trưởng đó lại dặn dò tôi rằng, dù thế nào đi nữa cũng không được tháo sợi dây rơm quấn quanh thắt lưng ra, đạo bào cũng không được cởi, đi vệ sinh xong phải quay về đây ngay lập tức, ông ấy chỉ ngồi được nhiều nhất có năm phút thôi.

Làm gì có chuyện đi vệ sinh mà lại còn quy định thời gian như vậy kia chứ?

Tôi đang định tranh luận thì cha tôi lại hét ầm lên, vẫn giống như lần trước chẳng có gì khác.

Ông mắng tôi không biết đủ là gì, cho tôi đi học đại học, đi làm xong, tôi liền không quan tâm đến sự sống chết của gia đình mình nữa, bây giờ bà tôi mất rồi, bảo tôi ngồi trấn quan mà tôi còn lắm chuyện.

Cha tôi chửi bới người khác đó giờ vẫn vô lý như vậy.

Nhưng tôi đã ngồi ở đây nửa ngày rồi, mà ngay cả cái bóng của anh tôi, tôi cũng không nhìn thấy nữa thì sao?

Ông ấy bảo cho tôi đi học đại học, nhưng mà học phí và chi phí sinh hoạt đều là do bà lén lút dúi cho tôi, ông ấy còn tìm tôi để xin tiền nữa kia kìa.

Mấy năm nay, tôi cũng nhìn thấu cả rồi.

Ông ấy chửi bới càng gay gắt, chứng minh trong lòng ông ấy đang cảm thấy chột dạ, cũng chứng tỏ rằng chuyện này có gì đó rất kỳ quái.

Cha tôi mắng chửi tôi thậm tệ, thậm chí còn cầm cây gậy trước linh đường định đánh tôi.

Cũng may là có mấy người làm công việc cúng bái ở đó ngăn lại.

Lão đạo trưởng bất lực bảo tôi đi vệ sinh nhanh lên, ông ấy thực sự chỉ có thể trấn được năm phút thôi.

Nhà vệ sinh ở sau nhà, lúc tôi đi, tôi trông thấy các dì các thím phụ bếp đang nhìn cái gì đó, còn thì thà thì thầm: “Bà Bảy tạo ra cái nghiệp gì hay sao, mà chết nó quái đản như vậy, lại còn thảm đến cái mức đó nữa?”

Bà Bảy là cái tên mà mọi người trong thôn thường hay dùng để gọi bà tôi.

Dù là nam nữ già trẻ lớn bé, đều gọi bà tôi là bà Bảy.

Họ tụ tập thành một đám, nói chuyện buôn dưa, tập trung nhìn vào điện thoại di động, tôi tới gần xem thử, tức khắc cả người đều choáng váng.

Đó là đoạn video lén quay lại cảnh lúc khâm liệm, người được khâm liệm hiển nhiên chính là bà của tôi.

Bà nằm ở trên giường, hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, đôi bàn tay xanh trắng còn đang lồng chặt vào nhau.

Người phụ trách lau lại cơ thể và quần áo cho bà chính là bà Tư, trong thôn, bà vẫn luôn là người làm công việc này.

Sau khi bà lau người xong, quay sang chỉ mặc cho bà tôi một chiếc áo tơi, rồi dùng kim chỉ, khâu đôi mắt và cái miệng đang há to của bà tôi lại.

Vừa khâu, vừa niệm cái gì đó.

Tôi nhìn sợi chỉ đen xuyên qua mí mắt, rỉ ra một dòng máu đen đỏ, trái tim tôi đau nhói như bị kim đâm vào.

Bà Tư khâu miệng và hai mắt lại xong, mũi kim trực tiếp đi thẳng xuống, không cắt nó đi, dùng luôn một sợi nối liền với nhau, khâu luôn cả cái áo tơi lại.

Cuối cùng là miễn cưỡng cạy mười ngón tay đang siết chặt của bà lại.

Bàn tay của bà rất nhỏ, bởi vì khi đỡ đẻ, có những trường hợp thai nhi không nằm đúng tư thế, bà phải đưa tay vào trong để kéo thai ra, nên bà chăm sóc đôi bàn tay của bà rất tốt.

Bà Tư khâu rất chặt, mười ngón tay đều bị tách rời ra, sau khi tách ra xong, rõ ràng có mấy ngón tay đã bị gãy, xoắn lại như chân gà.

Thấy vậy, toàn thân tôi như cứng đờ, đứng đằng sau các dì mà cảm giác như cơ thể đang bay bổng.

“Khổng Vụ Miên!” Giọng nói gầm gừ của cha tôi đột nhiên vang lên.

Mấy dì đang xem video đột nhiên giật nảy mình, vội vàng cất điện thoại đi, nhìn tôi với ánh mắt kinh hãi.

“Bà đã chết như thế nào vậy ạ?” Tôi quay đầu lại nhìn ông ấy, trầm giọng nói: “Sao bà lại trở nên như vậy?”

Hai mắt trợn trừng, miệng há hốc, mười ngón tay quắp chặt, đó đâu phải là một cái chết bình thường?

“Mày ra kia ngồi lên quan tài lại cho tao!” Cha tôi cầm cây chổi lên lại định đánh tôi.

Mẹ tôi ôm lấy tôi, bảo mấy bà thím đang hóng chuyện ấy kéo cha tôi đi.

Sau đó mới nói với tôi rằng: "Miên Miên à, sắp hết thời gian rồi, con ra ngồi lên quan tài trước đi. Bà nội thích con nhất, con mau đi đi, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đấy. Bây giờ không phải lúc để nói về chuyện này, đợi đến khi chôn cất bà xong, cha mẹ sẽ nói chuyện này cho con nghe nhé, có được không?"

“Khổng Vụ Hiên đâu?” Tôi cứng đầu cứng cổ nhìn mẹ mình: “Không phải anh ấy đang ở nhà hay sao? Anh ấy đâu rồi?”

Quả thực là trong nhà này, bà là người đối xử với tôi tốt nhất, nhưng bà lại càng quý đứa cháu trai lớn Khổng Vụ Hiên của bà hơn.

Mỗi lần đỡ đẻ về xong có tiền, bà cho tôi được mười nghìn, thì phải cho Khổng Vụ Hiên năm mươi nghìn.

Sao bây giờ lại không thấy bóng dáng của anh ấy đâu cả?

“Anh con có việc phải làm rồi.” Sắc mặt mẹ tôi tái xanh, như đang sợ hãi điều gì đó, liền đẩy tôi: “Đi vệ sinh nhanh đi, nhanh lên!”

Mẹ tôi lo lắng đến mức nước mắt chực rơi xuống, cơ thể run lên, như thể thực sự đang sợ hãi.

Mấy bà thím kia vẫn đang thì thầm về chúng tôi, chỉ mong sẽ lớn chuyện thêm một chút nữa.

Tôi đành phải vội vã đi vệ sinh, rồi quay về ngồi lên quan tài.

Ngoại trừ việc có hơi mệt ra, thì đầu óc của tôi vẫn gọi là tỉnh táo, tôi nghĩ cha mẹ tôi nhất định sẽ không nói cho tôi biết về nguyên nhân cái chết của bà nội đâu.

Đợi bao giờ chôn cất xong, tôi phải đi hỏi các bô lão trong làng mới được.

Mãi cho đến tối, tôi đã không thể chống đỡ thêm được nữa.

Mẹ tôi lấy cho tôi một chiếc chăn bông, trải lên trên quan tài, bảo khi nào mệt thì nằm lên đó, dù thế nào đi nữa, cũng phải ngồi ở trên quan tài cho đến khi chôn cất xong, đợi sau khi đất phủ lên quan tài rồi, tôi mới có thể thực sự rời đi.

Lão đạo trưởng kia sợ tôi ngã xuống lúc đang ngủ, liền lấy một sợi dây rơm buộc ngang eo tôi, trói phần thân dưới của tôi vào quan tài.

Lão còn trịnh trọng dặn dò tôi, dù thế nào cũng không được rời khỏi chiếc quan tài này.

Cho dù lão có đến trấn, cũng chỉ có thể kéo dài được năm phút.

Chuyện này càng lúc càng kỳ quái, tôi thì thức đến nửa đêm, còn người cúng bái thì đi ăn cơm, hút thuốc.

Tôi ôm con gà trống, nằm bò ra tấm chăn phủ ở trên quan tài, duỗi người nghỉ ngơi.

Trong lúc mơ hồ, hình như tôi nghe thấy có tiếng khục khặc ở bên trong quan tài.

Giống như tiếng người già đang khạc đờm, mà cũng giống như cổ họng của một con gà trống đang có gì đó.

Lại giống như có thứ gì đó được khâu lại bằng chỉ, đang bị dùng sức kéo căng ra…

Nghĩ đến chuyện mắt và miệng của bà bị khâu kín lại trong đoạn video quay lén, tôi không khỏi áp chặt tai của mình xuống.

Đúng vào lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Đợi đến cái ngày chôn cất bà của cô xong, lúc đi qua cầu đá, cô hãy xé sợi dây rơm ném xuống dưới cầu, sau đó cô cũng phải nhảy xuống theo, cuối cùng là chạy theo dòng nước, đừng quay đầu nhìn lại, cứ tiếp tục chạy về phía trước, như thế mới có thể giữ được cho cô một mạng.”

Trong làng mà đi đưa tang thì chỉ có thể đi qua một cây cầu đá, cây cầu này khá cao, nước lại không sâu, toàn là đá lớn đá nhỏ.

Nhảy xuống đấy không chết đuối được, nhưng chân mà không gãy mới lạ đấy, làm gì còn mạng nào để mà sống nữa?

Tôi nghe vậy liền quay đầu sang nhìn, trông thấy một người đàn ông có dáng người mảnh khảnh, mặc trường bào màu trắng, đang đứng bên cạnh quan tài.

Anh ta trông rất đẹp trai, lại có chút u sầu, khiến cả người anh ta giống như ánh trăng soi trên mặt nước.

Thấy tôi nhìn anh, anh chỉ biết thở dài một hơi, giơ tay ném một thứ gì đó cho tôi: “Ba ngày tới e rằng sẽ không được bình yên, thứ này có thể cứu mạng cô, cho đến khi chôn cất, nhớ là vào cái ngày đi chôn ấy, nhất định phải nhảy ra khỏi cầu!”

Tôi cảm thấy lòng mình trùng xuống, rồi có thứ gì đó lạnh buốt rơi vào tay tôi, lăn xuống quan tài.

Tôi giật mình đưa tay chộp lấy vật đó, thì phát hiện đó là một viên sỏi to bằng quả trứng bồ câu.

Lạnh buốt, mượt mà.

Nhưng không còn thấy bóng dáng của người đàn ông mặc đồ trắng kia nữa, cứ như thể đó chỉ là một giấc mơ.

Nhưng nếu là mơ thì viên sỏi này ở đâu ra?

Đang suy nghĩ, tôi lại nghe thấy tiếng "khục khặc".

Cùng với đó là một bóng người đi từ bên ngoài vào trong linh đường, trực tiếp quỳ xuống trước quan tài.

Người đó chính là bà Tư, người đã khâm liệm cho bà tôi.

Chắc chắn là bà ấy phải biết bà tôi đã chết như thế nào.

Tôi vội vàng gọi bà ấy mấy câu, muốn hỏi bà ấy về nguyên nhân cái chết của bà nội.

Nhưng bà Tư dường như không nghe thấy gì cả, nặng nề quỳ lạy trước quan tài vài cái.

Sau đó giơ tay lên, lấy kim khâu và sợi chỉ từ trong túi ra, rồi đâm thẳng vào miệng của mình.

Khi mũi kim vừa đâm xuống, sợi chỉ màu đen kéo ngang môi, máu tươi toé ra.

Nhưng hình như bà ấy không biết đau là gì, vừa nhanh chóng vừa khéo léo như lúc khâu lại thi thể của bà nội.

Lúc khâu, trong miệng còn phát ra tiếng khục khặc như có đờm đặc dính vào.

Còn con gà trống tôi đang ôm trong tay cũng đang kêu cục cục như gà mái đẻ trứng.