Bạn Đã Từng Trải Qua Điều Gì Đáng Sợ Chưa?

Chương 4



4

Tôi bị trói trên quan tài, ngơ ngác nhìn mẹ tôi rời khỏi linh đường mà chẳng hề ngoảnh lại.

Tôi cố gắng hết sức quay đầu lại nhìn những người đang làm phép ở bên cạnh, trên mặt họ hiện rõ sự sợ hãi.

Đối mặt với ánh mắt của tôi, cũng chỉ là những ánh mắt né tránh, nhưng không ai sẵn lòng giúp tôi, cũng không ai sẵn lòng cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.

Thậm chí, bọn họ bắt đầu không dám nhìn tôi!

Tôi thậm chí còn không thể giãy dụa được nữa, vì tay chân tôi đều đã bị trói chặt vào quan tài, giống như một con nhện vậy.

Hồ đạo trưởng thay đạo bào bước vào, sắc mặt tối sầm, liếc nhìn tôi một cái rồi quay đi, bắt đầu hành lễ.

Trong linh đường lại dần trở nên náo nhiệt, như thể cái chết của lão đạo trưởng vừa rồi chỉ là một tình tiết nhỏ.

Ngoại trừ bên ngoài linh đường ra, thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng than khóc.

Thức hai đêm, lại đói cả một ngày, vừa rồi giãy giụa mệt lừ, không biết từ lúc nào, tôi ngủ thiếp đi giữa tiếng động ồn ào ấy.

Tôi không biết mình bị đánh thức bởi cơn đói, bởi tiếng đại bác dội tới, hay là tiếng ồn ào khi khiêng quan tài.

Lúc này tôi mới nhận ra quan tài đã được khiêng ra cổng, cha tôi mặc đồ tang, cầm theo một bức di ảnh.

Anh tôi từ đầu vẫn chẳng hề xuất hiện, nhưng bây giờ lại đang vác một chiếc sàng tre để cúng tế và cầm một biểu ngữ của con cháu.

Hai bên đường chật kín người, nhiều người đến thăm bà nội trong dịp Tết Nguyên đán, đều mặc đồ tang, người thì có vẻ tê dại, người thì tràn đầy hạnh phúc.

Nhưng không ai nhìn tôi.

Hồ đạo trưởng làm lễ tế đường, không biết là ai đang kéo dài giọng hét lên: "Tà — linh — tránh —xa, nơi — này — đang — đưa — tang!"

Khi tiếng kèn vang lên, Hồ đạo trưởng mở một tờ giấy trắng ra, gọi ra tà khí của trời đất, tà khí âm dương, ngày tà giờ tà, rồi ông đọc lại một lần nữa.

Còn sợ mọi người nghe không hiểu, nói cái gì mà, ai sinh ra vào giờ nào, nhất định phải tránh đi.

Thậm chí còn nói điều đó tận ba lần, cho người đi hỏi hết một lượt.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nghiêm túc, ngay cả trưởng thôn và những người khác cũng rất coi trọng.

Nhân cơ hội này, lão Tương giúp việc thắp nhang và nến còn phát thuốc lá cho những người khiêng quan tài: “E rằng việc nâng quan tài này lên sẽ không dễ dàng, lát nữa mọi người cùng nhau hợp tác nhé, nhìn theo cử chỉ của tôi, cùng nhau nâng quan tài lên!”

Tám người đàn ông to lớn khiêng quan tài liếc nhìn tôi đang trấn quan, đều im lặng hút thuốc, gật đầu với vẻ mặt nặng nề.

Sau đó, ai cần tránh né thì tránh né, giết gà dẫn đường, Hồ đạo trưởng đốt đường dẫn.

Nhưng điều kỳ lạ là khi họ đang rải tiền thì bất ngờ có một cơn gió mạnh thổi qua.

Rất nhiều tiền giấy bay trong gió, không hề rơi xuống đất mà cứ phấp phới bay theo gió.

Sắc mặt Hồ đạo trưởng âm trầm,vơ vội một nắm gạo, ném lên không trung.

Những hạt gạo rơi xuống tiền giấy phát ra tiếng xào xạc, tiền giấy chỉ rung chuyển trong chốc lát rồi lại bị gió thổi bay.

"Tiền giấy không rơi xuống đất, quỷ sẽ không xuống Hoàng Tuyền." Người khiêng quan tài lớn tuổi nhất liếc nhìn tôi rồi phì phèo điếu thuốc, "Thậm chí còn không thể dùng tiền để mua đường, quãng đường này mọi người nên cảnh giác hơn!"

Hồ đạo trưởng cũng căng thẳng cả người, nhưng giờ chôn cất đã đến, ông ấy chỉ đành hét lên một tiếng: “Chuẩn…”

Những người khiêng quan tài lập tức hạ eo hít một hơi, chờ hiệu lệnh rồi đồng thời nâng quan tài lên.

Đúng lúc đó, đột nhiên tôi lại nghe thấy tiếng cười khúc khích.

Con gà trống buộc sau lưng tôi hình như lại bắt đầu kêu “cục cục” như gà mái đẻ trứng.

Nhưng trước khi quan tài được nhấc lên, nhiều loạt pháo đã được bắn ra, những người đó dường như không nghe thấy tiếng gà kêu kỳ lạ ấy.

Cùng với tiếng hét: "Nhấc... quan!"

Những người khiêng quan tài thở hổn hển đồng thời kêu lên một tiếng: "Ha!"

Đồng thời dùng đòn bẩy để tác dụng lực!

Lúc này, cơ thể tôi bị trói vào quan tài rung chuyển hai lần.

Những người khiêng quan tài chợt bẩy cao lên, người đi phía sau thiếu chút nữa đã bị bật lên vì dùng lực quá mạnh.

May là có những người đang làm lễ đứng ở một bên nhanh chóng đỡ lấy quan tài.

Quan tài được nâng lên, nhưng dây thừng vẫn chưa được kéo chặt, như thể nó nhẹ vô cùng vậy.

Cha và anh trai tôi có vẻ nhẹ nhõm hơn khi nhìn thấy quan tài đã được nhấc lên, họ nhanh chóng bắn một phát pháo, ra hiệu nên nhanh chóng rời đi.

Vẻ mặt của những người khiêng quan tài không được ổn cho lắm, nhưng trước mắt đã bắt đầu dẫn đường rồi, nên họ đành phải cắn răng khiêng quan tài về phía trước.

Tôi nằm trên quan tài, nhìn sợi dây lỏng lẻo một nửa, tôi biết có điều gì đó không ổn.

Dù cho quan tài có trống rỗng đi chăng nữa, nhưng cả tôi và quan tài cộng lại, cũng không thể có chuyện sợi dây không căng được như thế kia.

Nhưng cha và anh trai tôi thì lại thực sự cho rằng mọi chuyện đã ổn, gặp người đang tế lễ bên đường, họ lập tức quỳ xuống tỏ lòng kính trọng.

Bình thường ở trong thôn bà nội có danh tiếng rất tốt, những người không cần phải qua đưa tang, thậm chí còn đặc biệt kê một cái bàn cách cửa nhà tôi không xa, bày hương nến, rải một vòng tiền giấy, rồi đốt một loạt pháo.

Nhưng dù là ai rải tiền giấy đi chăng nữa thì nó cũng sẽ bị gió thổi bay lơ lửng trong không trung, bồng bềnh lên xuống chứ không bao giờ rơi xuống đất.

Khi đoàn đưa tang tiến về phía trước, càng ngày càng nhiều tiền giấy bay lơ lửng trong không trung, dày đặc như những bóng ma, theo sau đám tang.

Những người đưa tiễn linh hồn cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bắt đầu thì thầm.

Tiếng pháo cứ vang lên không ngớt, ngoài tôi ra không ai có thể nghe thấy tiếng gà kêu suốt cả quãng đường.

Giống như một con gà mái vừa mới đẻ trứng, lại giống như đang cười khúc khích một cách kỳ lạ.

Có mấy nhà vừa mới cúng tế, rất nhiều trẻ em đã chạy ra bên lề đường, nghịch tiền giấy trên không hoặc là nhặt xác pháo.

Chúng tụ tập thành từng nhóm nhỏ, chạy xung quanh hai bên quan tài, vừa nhặt vừa hát: “Quỷ khiêng quan tài, gà trống kêu, con hiền cháu hiếu chớ được cười. Tiền giấy bay, hương khói nồng, nhang tắt hết, đến Hoàng Tuyền.”

Chúng hát với một tông giọng rõ ràng, như thể đang đọc văn bản trong lớp học ở trường vậy.

Hơn nữa chúng còn chạy xung quanh, thỉnh thoảng nhặt pháo, đốt hương rồi ném khắp nơi.

Cha tôi và Khổng Vụ Hiên vốn dĩ đang thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy quan tài được nâng lên, bây giờ sắc mặt đã bắt đầu tối sầm lại.

Hồ đạo trưởng lập tức ra hiệu cho những người khác đuổi những đứa trẻ này đi.

Tôi đang nằm trên quan tài, đưa mắt nhìn xung quanh.

Nghe bọn chúng hát bài “Quỷ vác quan tài”, rồi nhìn sợi dây khiêng quan tài nhẹ nhàng rung rinh, liền vội vàng cúi đầu nhìn xuống.

Nhưng tôi đã bị trói ở giữa quan tài, đầu cúi thấp, cằm chạm vào nắp quan tài nên không thể nhìn thấy bên dưới quan tài như thế nào.

Chỉ đành nghiêng đầu sang một bên của quan tài, nhìn sang một hướng.

Nhưng tôi vẫn không nhìn thấy được chuyện gì đang diễn ra bên dưới quan tài nên chỉ có thể nhìn dọc theo tấm ván.

Tôi chỉ nhìn thấy những bàn tay nhỏ màu trắng xanh đang chạm vào quan tài, dùng lực nâng nó lên.

Có lẽ vì cảm thấy tôi đang nhìn, cho nên cô bé tối qua ngồi trên người tôi đột nhiên nhảy ra từ phía trước quan tài.

Cô bé cười toe toét với tôi rồi lại lùi lại.

Chỉ còn lại một đôi bàn tay nhỏ màu trắng xanh, đang dùng sức giữ chặt quan tài.

Dù có ngốc đến đâu thì giờ đây tôi cũng đã biết, bọn chúng đều là quỷ nhỏ!

Hồ đạo trưởng cũng bắt đầu sợ hãi trước những bài đồng dao mà trẻ con hát, khi có người đang tế lễ trên đường, ông ta bắt được một con gà trống còn sống rồi trực tiếp giết chết nó.

Trộn huyết gà với gạo, xong xuôi, ông ta liền đưa cho người thắp hương, thắp nến.

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người đàn ông thắp hương, thắp nến kia đã cầm gạo trên tay đi tới.

Mỗi khi bước một bước, ông ta lại vốc một nắm gạo ném lên đầu tôi.

Gạo trộn với máu gà, có mùi tanh tanh, rắc mạnh lên đầu tôi, khiến mặt tôi đau rát, thậm chí còn rơi cả vào mắt.

Khi gạo máu gà vừa rơi xuống, tiếng la hét phát ra từ phía dưới của quan tài.

Sợi dây thừng buộc quan tài vốn nhẹ nhàng rung rinh, giờ cũng dần được duỗi thẳng ra.

Vòng eo của những người khiêng quan tài cũng bắt đầu cong lại, thậm chí họ còn không thể đi lại được nữa, quan tài cũng hạ xuống từng chút một.

Hồ đạo trưởng thấy vậy, dường như đã chuẩn bị sẵn,lấy ra mấy tấm bùa dán lên song sắt khiêng quan tài.

Một đội khiêng quan tài khác đến bên cạnh, đưa những cây đòn của họ sang một bên kia quan tài, sau đó đồng thanh hô lên, thêm những chiếc đòn để cùng nhau khiêng.

Như vậy mới giúp quan tài không rơi xuống đất!

Hồ đạo trưởng lại liếc nhìn tôi một cái, sau đó kéo một mảnh vải màu vàng có bùa trên đó ra che mắt tôi lại.

Trong giây lát, tôi không thể nhìn thấy gì cả, nhưng tôi có thể cảm nhận được quan tài đang được nâng lên.

Hình như tất cả đều đang diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ tiếng pháo và tiếng con cháu hiếu thảo chào lại những người tế lễ bên đường, cùng với tiếng kèn Xô - na, ngay cả tiếng gà trống cười khúc khích cũng không còn nữa.

Lòng tôi dần dần chùng xuống, bà nội chết một cách kỳ lạ, chỉ cần tôi trèo xuống quan tài thì sẽ có người chết.

Ngoài ra còn có chuyện lạ về hồn ma khiêng quan tài, xem ra chuyện con gái của bà Tư khóc lóc nói về chuyện “tạo nghiệp” là có thật rồi.

Nhưng bà tôi là người đỡ đẻ nổi tiếng khắp vùng, bà chết rồi, lại có nhiều người tế lễ bên đường như vậy, rốt cuộc bà đã tạo ra nghiệp gì?

Bây giờ Khổng Vụ Hiên đứng ra làm cháu ruột, còn tôi thì làm người thế thân, lẽ nào tôi thật sự phải chôn cùng bà hay sao?

Lòng tôi chua xót, bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Bố mẹ tôi từ nhỏ đã không thích tôi, tôi lớn lên cùng với bà nội, bà quả thực là người đối xử với tôi tốt nhất trong gia đình này.

Nhưng tôi biết người duy nhất mà bà thực sự thích chính là cháu trai Khổng Vụ Hiên của bà.

Mỗi lần nhìn tôi, bà luôn trong trạng thái lơ đễnh.

Cha tôi đã phàn nàn với bà nội trước mặt tôi không chỉ một lần, rằng tại sao lại muốn nuôi tôi, nuôi một đứa để sau này sinh con trai cho nhà người khác.

Nếu không có tôi, ông ấy đã có thể đẻ thêm một đứa con trai người nhà họ Khổng.

Nhưng lần nào bà nội cũng đưa tiền riêng của bà cho ông ấy, nói là ông ấy không hiểu.

Sau này, khi tôi lớn lên, học tập tốt, bố tôi lại càng thấy tiếc hơn, nói rằng nếu tài năng đọc sách của tôi được truyền lại cho anh trai thì tốt biết mấy, nhưng tiếc là lại thuộc về nhà người ta rồi.

Nói quá nhiều thì sẽ tức giận, ông ấy luôn cảm thấy tôi đã cướp đi tài năng đọc sách của Khổng Vụ Hiên, mỗi khi nhìn thấy tôi không đánh thì cũng là mắng.

Mỗi lần như vậy, bà nội đều thở dài, nấu súp cho tôi ăn.

Một lần, cha tôi tình cờ ghé ngang qua, vì để lấy lòng ông, tôi đã bưng canh ra cho ông uống.

Nhưng cha tôi chỉ vừa mới uống vài ngụm, bà nội nhìn thấy liền tái mặt vì sợ hãi.

Vừa ngoáy cổ họng cha để nôn ra, vừa đổ nước xà phòng vào bụng để tẩy ruột.

Từ đó về sau, bà dặn dò tôi rằng canh này là để bồi bổ sức khỏe cho tôi, chỉ có con gái mới uống được, không được để cho cha hay anh tôi uống.

Mà từ đó về sau, cha tôi luôn cảm thấy tôi sẽ hại ông ấy, mỗi lần nhìn thấy tôi là lại giơ tay lên muốn đánh.

Đến nỗi chỉ cần nhìn thấy ông ấy, tôi đều sẽ bỏ đi loanh quanh.

Tôi đói một ngày một đêm, vừa nghĩ đến món súp đó, là bụng lại cồn cào hết cả lên.

Món súp đó, là loại súp gì?

Tôi nghĩ, hình như là món súp thịt nạc lòng bò.

Bà nội mấy ngày lại hầm cho tôi một bát, chỉ có một mình tôi uống.

Chính vì điều này mà mọi người đều nói rằng bà tốt với tôi.

Món lòng bò bên trong không ngon lắm, có vị khá tanh.

Nhưng bây giờ đói quá nên tôi vẫn nhớ hương vị ấy.

Có lẽ hồi nhỏ tôi đã ăn quá nhiều nên thứ duy nhất tôi còn nhớ được chính là món súp này.

Bà tôi luôn nói với tôi rằng đó là do tôi sức khỏe kém, ăn món này sẽ bồi bổ cơ thể, chỉ có thể cho tôi uống mà thôi.

Có lẽ tôi sẽ không bao giờ có thể ăn được nữa…

Tôi đang đói muốn xỉu thì nghe trước mặt có tiếng cô bé hát đồng dao: “Qua cầu, qua cầu, bé qua cầu.”

Cùng với âm thanh đó, con gà trống bị trói trên lưng tôi cũng bắt đầu cười “khặc khặc”.

Những sợi dây treo quan tài cũng được siết chặt lại phát ra tiếng “cạch cạch”.

Chiếc quan tài do mười sáu người khiêng đang dần hạ xuống.

Tôi nhanh chóng nhìn lên, xem tôi đang ở đâu.

Vừa ngẩng đầu lên, một cơn gió mạnh thổi tới, làm những lá cờ trắng tung bay, những bông hoa giấy trên vòng hoa xào xạc.

Trong cơn gió mạnh này, tôi dường như lại nghe thấy tiếng thở dài của người đàn ông mặc đồ trắng.

Sau đó, tấm vải màu vàng tươi che mắt tôi bị một bàn tay trắng trong mờ xé toạc ra.

Lúc đó tôi mới nhận ra, tới nơi chôn cất trong thôn nhất định phải qua một cây cầu đá.

Từng cơn gió quái dị cuốn tờ tiền dẫn đường lên bay lơ lửng trong không trung.

Trên cầu đá, một nhóm bé gái có lớn có nhỏ nắm tay nhau đi ba vòng trong ba vòng ngoài như đang chơi trò chơi, vừa nhảy vừa hát: “Vừa qua cầu Nại Hà, rồi lại qua cầu đá. Không trách cha, không oán mẹ, chỉ trách thân mình khổ. Cầu Nại Hà dưới cây cầu đá, kiếp sau không khóc cũng không đau”.

Lại là qua cầu…

Chúng cất tiếng hát, quan tài dường như ngày càng nặng hơn, sợi dây thừng buộc quan tài ngày càng siết chặt, hai nhóm mười sáu người khiêng quan tài, giữa những tờ tiền bị gió mạnh cuốn lên, hô lên đồng điệu, cố gắng nhấc quan tài lên nhưng vẫn vô dụng.

Cơ thể của họ càng cúi xuống thấp hơn, tiếng gà trống buộc vào lưng tôi hòa lẫn với tiếng kèn, át đi tiếng hô đồng điệu.

Lần này, mọi người ở gần đó đều nghe thấy tiếng cười khúc khích kỳ lạ của con gà trống.

Tôi cố gắng ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ xem chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, tôi thấy người đàn ông mặc áo trắng đứng trước quan tài, hướng về phía tôi chỉ vào cây cầu đá với vẻ mặt thương xót.

Cùng lúc đó, tay tôi chợt chạm vào cái bọc giấy mà anh ta đã đưa cho.

Đột nhiên trong đầu tôi chợt nảy ra một điều gì đó thật may mắn, tôi cong ngón tay lại, xé lớp giấy mỏng ấy, lấy ra những mảnh đá vụn bên trong.

Cũng lạ thật, mảnh đá dường như cực kỳ sắc bén.

Vừa xoay ngón tay một cái đã cắt được sợi dây, sợi dây rơm to bằng ngón tay cái lập tức đứt lìa.

Tôi nhanh chóng lợi dụng lúc họ đang không khiêng nổi quan tài, lặng lẽ cắt sợi dây dưới chăn.

Đúng lúc tôi đang cắt hết dây thừng xung quanh mình thì con gà trống trên lưng tôi đột nhiên ngóc cổ lên: khà khà… khà khà…

Nó đứng thẳng, chân nó chộp lấy lưng tôi, dường như đang ấn tôi xuống với một sức mạnh rất lớn.

Chiếc quan tài vốn dĩ đang ngày càng nặng hơn, tức khắc “rầm” một cái mà rơi xuống đất.

Không bị sợi dây nào trói buộc nữa, tôi lập tức bị rung chuyển và trượt khỏi quan tài.

Tôi ngã một cái mà choáng váng đến mức dùng cả tay cả chân mà vẫn không thể bò dậy được.

Tôi nghe thấy cha tôi hét lên: "Mau bắt nó lại, nếu không chôn nó cùng với quan tài, đám chúng mày, ai đã từng được mẹ tao đỡ đẻ đều sẽ chết! Nhanh lên!"

Tôi nghe mà như bị thôi miên, nói cách khác, tôi thực sự sẽ bị chôn cùng với bà nội hay sao?

Tại sao những người được bà nội đỡ đẻ lại phải chết?